Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng

Chương 42: Hù Chết Hươu (2)

Ái Đề Tử Đích Bản Lật

27/04/2024

Ánh mắt Chu Vĩnh Chúc phức tạp nhìn một nhà nữ nhi, nói lời thấm thía: “Lão Dương nói không sai, nếu chúng ta muốn cùng ở lại thành Đàm Châu thì hộ tịch của các ngươi là một vấn đề lớn.”

”Nhưng nếu muốn tiếp tục đi theo người Tô gia đến Lĩnh Nam, đến nơi cũng không thể xin bọn họ giúp đỡ, muốn một mình sinh tồn không hề dễ dàng.”

”Hiện giờ chúng ta chỉ có ba cách, các ngươi cùng nghe?”

Hai huynh đệ Tô Đại Đống liếc nhau, nghiêm túc lắng nghe.

”Thứ nhất, chúng ta hòa giải với lão thông gia, đoàn kết với người Tô gia cùng đến Lĩnh Nam.”

”Thứ hai, chúng ta hai nhà Chu, Dương có hộ tịch lưu lại thành Đàm Châu định cư. Hai nhà các ngươi lên núi trốn trước, chờ chúng ta lấy được hộ tịch ở thành Đàm Châu các ngươi liền xuống núi, nói bị thất lạc người thân, bọn ta ở bên trong nhờ người giúp các ngươi làm hộ tịch.”

”Thứ ba, chúng ta cùng nhau lên núi sinh hoạt, cần mua gì thì xuống núi?”

Lời này vừa nói ra huynh đệ Chu gia liền bất mãn, ánh mắt Chu Vĩnh Chúc ý hỏi bọn họ đừng nóng nảy.

Đây bất quá chỉ là lời an ủi người thôi, ai nguyện ý cùng bọn họ lên núi?

“Chúng ta làm theo cách thứ hai đi!”

Đầu óc Tô Tam Đống xoay chuyển nhanh, lập tức đưa ra lựa chọn.



Tô Đại Đống lo lắng nói: “Nhưng mà Tô Đống, hai nhà chúng ta mấy năm nay chưa từng làm việc nặng, nếu muốn sống bình yên trên núi nói dễ hơn làm.”

”Tỷ phu, huynh lo lắng cái gì, không phải vẫn còn chúng ta sao?”

Cậu em vợ Chu Lập Nhân của hắn cười cười: “Mấy năm nay huynh cùng cha kiếm được không ít tiền, trước khi lên núi các người mua nhiều vật tư một chút, không đủ lại xuống núi tìm chúng ta là được.”

Trước khi lưu đày quan phủ tuy có xét nhà, nhưng huynh đệ Tô Đại Đống cũng không ngốc, không có khả năng một phân tiền cũng không mang theo.

Huynh đệ hai nhà Chu, Dương đều đứng ra an ủi, trấn an.

Trong lòng Dương Trân Trân tuy không thoải mái, nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách này.

Quay sang nhìn nhi tử vẫn còn ngây thơ của mình, lại khóc sướt mướt nói: “Vậy cũng được, đều do ta mệnh khổ có một bên nhà chồng như vậy. Nhưng là cha, nương, bọn nhỏ cũng là tôn tử của các người, có thể đi theo mọi người không?”

Chu Vân Âm nghe xong cũng muốn để bọn nhỏ lại bên nhà mẹ đẻ.

Mà lão Lâm thị từ sau khi hoà li vẫn luôn im lặng một bên, không tham dự hội nghị cũng không gây chuyện.

Khi Tô Đại Đống kéo Tô Tam Đống không tình nguyện và nhi nữ tới nói lời từ biệt, Tô Hoà đang trộm cho hổ con uống sữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook