Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác

Chương 27: Làm Đứa Bé Thèm Đến Khóc

Thanh Quang Canh Đa

04/10/2024

Đến ruộng nhà mình, nhìn ruộng ngô trải dài bất tận, Dương Mai cảm thấy đầu óc mình ong ong.

"Ý con là, chỗ cỏ này đều phải nhổ hết sao?" Dương Mai không thể tin nổi hỏi: "Nhiều như vậy?”

"Còn phải tỉa cây nữa." Hoàng Oanh Nhi ngồi xuống, thoăn thoắt làm việc. Một tay tỉa cây, một tay cầm cái cuốc nhỏ, tốc độ rất nhanh.

Dương Mai nhìn đến ngây người, cô tìm một khoảng đất trống đặt Đại Nha xuống, lại ngắt một ít hoa đặt vào tay cô bé, rồi cũng bắt đầu làm việc.

Chỉ làm một lát, Dương Mai đã bị Hoàng Oanh Nhi bỏ xa một khoảng.

Xem ra đúng là cô không có loại thứ như ngón tay vàng, nếu không thì bây giờ cô đã chẳng phải phơi nắng đến toát mồ hôi, dầu sắp chảy ra đến nơi mà vẫn chưa thấy không gian suối linh dược hệ thống nhẫn gì đó xuất hiện.

"Mẹ làm tốt lắm!" Trước kia Hoàng Oanh Nhi làm việc, chưa bao giờ có ai làm cùng, bây giờ có người làm cùng, tâm trạng cô ấy rất tốt.

"Có phải con đang mỉa mai mẹ không?" Dương Mai lau mồ hôi trên mặt, hỏi Hoàng Oanh Nhi.

"Con nói thật mà!" Hoàng Oanh Nhi vội vàng nói: "Mẹ, mẹ mau đi uống nước đi. Bây giờ trời nóng lắm, mẹ cẩn thận cảm nắng đấy! Tử Hưng mà về nhà chắc chắn sẽ tìm con tính sổ!”

"Mẹ đi uống nước đây." Dương Mai cảm thấy mình đã mệt đến sắp ngất đến nơi rồi, lát nữa mà ngất ra đấy thì ngại lắm, thôi nghỉ ngơi một lát đã rồi tính.

Ruộng nhà vợ Dương Quân ở ngay bên cạnh, bà ta cõng Cẩu Đản, cuốc cỏ rất nhanh, tốc độ thế mà chẳng kém Hoàng Oanh Nhi là bao.

Dương Mai nhìn mà thầm ghen tị.

Vợ Dương Quân người ta làm việc giỏi như vậy, đúng là có chút bản lĩnh để bắt nạt người khác.

Phát hiện Dương Mai đang nhìn mình, vợ Dương Quân lại "phì" một tiếng, âm dương quái khí nói: "Có vài người, ngay cả nhổ cỏ cũng không xong, bản lĩnh lớn nhất chính là hành hạ con dâu và đi mách lẻo! Ngay cả trưởng thôn sáng suốt như vậy mà cũng bị bà ta lừa!”

"Mẹ chồng con tốt với con lắm, thím!" Không đợi Dương Mai lên tiếng, Hoàng Oanh Nhi đã cười tủm tỉm nói: "Còn tốt hơn cả mẹ ruột con nữa, không đúng, mẹ chồng con chính là mẹ ruột của con!”

Nghe những lời sến súa này, Dương Mai không khỏi rùng mình một cái. Một cô gái xinh đẹp yếu đuối, sao giờ cũng trở nên dày mặt như vậy?

Dương Mai không khỏi tự kiểm điểm bản thân.

Chính chủ đã lên tiếng phản bác rồi, vợ Dương Quân còn nói tiếp nữa thì chỉ tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.

Quan trọng nhất là, hôm qua trưởng thôn Dương Hữu Phúc đã cảnh cáo bà ta rồi, nếu bà ta còn gây chuyện với Dương Mai vì chuyện hôm qua, ông ấy sẽ nói chuyện đàng hoàng với bà ta.

Bà ta cũng không muốn nói chuyện đàng hoàng với trưởng thôn đâu.



Đại Nha ngoan ngoãn ngồi trên miếng vải rách, chơi đùa với những bông hoa trong tay, trông rất vui vẻ.

"Bà khát." Dương Mai ngồi bên cạnh Đại Nha, nói chuyện với cô bé như thể đang nói chuyện với người lớn.

Cô vẫn luôn không có ý thức được việc mình đã là bà nội, khi nói chuyện với Đại Nha, cô cứ như đang nói chuyện với người lớn vậy.

Vì Dương Mai luôn nói chuyện với Đại Nha như thế, nên khả năng ngôn ngữ của Đại Nha gần đây tiến bộ rất nhanh.

"Uống!" Đại Nha cố hết sức, giơ chiếc bình nước cũ kỹ lên, đưa cho Dương Mai.

Dương Mai uống mấy ngụm nước, lại cảm thấy đói bụng.

Tối qua ăn sủi cảo, Dương Mai ăn hơi nhiều, nên đến sáng cô không thấy đói, giờ làm việc một lúc, cô mới thấy đói cồn cào.

“Bà đói rồi, Đại Nha." Dương Mai nhìn Đại Nha với vẻ mặt đáng thương, nói.

Đại Nha vội vàng giơ hộp cơm mà mẹ đưa cho cô bé, nói lớn: "Bà nội, ăn!”

Trong hộp cơm là sủi cảo còn thừa từ tối qua, Hoàng Oanh Nhi sợ Đại Nha ăn lạnh, nên đã chiên lại cho cô bé, nhìn vàng ruộm, rất ngon mắt.

Tự mình cứ ăn ngon lành như vậy cũng ngại, Dương Mai lấy một chiếc sủi cảo đưa cho Đại Nha: "Đại Nha đói rồi phải không, ăn nhanh đi con!”

Đại Nha cầm lấy chiếc sủi cảo, cho vào miệng, Dương Mai cũng bắt đầu ăn.

Phải nói là, ăn cơm ở ngoài trời lại có một hương vị khác, còn ngon hơn ăn ở nhà.

Đặc biệt là khi có một cơn gió xuân thổi qua, chiếc bánh dường như càng thơm hơn.

Cậu bé Cẩu Đản đang nằm úp trên lưng vợ Dương Quân đột nhiên "òa" lên khóc.

"Cẩu Đản sao thế con!" Vợ Dương Quân vội vàng bế Cẩu Đản đang khóc lớn xuống, nhìn cháu trai từ đầu đến chân.

Khóc to như vậy, nhìn thế nào cũng giống như bị côn trùng cắn.

Cẩu Đản đúng là bị cắn thật, nhưng không phải bị côn trùng cắn, mà là bị con sâu thèm trong bụng cắn.

Cậu bé nằm nhoài trên lưng bà nội, nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn thấy hai bà cháu Dương Mai đang ăn uống ngon lành.

Những chiếc bánh vàng ruộm, mùi thơm theo gió bay tới, cùng với vẻ mặt mãn nguyện của Đại Nha, tất cả đều khiến tâm hồn non nớt của Cẩu Đản bị tổn thương.

"Muốn! Muốn!" Cẩu Đản chỉ vào chiếc sủi cảo trên tay Đại Nha, khóc lớn.



Dương Mai vội vàng nuốt chiếc bánh trong miệng xuống.

Nhìn thấy chiếc bánh trắng trên tay Đại Nha, vợ Dương Quân đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhà bà ta đã lâu lắm rồi không được ăn bánh trắng, chứ đừng nói đến sủi cảo.

Đứa cháu trai mà bà ta yêu thương nhất mỗi ngày cũng chỉ có một quả trứng gà, mà đó là do bà ta chắt chiu lắm mới có được, bây giờ nhìn thấy chiếc bánh trắng thơm phức như vậy, làm sao chịu đựng nổi!

Nhưng mà, không nói đến chuyện bà ta với Dương Mai có xích mích, cho dù là hàng xóm láng giềng tốt, thì bà ta cũng không có mặt mũi nào đi xin người ta bánh để ăn, bây giờ bánh quý giá lắm!

"Về nhà bà nấu trứng gà cho con ăn nhé!" Vợ Dương Quân nhỏ giọng dỗ dành cháu trai.

"Muốn! Muốn!" Cẩu Đản căn bản không nghe lọt tai bất kỳ lời nào, trong đầu chỉ toàn là bánh trắng!

Thấy có người nhìn mình ăn, Đại Nha càng ăn hăng say hơn.

Cẩu Đản "òa òa" khóc lớn, mặc kệ vợ Dương Quân dỗ dành thế nào cũng vô dụng.

Những người đang làm việc xung quanh đều nhìn sang.

Vợ Dương Quân cảm thấy mặt mình nóng bừng, bà ta đánh vào mông Cẩu Đản một cái, thế là Cẩu Đản càng khóc to hơn.

Dương Mai thật sự không nhìn nổi nữa, cô đậy nắp hộp cơm lại, bế Đại Nha đến chỗ cách vợ Dương Quân không xa, nói với Đại Nha: "Con mang bánh sang ăn cùng anh Cẩu Đản nhé, có được không?”

Đôi mắt to tròn của Đại Nha đảo một vòng, sau đó gật đầu lia lịa."Thật là một đứa nhỏ biết chia sẻ." Dương Mai hôn lên má Đại Nha, để con bé tự đi.

Đại Nha ôm hộp cơm, lảo đảo men theo bờ ruộng đi.

Tới trước mặt Cẩu Đản, con bé đưa hộp cơm ra, giọng ngọng nghịu: "Anh ơi, ăn đi!”

Lúc này Cẩu Đản đã nín khóc, chăm chú nhìn hộp cơm trong tay Đại Nha.

Vợ Dương Quân thấy mặt mình hơi nóng, bà ta nhỏ giọng dỗ dành: "Cẩu Đản ngoan nào, chúng ta phải có chí khí, không khóc nữa.”

Vừa nghe nói không được ăn, Cẩu Đản khóc to hơn cả lúc nãy... Sủi cảo đến miệng rồi mà không được ăn, bà nội muốn lấy mạng nó mà!

"Anh ơi, ăn đi!" Đại Nha đưa hộp cơm cho vợ Dương Quân.

Vợ Dương Quân vô thức nhìn Dương Mai, nhưng thấy cô đã tiếp tục đi nhổ cỏ, chẳng thèm nhìn qua đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook