Chương 9:
Đào Hoa Bạch Trà
31/12/2024
“Ta đi cho Tiểu Hoàng uống sữa đây.”
Con dâu cả nhà họ An chép miệng vài tiếng, rồi kéo nhị đệ tức (vợ của người em thứ hai) đang chuẩn bị ra bờ sông giặt quần áo lại, hạ giọng nói xấu:
“Kia nhà họ Kỷ, không chỉ ngày hôm qua đánh đứa lớn nhất xong để lại Nguyên ca nhi. Ngươi biết không, trước kia còn đánh nó hoài, mà đánh thực sự ác nữa kìa.”
Sau khi nghé con Tiểu Hoàng uống no sữa, Kỷ Nguyên dắt nó ra khỏi nhà họ An. Người trong nhà họ An, từ trong ra ngoài, không ai là không dõi mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của hắn.
Thật đáng thương làm sao.
Một đứa trẻ không có cha mẹ, quả là quá thê thảm.
Với ánh mắt dửng dưng, tám tuổi Kỷ Nguyên như thể chẳng hay biết gì, cứ thế nắm dây dắt Tiểu Hoàng đi thả bò. Trên đường, hắn còn phải nhặt chút củi khô, nếu không sẽ bị trách mắng.
Kỷ Nguyên chọn tới chọn lui, tìm được mấy nhánh cây vừa ý, ôm thêm một túi cát mịn, rồi cuối cùng ngồi xổm dưới khung cửa sổ bên ngoài tư thục của thầy Triệu phu tử, nơi mà hôm qua hắn đã lén đến.
Kỷ Nguyên vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe bài giảng của Triệu phu tử.
Hình như bài học hôm nay là ôn lại chương trình đã học từ năm trước, nên bọn học trò ở đây đều chưa nhớ được gì, Triệu phu tử phải giảng lại một lần nữa.
“Thiên Tự Văn, Bách Gia Tính, Tam Tự Kinh! Những thứ này các ngươi đều không biết, làm sao mà vào được Huyện học!” Giọng nói già nua của Triệu phu tử vang lên nghiêm khắc, nghe qua đã thấy ông là một người thầy rất nghiêm khắc. “Ta cho các ngươi thêm ba ngày. Nếu trong ba ngày không thuộc được *Thiên Tự Văn*, mỗi đứa đều sẽ nhận mười roi!”
Kỷ Nguyên ngồi ngoài nghe mà không nhịn được chậc lưỡi. Tư thục này đều là trẻ từ năm tuổi đến mười ba tuổi, bảo chúng ngồi yên học cả ngày quả thật không dễ. Nhưng nếu đến cả *Thiên Tự Văn* còn không biết, thì tiến độ quả là chậm thật.
Nếu nhớ không lầm, mấy bài như *Thiên Tự Văn*, *Bách Gia Tính*, hay *Tam Tự Kinh* đều là những sách vỡ lòng, dành cho trẻ nhỏ mới bắt đầu học chữ. Trẻ năm tuổi đến tám tuổi còn có thể châm chước, nhưng đường ca của hắn, Kỷ Lợi, đã mười ba tuổi mà vẫn chưa thuộc *Thiên Tự Văn*, chẳng phải quá đáng hổ thẹn hay sao? Đã vậy, hắn nhớ rõ, đây đã là năm thứ ba Kỷ Lợi đi học ở tư thục rồi.
Tuy nhiên, với Kỷ Nguyên mà nói, bản thân hắn cũng không khá hơn là bao. Nếu chỉ đọc thuộc lòng, có lẽ hắn không gặp vấn đề gì, xem như là ôn lại kiến thức. Nhưng đến khi phải viết chữ thì lại khác. Chưa kể chữ viết ở thời đại này rất khác biệt, ngay cả cách cầm bút lông hắn còn chưa rành, thì làm sao mà sánh bằng đám trẻ con ở đây được.
Thôi, hiện giờ trong hoàn cảnh như vậy, có thể học đến đâu thì học đến đó. Hắn tự nhủ phải cố gắng, trước tiên thuộc lòng đã là điều tốt.
Triệu phu tử đứng trong lớp đọc bài, Kỷ Nguyên ngồi ngoài vừa lắng nghe vừa lẩm nhẩm theo. Túi cát mang theo được hắn trải ra trên đất, dùng ngón tay viết thử từng chữ, viết xong một hàng thì lại lau sạch để viết tiếp, cố gắng nhớ lại cách viết chữ phồn thể trong trí nhớ của mình.
Chỉ có điều, khung cửa sổ này cách âm không tốt. Khi Triệu phu tử đứng phía bên trái lớp, hắn còn nghe rõ được, nhưng khi thầy di chuyển sang bên phải, âm thanh nhỏ đi nhiều, khó mà nghe hết.
Một bên, Tiểu Hoàng nhẩn nha gặm cỏ, còn Kỷ Nguyên thì ngồi dưới đất, chăm chú lẩm nhẩm và viết chính tả. Thỉnh thoảng nghe không rõ, hắn liền đứng dậy ghé sát vào để nghe cho kỹ hơn.
Con dâu cả nhà họ An chép miệng vài tiếng, rồi kéo nhị đệ tức (vợ của người em thứ hai) đang chuẩn bị ra bờ sông giặt quần áo lại, hạ giọng nói xấu:
“Kia nhà họ Kỷ, không chỉ ngày hôm qua đánh đứa lớn nhất xong để lại Nguyên ca nhi. Ngươi biết không, trước kia còn đánh nó hoài, mà đánh thực sự ác nữa kìa.”
Sau khi nghé con Tiểu Hoàng uống no sữa, Kỷ Nguyên dắt nó ra khỏi nhà họ An. Người trong nhà họ An, từ trong ra ngoài, không ai là không dõi mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của hắn.
Thật đáng thương làm sao.
Một đứa trẻ không có cha mẹ, quả là quá thê thảm.
Với ánh mắt dửng dưng, tám tuổi Kỷ Nguyên như thể chẳng hay biết gì, cứ thế nắm dây dắt Tiểu Hoàng đi thả bò. Trên đường, hắn còn phải nhặt chút củi khô, nếu không sẽ bị trách mắng.
Kỷ Nguyên chọn tới chọn lui, tìm được mấy nhánh cây vừa ý, ôm thêm một túi cát mịn, rồi cuối cùng ngồi xổm dưới khung cửa sổ bên ngoài tư thục của thầy Triệu phu tử, nơi mà hôm qua hắn đã lén đến.
Kỷ Nguyên vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe bài giảng của Triệu phu tử.
Hình như bài học hôm nay là ôn lại chương trình đã học từ năm trước, nên bọn học trò ở đây đều chưa nhớ được gì, Triệu phu tử phải giảng lại một lần nữa.
“Thiên Tự Văn, Bách Gia Tính, Tam Tự Kinh! Những thứ này các ngươi đều không biết, làm sao mà vào được Huyện học!” Giọng nói già nua của Triệu phu tử vang lên nghiêm khắc, nghe qua đã thấy ông là một người thầy rất nghiêm khắc. “Ta cho các ngươi thêm ba ngày. Nếu trong ba ngày không thuộc được *Thiên Tự Văn*, mỗi đứa đều sẽ nhận mười roi!”
Kỷ Nguyên ngồi ngoài nghe mà không nhịn được chậc lưỡi. Tư thục này đều là trẻ từ năm tuổi đến mười ba tuổi, bảo chúng ngồi yên học cả ngày quả thật không dễ. Nhưng nếu đến cả *Thiên Tự Văn* còn không biết, thì tiến độ quả là chậm thật.
Nếu nhớ không lầm, mấy bài như *Thiên Tự Văn*, *Bách Gia Tính*, hay *Tam Tự Kinh* đều là những sách vỡ lòng, dành cho trẻ nhỏ mới bắt đầu học chữ. Trẻ năm tuổi đến tám tuổi còn có thể châm chước, nhưng đường ca của hắn, Kỷ Lợi, đã mười ba tuổi mà vẫn chưa thuộc *Thiên Tự Văn*, chẳng phải quá đáng hổ thẹn hay sao? Đã vậy, hắn nhớ rõ, đây đã là năm thứ ba Kỷ Lợi đi học ở tư thục rồi.
Tuy nhiên, với Kỷ Nguyên mà nói, bản thân hắn cũng không khá hơn là bao. Nếu chỉ đọc thuộc lòng, có lẽ hắn không gặp vấn đề gì, xem như là ôn lại kiến thức. Nhưng đến khi phải viết chữ thì lại khác. Chưa kể chữ viết ở thời đại này rất khác biệt, ngay cả cách cầm bút lông hắn còn chưa rành, thì làm sao mà sánh bằng đám trẻ con ở đây được.
Thôi, hiện giờ trong hoàn cảnh như vậy, có thể học đến đâu thì học đến đó. Hắn tự nhủ phải cố gắng, trước tiên thuộc lòng đã là điều tốt.
Triệu phu tử đứng trong lớp đọc bài, Kỷ Nguyên ngồi ngoài vừa lắng nghe vừa lẩm nhẩm theo. Túi cát mang theo được hắn trải ra trên đất, dùng ngón tay viết thử từng chữ, viết xong một hàng thì lại lau sạch để viết tiếp, cố gắng nhớ lại cách viết chữ phồn thể trong trí nhớ của mình.
Chỉ có điều, khung cửa sổ này cách âm không tốt. Khi Triệu phu tử đứng phía bên trái lớp, hắn còn nghe rõ được, nhưng khi thầy di chuyển sang bên phải, âm thanh nhỏ đi nhiều, khó mà nghe hết.
Một bên, Tiểu Hoàng nhẩn nha gặm cỏ, còn Kỷ Nguyên thì ngồi dưới đất, chăm chú lẩm nhẩm và viết chính tả. Thỉnh thoảng nghe không rõ, hắn liền đứng dậy ghé sát vào để nghe cho kỹ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.