Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Chương 8:

Đào Hoa Bạch Trà

31/12/2024

Kỷ Nguyên luôn lạc quan, ngay cả khi nghĩ đến kiếp trước vẫn còn tâm trạng trêu đùa chuyện của mình.

Còn đời này, hắn sẽ sống thật tốt.

***

Trời còn chưa sáng.

Kỷ Nguyên theo thói quen của tiểu Kỷ Nguyên mà thức dậy, múc nước, nấu cơm.

Nhờ thân thể này đã quen với những việc đó, hắn làm rất nhanh và gọn.

Khi hắn dậy thì tam thúc, tam thẩm cùng đường ca nhà bên cũng vừa thức. Thấy Kỷ Nguyên, người hôm qua còn phát điên, lại hành xử bình thường như trước, cả nhà họ liền an tâm. Tam thẩm vốn định buông lời mỉa mai vài câu, nhưng ánh mắt bất chợt nhìn thấy trên bàn cơm có bày ra đến bốn bộ bát đũa.

“Ngươi đây là có ý gì?!” Tam thẩm lạnh lùng hỏi, “Kẻ xui xẻo như ngươi mà cũng xứng ngồi ăn chung bàn với nhà ta sao?!”

Kỷ Nguyên làm xong cơm, lau tay, thản nhiên ngồi xuống chỗ của mình. Hắn không thèm nhìn tam thẩm, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Mắng thêm một câu nữa, ta liền làm cái xui xẻo đó giáng lên đầu ngươi.”

Hắn ăn rất nhanh, bởi hôm nay còn nhiều việc cần làm, không muốn phí thời gian đôi co với đám người này. Hắn cứ thế lặng lẽ ăn xong, không để cho tam thẩm cùng hai người kia có cơ hội kiếm chuyện với mình.

Ăn cơm xong, Kỷ Nguyên đi ra chuồng bò, dắt con nghé nhỏ ra ngoài. Hắn muốn nhanh chóng đưa nghé con sang uống sữa, sau đó mới làm được những việc mình đã định.

Nhà giàu trong Thôn An Kỷ là nhà An Minh Bằng.

Nói là nhà giàu, thật ra chỉ vì họ có nhiều ruộng hơn người khác một chút, nhưng người trong nhà ai cũng phải lao động vất vả. Tuy nhiên, gia đình này đông người, hơn ba mươi người chung sống dưới một mái nhà, chưa phân tách. Trong chuồng có nuôi hai con bò, hai con lừa, năm con heo, còn gà, vịt, ngỗng thì nhiều vô số kể. Nghe đâu mùa xuân sắp tới lại còn định mua thêm gia súc mới.



Con nghé mà nhà họ Kỷ mới mua chính là nghé con của con bò mẹ nhà họ An. Nghé được sáu tháng, đang trong thời gian cai sữa, nhưng vẫn phải cho uống sữa từ từ rồi mới dứt hẳn. Mỗi ngày cần dẫn sang uống sữa ba lần, sau đó giảm dần cho đến khi răng hàm của nghé lớn lên đầy đủ, lúc đó mới hoàn toàn cai được.

Kỷ Nguyên khi còn nhỏ từng sống cùng ông bà nội ở quê, cũng từng nuôi bò nên biết rõ việc này.

Sáng sớm hôm đó, người mở cửa cho Kỷ Nguyên là con dâu cả của phòng lớn nhà họ An. Người này ngày thường chịu trách nhiệm chăm sóc gia súc, tính tình vui vẻ, thật thà, lại thích náo nhiệt. Vừa nhìn thấy Kỷ Nguyên, nàng liền hỏi:

“Nguyên ca nhi, hôm nay ngươi đến sớm vậy? Đúng rồi, hôm qua tam thẩm của ngươi có đánh ngươi không?”

Câu hỏi này vốn chỉ là thuận miệng, bởi từ trước đến nay Nguyên ca nhi vốn ít nói, trầm lặng.

Không ngờ lần này Kỷ Nguyên lại mở miệng:

“Hôm qua đánh không đủ đau.”

Nói xong, hắn tiếp lời:

“An đại nương, từ nay về sau ta có thể đến sớm như vậy mỗi ngày được không?”

Kỷ Nguyên tiếp tục nói rõ thời gian: sáng, trưa, chiều, mỗi ngày ba lần, hắn sẽ đến đúng giờ để cho nghé con uống sữa.

Con dâu cả nhà họ An thuận miệng đồng ý, dù sao nàng cũng phải trông nom súc vật cả ngày, giờ nào cũng được. Nhưng nghĩ lại lời Kỷ Nguyên vừa nói, nàng bất giác lẩm bẩm:

“Hôm qua đánh không đủ đau, vậy trước kia là đánh đau lắm sao?”

Lời vừa dứt, nàng ngước mắt lên đã thấy đứa bé như bị chạm đúng nỗi lòng, cúi gằm mặt, nghiêm túc nói một câu cảm tạ:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook