Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Chương 31:

Đào Hoa Bạch Trà

31/12/2024

Thế nhưng, đôi mắt của cậu bé lại sáng rực như ánh sao, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, mái tóc đơn giản nhưng gọn gàng. Một đứa trẻ nghèo khó nhưng lại toát lên vẻ chăm chỉ, làm người khác không khỏi xót xa.

Kỷ Nguyên bước nhanh về phía Triệu phu tử, đứng trước mặt mọi người, từ trong áo rút ra một túi tiền nhỏ:

"Triệu phu tử, đây là học phí của học trò, còn thiếu bảy văn. Đệ tử hứa trong tháng sẽ nộp đủ."

Tiếng kim loại trong túi tiền vang lên nặng trĩu, như thể mỗi đồng tiền bên trong đều được tích góp từ mồ hôi và nước mắt.

Khi đưa túi tiền ra, trong lòng Kỷ Nguyên như bị xé ra từng mảnh.

Hằng ngày, cứ đúng giờ Dần, tức bốn giờ sáng, cậu đã phải dậy, làm xong việc nhà ở Kỷ gia, rồi vội vàng ra ngoài kiếm sống. Cậu đào bới, lượm nhặt, không dám nghỉ tay dù chỉ một khắc. Để có số tiền này, cậu còn thiếu nợ một ân tình lớn của An ngũ thúc. Chỉ bằng vào sức mình, số tiền này là tất cả những gì cậu có.

Nhưng Kỷ Nguyên biết, nếu lúc này cậu không lấy số tiền đó ra, thì sẽ phụ lòng Triệu phu tử đã ra sức bảo vệ mình.

Lời nói thì không có sức thuyết phục, chỉ có vàng bạc thật sự đặt trước mặt mới khiến những gia đình đã nộp học phí cảm thấy tâm phục khẩu phục.

Người ta không sợ của cải ít, chỉ sợ chia không đều. Phải đặt mọi thứ vào đúng chỗ, mới có thể giải quyết vấn đề.

Triệu phu tử kinh ngạc nhìn Kỷ Nguyên, chưa kịp chú ý đến túi tiền cậu cầm trong tay, thì đã thấy Kỷ tam thẩm lao tới, giọng chanh chua:

"Ngươi lấy đâu ra số tiền này?! Không phải là trộm chứ?"

Kỷ Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Kỷ tam thẩm, cất giọng nghiêm túc:

"Đây là tiền ta kiếm được từ việc mỗi ngày đào măng mùa xuân, hái thảo dược và rau dại."



"Không thể nào!"

"Chắc chắn là trộm!" Kỷ tam thẩm vừa nói vừa định giật lấy túi tiền, nhưng ánh mắt kiên nghị của Kỷ Nguyên khiến bà sững lại, không dám bước thêm một bước.

Kỷ Nguyên sớm đã nhận ra điều không ổn.

Cái lý do mà Kỷ tam thẩm làm ầm lên, không đơn thuần chỉ là vì cảm thấy bất công. Bà ta rõ ràng không muốn cậu được học sách.

Khi Triệu phu tử khen cậu là người có tư chất thông minh, ánh mắt Kỷ tam thẩm lập tức lộ rõ vẻ hoảng sợ. Và giờ đây, bà ta vu khống cậu trộm cắp, chỉ là để cắt đứt con đường học hành của cậu mà thôi.

"Tiền của Nguyên ca nhi không phải trộm!"

Một giọng nói dõng dạc vang lên, mọi người quay lại thì thấy An ngũ thúc tiến tới. Ông chắp tay, hướng về thôn trưởng An Phong mà thưa:

"Cha, mỗi ngày giờ Dần, lúc con ra cắt cỏ cho heo, đều thấy Nguyên ca nhi đào măng mùa xuân. Cậu bé làm việc không ngừng nghỉ, mỗi ngày hơn một canh giờ. Đám rau dại và thảo dược mà cậu ấy đào, con là người mang vào huyện bán giúp."

Nói đoạn, An ngũ thúc chỉ vào túi tiền trong tay Kỷ Nguyên:

"Số tiền này là tất cả những gì cậu bé kiếm được gần đây."

Hiếm khi thấy An ngũ thúc nói nhiều đến vậy. Ông vốn là người nhút nhát, nhất là trước mặt cha mình – thôn trưởng An Phong. Nhưng lần này, ông lên tiếng để bảo vệ Kỷ Nguyên, khiến lời nói càng thêm đáng tin.

Nghe đến đây, những người trong thôn không khỏi hít vào một hơi dài kinh ngạc.

Họ đều biết Kỷ Nguyên phải làm việc không ngừng ở nhà tam thúc. Mọi người đều thấy rõ sự vất vả đó. Nhưng không ngờ rằng, cậu còn thức dậy vào giờ Dần để đào rau dại, rồi đến tư thục nghe giảng mà học được đến mức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook