Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng
Chương 24: Tô Đại Sinh Thương Cảm (3)
Ái Đề Tử Đích Bản Lật
25/04/2024
Tô Đại Sinh lắc đầu, bình tĩnh nhìn đại nhi tử, “Thật sự trải qua rất tốt sao?”
”Ta biết ta không có năng lực, phải để cho nương các ngươi phải chịu nhiều đau khổ, cho nên khi các ngươi được phía nhạc phụ trợ giúp lên làm trưởng quầy, ta vô cùng cảm kích. Ngươi còn nhớ rõ không, khi ngươi đề nghị mang một nhà chúng ta vào thành sinh hoạt, ta đã cảm thấy vô cùng vui mừng.”
”Chính là nương các ngươi cùng ta thương lượng bất đồng, nói ra thân thế của Nhị Đống, cũng phân gia đuổi hắn ra ngoài…..”
Đây là khúc mắc trong lòng Tô Đại Sinh, những chuyện khác ông có thể nghe tức phụ nhà mình, nhưng về huyết mạch của đệ đệ ông vô cùng quan tâm!
Sau đó ông theo đại nhi tử vào thành sinh hoạt, có khó khăn gì ông cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng lão thê tử không nên ở trước mặt ông hạ thấp một phòng Nhị Đống, chuyện này làm ông vô cùng bất mãn.
Vì một câu gia hoà vạn sự hưng, ông không so đo với lão Lâm thị.
Nhưng suốt một đường chạy nạn này, cách làm của lão Lâm thị khiến trái tim ông nguội lạnh, rõ ràng không có lương thực dư thừa nhưng lại không nguyện ý đi theo một nhà Nhị Đống, còn nhiều lần đối nghịch với bọn họ, chuyện này làm ông nhớ đến cuộc sống sinh hoạt nghẹn khuất mấy năm này.
Tô Tam Đống mới nghe một nửa đã không nhịn được đánh gãy lời phụ thân.
”Cha, ngài đây là đang trách nương sao? Không phải chúng ta đã để lại hết đất ruộng trong thôn cho hắn rồi sao, chúng ta không có lỗi với hắn!”
Tô Đại Sinh thất vọng nhìn tiểu nhi tử, quay đầu nhìn về đại nhi tử, “Ngươi cũng cho rằng như vậy?”
Thấy đại nhi tử trầm mặc không nói, rất là thất vọng.
”Đại Đống, ngươi đã gặp qua nhị thúc, khi hắn mất ngươi đã năm tuổi hẳn vẫn nhớ rõ, lúc ấy nhà chúng ta có không nhiều ruộng.”
Quay đầu nhìn về tiểu nhi tử, khẽ cười nói: “Đất ruộng kia vốn là của nhị thúc ngươi, không phải nên để lại cho một phòng Nhị Đống sao?”
”Nhưng nương của các ngươi lại cảm thấy hai phu thê già chúng ta chăm sóc hắn nhiều năm như vậy, bà ấy nói một là ta tự dọn ra ở riêng với một phòng Tô Nhị Đống hoặc đem đồng ruộng đi bán hết, cùng nhau vào thành hưởng phúc.”
”Ta biết rõ tính tình bà ấy, đưa Nhị Đống đi cùng không phải hưởng phúc, mà để bọn họ tiếp tục hầu hạ, cho nên ta đồng ý phân gia.”
”Nhưng ta không thể tưởng tượng chính là, sau khi vào thành các ngươi liền thay đổi. Mỗi lần ta nói về chuyện hồi thôn, các ngươi luôn ra sức khước từ, không muốn trở về. Nếu không phải ngũ thúc các ngươi phải cởi mũ quan, các ngươi muốn được tông tộc che chở, các ngươi hẳn đã quên Tô gia thôn, Tô thị nhất tộc của chính mình rồi?”
“Ta không rõ mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, đến tận khi ngũ thúc của ngươi xảy ra chuyện, Lâm thị và các ngươi đều oán trách ông ấy liên luỵ chúng ta, do đó không muốn đồng lòng với tộc nhân. Nếu không phải Chu thông gia hiểu biết Lĩnh Nam đồng ý đi theo, các ngươi đã sớm cùng một nhà nhạc phụ của mình cao chạy xa bay.”
Tô Đại Sinh thất vọng nhìn hai nhi tử trầm mặc không nói, thở dài một hơi.
”Mọi người đều nói cưới được vợ hiền, có thể ơn trạch hậu đại, lời này quả nhiên không giả. Ngày thường các ngươi xem lời nói của mẫu thân mình như thánh chỉ, đem lời nói của ta vào tai này ra tai kia, ta xem các ngươi chưa phạm phải sai lầm lớn cho nên nhắm một mắt cho qua.”
”Ta biết ta không có năng lực, phải để cho nương các ngươi phải chịu nhiều đau khổ, cho nên khi các ngươi được phía nhạc phụ trợ giúp lên làm trưởng quầy, ta vô cùng cảm kích. Ngươi còn nhớ rõ không, khi ngươi đề nghị mang một nhà chúng ta vào thành sinh hoạt, ta đã cảm thấy vô cùng vui mừng.”
”Chính là nương các ngươi cùng ta thương lượng bất đồng, nói ra thân thế của Nhị Đống, cũng phân gia đuổi hắn ra ngoài…..”
Đây là khúc mắc trong lòng Tô Đại Sinh, những chuyện khác ông có thể nghe tức phụ nhà mình, nhưng về huyết mạch của đệ đệ ông vô cùng quan tâm!
Sau đó ông theo đại nhi tử vào thành sinh hoạt, có khó khăn gì ông cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng lão thê tử không nên ở trước mặt ông hạ thấp một phòng Nhị Đống, chuyện này làm ông vô cùng bất mãn.
Vì một câu gia hoà vạn sự hưng, ông không so đo với lão Lâm thị.
Nhưng suốt một đường chạy nạn này, cách làm của lão Lâm thị khiến trái tim ông nguội lạnh, rõ ràng không có lương thực dư thừa nhưng lại không nguyện ý đi theo một nhà Nhị Đống, còn nhiều lần đối nghịch với bọn họ, chuyện này làm ông nhớ đến cuộc sống sinh hoạt nghẹn khuất mấy năm này.
Tô Tam Đống mới nghe một nửa đã không nhịn được đánh gãy lời phụ thân.
”Cha, ngài đây là đang trách nương sao? Không phải chúng ta đã để lại hết đất ruộng trong thôn cho hắn rồi sao, chúng ta không có lỗi với hắn!”
Tô Đại Sinh thất vọng nhìn tiểu nhi tử, quay đầu nhìn về đại nhi tử, “Ngươi cũng cho rằng như vậy?”
Thấy đại nhi tử trầm mặc không nói, rất là thất vọng.
”Đại Đống, ngươi đã gặp qua nhị thúc, khi hắn mất ngươi đã năm tuổi hẳn vẫn nhớ rõ, lúc ấy nhà chúng ta có không nhiều ruộng.”
Quay đầu nhìn về tiểu nhi tử, khẽ cười nói: “Đất ruộng kia vốn là của nhị thúc ngươi, không phải nên để lại cho một phòng Nhị Đống sao?”
”Nhưng nương của các ngươi lại cảm thấy hai phu thê già chúng ta chăm sóc hắn nhiều năm như vậy, bà ấy nói một là ta tự dọn ra ở riêng với một phòng Tô Nhị Đống hoặc đem đồng ruộng đi bán hết, cùng nhau vào thành hưởng phúc.”
”Ta biết rõ tính tình bà ấy, đưa Nhị Đống đi cùng không phải hưởng phúc, mà để bọn họ tiếp tục hầu hạ, cho nên ta đồng ý phân gia.”
”Nhưng ta không thể tưởng tượng chính là, sau khi vào thành các ngươi liền thay đổi. Mỗi lần ta nói về chuyện hồi thôn, các ngươi luôn ra sức khước từ, không muốn trở về. Nếu không phải ngũ thúc các ngươi phải cởi mũ quan, các ngươi muốn được tông tộc che chở, các ngươi hẳn đã quên Tô gia thôn, Tô thị nhất tộc của chính mình rồi?”
“Ta không rõ mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, đến tận khi ngũ thúc của ngươi xảy ra chuyện, Lâm thị và các ngươi đều oán trách ông ấy liên luỵ chúng ta, do đó không muốn đồng lòng với tộc nhân. Nếu không phải Chu thông gia hiểu biết Lĩnh Nam đồng ý đi theo, các ngươi đã sớm cùng một nhà nhạc phụ của mình cao chạy xa bay.”
Tô Đại Sinh thất vọng nhìn hai nhi tử trầm mặc không nói, thở dài một hơi.
”Mọi người đều nói cưới được vợ hiền, có thể ơn trạch hậu đại, lời này quả nhiên không giả. Ngày thường các ngươi xem lời nói của mẫu thân mình như thánh chỉ, đem lời nói của ta vào tai này ra tai kia, ta xem các ngươi chưa phạm phải sai lầm lớn cho nên nhắm một mắt cho qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.