Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng
Chương 25: Tô Đại Sinh Hoà Li (1)
Ái Đề Tử Đích Bản Lật
25/04/2024
“Ta không ngờ các ngươi lại coi khinh người trong tộc, bằng mặt không bằng lòng, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy bản thân mình có lỗi sai gì. Ta xem như đã nhìn ra, các ngươi đều bị mẫu thân làm lệch lạc rồi.”
”Hoà li không phải chuyện ta muốn xảy ra, nhưng các ngươi cũng rõ tính cách của Lâm thị, bà ấy không tôn trọng ý kiến của ta. Hôm nay ta nói thẳng, về sau ta muốn đi theo Tô thị nhất tộc, các ngươi nếu còn nhận mình là người của Tô gia thì về sau đi theo ta, không được nghe lời châm ngòi của Tô thị.”
Hai huynh đệ lẳng lặng nghe phụ thân nói, như cũ không đáp lại.
Tô Đại Sinh chăm chú nhìn bọn họ hồi lâu, dường như đã rõ ràng lựa chọn của bọn họ, yên lặng xoay người đi tìm Tô Đại Phú.
Tô Đại Phú nghe được tính toán của ông thì rất khiếp sợ, “Đại Sinh ca, ngươi có ý gì? Bây giờ đã là khi nào rồi còn nói lời này.”
“Đại Phú, ta đây là nghiêm túc.”
”Hai nhi tử thành ra như bây giờ cũng có trách nhiệm của ta, ta không nên giao toàn quyền nuôi dạy con cái cho Lâm thị. Lúc biết bọn chúng không thích người trong tộc ta không nên mềm lòng, tuỳ ý bọn chúng theo Lâm thị hồ nháo. Bây giờ ta có lòng muốn quản nhưng đã không thể, nhưng ta vẫn muốn thử bắt chúng đưa ra lựa chọn, nếu không đem bọn chúng….”
“Đem bọn chúng thế nào? Đuổi đi sao?” Tô Đậi Phú rõ ràng không tán đồng.
”Đại Sinh ca, bọn chúng chỉ không gần gũi với người trong tộc, cũng không phải tội lớn gì sao phải làm đến mức này.”
Tô Đại Sinh lắc đầu, “Nếu bọn chúng đã đi theo gia tộc muốn nhận được che chở thì nên thân cận, mà không phải ỷ vào của cải nhà nhạc phụ mà xem thường mọi người, bất hoà không đồng lòng.”
”Hiện tại tình huống khẩn cấp, một tiểu cô nương như Tô Hoà cũng rõ ràng lúc này mọi người phải đoàn kết để vượt qua cửa ải khó khăn, bọn chúng lại chỉ muốn dựa vào tài phú của nhạc phụ.”
”Tài lực hai vị thông gia mang đến xác thật đủ cho bọn chúng không chịu cảnh đói khát trên đường đến phía Nam, nhưng ai có thể chắc chắn trên đường không gặp phải cướp? Nhà bọn họ đông người, hơn nữa riêng một phòng của Đại Đống cũng có hơn hai mươi người, lương thực của bọn họ sẽ không hết sao?”
”Nhưng nếu bọn chúng đều chọn theo lão Lâm thị, về sao ai báo hiếu dưỡng già cho ngươi?” Tô Đại Phú lo lắng nói.
Tô Đại Sinh bị hỏi thì sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Nếu một ngày nào đó ta không thể đi, còn cần ngươi chiếu cố rồi. Bọn chúng đã không niệm phụ tử tình thân vậy cứ để ta tự sinh tự diệt, đế lúc đó phiền ngươi và các cháu trai tiễn đưa ta đoạn đường cuối cùng.”
Trước đó ông vì người nhà rời xa tộc nhân, giờ coi như chuộc tội đi.
”Hoà li không phải chuyện ta muốn xảy ra, nhưng các ngươi cũng rõ tính cách của Lâm thị, bà ấy không tôn trọng ý kiến của ta. Hôm nay ta nói thẳng, về sau ta muốn đi theo Tô thị nhất tộc, các ngươi nếu còn nhận mình là người của Tô gia thì về sau đi theo ta, không được nghe lời châm ngòi của Tô thị.”
Hai huynh đệ lẳng lặng nghe phụ thân nói, như cũ không đáp lại.
Tô Đại Sinh chăm chú nhìn bọn họ hồi lâu, dường như đã rõ ràng lựa chọn của bọn họ, yên lặng xoay người đi tìm Tô Đại Phú.
Tô Đại Phú nghe được tính toán của ông thì rất khiếp sợ, “Đại Sinh ca, ngươi có ý gì? Bây giờ đã là khi nào rồi còn nói lời này.”
“Đại Phú, ta đây là nghiêm túc.”
”Hai nhi tử thành ra như bây giờ cũng có trách nhiệm của ta, ta không nên giao toàn quyền nuôi dạy con cái cho Lâm thị. Lúc biết bọn chúng không thích người trong tộc ta không nên mềm lòng, tuỳ ý bọn chúng theo Lâm thị hồ nháo. Bây giờ ta có lòng muốn quản nhưng đã không thể, nhưng ta vẫn muốn thử bắt chúng đưa ra lựa chọn, nếu không đem bọn chúng….”
“Đem bọn chúng thế nào? Đuổi đi sao?” Tô Đậi Phú rõ ràng không tán đồng.
”Đại Sinh ca, bọn chúng chỉ không gần gũi với người trong tộc, cũng không phải tội lớn gì sao phải làm đến mức này.”
Tô Đại Sinh lắc đầu, “Nếu bọn chúng đã đi theo gia tộc muốn nhận được che chở thì nên thân cận, mà không phải ỷ vào của cải nhà nhạc phụ mà xem thường mọi người, bất hoà không đồng lòng.”
”Hiện tại tình huống khẩn cấp, một tiểu cô nương như Tô Hoà cũng rõ ràng lúc này mọi người phải đoàn kết để vượt qua cửa ải khó khăn, bọn chúng lại chỉ muốn dựa vào tài phú của nhạc phụ.”
”Tài lực hai vị thông gia mang đến xác thật đủ cho bọn chúng không chịu cảnh đói khát trên đường đến phía Nam, nhưng ai có thể chắc chắn trên đường không gặp phải cướp? Nhà bọn họ đông người, hơn nữa riêng một phòng của Đại Đống cũng có hơn hai mươi người, lương thực của bọn họ sẽ không hết sao?”
”Nhưng nếu bọn chúng đều chọn theo lão Lâm thị, về sao ai báo hiếu dưỡng già cho ngươi?” Tô Đại Phú lo lắng nói.
Tô Đại Sinh bị hỏi thì sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Nếu một ngày nào đó ta không thể đi, còn cần ngươi chiếu cố rồi. Bọn chúng đã không niệm phụ tử tình thân vậy cứ để ta tự sinh tự diệt, đế lúc đó phiền ngươi và các cháu trai tiễn đưa ta đoạn đường cuối cùng.”
Trước đó ông vì người nhà rời xa tộc nhân, giờ coi như chuộc tội đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.