Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng
Chương 41: Hù Chết Hươu (1)
Ái Đề Tử Đích Bản Lật
27/04/2024
Người Tô gia thôn không lập tức đi về phía Nam, ở ngoài thành nghỉ ngơi cả đêm, cũng mở họp phân phát vật tư.
Kế hoạch của Tô Hoà là lấy một ít lương thực làm thành lương khô, mỗi nhà giữ một ít, không nên để chung một chỗ.
Tuy rằng bọn họ có phương tiện vận chuyển là xe bò, nhưng trên đường đến Lĩnh Nam còn rất xa, biến cố xảy ra không ai biết trước được
Tiếp theo bọn họ vẫn phải tìm đồ vật bán đổi lấy lương thực, bồi bổ cơ thể mới đảm bảo an toàn cho mình.
Hiện tại Tô Đại Phú vô cùng tin tưởng Tô Hoà, ông gật đầu các thôn dân khác cũng không cự tuyệt.
Mấy nhà Chu Vĩnh Chúc vẫn luôn không nhanh không chậm theo sau bọn họ, vốn tưởng các nàng vào thành mua xong mấy người này đã rời đi trước, không nghĩ bọn họ vẫn ở phía sau đoàn người Tô gia.
Thông qua hai ngày tự hỏi, trong lòng bọn họ có chút khủng hoảng.
“Nhạc phụ, nếu không chúng ta liền ở lại thành Đàm Châu đi, đừng đến Lĩnh Nam nữa.” Tô Tam Đống lo lắng sốt ruột nhìn Dương Thành.
Hắn vốn tưởng nhà nhạc phụ còn rất nhiều lương thực, sau khi cha nương hoà li xong hắn mới phát hiện, lương thực của bọn họ cũng không còn nhiều như hắn nghĩ.
Muốn dễ dàng đến Lĩnh Nam định cư là chuyện rất khó khăn, bọn họ tốt nhất nên dừng chân ở thành Đàm Châu, ít nhất còn tiền để mua lương thực.
Bằng không khi đến Lĩnh Nam hoang vắng rồi, bọn họ lại tách khỏi tộc nhân, đến lúc đó dù có tiền cũng không thể làm gì được.
Dương Thành và Chu Vĩnh Chúc liếc nhìn nhau, trầm tư.
”Hai nhà chúng ta thật ra có thể ở lại thành Đàm Châu, chỉ là các ngươi….”
Chu Vĩnh Chúc muốn nói lại thôi.
”Nhạc phụ! Ngài đây là có ý gì?”
Tô Đại Đống không thể tin được nhìn ông, đây là muốn vứt bỏ bọn họ?
”Có ý cái gì! Các ngươi đừng quên bản thân lúc trước bị lưu đày, hộ tịch còn chưa lấy về. Nếu tiếp tục đi cùng các ngươi chúng ta chỉ có thể lên núi sống!”
”Chúng ta trước giờ đều sống trong thành, ai có thể đi săn? Ai có thể trồng trọt?”
Dương Thành không kiên nhẫn nói, ông hiện tại đã hối hận ngày đó không ngăn cản thông gia hoà li, còn thu lưu một nhà con rể.
Bọn họ đều là thương nhân, Tô Đại Đống và Tô Tam Đống tuy trước đó là nông dân nhưng mấy năm nay đều theo bọn họ đi buôn bán, làm sao trồng trọt?
”Cha! Ngài không muốn mang theo chúng ta nữa sao?”
Dương Trân Trân kinh ngạc nhìn phụ thân, không thể tin phụ thân mình có thể nói ra lời tuyệt tình như vậy.
”Câm miệng! Ngươi là một phụ nhân cũng ầm ĩ cái gì?”
Dương Thành thẹn quá hoá giận, ông bây giờ đang hối hận thối ruột. Ngại tình cảm không thể nói thẳng, nữ nhi lại một lời nói tuột ra, ông tức giận muốn đánh chết nàng ta tại chỗ.
Kế hoạch của Tô Hoà là lấy một ít lương thực làm thành lương khô, mỗi nhà giữ một ít, không nên để chung một chỗ.
Tuy rằng bọn họ có phương tiện vận chuyển là xe bò, nhưng trên đường đến Lĩnh Nam còn rất xa, biến cố xảy ra không ai biết trước được
Tiếp theo bọn họ vẫn phải tìm đồ vật bán đổi lấy lương thực, bồi bổ cơ thể mới đảm bảo an toàn cho mình.
Hiện tại Tô Đại Phú vô cùng tin tưởng Tô Hoà, ông gật đầu các thôn dân khác cũng không cự tuyệt.
Mấy nhà Chu Vĩnh Chúc vẫn luôn không nhanh không chậm theo sau bọn họ, vốn tưởng các nàng vào thành mua xong mấy người này đã rời đi trước, không nghĩ bọn họ vẫn ở phía sau đoàn người Tô gia.
Thông qua hai ngày tự hỏi, trong lòng bọn họ có chút khủng hoảng.
“Nhạc phụ, nếu không chúng ta liền ở lại thành Đàm Châu đi, đừng đến Lĩnh Nam nữa.” Tô Tam Đống lo lắng sốt ruột nhìn Dương Thành.
Hắn vốn tưởng nhà nhạc phụ còn rất nhiều lương thực, sau khi cha nương hoà li xong hắn mới phát hiện, lương thực của bọn họ cũng không còn nhiều như hắn nghĩ.
Muốn dễ dàng đến Lĩnh Nam định cư là chuyện rất khó khăn, bọn họ tốt nhất nên dừng chân ở thành Đàm Châu, ít nhất còn tiền để mua lương thực.
Bằng không khi đến Lĩnh Nam hoang vắng rồi, bọn họ lại tách khỏi tộc nhân, đến lúc đó dù có tiền cũng không thể làm gì được.
Dương Thành và Chu Vĩnh Chúc liếc nhìn nhau, trầm tư.
”Hai nhà chúng ta thật ra có thể ở lại thành Đàm Châu, chỉ là các ngươi….”
Chu Vĩnh Chúc muốn nói lại thôi.
”Nhạc phụ! Ngài đây là có ý gì?”
Tô Đại Đống không thể tin được nhìn ông, đây là muốn vứt bỏ bọn họ?
”Có ý cái gì! Các ngươi đừng quên bản thân lúc trước bị lưu đày, hộ tịch còn chưa lấy về. Nếu tiếp tục đi cùng các ngươi chúng ta chỉ có thể lên núi sống!”
”Chúng ta trước giờ đều sống trong thành, ai có thể đi săn? Ai có thể trồng trọt?”
Dương Thành không kiên nhẫn nói, ông hiện tại đã hối hận ngày đó không ngăn cản thông gia hoà li, còn thu lưu một nhà con rể.
Bọn họ đều là thương nhân, Tô Đại Đống và Tô Tam Đống tuy trước đó là nông dân nhưng mấy năm nay đều theo bọn họ đi buôn bán, làm sao trồng trọt?
”Cha! Ngài không muốn mang theo chúng ta nữa sao?”
Dương Trân Trân kinh ngạc nhìn phụ thân, không thể tin phụ thân mình có thể nói ra lời tuyệt tình như vậy.
”Câm miệng! Ngươi là một phụ nhân cũng ầm ĩ cái gì?”
Dương Thành thẹn quá hoá giận, ông bây giờ đang hối hận thối ruột. Ngại tình cảm không thể nói thẳng, nữ nhi lại một lời nói tuột ra, ông tức giận muốn đánh chết nàng ta tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.