Xuyên Qua Thời Loạn Thế, Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng
Chương 40: Trùng Hợp (2)
Ái Đề Tử Đích Bản Lật
27/04/2024
Âu Dương Hoài còn giúp bọn họ trả giá một số vải vóc và lương thực, túi nước, một chồng bát to.
Bất quá lão nhân thích hóng chuyện bát quái, thấy Tô Hoà ‘mua sắm’ được bình và mấy cái lu to đôi mắt rất khiếp sợ, vẫn luôn truy vấn mua ở đâu, chất lượng tốt như vậy,….
Tô Hoà cố hết sức bịa ra có một gian hàng nhỏ, trong tay họ chỉ còn duy nhất mấy thứ này, vì vội rời đi nên bán cho nàng với giá thấp.
Nhưng ông lão vẫn không tin, gặng hỏi mãi thương nhân kia trông như thế nào.
Nàng bất đắc dĩ mô tả hình dáng người Ba Tư cho ông ấy, lúc này mới đón được đệ đệ rời khỏi thành.
Nhưng nàng không chú ý đến, khi lão nhân nhìn thấy cái bình trong mắt tựa như đang xác định cái gì.
”Không ngờ lão gia tử nhân mạch rộng như vậy, giúp đỡ chúng ta rất nhiều chuyện, chúng ta vô cùng cảm kích! Về sau nếu có việc cần giúp, ta có khả năng nhất định sẽ không thoái thác.”
Âu Dương Hoài thấy Tô Hòa khách sáo như vậy, trợn trắng mắt, “Đây là do chính ngươi tự nói! Đừng chỉ nói mà không làm!”
”Nhất định! Vậy ta cáo từ.”
Tô Hoà mang theo đại ca và đệ đệ chắp tay thi lễ cáo từ.
”Cút đi!”
Âu Dương Hoài xua xua tay từ biệt, trong mắt lại có chút không nỡ.
Ông không biết tại sao lại có cảm giác gặp lại cố nhân với tiểu cô nương này, thấy người đi xa trong lòng có chút hụt hẫng.
Đây không phải cảm giác mà ông nên có, ông đây là bị làm sao?
Thất hồn lạc phách trở về, phát hiện Vũ Văn Đình vẫn còn ở lại nhà mình, “Cơm cũng ăn, công thức cũng mua, sao vẫn còn chưa đi?”
Ngữ khí mười phần không hữu hảo, cũng không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy tiểu tử này liền không vừa mắt.
Vũ Văn Đình cũng nhận ra ông có chút khác thường, “Tiền bối có vẻ rất yêu thích bọn họ?”
Âu Dương Hoài hơi sửng sốt, cũng không phủ nhận.
”Ngươi còn ở đây làm gì?”
”Tiền bối không cảm thấy Tô cô nương rất kỳ quái sao?”
Vũ Văn Đình thử hỏi.
Âu Dương Hoài chế nhạo liếc hắn một cái: “Kỳ quái chỗ nào? Còn không phải khác với những oanh oanh yến yến kia suốt ngày chạy theo ngươi à?”
Vũ Văn Đình khẽ cười một tiếng: “Nàng xác thật bất đồng với những nữ nhân khác, nhưng….”
Nhìn chằm chằm vào Âu Dương Hoài, “Nàng không chỉ khác thường điểm này, nghe nói hôm nay nàng ta mua được mấy cái lu rất bất thường.”
Ánh mắt Âu Dương Hoài hơi loé, “Có cái gì bất thường, nàng nói mua được từ một thương nhân người Ba Tư. Đồ vật trong tay những người đó kỳ kỳ quái quái, có một cái lu như vậy cũng không phải chuyện gì khác người.”
“Phải không?”
”Phải!”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Vũ Văn Đình cuối cùng cũng bại trận.
”Tiền bối nói vậy thì là vậy đi.”
Nói xong đứng dậy rời đi, đến cửa hơi dừng lại, “Tiền bối, tại hạ sẽ không thương tổn nàng ấy, ngài không cần đề phòng như vậy.”
Âu Dương Hoài sửng sốt: “Ngươi tốt nhất nói lời giữ lời.”
Vũ Văn Đình thâm trầm nói “Tiền bối, tại hạ chỉ muốn biết chuyện về chiếc nhẫn.”
Âu Dương Hoài hơi dừng lại, tỏ vẻ khó hiểu nhìn hắn: “Công tử cảm thấy nhẫn trên người mình có quan hệ với Tô cô nương?”
”Trên người nàng ấy cũng có một chiếc giống như đúc.”
Đồng tử Âu Dương Hoài chấn động, ngay sau đó ánh mắt trốn tránh không dám đối diện với hắn: “Có thể là trùng hợp.”
”Thật vậy sao? Nàng là một nữ nhân nông thôn vì sao lại có được chiếc nhẫn này, ngài không cảm thấy rất bất thường sao?” Vũ Văn Đình gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Hoài.
”Bằng không thì sao? Ngài đừng quên nhẫn trên tay mình cũng là đột nhiên xuất hiện, nếu không có nó, ngài đã sớm chết vì bị độc phát tác.”
Ngữ khí Âu Dương Hoài có chút không kiên nhẫn.
Đồng tử Vũ Văn Đình chấn động, “Đột nhiên xuất hiện?”
Trong đầu lại hiện lên buổi tối mấy hôm trước gặp người nọ, sau khi hắn bắt lấy tay nàng trong nháy mắt Tô Hoà nhìn hắn đầy khiếp sợ.
Hắn như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Bất quá lão nhân thích hóng chuyện bát quái, thấy Tô Hoà ‘mua sắm’ được bình và mấy cái lu to đôi mắt rất khiếp sợ, vẫn luôn truy vấn mua ở đâu, chất lượng tốt như vậy,….
Tô Hoà cố hết sức bịa ra có một gian hàng nhỏ, trong tay họ chỉ còn duy nhất mấy thứ này, vì vội rời đi nên bán cho nàng với giá thấp.
Nhưng ông lão vẫn không tin, gặng hỏi mãi thương nhân kia trông như thế nào.
Nàng bất đắc dĩ mô tả hình dáng người Ba Tư cho ông ấy, lúc này mới đón được đệ đệ rời khỏi thành.
Nhưng nàng không chú ý đến, khi lão nhân nhìn thấy cái bình trong mắt tựa như đang xác định cái gì.
”Không ngờ lão gia tử nhân mạch rộng như vậy, giúp đỡ chúng ta rất nhiều chuyện, chúng ta vô cùng cảm kích! Về sau nếu có việc cần giúp, ta có khả năng nhất định sẽ không thoái thác.”
Âu Dương Hoài thấy Tô Hòa khách sáo như vậy, trợn trắng mắt, “Đây là do chính ngươi tự nói! Đừng chỉ nói mà không làm!”
”Nhất định! Vậy ta cáo từ.”
Tô Hoà mang theo đại ca và đệ đệ chắp tay thi lễ cáo từ.
”Cút đi!”
Âu Dương Hoài xua xua tay từ biệt, trong mắt lại có chút không nỡ.
Ông không biết tại sao lại có cảm giác gặp lại cố nhân với tiểu cô nương này, thấy người đi xa trong lòng có chút hụt hẫng.
Đây không phải cảm giác mà ông nên có, ông đây là bị làm sao?
Thất hồn lạc phách trở về, phát hiện Vũ Văn Đình vẫn còn ở lại nhà mình, “Cơm cũng ăn, công thức cũng mua, sao vẫn còn chưa đi?”
Ngữ khí mười phần không hữu hảo, cũng không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy tiểu tử này liền không vừa mắt.
Vũ Văn Đình cũng nhận ra ông có chút khác thường, “Tiền bối có vẻ rất yêu thích bọn họ?”
Âu Dương Hoài hơi sửng sốt, cũng không phủ nhận.
”Ngươi còn ở đây làm gì?”
”Tiền bối không cảm thấy Tô cô nương rất kỳ quái sao?”
Vũ Văn Đình thử hỏi.
Âu Dương Hoài chế nhạo liếc hắn một cái: “Kỳ quái chỗ nào? Còn không phải khác với những oanh oanh yến yến kia suốt ngày chạy theo ngươi à?”
Vũ Văn Đình khẽ cười một tiếng: “Nàng xác thật bất đồng với những nữ nhân khác, nhưng….”
Nhìn chằm chằm vào Âu Dương Hoài, “Nàng không chỉ khác thường điểm này, nghe nói hôm nay nàng ta mua được mấy cái lu rất bất thường.”
Ánh mắt Âu Dương Hoài hơi loé, “Có cái gì bất thường, nàng nói mua được từ một thương nhân người Ba Tư. Đồ vật trong tay những người đó kỳ kỳ quái quái, có một cái lu như vậy cũng không phải chuyện gì khác người.”
“Phải không?”
”Phải!”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Vũ Văn Đình cuối cùng cũng bại trận.
”Tiền bối nói vậy thì là vậy đi.”
Nói xong đứng dậy rời đi, đến cửa hơi dừng lại, “Tiền bối, tại hạ sẽ không thương tổn nàng ấy, ngài không cần đề phòng như vậy.”
Âu Dương Hoài sửng sốt: “Ngươi tốt nhất nói lời giữ lời.”
Vũ Văn Đình thâm trầm nói “Tiền bối, tại hạ chỉ muốn biết chuyện về chiếc nhẫn.”
Âu Dương Hoài hơi dừng lại, tỏ vẻ khó hiểu nhìn hắn: “Công tử cảm thấy nhẫn trên người mình có quan hệ với Tô cô nương?”
”Trên người nàng ấy cũng có một chiếc giống như đúc.”
Đồng tử Âu Dương Hoài chấn động, ngay sau đó ánh mắt trốn tránh không dám đối diện với hắn: “Có thể là trùng hợp.”
”Thật vậy sao? Nàng là một nữ nhân nông thôn vì sao lại có được chiếc nhẫn này, ngài không cảm thấy rất bất thường sao?” Vũ Văn Đình gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Hoài.
”Bằng không thì sao? Ngài đừng quên nhẫn trên tay mình cũng là đột nhiên xuất hiện, nếu không có nó, ngài đã sớm chết vì bị độc phát tác.”
Ngữ khí Âu Dương Hoài có chút không kiên nhẫn.
Đồng tử Vũ Văn Đình chấn động, “Đột nhiên xuất hiện?”
Trong đầu lại hiện lên buổi tối mấy hôm trước gặp người nọ, sau khi hắn bắt lấy tay nàng trong nháy mắt Tô Hoà nhìn hắn đầy khiếp sợ.
Hắn như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.