Chương 29:
Đào Hoa Bạch Trà
31/12/2024
Hơn nữa, cách kiếm tiền này không thể kéo dài mãi. Một là không thể cứ mãi làm phiền An ngũ thúc mà không đáp lại chút gì. Hai là mùa xuân đang đến, đồ vật mà Kỷ Nguyên đào bới đem bán cũng dần dần mất giá. Việc kiếm tiền ngày một khó khăn hơn.
Hôm đó, vào ngày mồng chín tháng hai, trời vừa tờ mờ sáng, Kỷ Nguyên đã làm xong việc nhà, vội vàng dắt Tiểu Hoàng – con trâu nhỏ, hướng về phía tư thục.
Nhưng khi cậu còn chưa đến gần, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào. Tư thục ngày thường vốn chỉ có tiếng đọc sách, nay lại náo loạn như cái chợ.
Học sinh trong lớp không ai ngồi yên, đứa nào cũng tò mò thò đầu ra ngoài nhìn.
“Đại gia thử nói xem, chuyện này có lý hay không? Chúng ta nộp tiền bạc để con cái đi học, thế mà lại thua cả một kẻ nghe lỏm bên ngoài!” Giọng Kỷ tam thẩm chanh chua vang lên, át cả đám đông. “Nếu như thế thì tháng này tiền học, chúng ta không nộp nữa! Kỷ Lợi nhà ta cũng ra ngoài mà nghe!”
Kỷ tam thẩm vừa nói xong, một giọng đàn bà khác cũng the thé tiếp lời: “Đúng rồi, dù sao thì cũng là đọc sách. Học bên ngoài còn hiệu quả hơn, thế thì để bọn trẻ ngồi ngoài nghe cho tốt!”
Một người khác đứng trong đám đông cũng chen vào: “Triệu phu tử, tiền học của nhà ta, thôi thì ngài trả lại đi!”
Cứ thế, hết người này đến người kia đồng loạt lên tiếng phụ họa, càng lúc càng ồn ào.
Những gia đình còn lại tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng đầy bất mãn.
Lý do thì chẳng có gì phức tạp:
Dựa vào đâu mà bọn họ phải nộp tiền cho con đi học, còn Kỷ Nguyên thì không?
Đã thế, Kỷ Nguyên lại học còn giỏi hơn cả những đứa trẻ được dạy trong lớp!
Sắc mặt Triệu phu tử thoáng khó coi, nhưng ông vẫn giữ được sự điềm đạm, cất giọng cứng rắn:
“Sư giả là người giải thích điều khó, truyền dạy cái hay. Làm người thầy, gặp được kẻ có chí học, đương nhiên là vui mừng trong lòng.”
Nhưng chưa kịp nói thêm, Kỷ tam thẩm đã cắt ngang:
“Nếu thế, vậy thì tất cả đều không cần nộp tiền! Nếu một người không phải trả, còn người khác thì phải trả, ngươi còn gọi là phu tử cái gì!”
“Đúng vậy! Hoặc là không cho Kỷ Nguyên nghe lỏm nữa, hoặc là chúng ta đều không nộp tiền. Ngươi chọn đi!”
Lại có người trong đám đông lười biếng buông một câu đầy khiêu khích:
“Ai chà, con nhà ta cũng không đi học được vì không có tiền. Nếu như thế, chẳng bằng sau này để nó đứng bên ngoài tư thục nghe cho đỡ phí!”
Câu nói đó làm những người khác lập tức gật gù đồng tình, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Kỷ Nguyên đứng giữa khung cảnh hỗn loạn, nhìn tư thục vốn yên bình ngày thường nay vì mình mà trở nên náo nhiệt, lòng cậu nghẹn đắng.
Đám học trò trong lớp thì đồng loạt quay sang nhìn Triệu phu tử, ánh mắt lộ rõ sự hiếu kỳ, như đang chờ xem kịch vui.
Triệu phu tử là trụ cột của một gia đình bảy miệng ăn. Trong nhà ông có mẹ già bệnh tật, một nàng dâu góa bụa, cùng ba đứa cháu nhỏ. Cả nhà đều dựa vào số tiền dạy học ít ỏi của ông mà sống qua ngày.
Vậy mà giờ đây, chỉ vì cậu mà Triệu phu tử phải chịu cảnh bị người đời làm khó. Kỷ Nguyên siết chặt dây dắt trâu Tiểu Hoàng, tiến lên một bước. Nhưng vì vóc dáng nhỏ bé, cậu chẳng được ai chú ý.
Cậu định cao giọng ngăn lại, thì bất chợt nghe thấy một tiếng hô lớn từ xa:
“Thôn trưởng tới rồi!”
An Phong, thôn trưởng của Thôn An Kỷ, năm nay năm mươi lăm tuổi, lớn hơn Triệu phu tử hai tuổi. Vừa bước đến, ông đã lớn tiếng quát:
Hôm đó, vào ngày mồng chín tháng hai, trời vừa tờ mờ sáng, Kỷ Nguyên đã làm xong việc nhà, vội vàng dắt Tiểu Hoàng – con trâu nhỏ, hướng về phía tư thục.
Nhưng khi cậu còn chưa đến gần, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào. Tư thục ngày thường vốn chỉ có tiếng đọc sách, nay lại náo loạn như cái chợ.
Học sinh trong lớp không ai ngồi yên, đứa nào cũng tò mò thò đầu ra ngoài nhìn.
“Đại gia thử nói xem, chuyện này có lý hay không? Chúng ta nộp tiền bạc để con cái đi học, thế mà lại thua cả một kẻ nghe lỏm bên ngoài!” Giọng Kỷ tam thẩm chanh chua vang lên, át cả đám đông. “Nếu như thế thì tháng này tiền học, chúng ta không nộp nữa! Kỷ Lợi nhà ta cũng ra ngoài mà nghe!”
Kỷ tam thẩm vừa nói xong, một giọng đàn bà khác cũng the thé tiếp lời: “Đúng rồi, dù sao thì cũng là đọc sách. Học bên ngoài còn hiệu quả hơn, thế thì để bọn trẻ ngồi ngoài nghe cho tốt!”
Một người khác đứng trong đám đông cũng chen vào: “Triệu phu tử, tiền học của nhà ta, thôi thì ngài trả lại đi!”
Cứ thế, hết người này đến người kia đồng loạt lên tiếng phụ họa, càng lúc càng ồn ào.
Những gia đình còn lại tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng đầy bất mãn.
Lý do thì chẳng có gì phức tạp:
Dựa vào đâu mà bọn họ phải nộp tiền cho con đi học, còn Kỷ Nguyên thì không?
Đã thế, Kỷ Nguyên lại học còn giỏi hơn cả những đứa trẻ được dạy trong lớp!
Sắc mặt Triệu phu tử thoáng khó coi, nhưng ông vẫn giữ được sự điềm đạm, cất giọng cứng rắn:
“Sư giả là người giải thích điều khó, truyền dạy cái hay. Làm người thầy, gặp được kẻ có chí học, đương nhiên là vui mừng trong lòng.”
Nhưng chưa kịp nói thêm, Kỷ tam thẩm đã cắt ngang:
“Nếu thế, vậy thì tất cả đều không cần nộp tiền! Nếu một người không phải trả, còn người khác thì phải trả, ngươi còn gọi là phu tử cái gì!”
“Đúng vậy! Hoặc là không cho Kỷ Nguyên nghe lỏm nữa, hoặc là chúng ta đều không nộp tiền. Ngươi chọn đi!”
Lại có người trong đám đông lười biếng buông một câu đầy khiêu khích:
“Ai chà, con nhà ta cũng không đi học được vì không có tiền. Nếu như thế, chẳng bằng sau này để nó đứng bên ngoài tư thục nghe cho đỡ phí!”
Câu nói đó làm những người khác lập tức gật gù đồng tình, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Kỷ Nguyên đứng giữa khung cảnh hỗn loạn, nhìn tư thục vốn yên bình ngày thường nay vì mình mà trở nên náo nhiệt, lòng cậu nghẹn đắng.
Đám học trò trong lớp thì đồng loạt quay sang nhìn Triệu phu tử, ánh mắt lộ rõ sự hiếu kỳ, như đang chờ xem kịch vui.
Triệu phu tử là trụ cột của một gia đình bảy miệng ăn. Trong nhà ông có mẹ già bệnh tật, một nàng dâu góa bụa, cùng ba đứa cháu nhỏ. Cả nhà đều dựa vào số tiền dạy học ít ỏi của ông mà sống qua ngày.
Vậy mà giờ đây, chỉ vì cậu mà Triệu phu tử phải chịu cảnh bị người đời làm khó. Kỷ Nguyên siết chặt dây dắt trâu Tiểu Hoàng, tiến lên một bước. Nhưng vì vóc dáng nhỏ bé, cậu chẳng được ai chú ý.
Cậu định cao giọng ngăn lại, thì bất chợt nghe thấy một tiếng hô lớn từ xa:
“Thôn trưởng tới rồi!”
An Phong, thôn trưởng của Thôn An Kỷ, năm nay năm mươi lăm tuổi, lớn hơn Triệu phu tử hai tuổi. Vừa bước đến, ông đã lớn tiếng quát:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.