Xuyên Qua Tn70 Thành Mẹ Chồng Nghèo Khó Độc Ác
Chương 26: Tìm Ngón Tay Vàng
Thanh Quang Canh Đa
04/10/2024
Đại Nha cái hiểu cái không gật đầu.
Đại Nha nhỏ bé phát hiện, chỉ có ở bên cạnh bà nội mới là an toàn nhất, thoải mái nhất.
"Mẹ, ăn cơm đi!" Ngoài cửa sổ, giọng Trương Tử Hưng vang lên, chỉ là giọng nói này nghe rất ngượng ngùng, dường như còn mang theo một chút tiếng khóc.
Trên ụ đá đặt mấy đĩa sủi cảo nóng hổi, Hoàng Oanh Nhi đang lột tỏi.
Tâm trạng cô ấy rất tốt, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Mai, mỉm cười ngọt ngào với Dương Mai.
"Mẹ, lại đây ăn sủi cảo!" Hoàng Oanh Nhi gọi Dương Mai.
Trương Tử Hưng thì như một cô vợ nhỏ, tủi thân ngồi ở một bên.
Dương Mai ôm Đại Nha ngồi xuống, rất hài lòng với tình cảnh trước mắt.
Nhưng cô vẫn muốn hỏi lại một chút.
"Con biết mình sai chỗ nào không?" Dương Mai nghiêm mặt hỏi Trương Tử Hưng.
Trương Tử Hưng gật đầu, thấp giọng nói: "Con không nên hoài nghi vợ, còn đánh cô ấy. Vợ con không có sai, sau này con phải bảo vệ cô ấy thật tốt, bảo vệ Đại Nha.”
"Con còn nhớ những gì con đã nói chứ?" Dương Mai lạnh giọng hỏi.
Trương Tử Hưng lén nhìn Dương Mai một cái, lại lén nhìn Hoàng Oanh Nhi một cái, phát hiện Hoàng Oanh Nhi đang nháy mắt với mình. Anh vội vàng nói: "Con nhớ cả rồi, mẹ tin con!”
"Được." Dương Mai chỉ chỉ chân Trương Tử Hưng, nói: "Mẹ không uy hiếp con, mẹ chỉ là báo trước cho con, nếu còn có lần sau, mẹ sẽ đánh gãy chân con, để Hoàng Oanh Nhi chăm sóc con. Dù sao cô ấy đối với con hết lòng hết dạ, sẽ không quan tâm chân con tốt hay gãy.”
Trương Tử Hưng vừa nghĩ tới Hoàng Oanh Nhi hôm nay bênh vực mình, không nghi ngờ lời mẹ nói chút nào.
"Mẹ yên tâm!" Trương Tử Hưng lại đảm bảo với Hoàng Oanh Nhi: "Vợ yên tâm!”
"Trên người con còn đau không?" Dương Mai quan tâm hỏi Hoàng Oanh Nhi.
Hoàng Oanh Nhi vốn định lắc đầu, nhưng lại nghĩ lại rồi gật đầu: "Trên người con chỗ nào cũng đau, lúc nấu cơm vẫn luôn đau.”
"Để Tử Hưng nấu cơm, nếu nó không biết làm thì con nói cho nó biết, đừng động tay!" Dương Mai lại hạ một đạo "thánh chỉ".
Trương Tử Hưng khổ không thể tả mà đồng ý. Anh thà ra ruộng trồng ba mẫu đất, cũng không muốn nấu cơm, anh ghét nhất là nấu cơm.
Lén nhìn về phía Hoàng Oanh Nhi, vừa vặn chạm mắt với vợ.
Từ ánh mắt dịu dàng của vợ, Trương Tử Hưng hiểu được ý của Hoàng Oanh Nhi: "Không sao, em sẽ nấu cơm giúp anh!”
Trương Tử Hưng chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, càng hối hận vì những chuyện mình đã làm hôm nay.
Một cơn khủng hoảng gia đình cứ như vậy được giải quyết, cả nhà lại vui vẻ hòa thuận, tâm trạng Dương Mai rất tốt.
Nhân bánh là thịt heo hẹ, hẹ là hẹ núi, mùi vị nồng hơn hẹ thường rất nhiều, trộn lẫn với thịt heo, tạo nên một phản ứng hóa học rất kỳ diệu.
Dương Mai cắn một miếng, bánh trong miệng vỡ tan, cô hài lòng nhắm mắt lại.
"Tay nghề của con thật tốt!" Dương Mai giơ ngón tay cái với Hoàng Oanh Nhi.
"Trước kia nhà con chỉ khi nào Tết mới được ăn một bữa sủi cảo có thịt, mỗi lần con làm đều phải tính toán rất lâu, làm thế nào mới có thể ăn ngon nhất." Hoàng Oanh Nhi vừa thấy mẹ chồng thích ăn, vui vẻ nói: "Nhà mình còn rất nhiều thịt, con sẽ đổi cách làm khác cho mẹ! Đảm bảo mẹ thích!”
Vì chuyện buổi chiều hôm nay, Hoàng Oanh Nhi càng thêm thân thiết với Dương Mai hơn.
"Con thật tốt." Dương Mai mỉm cười với Hoàng Oanh Nhi. Bầu không khí gia đình vui vẻ hòa thuận thế này thật tốt!
"Em thật tốt!" Trương Tử Hưng cũng nịnh nọt.
Hoàng Oanh Nhi không nhịn được bật cười.
Đại Nha vừa thấy mẹ cười, cũng cười theo "khanh khách", cười một cái, nước miếng liền chảy xuống.
"Nhìn chúng ta kìa, chỉ lo ăn, con thì chưa được ăn!" Dương Mai áy náy nói.
"Để con cho con bé ăn!" Hoàng Oanh Nhi đưa tay về phía Đại Nha, muốn ôm cô bé.
"Bà nội, bà nội!" Đại Nha vội vàng vùi đầu nhỏ vào lòng Dương Mai.
Sáng sớm hôm sau, Dương Mai đã ra ruộng làm việc.
Mấy thương nhân nước ngoài kia dạo gần đây đều là buổi chiều đến mỏ xem xét công việc một chút, buổi sáng không tới.
Nghe ý của bọn họ, mấy ngày nữa là bọn họ sẽ rời khỏi nước Đào về Mỹ.
Trong lòng Dương Mai hiểu rõ, e là công việc phiên dịch này của cô cũng chẳng làm được bao lâu nữa.
Trên mỏ đang gấp rút xây dựng nhà xưởng, xem ra, căn nhà của cô cũng không cho thuê được bao lâu nữa.
Nhưng cô cũng không cảm thấy tiếc nuối gì, đây vốn là của ngoài ý muốn, kiếm được nhiều như vậy, đã là điều bất ngờ rồi.
Là nông dân, làm ruộng mới là chính đạo.
Mấy ngày nay Trương Tử Hưng vẫn luôn đi làm trên mỏ, hoàn toàn không có thời gian xuống ruộng, lại phải tự cô ra trận... Mặc dù cô chẳng biết làm ruộng.
Chủ nhân cũ của cơ thể này trước kia chắc là biết làm ruộng, nhưng được cung phụng như bà hoàng lâu như vậy, chắc là đã sớm quên hết rồi.
Kệ đi, cứ đi xem trước đã, biết đâu cô lại vô sư tự thông, biết làm việc đồng áng thì sao!
Người ta xuyên không đều có không gian suối linh dược hệ thống gì đó, không thì cũng có cái nhẫn gì đó chứ, cô xuyên đến đây lâu như vậy rồi, cái gì cũng chẳng có!
Cô phải làm nhiều việc hơn nữa, biết đâu được lại phát hiện ra ngón tay vàng ẩn giấu của mình thì sao!
Hoàng Oanh Nhi không yên tâm về Dương Mai, nhất định phải đi theo.
Dương Mai vốn không muốn dẫn Hoàng Oanh Nhi theo, lỡ như ngón tay vàng của cô đột nhiên thức tỉnh, cô biết giải thích với Hoàng Oanh Nhi thế nào, chẳng phải tự mình chuốc lấy phiền phức sao?
Nhưng cô căn bản không biết ruộng nhà mình ở đâu, vẫn phải đi theo Hoàng Oanh Nhi.
"Lấy cho Đại Nha ít đồ ăn, chúng ta phải đến trưa mới có thể về!" Dương Mai dặn dò Hoàng Oanh Nhi: "Lấy thêm ít nước nữa.”
Bất tri bất giác, nhóc con Trương Đại Nha đã trở thành đứa trẻ được cưng chiều nhất thôn Đại Dương.
Dương Mai còn lấy từ trong tủ ra một miếng vải rách, trải cho Đại Nha ngồi rồi lại nằm.
Mặc bộ quần áo trắng muốt mới mẹ mới may cho, nằm nhoài trên lưng bà nội, Đại Nha lắc lư cái đầu nhỏ, trông thích thú vô cùng.
Nhìn thấy những đứa trẻ khác trong thôn, cô bé vội vàng ưỡn ngực nhỏ ra, để mọi người nhìn bông hoa đỏ nhỏ xinh mà mẹ đã thêu cho cô bé trên ngực áo.
Còn có cả những chiếc lá nhỏ màu xanh trên tay áo và cổ áo nữa.
Nhìn con gái cứ khoe khoang mãi không thôi với mọi người, Hoàng Oanh Nhi cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Trái ngược với Hoàng Oanh Nhi, thấy Đại Nha thông minh hoạt bát như vậy, Dương Mai rất vui.
Hội chứng giỏi giao tiếp xã hội, đây chính là căn bệnh mà mọi người ở kiếp trước của cô thích nhất!
Vợ Dương Quân cõng đứa cháu trai nhỏ - đứa bé chỉ lớn hơn Đại Nha ba tháng tuổi, cũng ra ruộng làm việc.
Mùa màng trong nhà bây giờ mà không nhổ cỏ thì không được, bọn họ lại không nỡ bỏ tiền công một đồng một ngày trên mỏ, bà ta liền để mọi người trong nhà lên mỏ làm việc, còn mình thì cõng đứa cháu trai nhỏ ra ruộng.
Nghĩ đến chuyện hôm qua bị Dương Mai hắt nước tiểu vào người, lại nghĩ đến lời nói cứng rắn của trưởng thôn, vợ Dương Quân hướng về phía Dương Mai "phì" một cái rõ to, rảo bước nhanh hơn.
Dương Mai cũng chẳng thèm giận, dù sao người chịu thiệt cũng không phải cô, bà ta thích "phì" thì cứ "phì", chỉ cần đừng "phì" vào người cô là được.
Đại Nha nhỏ bé phát hiện, chỉ có ở bên cạnh bà nội mới là an toàn nhất, thoải mái nhất.
"Mẹ, ăn cơm đi!" Ngoài cửa sổ, giọng Trương Tử Hưng vang lên, chỉ là giọng nói này nghe rất ngượng ngùng, dường như còn mang theo một chút tiếng khóc.
Trên ụ đá đặt mấy đĩa sủi cảo nóng hổi, Hoàng Oanh Nhi đang lột tỏi.
Tâm trạng cô ấy rất tốt, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Mai, mỉm cười ngọt ngào với Dương Mai.
"Mẹ, lại đây ăn sủi cảo!" Hoàng Oanh Nhi gọi Dương Mai.
Trương Tử Hưng thì như một cô vợ nhỏ, tủi thân ngồi ở một bên.
Dương Mai ôm Đại Nha ngồi xuống, rất hài lòng với tình cảnh trước mắt.
Nhưng cô vẫn muốn hỏi lại một chút.
"Con biết mình sai chỗ nào không?" Dương Mai nghiêm mặt hỏi Trương Tử Hưng.
Trương Tử Hưng gật đầu, thấp giọng nói: "Con không nên hoài nghi vợ, còn đánh cô ấy. Vợ con không có sai, sau này con phải bảo vệ cô ấy thật tốt, bảo vệ Đại Nha.”
"Con còn nhớ những gì con đã nói chứ?" Dương Mai lạnh giọng hỏi.
Trương Tử Hưng lén nhìn Dương Mai một cái, lại lén nhìn Hoàng Oanh Nhi một cái, phát hiện Hoàng Oanh Nhi đang nháy mắt với mình. Anh vội vàng nói: "Con nhớ cả rồi, mẹ tin con!”
"Được." Dương Mai chỉ chỉ chân Trương Tử Hưng, nói: "Mẹ không uy hiếp con, mẹ chỉ là báo trước cho con, nếu còn có lần sau, mẹ sẽ đánh gãy chân con, để Hoàng Oanh Nhi chăm sóc con. Dù sao cô ấy đối với con hết lòng hết dạ, sẽ không quan tâm chân con tốt hay gãy.”
Trương Tử Hưng vừa nghĩ tới Hoàng Oanh Nhi hôm nay bênh vực mình, không nghi ngờ lời mẹ nói chút nào.
"Mẹ yên tâm!" Trương Tử Hưng lại đảm bảo với Hoàng Oanh Nhi: "Vợ yên tâm!”
"Trên người con còn đau không?" Dương Mai quan tâm hỏi Hoàng Oanh Nhi.
Hoàng Oanh Nhi vốn định lắc đầu, nhưng lại nghĩ lại rồi gật đầu: "Trên người con chỗ nào cũng đau, lúc nấu cơm vẫn luôn đau.”
"Để Tử Hưng nấu cơm, nếu nó không biết làm thì con nói cho nó biết, đừng động tay!" Dương Mai lại hạ một đạo "thánh chỉ".
Trương Tử Hưng khổ không thể tả mà đồng ý. Anh thà ra ruộng trồng ba mẫu đất, cũng không muốn nấu cơm, anh ghét nhất là nấu cơm.
Lén nhìn về phía Hoàng Oanh Nhi, vừa vặn chạm mắt với vợ.
Từ ánh mắt dịu dàng của vợ, Trương Tử Hưng hiểu được ý của Hoàng Oanh Nhi: "Không sao, em sẽ nấu cơm giúp anh!”
Trương Tử Hưng chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, càng hối hận vì những chuyện mình đã làm hôm nay.
Một cơn khủng hoảng gia đình cứ như vậy được giải quyết, cả nhà lại vui vẻ hòa thuận, tâm trạng Dương Mai rất tốt.
Nhân bánh là thịt heo hẹ, hẹ là hẹ núi, mùi vị nồng hơn hẹ thường rất nhiều, trộn lẫn với thịt heo, tạo nên một phản ứng hóa học rất kỳ diệu.
Dương Mai cắn một miếng, bánh trong miệng vỡ tan, cô hài lòng nhắm mắt lại.
"Tay nghề của con thật tốt!" Dương Mai giơ ngón tay cái với Hoàng Oanh Nhi.
"Trước kia nhà con chỉ khi nào Tết mới được ăn một bữa sủi cảo có thịt, mỗi lần con làm đều phải tính toán rất lâu, làm thế nào mới có thể ăn ngon nhất." Hoàng Oanh Nhi vừa thấy mẹ chồng thích ăn, vui vẻ nói: "Nhà mình còn rất nhiều thịt, con sẽ đổi cách làm khác cho mẹ! Đảm bảo mẹ thích!”
Vì chuyện buổi chiều hôm nay, Hoàng Oanh Nhi càng thêm thân thiết với Dương Mai hơn.
"Con thật tốt." Dương Mai mỉm cười với Hoàng Oanh Nhi. Bầu không khí gia đình vui vẻ hòa thuận thế này thật tốt!
"Em thật tốt!" Trương Tử Hưng cũng nịnh nọt.
Hoàng Oanh Nhi không nhịn được bật cười.
Đại Nha vừa thấy mẹ cười, cũng cười theo "khanh khách", cười một cái, nước miếng liền chảy xuống.
"Nhìn chúng ta kìa, chỉ lo ăn, con thì chưa được ăn!" Dương Mai áy náy nói.
"Để con cho con bé ăn!" Hoàng Oanh Nhi đưa tay về phía Đại Nha, muốn ôm cô bé.
"Bà nội, bà nội!" Đại Nha vội vàng vùi đầu nhỏ vào lòng Dương Mai.
Sáng sớm hôm sau, Dương Mai đã ra ruộng làm việc.
Mấy thương nhân nước ngoài kia dạo gần đây đều là buổi chiều đến mỏ xem xét công việc một chút, buổi sáng không tới.
Nghe ý của bọn họ, mấy ngày nữa là bọn họ sẽ rời khỏi nước Đào về Mỹ.
Trong lòng Dương Mai hiểu rõ, e là công việc phiên dịch này của cô cũng chẳng làm được bao lâu nữa.
Trên mỏ đang gấp rút xây dựng nhà xưởng, xem ra, căn nhà của cô cũng không cho thuê được bao lâu nữa.
Nhưng cô cũng không cảm thấy tiếc nuối gì, đây vốn là của ngoài ý muốn, kiếm được nhiều như vậy, đã là điều bất ngờ rồi.
Là nông dân, làm ruộng mới là chính đạo.
Mấy ngày nay Trương Tử Hưng vẫn luôn đi làm trên mỏ, hoàn toàn không có thời gian xuống ruộng, lại phải tự cô ra trận... Mặc dù cô chẳng biết làm ruộng.
Chủ nhân cũ của cơ thể này trước kia chắc là biết làm ruộng, nhưng được cung phụng như bà hoàng lâu như vậy, chắc là đã sớm quên hết rồi.
Kệ đi, cứ đi xem trước đã, biết đâu cô lại vô sư tự thông, biết làm việc đồng áng thì sao!
Người ta xuyên không đều có không gian suối linh dược hệ thống gì đó, không thì cũng có cái nhẫn gì đó chứ, cô xuyên đến đây lâu như vậy rồi, cái gì cũng chẳng có!
Cô phải làm nhiều việc hơn nữa, biết đâu được lại phát hiện ra ngón tay vàng ẩn giấu của mình thì sao!
Hoàng Oanh Nhi không yên tâm về Dương Mai, nhất định phải đi theo.
Dương Mai vốn không muốn dẫn Hoàng Oanh Nhi theo, lỡ như ngón tay vàng của cô đột nhiên thức tỉnh, cô biết giải thích với Hoàng Oanh Nhi thế nào, chẳng phải tự mình chuốc lấy phiền phức sao?
Nhưng cô căn bản không biết ruộng nhà mình ở đâu, vẫn phải đi theo Hoàng Oanh Nhi.
"Lấy cho Đại Nha ít đồ ăn, chúng ta phải đến trưa mới có thể về!" Dương Mai dặn dò Hoàng Oanh Nhi: "Lấy thêm ít nước nữa.”
Bất tri bất giác, nhóc con Trương Đại Nha đã trở thành đứa trẻ được cưng chiều nhất thôn Đại Dương.
Dương Mai còn lấy từ trong tủ ra một miếng vải rách, trải cho Đại Nha ngồi rồi lại nằm.
Mặc bộ quần áo trắng muốt mới mẹ mới may cho, nằm nhoài trên lưng bà nội, Đại Nha lắc lư cái đầu nhỏ, trông thích thú vô cùng.
Nhìn thấy những đứa trẻ khác trong thôn, cô bé vội vàng ưỡn ngực nhỏ ra, để mọi người nhìn bông hoa đỏ nhỏ xinh mà mẹ đã thêu cho cô bé trên ngực áo.
Còn có cả những chiếc lá nhỏ màu xanh trên tay áo và cổ áo nữa.
Nhìn con gái cứ khoe khoang mãi không thôi với mọi người, Hoàng Oanh Nhi cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Trái ngược với Hoàng Oanh Nhi, thấy Đại Nha thông minh hoạt bát như vậy, Dương Mai rất vui.
Hội chứng giỏi giao tiếp xã hội, đây chính là căn bệnh mà mọi người ở kiếp trước của cô thích nhất!
Vợ Dương Quân cõng đứa cháu trai nhỏ - đứa bé chỉ lớn hơn Đại Nha ba tháng tuổi, cũng ra ruộng làm việc.
Mùa màng trong nhà bây giờ mà không nhổ cỏ thì không được, bọn họ lại không nỡ bỏ tiền công một đồng một ngày trên mỏ, bà ta liền để mọi người trong nhà lên mỏ làm việc, còn mình thì cõng đứa cháu trai nhỏ ra ruộng.
Nghĩ đến chuyện hôm qua bị Dương Mai hắt nước tiểu vào người, lại nghĩ đến lời nói cứng rắn của trưởng thôn, vợ Dương Quân hướng về phía Dương Mai "phì" một cái rõ to, rảo bước nhanh hơn.
Dương Mai cũng chẳng thèm giận, dù sao người chịu thiệt cũng không phải cô, bà ta thích "phì" thì cứ "phì", chỉ cần đừng "phì" vào người cô là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.