Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng
Chương 14: Biến Độc Vật Thành Mỹ Thực (2)
Ái Đề Tử Đích Bản Lật
17/04/2024
Mua xong, Bạch quản sự lại nhìn về phía củ mài, “Thứ này chế biến như thế nào?”
“Cạo vỏ rửa sạch, cắt thành miếng vừa đủ hầm với thịt.”
Tô Hoà nói một câu đơn giản, liền kêu Thạch đồ tể đi giết heo, không để ý bọn họ mua bao nhiêu.
Nhìn lại thôn dân, ngoài Thạch đồ tể cùng hai nhà Chu, Dương tam gia có nồi to, những người khác chỉ có nồi nhỏ.
Đây cũng không giống nồi chảo sắt như hiện đại, đa số đều là gốm sành sứ cho nên chỉ có thể hầm còn chiên, xào rau thì đừng nghĩ đến.
Lợn rừng không giống heo nhà nuôi, thịt rất săn chắc, hông có nhiều nước để luộc, có thể ướp gia vị nướng như hiện đại càng không thể nghĩ, Tô Hoà cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tô Hoà định làm một nồi cháo hầm xương, nồi còn lại làm củ mài hầm thịt heo, chỉ là lão Lâm thị không đồng ý, nói củ mài là độc dược, không thể ăn, khôg cho hai nhà Dương, Chu cho mượn nồi to để hầm củ mài.
Cho dù người Chu gia đều nói bọn họ không sợ, dù sao quý nhân cũng mua mang đi.
Lão Lâm thị vẫn không muốn, nhất định muốn tách ra ăn riêng với hai nhà thông gia.
Tô Tề tức giận dậm chân, “Đại bá mẫu, ngài đừng quá đáng.”
Đang muốn chửi ầm lên, Tô Huy phía sau kéo góc áo hắn, ý bảo hắn nhìn về hai huynh đệ Tô Đại Đống, Tô Nhị Đống.
Tròng mắt Tô Tề vừa chuyển, đắc ý đầy mặt.
“Đại bá mẫu muốn tách ra ăn riêng không phải không thể, nhưng thịt heo các người đừng mơ lấy đi, dù sao một phòng của ngài và hai vị thông gia cũng không có ai xuất lực!”
Đúng vậy, buổi sáng lão Lâm thị khóc lóc la lối không cho trưởng tôn Tô Bá Trạch lên núi, lại dặn dò hai nhi tử không được đi săn, nếu đi sau phụ nhân đào rau dại thì được.
“Dựa vào cái gì?”
Lão Lâm thị và hai con dâu không đồng ý, gấp đến muốn dậm chân.
Bọn họ cũng đã theo lên núi đào Ma Dụ và củ mài, những thứ kia bọn họ không biết cũng không dám ăn, chẳng phải bọn họ cũng đã theo lên núi rồi sao?
Tô Hoà cũng không phải người có tính tình tốt, liếc mắt nhìn các nàng ta một cái.
“Bởi vì lợn rừng này do ta và ca ca bắt được, các thúc thúc mang xuống, các ngươi muốn tách ra ăn, vậy ăn những thứ các ngươi thu hoạch được đi.”
“Ngươi?”
Lão Lâm thị đang muốn chửi ầm lên, Tô Đại Sinh lớn tiếng: “Cứ làm như vậy đi, ngươi tự mang nhi nữ và thông ra tách ra ăn đi, ta cùng bọn Nhị Đống ăn thịt heo hầm củ mài.”
Nói xong a dua nói: “ Tiểu Hoà, ngươi sẽ không cự tuyệt gia gia chứ?”
Tô Hoà gật gật đầu, liếc mắt nhìn thôn dân bốn phía.
“Nếu các ngươi muốn tách ra bây giờ có thể nói, chúng ta sẽ chia đúng phân lượng lương thực bắt đầu nấu cơm, dù sao sắc trời không còn sớm.”
Lão yêu bà còn đang tác quái, càng phân ít lương thực cho hơn!
“Bất quá ta nói trước, bỏ bao nhiêu công sức thì lãnh bấy nhiêu lương thực, ta không phải người coi tiền như rác, mới đào mấy cái hố cũng đòi lấy thịt từ của ta!”
Trong mắt Dương Thành Kiến hiện tia tàn khốc: “Tiểu nha đầu, người trẻ tuổi đừng quá ngạo mạn. Hai vị thúc bá của ngươi không phải cũng xuất lực sao, nếu các ngươi không chia một nửa số thịt cho chúng ta thì khó nói đi?”
Tô Hoà khẽ cười một tiếng: “Ta ngạo mạn như thế nào? Lợn rừng, gà rừng, thỏ hoang không phải đều do hai huynh muội chúng ta săn được à? Đồ của bọn ta muốn chia như thế nào thì chia, sao lại thành ngạo mạn?”
“Hơn nữa, nếu các ngươi không muốn theo lên núi nói ra là được, cớ gì phải uỷ uỷ khuất khuất đi theo, sau khi lên núi thì không phải chỗ này đau thì chỗ kia đau, không thể đi săn cũng không đào được gì, ai cho các ngươi mặt mũi đòi lương thực từ ta?”
“Cạo vỏ rửa sạch, cắt thành miếng vừa đủ hầm với thịt.”
Tô Hoà nói một câu đơn giản, liền kêu Thạch đồ tể đi giết heo, không để ý bọn họ mua bao nhiêu.
Nhìn lại thôn dân, ngoài Thạch đồ tể cùng hai nhà Chu, Dương tam gia có nồi to, những người khác chỉ có nồi nhỏ.
Đây cũng không giống nồi chảo sắt như hiện đại, đa số đều là gốm sành sứ cho nên chỉ có thể hầm còn chiên, xào rau thì đừng nghĩ đến.
Lợn rừng không giống heo nhà nuôi, thịt rất săn chắc, hông có nhiều nước để luộc, có thể ướp gia vị nướng như hiện đại càng không thể nghĩ, Tô Hoà cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tô Hoà định làm một nồi cháo hầm xương, nồi còn lại làm củ mài hầm thịt heo, chỉ là lão Lâm thị không đồng ý, nói củ mài là độc dược, không thể ăn, khôg cho hai nhà Dương, Chu cho mượn nồi to để hầm củ mài.
Cho dù người Chu gia đều nói bọn họ không sợ, dù sao quý nhân cũng mua mang đi.
Lão Lâm thị vẫn không muốn, nhất định muốn tách ra ăn riêng với hai nhà thông gia.
Tô Tề tức giận dậm chân, “Đại bá mẫu, ngài đừng quá đáng.”
Đang muốn chửi ầm lên, Tô Huy phía sau kéo góc áo hắn, ý bảo hắn nhìn về hai huynh đệ Tô Đại Đống, Tô Nhị Đống.
Tròng mắt Tô Tề vừa chuyển, đắc ý đầy mặt.
“Đại bá mẫu muốn tách ra ăn riêng không phải không thể, nhưng thịt heo các người đừng mơ lấy đi, dù sao một phòng của ngài và hai vị thông gia cũng không có ai xuất lực!”
Đúng vậy, buổi sáng lão Lâm thị khóc lóc la lối không cho trưởng tôn Tô Bá Trạch lên núi, lại dặn dò hai nhi tử không được đi săn, nếu đi sau phụ nhân đào rau dại thì được.
“Dựa vào cái gì?”
Lão Lâm thị và hai con dâu không đồng ý, gấp đến muốn dậm chân.
Bọn họ cũng đã theo lên núi đào Ma Dụ và củ mài, những thứ kia bọn họ không biết cũng không dám ăn, chẳng phải bọn họ cũng đã theo lên núi rồi sao?
Tô Hoà cũng không phải người có tính tình tốt, liếc mắt nhìn các nàng ta một cái.
“Bởi vì lợn rừng này do ta và ca ca bắt được, các thúc thúc mang xuống, các ngươi muốn tách ra ăn, vậy ăn những thứ các ngươi thu hoạch được đi.”
“Ngươi?”
Lão Lâm thị đang muốn chửi ầm lên, Tô Đại Sinh lớn tiếng: “Cứ làm như vậy đi, ngươi tự mang nhi nữ và thông ra tách ra ăn đi, ta cùng bọn Nhị Đống ăn thịt heo hầm củ mài.”
Nói xong a dua nói: “ Tiểu Hoà, ngươi sẽ không cự tuyệt gia gia chứ?”
Tô Hoà gật gật đầu, liếc mắt nhìn thôn dân bốn phía.
“Nếu các ngươi muốn tách ra bây giờ có thể nói, chúng ta sẽ chia đúng phân lượng lương thực bắt đầu nấu cơm, dù sao sắc trời không còn sớm.”
Lão yêu bà còn đang tác quái, càng phân ít lương thực cho hơn!
“Bất quá ta nói trước, bỏ bao nhiêu công sức thì lãnh bấy nhiêu lương thực, ta không phải người coi tiền như rác, mới đào mấy cái hố cũng đòi lấy thịt từ của ta!”
Trong mắt Dương Thành Kiến hiện tia tàn khốc: “Tiểu nha đầu, người trẻ tuổi đừng quá ngạo mạn. Hai vị thúc bá của ngươi không phải cũng xuất lực sao, nếu các ngươi không chia một nửa số thịt cho chúng ta thì khó nói đi?”
Tô Hoà khẽ cười một tiếng: “Ta ngạo mạn như thế nào? Lợn rừng, gà rừng, thỏ hoang không phải đều do hai huynh muội chúng ta săn được à? Đồ của bọn ta muốn chia như thế nào thì chia, sao lại thành ngạo mạn?”
“Hơn nữa, nếu các ngươi không muốn theo lên núi nói ra là được, cớ gì phải uỷ uỷ khuất khuất đi theo, sau khi lên núi thì không phải chỗ này đau thì chỗ kia đau, không thể đi săn cũng không đào được gì, ai cho các ngươi mặt mũi đòi lương thực từ ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.