Xuyên Qua Trở Thành Nữ Phụ Trong Nữ Phụ Văn: Ôm Giấc Mộng Làm Nữ Phụ
Chương 6
Liễu Nhược Y
25/06/2016
Biết được nam tử trước mắt chính là một trong những phu quân của Băng sư
muội, theo nguyên tác lại có rối rắm về mặt tình cảm với khối thân thể
này. Ngay lập tức, mọi hứng thú của Tiêu Lam Giang với mỹ nam trước mắt
bay đi hết sạch, có cảm giác như bị xối một gáo nước lạnh vào người, nụ
cười trên mặt dường như cũng cứng cả lại.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây a? ━━∑( ̄□ ̄*|||━━ TMD Mặc Thiên Tĩnh! Ngươi rảnh rỗi quá hay sao mà đi qua nơi này sớm như vậy? Còn một ngụm nói ra thân phận trên giang hồ của ta? Há chẳng phải muốn dùng sự hào sảng của giang hồ ép ta đi vào khuôn khổ, giúp đỡ ngươi sao? Huhuhu... sớm biết vậy ta đã đợi Băng sư muội trở về rồi cùng xuất phát rồi.... Aaaaa.... Nếu đồng ý thì e rằng sẽ gặp rắc rối với tên này. Nhưng mà nếu từ chối thì sẽ tổn hại hình tượng Lam Lan Công tử a.... rút cục có nên từ chối hay không? Trời ạ! Nàng thực sự không thích làm khí phụ... ách, là người "đi trước" mới đúng....
Trong khoảnh khắc, Tiêu Lam Giang đã suy nghĩ đến bách chuyển thiên hồi, trong đầu loạn thành một đoàn... (==|||) Nàng nhếch miệng, cười gượng
- Haha... thì ra là Mặc Lan công tử... hạnh ngộ hạnh ngộ. Nếu đã là bằng hữu trong giang hồ, Lam mỗ tự nhiên không dám thất lễ... Haha, nhưng mà... không biết vì sao Mặc huynh lại "đi dạo" ở nơi đây vậy? - Trong lòng lại âm thầm phỉ nhổ. Hạnh ngộ? Hạnh ngộ cái đầu ngươi ấy!!! Huhu, rõ ràng là nàng đã cố gắng tránh hắn lắm rồi mà... sao hắn vẫn cứ "tình cờ" gặp ta như vậy chứ? Huhu.. chẳng lẽ việc nàng sẽ trở thành đối tượng bị hi sinh một cách nhẹ nhàng trong nguyên tác là không có cách nào thay đổi sao? Ô ô ô... nàng không muốn làm Thánh mẫu như vậy đâu... TT^TT
Làm như không nhìn thấy sắc mặt "không được tốt lắm" của Tiêu Lam Giang, Mặc Lan công tử, hay nên gọi là Mặc Thiên Tĩnh, ôn hòa cười:
- Cùng là Tứ Lan chi nhân... Tại hạ thiết nghĩ chúng ta cũng coi như là có chút quan hệ. Vậy nên Mặc mỗ đành mặt dày nhờ cậy Lam Lan công tử giúp đỡ rồi. - Vẫn dùng ngữ điệu thong dong ôn hòa lần nữa nhắc lại lời nhờ vả, Mặc Thiên Tĩnh mỉm cười nhìn Tiêu Lam Giang, trong mắt là ôn nhu cùng khẩn thiết nhờ cậy. Khiến nàng cảm thấy nếu mình từ chối thì chính là một kẻ không biết lịch sự... Tiêu Lam Giang không khỏi chậc lưỡi... Quả nhiên không hổ là quân tử ôn nhu như ngọc a. Huhuhu... Khóc a... Vậy là nhất định nàng phải giúp hắn rồi. Đúng không?
Tiêu Lam Giang bên ngoài cười tươi khách khí mời Mặc Thiên Tĩnh đi cùng, bên trong khóc ròng chửi rủa Mặc Thiên Tĩnh một chút. TMD! Nơi này chỉ có hai con đường, không hướng đông thì là hướng tây. Nói mình lạc đường? Lừa quỷ chắc?.... Lại bày tỏ rằng mình rất hiếu khách, mời Mặc Thiên Tĩnh dùng ngựa của Đinh Đinh. Sau đó nghe hắn ôn hòa từ chối bày tỏ rằng mình đã có ngựa, không cần làm phiền nàng...
Tóm lại là đến lúc hai bên cười cười diễn cho xong vở hiệp khách giang hồ tình cờ gặp nhau, vui vẻ giúp đỡ nhau thì bụng của Tiêu Lam Giang đã lên tiếng bày tỏ kháng nghị một cách vô cùng nổi bật là kêu "ọc.. ọc" đến mấy tiếng...
Cả không gian lập tức tiến vào im lặng, khiến tiếng kêu càng thêm rõ rệt. Đinh Đinh cùng Đang Đang co rút khóe môi. Cảm thấy hôm nay tiểu thư bị sao chiếu mệnh chiếu lên. Không làm gì cũng có thể gặp phải chuyện mất mặt... Bên cạnh, Ngọc Viêm giữ vững trầm mặc không nói gì. Ừ, hắn quả là có chút buồn cười... nhưng lúc nào cần cười lúc nào không nên, hắn vẫn biết rõ. Ngọc Liên Khiết vẫn yên lặng mỉm cười. Đáy mắt trong suốt không hề có ý cười nhạo, chỉ có lo lắng đơn thuần nhìn về phía Tiêu Lam Giang. Hắn... đói sao?... Về phần Mặc Thiên Tĩnh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ra nụ cười hơi cứng đờ, mắt đen trầm tĩnh cũng nhiễm mấy phần hối lỗi. Dù sao... cũng là hắn làm chậm trễ người ta... May mắn nhất là, A Mục đã chạy đi dắt ngựa của công tử nhà hắn. Nếu không Tiêu Lam Giang sẽ không khỏi bị tên kia khinh bỉ...
Cảm nhận được ánh mắt mọi người dường như tập trung hết về phía mình. Tiêu Lam Giang cũng có chút xấu hổ, hơi co giật khóe miệng nhìn mọi người cười cười hữu hảo rồi nhanh chóng sai Đinh Đinh Đang Đang tiến lên nấu nướng. Huhu... mặt mũi của nàng a... hôm nay nàng bước chân trái ra đường sao?...
...
Trải qua một đoạn thời gian ngắn, Đinh Đinh Đang Đang đem con mồi hai nàng kiếm được từ nhẫn không gian ra, nhanh chóng làm sạch, đem gia vị rải lên, nhóm lửa bắt đầu nướng. A Mục nhận thấy đồ ăn dường như không đủ, suy nghĩ một chút rồi dùng thân mình có hơi "mũm mĩm" của mình đi bắt thêm động vật làm đồ ăn cho công tử nhà hắn.
Vậy mới nói... không nên khinh thường người khác, nhìn A Mục mũm mĩm ngốc ngốc vậy thôi nhưng cực kì nhanh nhẹn, hắn tìm được một cái hang thỏ gần đó, rất nhanh dựng lên một cái bẫy nhỏ, loay hoay một chút đã đánh bất tỉnh một con thỏ rừng khá lớn. Nhìn mọi người ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía mình, A Mục không khỏi nhếch cao lỗ mũi hừ lạnh, bộ dáng dương dương đắc ý khiến mọi người buồn cười... làm ơn đi, bọn họ e rằng năm tuổi đã biết dùng hòn đá làm ám khí săn chim rồi đó! Đây là ngạc nhiên vì tiểu tử này thoạt nhìn không có tí "tác dụng" nào a...
Đáng thương A Mục.. vẫn còn nghĩ là mọi người đang kinh ngạc vì khả năng của hắn...
Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi, lại nghỉ ngơi thêm chừng nửa canh giờ mới tiếp tục xuất phát. Theo như lời Đinh Đinh thì nếu đi từ bây giờ thì khoảng chừng lúc sập tối sẽ gặp một thôn trang nhỏ, có thể xin tá túc ở đó một đêm. Còn nếu nàng vẫn cứ uể oải không chịu đi thì tối nay chỉ có thể cắm trại qua đêm trong rừng... Tiêu Lam Giang dưới ánh mắt mang tính chất uy hiếp của A Mục cùng chờ mong của Ngọc Liên Khiết, cân nhắc lợi hại rồi đau khổ lết thân leo lên ngựa yêu của mình... Aaaaaaa!!!! Đúng là không nên tin tưởng vào tiểu thuyết phim ảnh... các loại. Lúc đầu nàng cứ nghĩ cưỡi ngựa nhìn sẽ vô cùng phong lưu anh tú vân vân. Ừ thì nhìn có vẻ như vậy, nhưng... chỉ mới ngồi trên lưng ngựa hơn nửa ngày mà thân mình nàng đã ê ẩm đến khó chịu, xương cốt như sắp vỡ ra... Huhuhu... chẳng hiểu nổi trước đây tại sao Tiêu Lam Giang lại có thể một người một ngựa độc hành suốt mấy tháng trời như vậy được nữa... chẳng lẽ là vấn đề về linh hồn? Nàng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân thể này?....
Tiêu Lam Giang hơi nhíu mi suy đoán...
Đoàn người cứ như vậy đi, lúc sắp tối quả nhiên nhìn thấy một thôn trang nhỏ. Cả một nhóm người toàn tuấn nam mỹ nữ cưỡi ngựa chạy nhanh vào trong thôn, lập tức biến thành tâm điểm của mọi người. Mấy thiếu nữ lẫn thiếu phụ từ các căn nhà nhỏ ngại ngùng ló mặt nhìn ngắm đám người Tiêu Lam Giang, bọn họ từng thấy nhiều người quyền quý đi qua đây, nhưng chưa từng thấy ai đẹp như họ... Nhìn kĩ lại thì... Tiêu Lam Giang lười biếng nhàn nhã, Ngọc Viêm lãnh khốc trầm mặc, Mặc Thiên Tĩnh ưu nhã ôn nhu, ngay cả A Mục cũng là một thiếu niên môi hồng răng trắng đáng yêu, tóm lại là một tổ hợp tuấn nam vô cùng đẹp mắt. Còn riêng Ngọc Liên Khiết... thứ lỗi cho Tiêu Lam Giang nàng thất lễ, nhưng nàng thật sự rất muốn cười... Mỹ nhân tiểu bạch thỏ không có bị thiếu nữ nào nhìn trúng. Nhưng mà... nam tử trong thôn nhìn hắn đến rớt nước miếng lại không hề ít. Khiến Ngọc Viêm không khỏi lạnh lẽo trừng mắt nhìn xung quanh. Dám dùng ánh mắt như thế nhìn công tử, đáng chết!
Có lẽ vì ánh mắt của Ngọc Viêm quá có tính xâm lược. Cuối cùng đám nam tử kia cũng sờ sờ mũi, chuyển ánh mắt sang phía Đinh Đinh Đang Đang. Chẹp.. chẳng qua nhìn vị cô nương kia vô cùng nổi bật, nên bọn họ mới nhìn nhiều hơn một chút mà thôi! Không thích thì thôi! Ở đây vẫn còn hai vị mỹ nhân đấy nhé!...
Trải qua một chút vụn vặt như thế. Đinh Đinh rất nhanh đã sắp xếp được mấy căn nhà... Ách, nói chính xác hơn là Đinh Đinh vừa mới mở lời đã có cả chục người dân nhao nhao tỏ "ý tốt". Dù sao thì chưa nói tới trang phục của cả nhóm người các nàng đều là hàng tinh phẩm thượng đẳng, chỉ riêng dung mạo cùng khí chất của mỗi người cũng đã lộ ra nét cao sang quyền quý, nhấc tay nhấc chân đều lộ ra bóng dáng quý tộc. Tóm lại một câu ----- không phú cũng quý... Đương nhiên sẽ trở thành miếng thịt béo trong mắt người khác. Chưa kể là nếu hầu hạ tốt, còn có thể kiếm được tiền đâu... Dân trong thôn hầu hết đều ôm tâm lí như vậy, đương nhiên các nàng sẽ chẳng tốn sức tìm chỗ ở....
Tiêu Lam Giang, Mặc Thiên Tĩnh và A Mục được sắp xếp ở cùng nhà của Trưởng thôn, đó là một ông cụ khá lớn tuổi quắc thước, nàng học theo dân làng gọi là Lý bá. Lý bá phẩm cấp Huyền giả không cao, nhưng phẩm cách rất tốt, ánh mắt cũng khá từ ái. Đinh Đinh Đang Đang hai cô nương lại được một vị Đồng bá mẫu lôi kéo về nhà, còn Ngọc Viêm và Ngọc Liên Khiết cũng được một vị nào đó lôi về... Tiêu Lam Giang vốn muốn từ chối ở cùng nhà với Mặc Thiên Tĩnh, nhưng lại bị một câu " Chẳng lẽ Lam Lan Công tử chê bai Mặc mỗ ngốc nghếch...?" làm cho cứng họng, đành hậm hực chấp nhận. Cũng may là con trai Lý bá vừa có việc ra ngoài, căn nhà dư thêm một phòng trống, nên Tiêu Lam Giang và Mặc Thiên Tĩnh hai người nằm hai phòng, giúp Tiêu Lam Giang bớt suy nghĩ lung tung... Nàng chỉ tức giận một điều, đó là vốn dĩ nên để Đinh Đinh Đang Đang ở cùng nàng mới đúng mà aaaaaa >o<#.
Mệt mỏi suốt cả ngày, Tiêu Lam Giang ôm thân mình rã rời nhanh chóng phóng lên trên giường, đắp chăn, ngủ. Trong mơ hồ, đêm đó dường như có người khe khẽ thở dài, dùng nội lực làm dịu cơ thể của nàng, sau đó rất dịu dàng đắp lại chăn cho nàng, bàn tay người đó ấm áp, lướt nhẹ trên má nàng, khiến nàng bất giác cọ cọ vào bàn tay ấy... Nàng nghe thấy lời nói đầy vẻ bất đắc dĩ cùng yêu chiều vô cùng dịu dàng
"Nàng đó...."
Trong không khí, phảng phất mùi hương thanh nhã của hoa lan, thật lâu không tiêu tan...
(Y Y: Mấy nàng đoán đi~ Là ai a~)
...
Một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau Tiêu Lam Giang thần thanh khí sảng thức dậy. Lắc lắc thân mình không còn đau nhức, nàng bất giác nghĩ về cảm giác mơ hồ tối hôm qua... Nếu nói là mùi hương hoa lan thì... Tiêu Lam Giang lắc đầu. Làm sao có thể chứ? Có lẽ... là nàng quá lo lắng. Nên mới có một giấc mơ như vậy...
Thức dậy, ăn sáng, trước khi đi không quên để lại một ít tiền cảm ơn dân làng, Tiêu Lam Giang tiếp tục leo lên ngựa, tiếp tục cam chịu cảm giác ê ẩm thân mình... Cũng may là trải qua vài ngày sau, thân mình Tiêu Lam Giang đã ổn định hơn nhiều, không còn ê ẩm như trước nữa. Tiêu Lam Giang vặn vặn eo, bắt đầu cảm thấy yêu thích cảm giác trên lưng ngựa, lúc vui vẻ còn lôi kéo Ngọc Viêm, Mặc Thiên Tĩnh đua ngựa một lúc...
Vừa đi vừa chơi đùa như thế chừng một tháng, đương nhiên trên đường đi có vài lần "rút đao tương trợ" cho thêm phần màu sắc, cuối cùng Tiêu Lam Giang đã về tới "cố hương" - Kinh Thành Lân Tiêu Quốc - Tiêu Kinh.
Giục ngựa đi vào thành, Tiêu Lam Giang bất chợt cảm thấy có gì đó từ trong lòng trào ra, giống như hoài niệm, giống như nhớ nhung... Nàng hơi câu môi... là chút cảm xúc còn sót lại của "Tiêu Lam Giang", là tàn niệm của "nàng".. sao? Tiêu Lam Giang à... ruốt cuộc, cô đã đi đâu cơ chứ?...
Tiêu Lam Giang thóang bình ổn lại cảm xúc của mình, đột nhiên có một loại cảm giác bi ai. Dù sao, nàng chỉ thừa hưởng thân thể cùng công lực của "Tiêu Lam Giang", còn kí ức của nàng ấy... đối với nàng, tất cả chỉ gói gọn trong những dòng chữ của Liễu Nhược Y viết ra. Tất cả... đều chỉ là những trang sách. Mà nàng... chỉ là một người qua đường đột nhiên bị cuốn vào mà thôi... Tiêu Lam Giang hạ rèm mắt cười khẽ... Nàng... vốn luôn là cô độc... nàng... vốn chẳng liên quan gì tới nơi này... đúng không?...
- Công tử! Công tử!...
- Lam Lan công tử. - Bất chợt, có một bàn tay chạm vào vai nàng. Tiêu Lam Giang giật mình, theo bản năng xuất thủ, hướng bàn tay kia đánh tới. Đánh đến nửa đường thì sực tỉnh, nhìn lại... Ho khan, hình như là Mặc Thiên Tĩnh gọi nàng thì phải...
Tiêu Lam Giang lúng túng cười đáp lại nụ cười của Mặc Thiên Tĩnh, nhìn vào gương mặt ôn hòa của hắn, đột nhiên cảm thấy thật an bình. A... tuy nàng không phải là Tiêu Lam Giang thật sự. Nhưng thân thể này... bây giờ là của nàng, không phải sao? Nàng là Tiêu Lam Giang, không phải là Quận chúa Hàm Vương phủ Tiêu Lam Giang. Tại sao lại cần quá khứ của nàng ấy? Nàng chỉ cần tương lai của nàng mà thôi! Nghĩ như vậy, lòng cũng thanh thản hơn, Tiêu Lam Giang đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện... nhóm người các nàng lại trở thành tiêu điểm của mọi người. Ách.. mà lần này... hình như còn kích động hơn cả lần trước... Mà... không đúng! Hình như ... tiêu điểm lần này... chính là nàng?
Nàng sao?
Tiêu Lam Giang quay sang bên cạnh muốn hỏi Đinh Đinh Đang Đang tại sao nàng lại bị mọi người nhìn chằm chằm đến vậy, lại phát hiện Đinh Đinh ròn mắt nhìn nàng, miệng há hốc. Ngay cả Đang Đang vốn lạnh nhạt cũng trừng mắt nhìn nàng. Còn về nhóm người Mặc Thiên Tĩnh chỉ nhíu mi rồi cười cười lắc đầu, nàng thoáng nghe thấy tiếng ca thán của Mặc Thiên Tĩnh
- Thật sự là... không nghĩ tới...
Tiêu Lam Giang ngốc một hồi mới nhận thấy hình như hình ảnh nàng nhìn thấy đều bị một màn hào quang bao phủ, hào quang này càng lúc càng đậm, khiến Tiêu Lam Giang không khỏi bât buộc mình phải nhắm mắt lại. Kế đó, nàng cảm thấy có hàng ngàn hàng vạn luồng sinh lực từ khắp nơi đổ dồn về tứ chi bách hải, tinh thần như được bao trong một dòng nước ấm, cực kì thoải mái. Nàng tựa hồ có thể cảm giác được mỗi tấc da thịt trên người trở nên mềm mại hơn, tinh thần cũng linh mẫn hơn rất nhiều...
Tiêu Lam Giang đang ở trong màn hào quang đương nhiên không biết. Bên ngoài biết bao người đã bị nàng làm cho chấn kinh. Tiêu Lam Giang vốn tuấn mỹ vô trù, bây giờ được linh khí thiên địa bao bọc thành một lớp hào quang, nhìn càng thoát tục thanh nhã, tựa như trích tiên giáng trần, khiến người ta say mê kính ngưỡng. Nhất là...
Nhìn linh khí thiên địa từ bốn phương tám hướng kéo ào ạt về phía Tiêu Lam Giang, khóe miệng Đinh Đinh không khỏi giật giật... Tiểu thư nhà nàng... cũng không khỏi quá ... nổi bật đi... Tiểu thư... chẳng phải người dạy em làm người là phải... điệu thấp hay sao?...
Trên đường lớn kinh thành, mọi người tựa hồ là đổ xô ra đường, trợn mắt há mồm nhìn một màn đang phát sinh kia. Qua một khắc, kiếm khách Giáp không chịu nổi nữa hét lên:
- Mẹ nó!!!! Hắn ta có phải là người không vậy? Hút từng đó linh khí còn chưa đủ nữa hả? Lão tử lấy cái gì mà tư luyện đây?????
Người qua đường Ất gật đầu, đờ đẫn nhìn qua
- Đây... àl lần lên cấp...lớn nhất mà ta từng chứng kiến...
Tiểu thư Bính đỏ mặt nhìn Tiêu Lam Giang
- Thật.. tuấn mỹ... Ngươi, mau đi báo cho cha ta.. nhất định phải lôi kéo người này về giúp đỡ cho chúng ta...
Mặc kệ ngoài kia xôn xao bao nhiêu, trong nhã gian tầng ba của Tửu lâu lớn nhất Tiêu Kinh - Tửu Tiên Lâu, lại là một mảnh im ắng. Căn phòng thanh nhã chỉ có một cái bàn nhỏ, phía trên bàn bày một dĩa thức ăn tinh tế, bên cạnh là một bình rượu kiểu dáng tinh xảo. Nếu có người đi ngang qua nhìn vào đây sẽ lập tức phải hút khí lạnh. Một dĩa thức ăn nhỏ thôi nhưng lại làm từ linh ngọc thượng hạng, điêu khắc hình hoa cỏ tỉ mỉ, về phần thức ăn thì... chỉ cần có mắt liếc sơ qua lập tức biết được món cá bày trên dĩa kia là Cẩm Ngư quý giá vạn kim khó cầu, nước sốt rải lên kia là hầm từ linh thảo ngàn năm mà ra, mới có mùi vị thơm ngọt như vậy. Bình rượu nhỏ bày trên chiếc bàn bằng gỗ Tử đàn quý hiếm kia cũng là làm từ linh ngọc thượng hạng, mà rượu kia... e là cũng làm từ sương mai đọng từ linh khí trên núi cao mà thành... Tóm gọn lại, chỉ có thể miêu tả bữa ăn kia bằng hai chữ - xa xỉ, ba chữ - quá xa xỉ... Nếu Tiêu Lam Giang mà nhìn thấy cảnh này e rằng sẽ nhịn không được giáo huấn người bày ra bữa ăn này một trận, một tên phá của a... Hoàng đế e rằng cũng chưa có phúc khí mà hưởng thụ như vậy đâu...
Cạnh bàn, một nam tử ngồi đó, tùy ý chống cằm dựa trên cửa sổ nhìn về phía Tiêu Lam Giang, đôi môi mỏng hồng sắc khẽ nhếch lên như trêu cợt. Tay còn lại nâng nâng một ly rượu, xoay xoay trong lòng bàn tay. Ngón tay trắng noãn như bạch ngọc vuốt vuốt quanh miệng ly rượu. Chỉ là một hành động tùy thích trong vô thức nhưng lại vô cùng tao nhã, cũng vô cùng mị hoặc. Bất chợt, nam nhân đặt ly rượu lên môi, uống cạn. Uống xong, hắn khẽ vươn lưỡi vòng quanh phiến môi đỏ mọng, khẽ lẩm bẩm...
- Thật là... sao lại đem thêm mấy cái đuôi về thế chứ... Thật đáng bị phạt mà...
Giọng nói đầy ma lực quẩn quanh khắp gian phòng
Trong màn hào quang của linh khí thiên địa, Tiêu Lam Giang bất giác run rẩy...
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây a? ━━∑( ̄□ ̄*|||━━ TMD Mặc Thiên Tĩnh! Ngươi rảnh rỗi quá hay sao mà đi qua nơi này sớm như vậy? Còn một ngụm nói ra thân phận trên giang hồ của ta? Há chẳng phải muốn dùng sự hào sảng của giang hồ ép ta đi vào khuôn khổ, giúp đỡ ngươi sao? Huhuhu... sớm biết vậy ta đã đợi Băng sư muội trở về rồi cùng xuất phát rồi.... Aaaaa.... Nếu đồng ý thì e rằng sẽ gặp rắc rối với tên này. Nhưng mà nếu từ chối thì sẽ tổn hại hình tượng Lam Lan Công tử a.... rút cục có nên từ chối hay không? Trời ạ! Nàng thực sự không thích làm khí phụ... ách, là người "đi trước" mới đúng....
Trong khoảnh khắc, Tiêu Lam Giang đã suy nghĩ đến bách chuyển thiên hồi, trong đầu loạn thành một đoàn... (==|||) Nàng nhếch miệng, cười gượng
- Haha... thì ra là Mặc Lan công tử... hạnh ngộ hạnh ngộ. Nếu đã là bằng hữu trong giang hồ, Lam mỗ tự nhiên không dám thất lễ... Haha, nhưng mà... không biết vì sao Mặc huynh lại "đi dạo" ở nơi đây vậy? - Trong lòng lại âm thầm phỉ nhổ. Hạnh ngộ? Hạnh ngộ cái đầu ngươi ấy!!! Huhu, rõ ràng là nàng đã cố gắng tránh hắn lắm rồi mà... sao hắn vẫn cứ "tình cờ" gặp ta như vậy chứ? Huhu.. chẳng lẽ việc nàng sẽ trở thành đối tượng bị hi sinh một cách nhẹ nhàng trong nguyên tác là không có cách nào thay đổi sao? Ô ô ô... nàng không muốn làm Thánh mẫu như vậy đâu... TT^TT
Làm như không nhìn thấy sắc mặt "không được tốt lắm" của Tiêu Lam Giang, Mặc Lan công tử, hay nên gọi là Mặc Thiên Tĩnh, ôn hòa cười:
- Cùng là Tứ Lan chi nhân... Tại hạ thiết nghĩ chúng ta cũng coi như là có chút quan hệ. Vậy nên Mặc mỗ đành mặt dày nhờ cậy Lam Lan công tử giúp đỡ rồi. - Vẫn dùng ngữ điệu thong dong ôn hòa lần nữa nhắc lại lời nhờ vả, Mặc Thiên Tĩnh mỉm cười nhìn Tiêu Lam Giang, trong mắt là ôn nhu cùng khẩn thiết nhờ cậy. Khiến nàng cảm thấy nếu mình từ chối thì chính là một kẻ không biết lịch sự... Tiêu Lam Giang không khỏi chậc lưỡi... Quả nhiên không hổ là quân tử ôn nhu như ngọc a. Huhuhu... Khóc a... Vậy là nhất định nàng phải giúp hắn rồi. Đúng không?
Tiêu Lam Giang bên ngoài cười tươi khách khí mời Mặc Thiên Tĩnh đi cùng, bên trong khóc ròng chửi rủa Mặc Thiên Tĩnh một chút. TMD! Nơi này chỉ có hai con đường, không hướng đông thì là hướng tây. Nói mình lạc đường? Lừa quỷ chắc?.... Lại bày tỏ rằng mình rất hiếu khách, mời Mặc Thiên Tĩnh dùng ngựa của Đinh Đinh. Sau đó nghe hắn ôn hòa từ chối bày tỏ rằng mình đã có ngựa, không cần làm phiền nàng...
Tóm lại là đến lúc hai bên cười cười diễn cho xong vở hiệp khách giang hồ tình cờ gặp nhau, vui vẻ giúp đỡ nhau thì bụng của Tiêu Lam Giang đã lên tiếng bày tỏ kháng nghị một cách vô cùng nổi bật là kêu "ọc.. ọc" đến mấy tiếng...
Cả không gian lập tức tiến vào im lặng, khiến tiếng kêu càng thêm rõ rệt. Đinh Đinh cùng Đang Đang co rút khóe môi. Cảm thấy hôm nay tiểu thư bị sao chiếu mệnh chiếu lên. Không làm gì cũng có thể gặp phải chuyện mất mặt... Bên cạnh, Ngọc Viêm giữ vững trầm mặc không nói gì. Ừ, hắn quả là có chút buồn cười... nhưng lúc nào cần cười lúc nào không nên, hắn vẫn biết rõ. Ngọc Liên Khiết vẫn yên lặng mỉm cười. Đáy mắt trong suốt không hề có ý cười nhạo, chỉ có lo lắng đơn thuần nhìn về phía Tiêu Lam Giang. Hắn... đói sao?... Về phần Mặc Thiên Tĩnh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ra nụ cười hơi cứng đờ, mắt đen trầm tĩnh cũng nhiễm mấy phần hối lỗi. Dù sao... cũng là hắn làm chậm trễ người ta... May mắn nhất là, A Mục đã chạy đi dắt ngựa của công tử nhà hắn. Nếu không Tiêu Lam Giang sẽ không khỏi bị tên kia khinh bỉ...
Cảm nhận được ánh mắt mọi người dường như tập trung hết về phía mình. Tiêu Lam Giang cũng có chút xấu hổ, hơi co giật khóe miệng nhìn mọi người cười cười hữu hảo rồi nhanh chóng sai Đinh Đinh Đang Đang tiến lên nấu nướng. Huhu... mặt mũi của nàng a... hôm nay nàng bước chân trái ra đường sao?...
...
Trải qua một đoạn thời gian ngắn, Đinh Đinh Đang Đang đem con mồi hai nàng kiếm được từ nhẫn không gian ra, nhanh chóng làm sạch, đem gia vị rải lên, nhóm lửa bắt đầu nướng. A Mục nhận thấy đồ ăn dường như không đủ, suy nghĩ một chút rồi dùng thân mình có hơi "mũm mĩm" của mình đi bắt thêm động vật làm đồ ăn cho công tử nhà hắn.
Vậy mới nói... không nên khinh thường người khác, nhìn A Mục mũm mĩm ngốc ngốc vậy thôi nhưng cực kì nhanh nhẹn, hắn tìm được một cái hang thỏ gần đó, rất nhanh dựng lên một cái bẫy nhỏ, loay hoay một chút đã đánh bất tỉnh một con thỏ rừng khá lớn. Nhìn mọi người ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía mình, A Mục không khỏi nhếch cao lỗ mũi hừ lạnh, bộ dáng dương dương đắc ý khiến mọi người buồn cười... làm ơn đi, bọn họ e rằng năm tuổi đã biết dùng hòn đá làm ám khí săn chim rồi đó! Đây là ngạc nhiên vì tiểu tử này thoạt nhìn không có tí "tác dụng" nào a...
Đáng thương A Mục.. vẫn còn nghĩ là mọi người đang kinh ngạc vì khả năng của hắn...
Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi, lại nghỉ ngơi thêm chừng nửa canh giờ mới tiếp tục xuất phát. Theo như lời Đinh Đinh thì nếu đi từ bây giờ thì khoảng chừng lúc sập tối sẽ gặp một thôn trang nhỏ, có thể xin tá túc ở đó một đêm. Còn nếu nàng vẫn cứ uể oải không chịu đi thì tối nay chỉ có thể cắm trại qua đêm trong rừng... Tiêu Lam Giang dưới ánh mắt mang tính chất uy hiếp của A Mục cùng chờ mong của Ngọc Liên Khiết, cân nhắc lợi hại rồi đau khổ lết thân leo lên ngựa yêu của mình... Aaaaaaa!!!! Đúng là không nên tin tưởng vào tiểu thuyết phim ảnh... các loại. Lúc đầu nàng cứ nghĩ cưỡi ngựa nhìn sẽ vô cùng phong lưu anh tú vân vân. Ừ thì nhìn có vẻ như vậy, nhưng... chỉ mới ngồi trên lưng ngựa hơn nửa ngày mà thân mình nàng đã ê ẩm đến khó chịu, xương cốt như sắp vỡ ra... Huhuhu... chẳng hiểu nổi trước đây tại sao Tiêu Lam Giang lại có thể một người một ngựa độc hành suốt mấy tháng trời như vậy được nữa... chẳng lẽ là vấn đề về linh hồn? Nàng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân thể này?....
Tiêu Lam Giang hơi nhíu mi suy đoán...
Đoàn người cứ như vậy đi, lúc sắp tối quả nhiên nhìn thấy một thôn trang nhỏ. Cả một nhóm người toàn tuấn nam mỹ nữ cưỡi ngựa chạy nhanh vào trong thôn, lập tức biến thành tâm điểm của mọi người. Mấy thiếu nữ lẫn thiếu phụ từ các căn nhà nhỏ ngại ngùng ló mặt nhìn ngắm đám người Tiêu Lam Giang, bọn họ từng thấy nhiều người quyền quý đi qua đây, nhưng chưa từng thấy ai đẹp như họ... Nhìn kĩ lại thì... Tiêu Lam Giang lười biếng nhàn nhã, Ngọc Viêm lãnh khốc trầm mặc, Mặc Thiên Tĩnh ưu nhã ôn nhu, ngay cả A Mục cũng là một thiếu niên môi hồng răng trắng đáng yêu, tóm lại là một tổ hợp tuấn nam vô cùng đẹp mắt. Còn riêng Ngọc Liên Khiết... thứ lỗi cho Tiêu Lam Giang nàng thất lễ, nhưng nàng thật sự rất muốn cười... Mỹ nhân tiểu bạch thỏ không có bị thiếu nữ nào nhìn trúng. Nhưng mà... nam tử trong thôn nhìn hắn đến rớt nước miếng lại không hề ít. Khiến Ngọc Viêm không khỏi lạnh lẽo trừng mắt nhìn xung quanh. Dám dùng ánh mắt như thế nhìn công tử, đáng chết!
Có lẽ vì ánh mắt của Ngọc Viêm quá có tính xâm lược. Cuối cùng đám nam tử kia cũng sờ sờ mũi, chuyển ánh mắt sang phía Đinh Đinh Đang Đang. Chẹp.. chẳng qua nhìn vị cô nương kia vô cùng nổi bật, nên bọn họ mới nhìn nhiều hơn một chút mà thôi! Không thích thì thôi! Ở đây vẫn còn hai vị mỹ nhân đấy nhé!...
Trải qua một chút vụn vặt như thế. Đinh Đinh rất nhanh đã sắp xếp được mấy căn nhà... Ách, nói chính xác hơn là Đinh Đinh vừa mới mở lời đã có cả chục người dân nhao nhao tỏ "ý tốt". Dù sao thì chưa nói tới trang phục của cả nhóm người các nàng đều là hàng tinh phẩm thượng đẳng, chỉ riêng dung mạo cùng khí chất của mỗi người cũng đã lộ ra nét cao sang quyền quý, nhấc tay nhấc chân đều lộ ra bóng dáng quý tộc. Tóm lại một câu ----- không phú cũng quý... Đương nhiên sẽ trở thành miếng thịt béo trong mắt người khác. Chưa kể là nếu hầu hạ tốt, còn có thể kiếm được tiền đâu... Dân trong thôn hầu hết đều ôm tâm lí như vậy, đương nhiên các nàng sẽ chẳng tốn sức tìm chỗ ở....
Tiêu Lam Giang, Mặc Thiên Tĩnh và A Mục được sắp xếp ở cùng nhà của Trưởng thôn, đó là một ông cụ khá lớn tuổi quắc thước, nàng học theo dân làng gọi là Lý bá. Lý bá phẩm cấp Huyền giả không cao, nhưng phẩm cách rất tốt, ánh mắt cũng khá từ ái. Đinh Đinh Đang Đang hai cô nương lại được một vị Đồng bá mẫu lôi kéo về nhà, còn Ngọc Viêm và Ngọc Liên Khiết cũng được một vị nào đó lôi về... Tiêu Lam Giang vốn muốn từ chối ở cùng nhà với Mặc Thiên Tĩnh, nhưng lại bị một câu " Chẳng lẽ Lam Lan Công tử chê bai Mặc mỗ ngốc nghếch...?" làm cho cứng họng, đành hậm hực chấp nhận. Cũng may là con trai Lý bá vừa có việc ra ngoài, căn nhà dư thêm một phòng trống, nên Tiêu Lam Giang và Mặc Thiên Tĩnh hai người nằm hai phòng, giúp Tiêu Lam Giang bớt suy nghĩ lung tung... Nàng chỉ tức giận một điều, đó là vốn dĩ nên để Đinh Đinh Đang Đang ở cùng nàng mới đúng mà aaaaaa >o<#.
Mệt mỏi suốt cả ngày, Tiêu Lam Giang ôm thân mình rã rời nhanh chóng phóng lên trên giường, đắp chăn, ngủ. Trong mơ hồ, đêm đó dường như có người khe khẽ thở dài, dùng nội lực làm dịu cơ thể của nàng, sau đó rất dịu dàng đắp lại chăn cho nàng, bàn tay người đó ấm áp, lướt nhẹ trên má nàng, khiến nàng bất giác cọ cọ vào bàn tay ấy... Nàng nghe thấy lời nói đầy vẻ bất đắc dĩ cùng yêu chiều vô cùng dịu dàng
"Nàng đó...."
Trong không khí, phảng phất mùi hương thanh nhã của hoa lan, thật lâu không tiêu tan...
(Y Y: Mấy nàng đoán đi~ Là ai a~)
...
Một đêm ngủ ngon, sáng hôm sau Tiêu Lam Giang thần thanh khí sảng thức dậy. Lắc lắc thân mình không còn đau nhức, nàng bất giác nghĩ về cảm giác mơ hồ tối hôm qua... Nếu nói là mùi hương hoa lan thì... Tiêu Lam Giang lắc đầu. Làm sao có thể chứ? Có lẽ... là nàng quá lo lắng. Nên mới có một giấc mơ như vậy...
Thức dậy, ăn sáng, trước khi đi không quên để lại một ít tiền cảm ơn dân làng, Tiêu Lam Giang tiếp tục leo lên ngựa, tiếp tục cam chịu cảm giác ê ẩm thân mình... Cũng may là trải qua vài ngày sau, thân mình Tiêu Lam Giang đã ổn định hơn nhiều, không còn ê ẩm như trước nữa. Tiêu Lam Giang vặn vặn eo, bắt đầu cảm thấy yêu thích cảm giác trên lưng ngựa, lúc vui vẻ còn lôi kéo Ngọc Viêm, Mặc Thiên Tĩnh đua ngựa một lúc...
Vừa đi vừa chơi đùa như thế chừng một tháng, đương nhiên trên đường đi có vài lần "rút đao tương trợ" cho thêm phần màu sắc, cuối cùng Tiêu Lam Giang đã về tới "cố hương" - Kinh Thành Lân Tiêu Quốc - Tiêu Kinh.
Giục ngựa đi vào thành, Tiêu Lam Giang bất chợt cảm thấy có gì đó từ trong lòng trào ra, giống như hoài niệm, giống như nhớ nhung... Nàng hơi câu môi... là chút cảm xúc còn sót lại của "Tiêu Lam Giang", là tàn niệm của "nàng".. sao? Tiêu Lam Giang à... ruốt cuộc, cô đã đi đâu cơ chứ?...
Tiêu Lam Giang thóang bình ổn lại cảm xúc của mình, đột nhiên có một loại cảm giác bi ai. Dù sao, nàng chỉ thừa hưởng thân thể cùng công lực của "Tiêu Lam Giang", còn kí ức của nàng ấy... đối với nàng, tất cả chỉ gói gọn trong những dòng chữ của Liễu Nhược Y viết ra. Tất cả... đều chỉ là những trang sách. Mà nàng... chỉ là một người qua đường đột nhiên bị cuốn vào mà thôi... Tiêu Lam Giang hạ rèm mắt cười khẽ... Nàng... vốn luôn là cô độc... nàng... vốn chẳng liên quan gì tới nơi này... đúng không?...
- Công tử! Công tử!...
- Lam Lan công tử. - Bất chợt, có một bàn tay chạm vào vai nàng. Tiêu Lam Giang giật mình, theo bản năng xuất thủ, hướng bàn tay kia đánh tới. Đánh đến nửa đường thì sực tỉnh, nhìn lại... Ho khan, hình như là Mặc Thiên Tĩnh gọi nàng thì phải...
Tiêu Lam Giang lúng túng cười đáp lại nụ cười của Mặc Thiên Tĩnh, nhìn vào gương mặt ôn hòa của hắn, đột nhiên cảm thấy thật an bình. A... tuy nàng không phải là Tiêu Lam Giang thật sự. Nhưng thân thể này... bây giờ là của nàng, không phải sao? Nàng là Tiêu Lam Giang, không phải là Quận chúa Hàm Vương phủ Tiêu Lam Giang. Tại sao lại cần quá khứ của nàng ấy? Nàng chỉ cần tương lai của nàng mà thôi! Nghĩ như vậy, lòng cũng thanh thản hơn, Tiêu Lam Giang đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện... nhóm người các nàng lại trở thành tiêu điểm của mọi người. Ách.. mà lần này... hình như còn kích động hơn cả lần trước... Mà... không đúng! Hình như ... tiêu điểm lần này... chính là nàng?
Nàng sao?
Tiêu Lam Giang quay sang bên cạnh muốn hỏi Đinh Đinh Đang Đang tại sao nàng lại bị mọi người nhìn chằm chằm đến vậy, lại phát hiện Đinh Đinh ròn mắt nhìn nàng, miệng há hốc. Ngay cả Đang Đang vốn lạnh nhạt cũng trừng mắt nhìn nàng. Còn về nhóm người Mặc Thiên Tĩnh chỉ nhíu mi rồi cười cười lắc đầu, nàng thoáng nghe thấy tiếng ca thán của Mặc Thiên Tĩnh
- Thật sự là... không nghĩ tới...
Tiêu Lam Giang ngốc một hồi mới nhận thấy hình như hình ảnh nàng nhìn thấy đều bị một màn hào quang bao phủ, hào quang này càng lúc càng đậm, khiến Tiêu Lam Giang không khỏi bât buộc mình phải nhắm mắt lại. Kế đó, nàng cảm thấy có hàng ngàn hàng vạn luồng sinh lực từ khắp nơi đổ dồn về tứ chi bách hải, tinh thần như được bao trong một dòng nước ấm, cực kì thoải mái. Nàng tựa hồ có thể cảm giác được mỗi tấc da thịt trên người trở nên mềm mại hơn, tinh thần cũng linh mẫn hơn rất nhiều...
Tiêu Lam Giang đang ở trong màn hào quang đương nhiên không biết. Bên ngoài biết bao người đã bị nàng làm cho chấn kinh. Tiêu Lam Giang vốn tuấn mỹ vô trù, bây giờ được linh khí thiên địa bao bọc thành một lớp hào quang, nhìn càng thoát tục thanh nhã, tựa như trích tiên giáng trần, khiến người ta say mê kính ngưỡng. Nhất là...
Nhìn linh khí thiên địa từ bốn phương tám hướng kéo ào ạt về phía Tiêu Lam Giang, khóe miệng Đinh Đinh không khỏi giật giật... Tiểu thư nhà nàng... cũng không khỏi quá ... nổi bật đi... Tiểu thư... chẳng phải người dạy em làm người là phải... điệu thấp hay sao?...
Trên đường lớn kinh thành, mọi người tựa hồ là đổ xô ra đường, trợn mắt há mồm nhìn một màn đang phát sinh kia. Qua một khắc, kiếm khách Giáp không chịu nổi nữa hét lên:
- Mẹ nó!!!! Hắn ta có phải là người không vậy? Hút từng đó linh khí còn chưa đủ nữa hả? Lão tử lấy cái gì mà tư luyện đây?????
Người qua đường Ất gật đầu, đờ đẫn nhìn qua
- Đây... àl lần lên cấp...lớn nhất mà ta từng chứng kiến...
Tiểu thư Bính đỏ mặt nhìn Tiêu Lam Giang
- Thật.. tuấn mỹ... Ngươi, mau đi báo cho cha ta.. nhất định phải lôi kéo người này về giúp đỡ cho chúng ta...
Mặc kệ ngoài kia xôn xao bao nhiêu, trong nhã gian tầng ba của Tửu lâu lớn nhất Tiêu Kinh - Tửu Tiên Lâu, lại là một mảnh im ắng. Căn phòng thanh nhã chỉ có một cái bàn nhỏ, phía trên bàn bày một dĩa thức ăn tinh tế, bên cạnh là một bình rượu kiểu dáng tinh xảo. Nếu có người đi ngang qua nhìn vào đây sẽ lập tức phải hút khí lạnh. Một dĩa thức ăn nhỏ thôi nhưng lại làm từ linh ngọc thượng hạng, điêu khắc hình hoa cỏ tỉ mỉ, về phần thức ăn thì... chỉ cần có mắt liếc sơ qua lập tức biết được món cá bày trên dĩa kia là Cẩm Ngư quý giá vạn kim khó cầu, nước sốt rải lên kia là hầm từ linh thảo ngàn năm mà ra, mới có mùi vị thơm ngọt như vậy. Bình rượu nhỏ bày trên chiếc bàn bằng gỗ Tử đàn quý hiếm kia cũng là làm từ linh ngọc thượng hạng, mà rượu kia... e là cũng làm từ sương mai đọng từ linh khí trên núi cao mà thành... Tóm gọn lại, chỉ có thể miêu tả bữa ăn kia bằng hai chữ - xa xỉ, ba chữ - quá xa xỉ... Nếu Tiêu Lam Giang mà nhìn thấy cảnh này e rằng sẽ nhịn không được giáo huấn người bày ra bữa ăn này một trận, một tên phá của a... Hoàng đế e rằng cũng chưa có phúc khí mà hưởng thụ như vậy đâu...
Cạnh bàn, một nam tử ngồi đó, tùy ý chống cằm dựa trên cửa sổ nhìn về phía Tiêu Lam Giang, đôi môi mỏng hồng sắc khẽ nhếch lên như trêu cợt. Tay còn lại nâng nâng một ly rượu, xoay xoay trong lòng bàn tay. Ngón tay trắng noãn như bạch ngọc vuốt vuốt quanh miệng ly rượu. Chỉ là một hành động tùy thích trong vô thức nhưng lại vô cùng tao nhã, cũng vô cùng mị hoặc. Bất chợt, nam nhân đặt ly rượu lên môi, uống cạn. Uống xong, hắn khẽ vươn lưỡi vòng quanh phiến môi đỏ mọng, khẽ lẩm bẩm...
- Thật là... sao lại đem thêm mấy cái đuôi về thế chứ... Thật đáng bị phạt mà...
Giọng nói đầy ma lực quẩn quanh khắp gian phòng
Trong màn hào quang của linh khí thiên địa, Tiêu Lam Giang bất giác run rẩy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.