Chương 30:
Đào Hoa Bạch Trà
31/12/2024
“Các ngươi làm loạn cái gì ở đây!”
Nghe thôn trưởng lên tiếng, đám đông lập tức im bặt, không ai dám hó hé.
Kỷ tam thẩm vốn là kẻ nhát gan, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại dám đánh bạo, lên tiếng:
“An thôn trưởng, ngài phải phân xử chuyện này! Kỷ Nguyên nếu đã nghe lỏm, thì chúng tôi không cần phải nộp tiền nữa!”
An thôn trưởng khẽ nhíu mày, giọng nói không chút nể nang:
“Đọc sách là chuyện quan trọng nhất. Nhà ai không muốn nộp tiền, thì không cần cho con học nữa!”
Dứt lời, thôn trưởng nghiêm nghị nhìn quanh. Dù lời lẽ sắc bén, ông cũng hiểu chuyện này quả thật là lỗi của cả Kỷ Nguyên lẫn Triệu phu tử.
Nếu cứ bênh vực một phía mà không xem xét toàn cục, e rằng sẽ gây ra nhiều điều tiếng không hay.
Theo lý thì khi thôn trưởng đã lên tiếng, Kỷ tam thẩm lẽ ra nên im lặng, nhưng bà ta lại được thể lớn giọng hơn:
“Việc này muốn giải quyết cũng đơn giản thôi!”
"Không cần cho Kỷ Nguyên học nữa là được!"
"Kể cũng đúng, đúng không mọi người?"
"Phải rồi, chỉ cần không cho Kỷ Nguyên học sách, thì mọi chuyện sẽ giải quyết ổn thỏa."
Người trong thôn bắt đầu xì xào đồng tình. Nếu Kỷ Nguyên không được học, thì đâu còn ai phải phàn nàn nữa. Ai muốn học cứ học, ai không học được thì đừng đến đây nữa.
Thậm chí, ngay cả An thôn trưởng cũng gật gù cho rằng đây là một ý kiến hợp lý.
Triệu phu tử đứng bên, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Trong lòng ông ngổn ngang suy nghĩ, thầm muốn nói rằng mình không cần số bạc này, nhưng nghĩ đến gia đình đông miệng ăn đang trông cậy vào mình, cuối cùng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Nhưng nỗi nhục nhã của một người làm thầy bị ép đến thế này khiến ông càng uất nghẹn hơn. Là một người đọc sách, ông nào muốn vì chút tiền bạc mà chịu cảnh bị người đời làm khó dễ?
Dẫu vậy, Triệu phu tử hít sâu một hơi, rồi bình tĩnh đáp:
"Kỷ Nguyên là trường hợp khác. Cậu bé có tư chất thông minh, là hạt giống tốt để học hành. Một học trò như thế, đặt ở phủ học cũng khó tìm được."
Lời này vừa dứt, đám đông bỗng chốc im bặt.
Ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên. Phủ học ư? Đó là nơi quy tụ những học trò giỏi nhất toàn phủ Kiến Mạnh. Những đứa trẻ có tư chất xuất chúng nhất mới có thể vào được đó. Huyện học đã đủ khiến người ta nể phục, huống gì là phủ học?
Đám học trò trong tư thục nghe vậy thì có chút không phục. Trước giờ, Triệu phu tử vốn nghiêm khắc, rất ít khi khen ngợi ai, nay lại khen một đứa bé chăn trâu? Hắn có gì hơn người mà đáng được như vậy?
Nhìn ánh mắt ngờ vực, ghen ghét của mọi người, trong lòng Kỷ Nguyên tràn đầy áy náy. Cậu biết rõ bản thân mình không hề tài giỏi như lời khen ngợi. Tất cả chẳng qua là nhờ ký ức từ kiếp trước cộng thêm sự chăm chỉ mà thôi.
Ánh mắt cậu lướt qua đám đông, dừng lại ở hai gương mặt mang biểu cảm hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu An thôn trưởng lộ rõ sự kinh ngạc pha chút vui mừng, thì Kỷ tam thẩm lại hiện lên vẻ sợ hãi, không dám tin.
Kỷ Nguyên không nghĩ nhiều nữa. Lúc này, cậu biết mình phải đứng ra giải quyết chuyện này.
"Tiểu đồng Kỷ Nguyên, xin bái kiến phu tử."
Giọng nói trong trẻo vang lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Mọi người quay lại nhìn thì thấy một cậu bé tám tuổi, dáng người nhỏ nhắn, quần áo vá chằng vá đụp, tay dắt theo một con trâu nhỏ. Đúng dáng vẻ quen thuộc của những đứa trẻ chăn trâu trong làng.
Nghe thôn trưởng lên tiếng, đám đông lập tức im bặt, không ai dám hó hé.
Kỷ tam thẩm vốn là kẻ nhát gan, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại dám đánh bạo, lên tiếng:
“An thôn trưởng, ngài phải phân xử chuyện này! Kỷ Nguyên nếu đã nghe lỏm, thì chúng tôi không cần phải nộp tiền nữa!”
An thôn trưởng khẽ nhíu mày, giọng nói không chút nể nang:
“Đọc sách là chuyện quan trọng nhất. Nhà ai không muốn nộp tiền, thì không cần cho con học nữa!”
Dứt lời, thôn trưởng nghiêm nghị nhìn quanh. Dù lời lẽ sắc bén, ông cũng hiểu chuyện này quả thật là lỗi của cả Kỷ Nguyên lẫn Triệu phu tử.
Nếu cứ bênh vực một phía mà không xem xét toàn cục, e rằng sẽ gây ra nhiều điều tiếng không hay.
Theo lý thì khi thôn trưởng đã lên tiếng, Kỷ tam thẩm lẽ ra nên im lặng, nhưng bà ta lại được thể lớn giọng hơn:
“Việc này muốn giải quyết cũng đơn giản thôi!”
"Không cần cho Kỷ Nguyên học nữa là được!"
"Kể cũng đúng, đúng không mọi người?"
"Phải rồi, chỉ cần không cho Kỷ Nguyên học sách, thì mọi chuyện sẽ giải quyết ổn thỏa."
Người trong thôn bắt đầu xì xào đồng tình. Nếu Kỷ Nguyên không được học, thì đâu còn ai phải phàn nàn nữa. Ai muốn học cứ học, ai không học được thì đừng đến đây nữa.
Thậm chí, ngay cả An thôn trưởng cũng gật gù cho rằng đây là một ý kiến hợp lý.
Triệu phu tử đứng bên, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Trong lòng ông ngổn ngang suy nghĩ, thầm muốn nói rằng mình không cần số bạc này, nhưng nghĩ đến gia đình đông miệng ăn đang trông cậy vào mình, cuối cùng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Nhưng nỗi nhục nhã của một người làm thầy bị ép đến thế này khiến ông càng uất nghẹn hơn. Là một người đọc sách, ông nào muốn vì chút tiền bạc mà chịu cảnh bị người đời làm khó dễ?
Dẫu vậy, Triệu phu tử hít sâu một hơi, rồi bình tĩnh đáp:
"Kỷ Nguyên là trường hợp khác. Cậu bé có tư chất thông minh, là hạt giống tốt để học hành. Một học trò như thế, đặt ở phủ học cũng khó tìm được."
Lời này vừa dứt, đám đông bỗng chốc im bặt.
Ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên. Phủ học ư? Đó là nơi quy tụ những học trò giỏi nhất toàn phủ Kiến Mạnh. Những đứa trẻ có tư chất xuất chúng nhất mới có thể vào được đó. Huyện học đã đủ khiến người ta nể phục, huống gì là phủ học?
Đám học trò trong tư thục nghe vậy thì có chút không phục. Trước giờ, Triệu phu tử vốn nghiêm khắc, rất ít khi khen ngợi ai, nay lại khen một đứa bé chăn trâu? Hắn có gì hơn người mà đáng được như vậy?
Nhìn ánh mắt ngờ vực, ghen ghét của mọi người, trong lòng Kỷ Nguyên tràn đầy áy náy. Cậu biết rõ bản thân mình không hề tài giỏi như lời khen ngợi. Tất cả chẳng qua là nhờ ký ức từ kiếp trước cộng thêm sự chăm chỉ mà thôi.
Ánh mắt cậu lướt qua đám đông, dừng lại ở hai gương mặt mang biểu cảm hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu An thôn trưởng lộ rõ sự kinh ngạc pha chút vui mừng, thì Kỷ tam thẩm lại hiện lên vẻ sợ hãi, không dám tin.
Kỷ Nguyên không nghĩ nhiều nữa. Lúc này, cậu biết mình phải đứng ra giải quyết chuyện này.
"Tiểu đồng Kỷ Nguyên, xin bái kiến phu tử."
Giọng nói trong trẻo vang lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Mọi người quay lại nhìn thì thấy một cậu bé tám tuổi, dáng người nhỏ nhắn, quần áo vá chằng vá đụp, tay dắt theo một con trâu nhỏ. Đúng dáng vẻ quen thuộc của những đứa trẻ chăn trâu trong làng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.