Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng
Chương 15: Hiến Trù Nghệ (1)
Ái Đề Tử Đích Bản Lật
17/04/2024
Tô Đại Sinh nghe xong trừng lớn hai mắt, “Đại Đống, Tam Đống, các ngươi lên núi làm gì?”
Hai huynh đệ bị phụ thân hỏi có chút xấu hổ, ấp úng không dám nói lời nào.
Chu Vĩnh Chúc thấy thế tiến lên, “Tiểu Hoà nói đúng, ta nghĩ Dương thông gia cũng hiểu, chỉ vì ngại phần tình cảm nên nói giúp hai vị thúc bá của ngươi thôi.”
“A?” Tô Hoà nghi ngờ nhìn Chu Vĩnh Chúc, một gã ba phải!
Nàng tà mị cười, “Hai vị ngoại gia đối với hai vị thúc bá thật tốt, nếu như vậy các người ăn cùng nhau đi.”
“Thấy các vị không muốn ăn hai loại rau củ này, chúng ta không uỷ khuất các người. Huống gì lương thực của các người còn rất nhiều, hẳn là chướng mắt lương thực chúng ta đào được không rõ ràng.”
Bởi vì ngay từ đầu bị lão Lâm thị ngắt lời, sau đó lại bận rộn bán đồ, Tô Hoà chưa kịp giới thiệu cây Ma Dụ.
Chu Vĩnh Chúc xác thực không dám ăn củ mài, ngượng ngùng sờ mũi, chỉ vào cây Ma Dụ hỏi, “Đây là thứ gì?”
Hai người Tô Đại Đống vừa trở về liền oán hận nói với người nhà, nói bọn họ cứ phải ở một chỗ đào cây không rõ.
“Ma Dụ là một loại độc vật sau khi xử lý có thể làm đồ ăn ngon.”
“Cái gì? Tô Hoà! Ngươi không muốn sống nữa?”
“Nếu ngươi không muốn sống thì thôi, sao lại lôi kéo mọi người theo?”
Tiếng kinh hô bén nhọn của lão Lâm thị vang vọng núi rừng, lại chuẩn bị khóc lóc la lối, những người khác cũng hoảng sợ mà nhìn Tô Hoà.
Tô Hoà không kiên nhẫn xoa xoa lỗ tai, liếc mắt nhìn lão Lâm thị và các thôn dân một vòng.
“Thứ này có độc nhưng sau khi điều chế xong sẽ biến mất, các ngươi không tin thì xem như hôm nay làm việc giúp ta, ta dùng tiền hoặc thịt lợn rừng để trả công.”
Nàng xem như đã nhìn ra, nhóm người này không đủ đoàn kết, đặc biệt là lão Lâm thị và mấy người nhà thông gia. Hơn nữa, nàng không biết cách nói chuyện với người khác để xây dựng mối quan hệ, nếu muốn đoàn kết cùng nhau an an ổn ổn chạy đến Lĩnh Nam là không có khả năng.
Nghĩ như vậy, nàng không muốn nói lời vô nghĩa, quay đầu nhìn về phía tộc trưởng.
“Tộc trưởng gia gia, phiền ngài đưa lại số tiền bán lợn rừng cho ta.”
“Tiểu Hoà có ý gì?” Tô Đại Phú bị biểu tình nghiêm túc của tiểu cô nương doạ nhảy dựng.
“Ngài cũng đã nhìn thấy, đoàn người chúng ta không đồng tâm, không có cách nào cùng nhau đi về phía Nam, ta dự định ngày mai sẽ tách khỏi các hương thân, một nhà tự mình lên đường.”
Trong lòng Tô Đại Phú và mấy lão nhân lộp bộp một chút, “Ngươi muốn bỏ chúng ta lại?”
Tô Hoà gật đầu lại lắc đầu, “cũng không phải.”
“Ta biết các người tin tưởng lời đồn đại về tổ tiên mới đi theo nhà ta đến Lĩnh Nam.”
“Chính là huynh muội chúng ta chỉ có hai người, cũng biết mệt. Hai người chúng ta không thể chiếu cố cùng lúc nhiều người như vậy, đặc biệt là chỉ vì một chút việc nhỏ da lông mà làm ầm ĩ đội ngũ.”
“Ta nói thẳng, ta không có kiên nhẫn xử lý chuyện nhà, tranh chấp nhỏ nhặt, càng sẽ không bảo vệ loại người chỉ biết gây phiền phức ồn ào nhốn nháo.”
“Ta cho rằng chúng ta có thể đoàn kết, trải qua cửa ải khó khăn. Chính là ta đã nghĩ sai, các ngươi chỉ thấy chúng ta có năng lực bảo vệ các người, mới đi cùng chúng ta về phía Nam, như vậy chúng ta không thể chung hoạn nạn.”
“Một khi đã như vậy, chúng ta phân rõ đi, muốn đi theo đến Lĩnh Nam ta cũng sẽ không đuổi các người, trên đường nếu có thể giúp chúng ta sẽ tận lực, nhưng nếu không giúp được các ngươi cũng đừng trách, dù sao chúng ta là người, cũng có người nhà.”
Hai huynh đệ bị phụ thân hỏi có chút xấu hổ, ấp úng không dám nói lời nào.
Chu Vĩnh Chúc thấy thế tiến lên, “Tiểu Hoà nói đúng, ta nghĩ Dương thông gia cũng hiểu, chỉ vì ngại phần tình cảm nên nói giúp hai vị thúc bá của ngươi thôi.”
“A?” Tô Hoà nghi ngờ nhìn Chu Vĩnh Chúc, một gã ba phải!
Nàng tà mị cười, “Hai vị ngoại gia đối với hai vị thúc bá thật tốt, nếu như vậy các người ăn cùng nhau đi.”
“Thấy các vị không muốn ăn hai loại rau củ này, chúng ta không uỷ khuất các người. Huống gì lương thực của các người còn rất nhiều, hẳn là chướng mắt lương thực chúng ta đào được không rõ ràng.”
Bởi vì ngay từ đầu bị lão Lâm thị ngắt lời, sau đó lại bận rộn bán đồ, Tô Hoà chưa kịp giới thiệu cây Ma Dụ.
Chu Vĩnh Chúc xác thực không dám ăn củ mài, ngượng ngùng sờ mũi, chỉ vào cây Ma Dụ hỏi, “Đây là thứ gì?”
Hai người Tô Đại Đống vừa trở về liền oán hận nói với người nhà, nói bọn họ cứ phải ở một chỗ đào cây không rõ.
“Ma Dụ là một loại độc vật sau khi xử lý có thể làm đồ ăn ngon.”
“Cái gì? Tô Hoà! Ngươi không muốn sống nữa?”
“Nếu ngươi không muốn sống thì thôi, sao lại lôi kéo mọi người theo?”
Tiếng kinh hô bén nhọn của lão Lâm thị vang vọng núi rừng, lại chuẩn bị khóc lóc la lối, những người khác cũng hoảng sợ mà nhìn Tô Hoà.
Tô Hoà không kiên nhẫn xoa xoa lỗ tai, liếc mắt nhìn lão Lâm thị và các thôn dân một vòng.
“Thứ này có độc nhưng sau khi điều chế xong sẽ biến mất, các ngươi không tin thì xem như hôm nay làm việc giúp ta, ta dùng tiền hoặc thịt lợn rừng để trả công.”
Nàng xem như đã nhìn ra, nhóm người này không đủ đoàn kết, đặc biệt là lão Lâm thị và mấy người nhà thông gia. Hơn nữa, nàng không biết cách nói chuyện với người khác để xây dựng mối quan hệ, nếu muốn đoàn kết cùng nhau an an ổn ổn chạy đến Lĩnh Nam là không có khả năng.
Nghĩ như vậy, nàng không muốn nói lời vô nghĩa, quay đầu nhìn về phía tộc trưởng.
“Tộc trưởng gia gia, phiền ngài đưa lại số tiền bán lợn rừng cho ta.”
“Tiểu Hoà có ý gì?” Tô Đại Phú bị biểu tình nghiêm túc của tiểu cô nương doạ nhảy dựng.
“Ngài cũng đã nhìn thấy, đoàn người chúng ta không đồng tâm, không có cách nào cùng nhau đi về phía Nam, ta dự định ngày mai sẽ tách khỏi các hương thân, một nhà tự mình lên đường.”
Trong lòng Tô Đại Phú và mấy lão nhân lộp bộp một chút, “Ngươi muốn bỏ chúng ta lại?”
Tô Hoà gật đầu lại lắc đầu, “cũng không phải.”
“Ta biết các người tin tưởng lời đồn đại về tổ tiên mới đi theo nhà ta đến Lĩnh Nam.”
“Chính là huynh muội chúng ta chỉ có hai người, cũng biết mệt. Hai người chúng ta không thể chiếu cố cùng lúc nhiều người như vậy, đặc biệt là chỉ vì một chút việc nhỏ da lông mà làm ầm ĩ đội ngũ.”
“Ta nói thẳng, ta không có kiên nhẫn xử lý chuyện nhà, tranh chấp nhỏ nhặt, càng sẽ không bảo vệ loại người chỉ biết gây phiền phức ồn ào nhốn nháo.”
“Ta cho rằng chúng ta có thể đoàn kết, trải qua cửa ải khó khăn. Chính là ta đã nghĩ sai, các ngươi chỉ thấy chúng ta có năng lực bảo vệ các người, mới đi cùng chúng ta về phía Nam, như vậy chúng ta không thể chung hoạn nạn.”
“Một khi đã như vậy, chúng ta phân rõ đi, muốn đi theo đến Lĩnh Nam ta cũng sẽ không đuổi các người, trên đường nếu có thể giúp chúng ta sẽ tận lực, nhưng nếu không giúp được các ngươi cũng đừng trách, dù sao chúng ta là người, cũng có người nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.