Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác
Chương 28: Ma Lực Của Sủi Cảo Nhân Thịt Heo
Thanh Quang Canh Đa
04/10/2024
Những người vừa nãy còn nhìn ngó sang đây, lúc này đều đang bận việc của mình, không ai để ý đến bọn họ.
Vợ Dương Quân cắn răng, mở nắp hộp cơm ra.
Mùi thịt thơm phức xộc vào mũi, chưa kịp để bà ta lấy cho, Cẩu Đản đã nhanh tay chộp lấy một cái bánh, nhét vào miệng.
Vừa ăn vừa lắc đầu nguầy nguậy, kêu "ưm ưm".
Đại Nha cũng cầm một cái bánh, chậm rãi ăn.
Ăn liền ba bữa sủi cảo, Đại Nha đã không còn thích ăn nữa, nhưng nhìn Cẩu Đản ăn ngon lành, con bé cũng muốn ăn.
Ngửi mùi thịt thơm phức, nhìn hai đứa nhỏ ăn, vợ Dương Quân nuốt nước miếng ừng ực. Thấy không ai để ý, bà ta cũng vội vàng lấy một cái bánh nhét vào miệng.
Thì ra là nhân thịt heo hẹ!
Vợ Dương Quân nhắm mắt lại, chậm rãi nhai, không nỡ nuốt xuống.
Bà ta nhìn Dương Mai, lần đầu tiên nhận ra ưu điểm của cô.
Nếu như vừa rồi Dương Mai không nói gì, Cẩu Đản không biết còn khóc đến bao giờ, bà ta sẽ thấy rất ngại.
Nhưng nếu Dương Mai cứ ầm ĩ lên, tự mình mang sủi cảo đến cho, để mọi người đều nhìn thấy, bà ta lại càng ngại hơn.
Chỉ có cách làm như lúc này, để cho Đại Nha âm thầm mang đến là ổn thỏa nhất, là cách giữ thể diện cho bà ta nhất.
Một hộp sủi cảo, trừ vợ Dương Quân ăn một cái, Dương Mai ăn ba cái, số còn lại đều vào bụng Cẩu Đản và Đại Nha.
Phần lớn là vào bụng Cẩu Đản.
Vợ Dương Quân cũng muốn chừa lại vài cái, dù sao sủi cảo nhân thịt heo bột mì ngon như vậy mà ăn hết veo thì cũng ngại.
Nhưng bà ta vừa bảo Cẩu Đản đừng ăn nữa, là nó lại sắp khóc um lên.
Cứ như vậy, một hộp sủi cảo hết veo.
Vợ Dương Quân tự mình đi trả hộp.
"Cảm ơn chị." Vợ Dương Quân nhỏ giọng nói. Tuy bà ta có nhiều tật xấu, nhưng vẫn phân biệt được tốt xấu.
"Là Đại Nha ăn hết, liên quan gì đến chị!" Dương Mai bực bội nói.
"Nhà tôi không có gì ngon, tối nay tôi mang trứng gà sang cho Đại Nha nhé!" Vợ Dương Quân ngượng ngùng nói.
"Ngày mai tôi còn ra ruộng, chị mang cho Đại Nha một quả trứng luộc là được rồi, nó ăn không bao nhiêu cả." Dương Mai không từ chối thẳng thừng.
Làm việc một buổi sáng, cả một khoảng ruộng rộng lớn mới chỉ nhổ được chưa đến một phần năm cỏ dại, hơn phân nửa là do Hoàng Oanh Nhi làm.
Dương Mai thấy thật mệt mỏi.
"Chúng ta về nhà thôi." Dương Mai nói với Hoàng Oanh Nhi, "Ăn cơm trưa xong chiều nay tôi còn phải đến mỏ.”
Hoàng Oanh Nhi lau mồ hôi trên trán, nói: "Chiều nay để con ra làm tiếp, chẳng mấy hôm là xong thôi.”
"Chiều nay con ở nhà dọn dẹp nhà cửa, làm chăn cho Đại Nha đi." Dương Mai không đồng ý, "Để mai tôi ra làm cùng con. Chiều nay Đại Nha phải ngủ trưa, không thể để con bé phơi nắng suốt được, lại ốm mất.”
Nghe lời mẹ chồng chắc chắn là không sai, Hoàng Oanh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Trên đường về nhà, Dương Mai bỗng nhiên hỏi Hoàng Oanh Nhi: "Con thấy tôi có điểm gì khác biệt so với người khác không?" Có lẽ trên người mình có kỹ năng gì đó, chỉ là mình chưa phát hiện ra mà thôi. Nghĩ đến chuyện mình không hề có bàn tay vàng, Dương Mai thấy hơi hụt hẫng.
"Khác biệt?" Hoàng Oanh Nhi nghĩ ngợi rồi nói, "Mẹ khác biệt với mọi người nhiều lắm!”
Dương Mai mừng rỡ giục: "Nói xem nào!”
"Mẹ lợi hại, không ai địch lại mẹ, từ nhân viên phục vụ quán ăn nhà nhân dân cho đến vợ Dương Quân và bà Phan đều không phải là đối thủ của mẹ!" Hoàng Oanh Nhi sùng bái nói, "Mẹ còn dạy con nhiều đạo lý, trước kia mẹ con chưa từng dạy con bao giờ!”
Đây mà gọi là bàn tay vàng gì chứ, Dương Mai thất vọng.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của mẹ chồng, Hoàng Oanh Nhi suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: "Con biết mẹ khác mọi người ở điểm nào rồi!”
Mắt Dương Mai cũng sáng lên, lẽ nào Hoàng Oanh Nhi đã phát hiện ra bàn tay vàng bí mật nào đó của mình?
"Mẹ ăn rất khỏe, rất là khỏe luôn!" Hoàng Oanh Nhi vừa nói vừa bẻ ngón tay, "Sáng sớm ăn xong chưa được bao lâu, mẹ đã có thể ăn tiếp được rồi. Người ta nói ăn được là phúc, mẹ đúng là phúc khí đầy mình!”
"..." Thôi được rồi, đừng hỏi nữa, rõ ràng là tự mình chuốc lấy nhục mà!
Về đến nhà, vội vàng ăn cơm trưa xong, Dương Mai lại đi đến khu mỏ.
Nhìn những dãy nhà xưởng đã được xây dựng xong, Dương Mai không khỏi cảm khái trong lòng, dân tộc mình quả thực rất tiềm năng, quá phù hợp với việc xây dựng cơ bản! Mới những năm 70 của thế kỷ trước mà đã thể hiện rõ điều này.
Cô vẫn luôn muốn tìm hiểu lịch sử Trung Quốc, nhưng không tài nào mua được sách lịch sử, xung quanh lại chẳng có ai đọc sách, muốn mượn cũng không được.
Làm xong công việc phiên dịch, trời đã tối.
Trương Tử Vượng đã đợi sẵn để cùng mẹ về nhà.
Nhưng Dương Mai cứ chần chừ mãi không chịu đi.
Thẩm Tư vẫn còn đang giải quyết công việc, thấy Dương Mai đứng bên cạnh, ông ta bất đắc dĩ nói: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
"Tôi muốn nhờ người ngày mai đến thành phố Ngô Đồng mua máy móc tiện thể gửi một lá thư cho con trai thứ hai của tôi." Dương Mai nói, "Nó đi bộ đội rồi, tôi rất nhớ nó.”
"Nó đóng quân ở thành phố Ngô Đồng à?" Thẩm Tư lập tức phủ nhận suy đoán của mình, "Trại lính chắc là không đóng trong thành phố.”
"Cho nên tôi mới ngại không dám mở lời." Dương Mai cảm thấy mặt mình hơi nóng, "Tôi sẽ trả tiền công gửi thư.”
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Dương Mai, Thẩm Tư mềm lòng: "Vậy sáng sớm mai bà mang thư đến đây, tôi sẽ nhờ người ta gửi giúp cho.”
Thư ký Lý muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Ông chủ của mình, từ trước đến nay luôn phân minh rạch ròi, sao bây giờ lại mềm lòng với phụ nữ như vậy chứ!
Dương Mai vẫn không chịu đi, cứ đứng đấy nhìn.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Thẩm Tư bất đắc dĩ hỏi.
"Bao giờ thì ngàu về nhà?" Dương Mai giống như cô vợ nhỏ, dè dặt hỏi.
Thẩm Tư khựng lại, câu nói này, dường như đã rất lâu rồi, từ khi mẹ ông ta còn sống, bà vẫn thường hỏi ông như vậy, sau đó không còn ai hỏi ông ta câu này nữa.
"Hôm nay tôi về sớm một chút." Thẩm Tư bình tĩnh nói, ông ta không thích để lộ cảm xúc thật của mình.
"Tốt quá!" Dương Mai vui mừng, "Tôi về nhà đợi ngài, tôi không biết chữ, phải nhờ ngài viết thư giúp!" Dương Mai tất nhiên là biết chữ, nhưng hiện tại cô đang đóng vai ác mẫu không biết chữ, không thể nào đột nhiên biết chữ được.
Thẩm Tư bất đắc dĩ gật đầu.
Thư ký Lý nhìn ông chủ của mình đã hoàn toàn không còn nguyên tắc nữa, chỉ muốn nhắc nhở ông chủ, người phụ nữ trước mặt chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, không thể để bà ta tùy ý sai khiến như vậy được.
Trở về nhà, ăn cơm tối xong, Dương Mai ngồi trong sân đợi Thẩm Tư.
Tất nhiên cô không phải muốn viết thư cho đứa con trai thứ hai vô tích sự kia của mình.
Cô chỉ muốn viết một lá thư để kiềm chế Trương Tử Vượng, xem có thể ngăn cản nó cưới cô thanh niên tri thức kia về nhà hay không.
Vợ Dương Quân cắn răng, mở nắp hộp cơm ra.
Mùi thịt thơm phức xộc vào mũi, chưa kịp để bà ta lấy cho, Cẩu Đản đã nhanh tay chộp lấy một cái bánh, nhét vào miệng.
Vừa ăn vừa lắc đầu nguầy nguậy, kêu "ưm ưm".
Đại Nha cũng cầm một cái bánh, chậm rãi ăn.
Ăn liền ba bữa sủi cảo, Đại Nha đã không còn thích ăn nữa, nhưng nhìn Cẩu Đản ăn ngon lành, con bé cũng muốn ăn.
Ngửi mùi thịt thơm phức, nhìn hai đứa nhỏ ăn, vợ Dương Quân nuốt nước miếng ừng ực. Thấy không ai để ý, bà ta cũng vội vàng lấy một cái bánh nhét vào miệng.
Thì ra là nhân thịt heo hẹ!
Vợ Dương Quân nhắm mắt lại, chậm rãi nhai, không nỡ nuốt xuống.
Bà ta nhìn Dương Mai, lần đầu tiên nhận ra ưu điểm của cô.
Nếu như vừa rồi Dương Mai không nói gì, Cẩu Đản không biết còn khóc đến bao giờ, bà ta sẽ thấy rất ngại.
Nhưng nếu Dương Mai cứ ầm ĩ lên, tự mình mang sủi cảo đến cho, để mọi người đều nhìn thấy, bà ta lại càng ngại hơn.
Chỉ có cách làm như lúc này, để cho Đại Nha âm thầm mang đến là ổn thỏa nhất, là cách giữ thể diện cho bà ta nhất.
Một hộp sủi cảo, trừ vợ Dương Quân ăn một cái, Dương Mai ăn ba cái, số còn lại đều vào bụng Cẩu Đản và Đại Nha.
Phần lớn là vào bụng Cẩu Đản.
Vợ Dương Quân cũng muốn chừa lại vài cái, dù sao sủi cảo nhân thịt heo bột mì ngon như vậy mà ăn hết veo thì cũng ngại.
Nhưng bà ta vừa bảo Cẩu Đản đừng ăn nữa, là nó lại sắp khóc um lên.
Cứ như vậy, một hộp sủi cảo hết veo.
Vợ Dương Quân tự mình đi trả hộp.
"Cảm ơn chị." Vợ Dương Quân nhỏ giọng nói. Tuy bà ta có nhiều tật xấu, nhưng vẫn phân biệt được tốt xấu.
"Là Đại Nha ăn hết, liên quan gì đến chị!" Dương Mai bực bội nói.
"Nhà tôi không có gì ngon, tối nay tôi mang trứng gà sang cho Đại Nha nhé!" Vợ Dương Quân ngượng ngùng nói.
"Ngày mai tôi còn ra ruộng, chị mang cho Đại Nha một quả trứng luộc là được rồi, nó ăn không bao nhiêu cả." Dương Mai không từ chối thẳng thừng.
Làm việc một buổi sáng, cả một khoảng ruộng rộng lớn mới chỉ nhổ được chưa đến một phần năm cỏ dại, hơn phân nửa là do Hoàng Oanh Nhi làm.
Dương Mai thấy thật mệt mỏi.
"Chúng ta về nhà thôi." Dương Mai nói với Hoàng Oanh Nhi, "Ăn cơm trưa xong chiều nay tôi còn phải đến mỏ.”
Hoàng Oanh Nhi lau mồ hôi trên trán, nói: "Chiều nay để con ra làm tiếp, chẳng mấy hôm là xong thôi.”
"Chiều nay con ở nhà dọn dẹp nhà cửa, làm chăn cho Đại Nha đi." Dương Mai không đồng ý, "Để mai tôi ra làm cùng con. Chiều nay Đại Nha phải ngủ trưa, không thể để con bé phơi nắng suốt được, lại ốm mất.”
Nghe lời mẹ chồng chắc chắn là không sai, Hoàng Oanh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Trên đường về nhà, Dương Mai bỗng nhiên hỏi Hoàng Oanh Nhi: "Con thấy tôi có điểm gì khác biệt so với người khác không?" Có lẽ trên người mình có kỹ năng gì đó, chỉ là mình chưa phát hiện ra mà thôi. Nghĩ đến chuyện mình không hề có bàn tay vàng, Dương Mai thấy hơi hụt hẫng.
"Khác biệt?" Hoàng Oanh Nhi nghĩ ngợi rồi nói, "Mẹ khác biệt với mọi người nhiều lắm!”
Dương Mai mừng rỡ giục: "Nói xem nào!”
"Mẹ lợi hại, không ai địch lại mẹ, từ nhân viên phục vụ quán ăn nhà nhân dân cho đến vợ Dương Quân và bà Phan đều không phải là đối thủ của mẹ!" Hoàng Oanh Nhi sùng bái nói, "Mẹ còn dạy con nhiều đạo lý, trước kia mẹ con chưa từng dạy con bao giờ!”
Đây mà gọi là bàn tay vàng gì chứ, Dương Mai thất vọng.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của mẹ chồng, Hoàng Oanh Nhi suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: "Con biết mẹ khác mọi người ở điểm nào rồi!”
Mắt Dương Mai cũng sáng lên, lẽ nào Hoàng Oanh Nhi đã phát hiện ra bàn tay vàng bí mật nào đó của mình?
"Mẹ ăn rất khỏe, rất là khỏe luôn!" Hoàng Oanh Nhi vừa nói vừa bẻ ngón tay, "Sáng sớm ăn xong chưa được bao lâu, mẹ đã có thể ăn tiếp được rồi. Người ta nói ăn được là phúc, mẹ đúng là phúc khí đầy mình!”
"..." Thôi được rồi, đừng hỏi nữa, rõ ràng là tự mình chuốc lấy nhục mà!
Về đến nhà, vội vàng ăn cơm trưa xong, Dương Mai lại đi đến khu mỏ.
Nhìn những dãy nhà xưởng đã được xây dựng xong, Dương Mai không khỏi cảm khái trong lòng, dân tộc mình quả thực rất tiềm năng, quá phù hợp với việc xây dựng cơ bản! Mới những năm 70 của thế kỷ trước mà đã thể hiện rõ điều này.
Cô vẫn luôn muốn tìm hiểu lịch sử Trung Quốc, nhưng không tài nào mua được sách lịch sử, xung quanh lại chẳng có ai đọc sách, muốn mượn cũng không được.
Làm xong công việc phiên dịch, trời đã tối.
Trương Tử Vượng đã đợi sẵn để cùng mẹ về nhà.
Nhưng Dương Mai cứ chần chừ mãi không chịu đi.
Thẩm Tư vẫn còn đang giải quyết công việc, thấy Dương Mai đứng bên cạnh, ông ta bất đắc dĩ nói: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
"Tôi muốn nhờ người ngày mai đến thành phố Ngô Đồng mua máy móc tiện thể gửi một lá thư cho con trai thứ hai của tôi." Dương Mai nói, "Nó đi bộ đội rồi, tôi rất nhớ nó.”
"Nó đóng quân ở thành phố Ngô Đồng à?" Thẩm Tư lập tức phủ nhận suy đoán của mình, "Trại lính chắc là không đóng trong thành phố.”
"Cho nên tôi mới ngại không dám mở lời." Dương Mai cảm thấy mặt mình hơi nóng, "Tôi sẽ trả tiền công gửi thư.”
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Dương Mai, Thẩm Tư mềm lòng: "Vậy sáng sớm mai bà mang thư đến đây, tôi sẽ nhờ người ta gửi giúp cho.”
Thư ký Lý muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Ông chủ của mình, từ trước đến nay luôn phân minh rạch ròi, sao bây giờ lại mềm lòng với phụ nữ như vậy chứ!
Dương Mai vẫn không chịu đi, cứ đứng đấy nhìn.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Thẩm Tư bất đắc dĩ hỏi.
"Bao giờ thì ngàu về nhà?" Dương Mai giống như cô vợ nhỏ, dè dặt hỏi.
Thẩm Tư khựng lại, câu nói này, dường như đã rất lâu rồi, từ khi mẹ ông ta còn sống, bà vẫn thường hỏi ông như vậy, sau đó không còn ai hỏi ông ta câu này nữa.
"Hôm nay tôi về sớm một chút." Thẩm Tư bình tĩnh nói, ông ta không thích để lộ cảm xúc thật của mình.
"Tốt quá!" Dương Mai vui mừng, "Tôi về nhà đợi ngài, tôi không biết chữ, phải nhờ ngài viết thư giúp!" Dương Mai tất nhiên là biết chữ, nhưng hiện tại cô đang đóng vai ác mẫu không biết chữ, không thể nào đột nhiên biết chữ được.
Thẩm Tư bất đắc dĩ gật đầu.
Thư ký Lý nhìn ông chủ của mình đã hoàn toàn không còn nguyên tắc nữa, chỉ muốn nhắc nhở ông chủ, người phụ nữ trước mặt chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, không thể để bà ta tùy ý sai khiến như vậy được.
Trở về nhà, ăn cơm tối xong, Dương Mai ngồi trong sân đợi Thẩm Tư.
Tất nhiên cô không phải muốn viết thư cho đứa con trai thứ hai vô tích sự kia của mình.
Cô chỉ muốn viết một lá thư để kiềm chế Trương Tử Vượng, xem có thể ngăn cản nó cưới cô thanh niên tri thức kia về nhà hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.