Xuyên Qua Trở Thành Nữ Phụ Trong Nữ Phụ Văn: Ôm Giấc Mộng Làm Nữ Phụ
Chương 5
Liễu Nhược Y
27/04/2016
Tiêu Lam Giang gìm cương lại, mỉm cười hỏi
- Xin hỏi vị đại ca này có gì chỉ giáo? - Gương mặt tuấn mỹ, nụ cười mang theo vẻ thiên chân vô tà, thành công lừa đảo được vị nam tử đang bối rối nào đó rằng là: ta rất an toàn, ta rất ngây thơ, ta rất tốt bụng a~ mau tiến lại nhờ vả đi~~~
Hắc y nam tử thoáng đỏ mặt rồi cung kính chắp tay nói với nàng:
- Vị công tử này, đa tạ đã ra tay tương trợ...
- Nga~ - Tiêu Lam Giang nâng nâng mí mắt, cười cười đánh gãy lời của hắn. Cho xin, nàng không muốn nghe người ta ca tụng mình đâu, rất dễ nổi da gà đó... ai, có một người lạnh lùng như vậy hạ mình cầu xin ca tụng mình, mặc dù rất có cảm giác thành tựu. Nhưng mà... - Không cần khách khí, chỉ là một cái nhấc tay chi lao mà thôi. Huynh đài đừng để bụng.
Hắc y nam tử hơi sững người, không nghĩ đến nàng sẽ nói như vậy, nhất thời có chút lúng túng cúi đầu. Mà bạch y nam tử vẫn một mực im lặng phía sau đột nhiên ngẩng đầu, mắt đẹp như có ánh sáng nhìn nàng
- Ngươi... có thể giúp chúng ta được hay không? - Thanh âm trong trẻo như tiếng ngọc va chạm, lại giống như hạt sương rơi trên lá sen, cực kì thanh thuần khiến người ta yêu thích. Mắt đen trong suốt nhìn chằm chằm vào Tiêu Lam Giang, không hề có một tia khẩn cầu xấu hổ, chỉ có bình thản tự nhiên. Rõ ràng là nhờ giúp đỡ, từ miệng hắn nói ra lại cực kì tự nhiên, giống như vốn dĩ việc giúp hắn là trách nhiệm của nàng...
Mà Tiêu Lam Giang vẫn ngồi trên lưng ngựa đột nhiên ngơ ngẩn. Thanh âm của hắn rất hay, giống như ánh mắt của hắn, làm người ta yêu thích. Nhưng trọng điểm là, hóa ra... hắn biết nói? Đừng khinh bỉ nàng. Là vì hắn từ nãy tới giờ không hề mở miệng, rất dễ khiến người ta hiểu lầm mà~ Tiêu Lam Giang nhanh chóng ổn định tinh thần, cười đến sáng lạn nhìn hai nam tử trước mặt, phóng khoáng đáp ứng
- Ha ha... không vấn đề gì! Hai người có gì cần giúp đỡ cứ nói!! - Oa, bạch thỏ mỹ nhân mở miệng xin nàng giúp đỡ nha~ làm sao có thể không đồng ý đây? Vả lại... một mỹ nhân với một tên hộ vệ đang trọng thương đi cùng nhau, dựa vào độ máu chó của phim Hàn thì, tám phần chính là hộ vệ cùng tiểu thư hai người thanh mai trúc mã bỏ trốn vì tình, bị gia tộc đuổi giết, sau đó trên đường bỏ trốn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm...vv, may mắn gặp được quý nhân giúp đỡ, cuối cùng hoàn thiện câu chuyện là hai người sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi... Rất vừa vặn, Tiêu Lam Giang nàng muốn làm vị quý nhân kia. Ha ha, đây là một việc làm rất thú vị nga~ đã giúp thì nên giúp cho tới cùng ~~ tiện thể... thỏa mãn sự manh manh khống trong nàng.... Aaaaaa.... nàng muốn nhéo gương mặt trẻ con khả ái kia quá điiiiiiiiii!!! >_<
(YY: Aaaaa.... ta muốn xây dựng hình tượng nữ chính lười biếng mà TT___TT. Sao lại thành sắc nữ kiêm bà tám thế này? Thôi, coi như là vì Tiểu Khiết đặc biệt đi... TTvTT)
Trong khi Tiêu Lam Giang đang vất vả kiềm chế không nhào lên ăn đậu hủ của mỹ nhân trước mặt thì hắc y nam tử đã cảm kích cám ơn nàng rối rít
- Cảm... Cảm tạ công tử đã đồng ý giúp đỡ! Tại hạ Ngọc Viêm, xin công tử giúp chúng tôi an toàn đi đến... kinh thành Lân Tiêu Quốc! Chỉ cần đến được đó, ngày sau có... có cơ hội nhất định tại hạ sẽ báo đáp ân tình này!! - Giọng nói vốn lạnh lùng vì kích động mà trở nên nhu hòa hẳn, thậm chí một số chỗ còn lắp bắp khiến Tiêu Lam Giang có chút buồn cười. Ngọc Viêm cúi đầu chắp tay, thi lễ thật sâu, trong mắt đều là hưng phấn. Thật tốt quá! Chỉ cần đến được kinh thành, sau đó đến... là công tử sẽ không còn nguy hiểm nữa.
- Ân, cứ quyết định vậy đi. - Tiêu Lam Giang khoát khoát tay, không muốn rối rắm về vấn đề này nữa. Trời ạ! Bọn họ không có đói hay sao? Nàng đói lắm rồi đó. ┭┮﹏┭┮.... Một lòng suy nghĩ cho cái dạ dày của mình, nàng lập tức nhanh miệng lên tiếng - Nắng đã bắt đầu gắt. Xem thời gian hẳn Đinh Đinh Đang Đang cũng sắp trở lại rồi, hai vị cùng ta lên phía trước đợi một chút đi! - Dứt lời lập tức ưu nhã mở tay ra, làm một động tác "mời". Vài tia nắng rực rỡ xuyên qua tán cây rậm rạp, hắt lên mình Tiêu Lam Giang những đốm hoa mờ mờ lại cực kì nổi bật trên nền y phục lam sắc, khóe môi hồng nộn vẫn giữ nguyên nụ cười như có như không khiến người ta vừa cảm thấy phóng khoáng quý tộc lại có chút uể oải lười biếng.
Vô cùng đẹp mắt.
Cảnh vật đột nhiên như mất đi sắc màu vốn có. Giữa đất trời như chỉ còn sắc xanh thanh nhã còn tồn tại...
Ngọc Viêm không khỏi có chút sửng sốt nhưng rất nhanh lại cúi đầu thi lễ. Trong lòng lại là một trận rung động. Vốn dĩ cứ nghĩ, công tử chính là tạo vật hoàn mỹ nhất của đất trời. Không ngờ, còn có người có thể cho hắn cảm giác rung động giống như khi nhìn thấy công tử...
- Vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ công tử... Mời!
- Mời!
...
Đợi đến khi bóng dáng của ba người khuất hẳn sau con đường mòn chẳng mấy đẹp đẽ kia, trên một tán cây cổ thụ rậm rạp bất chợt phát ra thâm âm tà mị biếng nhác lại phi thường dễ nghe của một nam tử.
- Sao rồi? Đi được chưa? - Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ cùng yêu chiều
- Nga? - Giọng nói ngọt ngào trong veo của một nữ tử vang lên, đầy nghi hoặc - Ta chỉ cảm thấy vị lam y kia thực quen thuộc... Nhưng ta rõ ràng chưa từng gặp hắn mà... - Vả lại người đẹp như vậy làm sao có thể quên a~ Trong thâm tâm lại bổ sung thêm một câu như vậy, nhưng nàng sẽ rất thức thời không nói ra. - Ảnh ca ca, ngươi thấy hắn thế nào?
Thanh âm nam tử được gọi là Ảnh ca ca kia lại vang lên. Tuy vẫn thản nhiên nhưng lại mang một chút hứng thú, có điều chiếm phần nhiều vẫn là đùa cợt
- Nga~ người kia... thực thú vị... - Một phàm nhân lại có khí tức của Đại ca thân yêu của hắn vô cùng nồng đậm, lại còn có cả Ấn Huyết chú bảo vệ... Hahaha... nói hắn không "thú - vị" chính là gạt người~ Nam tử cười giống hệt hồ ly ngẫm nghĩ ╮( ̄▽ ̄" )╭
- Nga???? - Nữ tử kì quái liếc nam tử một chút. Ảnh ca ca nói chuyện càng ngày càng khó hiểu nha. Với lại không hiểu sao nụ cười này khiến nàng có chút lạnh người vậy? ⊙﹏⊙
- Được rồi, đi thôi!!!! - Haizzzz, vốn dĩ hắn cũng rất muốn quan tâm chuyện đại ca mất tích. Nhưng nhìn tiểu nhân nhi này cứ rối rắm suy nghĩ về cái tên tiểu bạch kiểm kia thì không nên a~ Tốt nhất cứ đem sự chú ý của nàng đến chỗ khác trước. Về phần đại ca, cứ giao cho đám thần tiên yêu quỷ rảnh rỗi kia là được rồi... ㄟ(▔3 ▔)ㄏ~
"Xoát" một tiếng nhìn lại.
Trên cây, không một bóng người.
Rừng cây rậm rạp khôi phục lại vẻ u tĩnh như trước. Nếu không có cảnh tượng huyết tinh phía dưới kia thì sẽ giống như nơi đây chưa từng có chuyện gì xảy ra...
....
Tiêu Lam Giang đang vô cùng buồn bực nhìn trời. Khi cảm thấy cái cổ yêu quý của mình trở nên mỏi nhừ thì phóng ánh mắt ai oán đến tiểu bạch thỏ mỹ nhân ngây thơ nở nụ cười với nàng ở phía sau khiến mọi người xung quanh nhất tề quay đầu ra chỗ khác, nhịn cười.
Đinh Đinh thoáng liếc qua bờ vai run rẩy vì nghẹn cười của Đang Đang tỏ ý cảnh cáo, nhưng khóe môi đang mím chặt lại mà vẫn còn run run của nàng đã tố cáo rõ ràng, nàng cũng đang nghẹn cười thật vất vả... Mà Ngọc Viêm đi sau cùng thì chẳng biết làm sao, lãnh nhan đã xuất hiện vết nứt nói với Tiêu Lam Giang
- Lam công tử, nếu công tử muốn, có thể... có thể kết nghĩa huynh đệ với công tử nhà chúng ta cũng...
- Phụt... Hahhahhahha.... - Không để Ngọc Viêm nói hết câu, Đang Đang rút cục đã không nhịn được "phụt" một tiếng cười ra. Ôi trời ơi! Tuy tiểu thư nhiều lúc làm việc rất quái dị. Nhưng hôm nay... hôm nay tuyệt đối là ngày mà tiểu thư mất mặt nhất từ trước tới bây giờ a... Vị huynh đài mặt lạnh này... sao còn nói một câu vô nghĩa như thế chứ?
Tiêu Lam Giang lại ai oán nhìn Đang Đang, sau đó đưa ánh mắt của mình về phía hai người kia, uể oải lên tiếng
- Được rồi... muốn cười thì cứ cười đi TT^TT. Nhịn nhiều sẽ nội thương đó...
Ô ô ô.... quá mất mặt rồi.... Nàng chỉ là muốn bảo vệ tiểu bạch thỏ mỹ nhân nên mới... nên mới tỏ ý muốn kết bái "huynh muội" với người ta, còn rất chắc chắn hiểu ý tỏ vẻ đã biết "nàng" là nữ. Nhưng tại sao? Vị kia lại là... nam nhân hàng thật giá thật a? Mặt mũi của nàng a? Thực muốn tìm cái lỗ để chui xuống... da mặt nàng rất mỏng đó...
(YY*khinh bỉ*: Ta hoài nghi câu này lắm đó...)
Đột nhiên, từ một bụi cây phía bên phải vang lên tiếng sột soạt cùng hơi thở dồn đập của con người khiến Ngọc Viêm không khỏi nheo mắt nhìn lại. Chỉ thấy từ giữa đống cây cối bỗng nhiên lộ ra một gương mặt thiếu niên đỏ bừng mang theo nét vui sướng nhìn theo năm người bọn họ, không ngừng hô to
- Này này... đợi một chút! Giúp chúng tôi với! Này này....
Tiêu Lam Giang thoáng liếc qua hắn một cái rồi quay đầu... đi thẳng. Tuy rằng nàng rất thiện lương, nhưng giúp người phải xem tâm tình nha~ Vả lại, nàng cũng rất lười biếng~ giúp nhiều người sẽ rất mệt... Vì vậy, I am so sorry. Vị huynh đệ kia, tự xử lí cho tốt đi! ㄟ(▔, ▔)ㄏ
Đinh Đinh Đang Đang thấy chủ tử không có gì phân phó tự nhiên sẽ không tự rước lấy phiền toái, nhẹ nhàng vứt vị thiếu niên kia sang một xó. Nghiêm túc mắt nhìn mũi, mũi nhìn về phía trước đi tiếp. Haizzzz, dù sao các nàng cũng thực sự không muốn để tiểu thư tâm tình không tốt lôi ra phát tiết đâu.
Còn lại hai vị nam tử Ngọc Viêm và Ngọc Liên Khiết có chút ngây thơ nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu. Bọn họ đang ốc không mang nổi mình ốc. Lấy cái gì để mà giúp đỡ chứ?
Năm người ôm tâm trạng như vậy bình thản tiến về phía trước, khiến thiếu niên kia không khỏi vội vã chạy theo, thân mình có chút tròn trịa chặn lại đoàn người Tiêu Lam Giang, gương mặt đỏ bừng đầy tức giận thở hổn hển chất vấn năm người
- Uy, dừng lại!!! Ta kêu các ngươi không có nghe thấy sao? Tại sao lại không tiến tới giúp chúng ta? Các....
- Cắt! Tránh ra, chúng ta còn có việc! - Tiêu Lam Giang nâng đôi mắt đen láy nhíu mi cắt lời người kia. Một bộ dáng "ta không giúp ngươi làm gì được ta" vô cùng lưu manh được bày ra khiến thiếu niên trước mắt đỏ bừng mặt lại nghẹn họng trân trối không biết làm sao. Chỉ có thể run rẩy chỉ vào nàng
- Ngươi... ngươi... Ta rõ ràng thấy các ngươi đi rất chậm. Nào phải bộ dáng có việc gấp gì? - Nói xong một câu như vậy, thiếu niên giống như xả được một ngụm ác khí, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó dùng tư thế nghĩa vô phản cố nhìn Tiêu Lam Giang chằm chằm khiến nàng không khỏi nghi ngờ liệu mình có phải đã làm ra chuyện gì thương thiên hại lí không. Sau đó liếc mắt ngăn cản Đang Đang đang định tiến lên dạy dỗ kẻ kia một trận, nâng nâng mi trả lời
- Nga.Ta chỉ nói là chúng ta có việc. Đâu có nói là có việc gấp nha? - Trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng. Ngươi có biết xấu hổ không? Đã nhờ người ta rồi còn mang bộ dáng tự cho mình là đúng. Nàng ghét nhất chính là loại người thế này!
- Ngươi... Sao c...
- Được rồi. AMục, không được nói chuyện với người khác như vậy. Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi? Xin lỗi mau!
Đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nói ôn hòa của một nam tử. Rõ ràng là lời nói trách cứ lại mạc danh kì diệu khiến người ta không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại, tựa như có dòng nước ấm áp gột rửa mọi bực tức, khiến người ta cảm thấy cực kì thư thái. Không nhìn tới ngoại hình, chỉ nghe thấy riêng giọng nói này thôi, người ta sẽ nghĩ ngay tới bốn chữ "ôn nhuận như ngọc"
Thiếu niên tên A Mục dường như không cam tâm nhưng cũng không dám cãi lời hắn. Chỉ đành trừng mắt mím môi kêu lên "Xin lỗi" một tiếng rồi thối lui, tựa như đứa nhỏ không giành được kẹo cau có. Nam tử không nhanh không chậm bước về phía trước, trường bào đen nhánh có thêu hoa lan bằng chỉ vàng ánh huyền sắc hơi lay động, hắn hơi cúi người gật đầu, chắp tay mỉm cười ôn hòa lên tiếng
- Chúng ta không may lạc đường nên tiểu đồng của ta có chút nóng nảy, mong các hạ thứ tội ... - Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lam Giang, mái tóc đen như mực tản ra hai bên vai, để lộ khuôn mặt anh tuấn như quan ngọc, mày kiếm thon dài, mắt đen trầm tĩnh lóe ra tia sáng ôn hòa lại sâu thẳm khiến người ta dễ đắm chìm, mũi cao môi mỏng. Bây giờ khóe miệng hắn khẽ cong tạo thành hình vòng cung tuyệt mỹ, tao nhã mở miệng - Hi vọng Lam Lan công tử có thể giúp đỡ một chút.
- A? - Tiêu Lam Giang có chút hứng thú nhìn nhìn nam tử. Rõ ràng là cúi đầu xin lỗi nhờ giúp đỡ lại không hề có dáng vẻ hèn mọn cầu xin mà ngược lại, cực kì thong dong ưu nhã. Lại nói, hắn biết nàng sao? Trọng điểm là, tiểu đồng của hắn gọi là A Mục? Cái tên này quen tai lắm nha. Nghe thấy ở đâu rồi thì phải.. - Vị công tử này, xin hỏi huynh nhận biết ta sao? Haha... nếu là quen biết thì thật thất lễ rồi.
Nam tử khẽ lắc đầu, nụ cười ôn hòa trên môi vẫn không đổi
- Thật không dám tự nhận là quen biết. Chỉ là từng có dịp nhìn thấy Lam Lan công tử mà thôi...
- Vậy ngươi là...?
- Giang hồ gọi ta là... Mặc Lan công tử!
Cái... cái gì?
Tiêu Lam Giang có cảm giác bị sét đánh. Sẽ không trùng hợp vậy chứ? Một trong Tứ Lan Mặc Lan công tử. Tên thật là... Mặc Thiên Tĩnh - nam chủ được xưng tụng là "quân tử như ngọc" ôn nhu dịu dàng....
Trọng điểm là, không phải nói hắn nhiều ngày nữa mới đi qua đây sao aaaaaaaa. Tại sao lại xuất hiện trước nguyên tác? Còn là "tình cờ" gặp nàng nữa chứ? Huhuhu... đừng có đùa mà ....
--- ----- Kịch nhỏ hậu trường-------
YY: Tiêu Lam Giang!!! Ngươi là đồ lừa đảo!!!! Thật quá đáng!!!! Ô ô ô ô.... Không nên lừa Tiểu Khiết của ta a TT___TT...
Tiêu Lam Giang *liếc xéo*: Nói hay nhỉ? Thế ta là bị ai vứt tới nơi này hả? Liên Khiết là nam chủ nhà ngươi chọn. Có bị ta lừa cũng là thiên kinh địa nghĩa!!! ╮( ̄▽ ̄" )╭
YY: Ngươi... ngươi... ngươi...
Tiêu Lam Giang *hất cằm*: Ta... ta... ta... làm sao?
Ngọc Liên Khiết *từ bên cạnh nhảy ra* Không được khi dễ Giang Nhi!!!
YY: Ô ô... Tiểu Khiết... huynh làm người ta thương tâm quá a... Ta đang lấy lại công bằng cho huynh đó... ┭┮^┭┮ ... Các bạn đọc, hãy com ủng hộ tinh thần, chữa trị tâm hồn bé nhỏ của ta a…
Tiêu Lam Giang *khinh bỉ* Thì ra là câu com. Thật đáng khinh bỉ~
Mặc Thiên Tĩnh *từ đâu nhảy ra*: Đúng! Thật quá mất mặt!!!
YY*nổi giận_ing* ="=: Ngươi ra đây làm gì? Mau biến cho ta!!!! Hừ hừ... có tin ta cắt đất diễn của các ngươi không hả? *bạo phát*
Mặc Thiên Tĩnh *khoanh tay*: YY, muội đừng nên làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Ta là....
Tuyết Mị Tuyệt *từ đâu xuất hiện*: Tiểu Nhược Nhi khả ái~ Muội là tỉ muội tốt của Tiểu Lam Giang... Cho nên đừng lo~ Cho dù tất cả mấy người bọn họ phản đối thì vẫn còn ca ca ủng hộ muội nga~ *phóng mị nhãn*
YY: Thực cảm động a~ Cơ mà... *rùng mình* Tuyệt ca, huynh đừng làm ta nổi da gà, cứ như trước thì hơn... Cười thật tâm một chút đi... Hắc, cơ mà ta báo cho huynh biết trước~ ta rất là yêu quý Tiểu Khiết a~
Tuyết Mị Tuyệt *cười*: Muội cứ thử thiên vị hắn thử xem?~
Mặc Thiên Tĩnh trầm mặc. YY cảm thấy rất lạnh TT___TT...
Tiêu Lam Giang: Dừng! Thứ nhất, các ngươi đang cướp đất diễn của ta. Thứ hai, ta không cần nhiều phu quân như thế. Rất tốn tiền đó...
YY *khinh bỉ*: Người ta nuôi ngươi thì có. Nhìn xem, ai cũng là cực phẩm công tử mà! Cái thứ lười nhác như ngươi phải tu mấy đời mới được ta chọn ra nhiều nam tử xuất sắc như thế~
Ngọc Liên Khiết: A, cám ơn, nhưng mà không nên nói chuyện với nàng ấy bằng thái độ đó...
YY *tủi thân trồng nấm*: Ta đang bảo vệ các người mà... Ô ô ô... các ngươi thực quá đáng... người ta thực thương tâm a...
Tiêu Lam Giang: Lời kịch quá cũ rồi. Có thể dùng câu khác hay hơn không?
YY: Ô... ô...ô.... *khóc càng thương tâm*.... các ngươi đừng ép ta phải dùng thân phận kia nói chuyện. Ta sẽ trở thành mẹ kế cho xem.... ô ô ô.... ┭┮﹏┭┮... ô ô ô... ta muốn lật bàn
- Xin hỏi vị đại ca này có gì chỉ giáo? - Gương mặt tuấn mỹ, nụ cười mang theo vẻ thiên chân vô tà, thành công lừa đảo được vị nam tử đang bối rối nào đó rằng là: ta rất an toàn, ta rất ngây thơ, ta rất tốt bụng a~ mau tiến lại nhờ vả đi~~~
Hắc y nam tử thoáng đỏ mặt rồi cung kính chắp tay nói với nàng:
- Vị công tử này, đa tạ đã ra tay tương trợ...
- Nga~ - Tiêu Lam Giang nâng nâng mí mắt, cười cười đánh gãy lời của hắn. Cho xin, nàng không muốn nghe người ta ca tụng mình đâu, rất dễ nổi da gà đó... ai, có một người lạnh lùng như vậy hạ mình cầu xin ca tụng mình, mặc dù rất có cảm giác thành tựu. Nhưng mà... - Không cần khách khí, chỉ là một cái nhấc tay chi lao mà thôi. Huynh đài đừng để bụng.
Hắc y nam tử hơi sững người, không nghĩ đến nàng sẽ nói như vậy, nhất thời có chút lúng túng cúi đầu. Mà bạch y nam tử vẫn một mực im lặng phía sau đột nhiên ngẩng đầu, mắt đẹp như có ánh sáng nhìn nàng
- Ngươi... có thể giúp chúng ta được hay không? - Thanh âm trong trẻo như tiếng ngọc va chạm, lại giống như hạt sương rơi trên lá sen, cực kì thanh thuần khiến người ta yêu thích. Mắt đen trong suốt nhìn chằm chằm vào Tiêu Lam Giang, không hề có một tia khẩn cầu xấu hổ, chỉ có bình thản tự nhiên. Rõ ràng là nhờ giúp đỡ, từ miệng hắn nói ra lại cực kì tự nhiên, giống như vốn dĩ việc giúp hắn là trách nhiệm của nàng...
Mà Tiêu Lam Giang vẫn ngồi trên lưng ngựa đột nhiên ngơ ngẩn. Thanh âm của hắn rất hay, giống như ánh mắt của hắn, làm người ta yêu thích. Nhưng trọng điểm là, hóa ra... hắn biết nói? Đừng khinh bỉ nàng. Là vì hắn từ nãy tới giờ không hề mở miệng, rất dễ khiến người ta hiểu lầm mà~ Tiêu Lam Giang nhanh chóng ổn định tinh thần, cười đến sáng lạn nhìn hai nam tử trước mặt, phóng khoáng đáp ứng
- Ha ha... không vấn đề gì! Hai người có gì cần giúp đỡ cứ nói!! - Oa, bạch thỏ mỹ nhân mở miệng xin nàng giúp đỡ nha~ làm sao có thể không đồng ý đây? Vả lại... một mỹ nhân với một tên hộ vệ đang trọng thương đi cùng nhau, dựa vào độ máu chó của phim Hàn thì, tám phần chính là hộ vệ cùng tiểu thư hai người thanh mai trúc mã bỏ trốn vì tình, bị gia tộc đuổi giết, sau đó trên đường bỏ trốn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm...vv, may mắn gặp được quý nhân giúp đỡ, cuối cùng hoàn thiện câu chuyện là hai người sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi... Rất vừa vặn, Tiêu Lam Giang nàng muốn làm vị quý nhân kia. Ha ha, đây là một việc làm rất thú vị nga~ đã giúp thì nên giúp cho tới cùng ~~ tiện thể... thỏa mãn sự manh manh khống trong nàng.... Aaaaaa.... nàng muốn nhéo gương mặt trẻ con khả ái kia quá điiiiiiiiii!!! >_<
(YY: Aaaaa.... ta muốn xây dựng hình tượng nữ chính lười biếng mà TT___TT. Sao lại thành sắc nữ kiêm bà tám thế này? Thôi, coi như là vì Tiểu Khiết đặc biệt đi... TTvTT)
Trong khi Tiêu Lam Giang đang vất vả kiềm chế không nhào lên ăn đậu hủ của mỹ nhân trước mặt thì hắc y nam tử đã cảm kích cám ơn nàng rối rít
- Cảm... Cảm tạ công tử đã đồng ý giúp đỡ! Tại hạ Ngọc Viêm, xin công tử giúp chúng tôi an toàn đi đến... kinh thành Lân Tiêu Quốc! Chỉ cần đến được đó, ngày sau có... có cơ hội nhất định tại hạ sẽ báo đáp ân tình này!! - Giọng nói vốn lạnh lùng vì kích động mà trở nên nhu hòa hẳn, thậm chí một số chỗ còn lắp bắp khiến Tiêu Lam Giang có chút buồn cười. Ngọc Viêm cúi đầu chắp tay, thi lễ thật sâu, trong mắt đều là hưng phấn. Thật tốt quá! Chỉ cần đến được kinh thành, sau đó đến... là công tử sẽ không còn nguy hiểm nữa.
- Ân, cứ quyết định vậy đi. - Tiêu Lam Giang khoát khoát tay, không muốn rối rắm về vấn đề này nữa. Trời ạ! Bọn họ không có đói hay sao? Nàng đói lắm rồi đó. ┭┮﹏┭┮.... Một lòng suy nghĩ cho cái dạ dày của mình, nàng lập tức nhanh miệng lên tiếng - Nắng đã bắt đầu gắt. Xem thời gian hẳn Đinh Đinh Đang Đang cũng sắp trở lại rồi, hai vị cùng ta lên phía trước đợi một chút đi! - Dứt lời lập tức ưu nhã mở tay ra, làm một động tác "mời". Vài tia nắng rực rỡ xuyên qua tán cây rậm rạp, hắt lên mình Tiêu Lam Giang những đốm hoa mờ mờ lại cực kì nổi bật trên nền y phục lam sắc, khóe môi hồng nộn vẫn giữ nguyên nụ cười như có như không khiến người ta vừa cảm thấy phóng khoáng quý tộc lại có chút uể oải lười biếng.
Vô cùng đẹp mắt.
Cảnh vật đột nhiên như mất đi sắc màu vốn có. Giữa đất trời như chỉ còn sắc xanh thanh nhã còn tồn tại...
Ngọc Viêm không khỏi có chút sửng sốt nhưng rất nhanh lại cúi đầu thi lễ. Trong lòng lại là một trận rung động. Vốn dĩ cứ nghĩ, công tử chính là tạo vật hoàn mỹ nhất của đất trời. Không ngờ, còn có người có thể cho hắn cảm giác rung động giống như khi nhìn thấy công tử...
- Vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ công tử... Mời!
- Mời!
...
Đợi đến khi bóng dáng của ba người khuất hẳn sau con đường mòn chẳng mấy đẹp đẽ kia, trên một tán cây cổ thụ rậm rạp bất chợt phát ra thâm âm tà mị biếng nhác lại phi thường dễ nghe của một nam tử.
- Sao rồi? Đi được chưa? - Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ cùng yêu chiều
- Nga? - Giọng nói ngọt ngào trong veo của một nữ tử vang lên, đầy nghi hoặc - Ta chỉ cảm thấy vị lam y kia thực quen thuộc... Nhưng ta rõ ràng chưa từng gặp hắn mà... - Vả lại người đẹp như vậy làm sao có thể quên a~ Trong thâm tâm lại bổ sung thêm một câu như vậy, nhưng nàng sẽ rất thức thời không nói ra. - Ảnh ca ca, ngươi thấy hắn thế nào?
Thanh âm nam tử được gọi là Ảnh ca ca kia lại vang lên. Tuy vẫn thản nhiên nhưng lại mang một chút hứng thú, có điều chiếm phần nhiều vẫn là đùa cợt
- Nga~ người kia... thực thú vị... - Một phàm nhân lại có khí tức của Đại ca thân yêu của hắn vô cùng nồng đậm, lại còn có cả Ấn Huyết chú bảo vệ... Hahaha... nói hắn không "thú - vị" chính là gạt người~ Nam tử cười giống hệt hồ ly ngẫm nghĩ ╮( ̄▽ ̄" )╭
- Nga???? - Nữ tử kì quái liếc nam tử một chút. Ảnh ca ca nói chuyện càng ngày càng khó hiểu nha. Với lại không hiểu sao nụ cười này khiến nàng có chút lạnh người vậy? ⊙﹏⊙
- Được rồi, đi thôi!!!! - Haizzzz, vốn dĩ hắn cũng rất muốn quan tâm chuyện đại ca mất tích. Nhưng nhìn tiểu nhân nhi này cứ rối rắm suy nghĩ về cái tên tiểu bạch kiểm kia thì không nên a~ Tốt nhất cứ đem sự chú ý của nàng đến chỗ khác trước. Về phần đại ca, cứ giao cho đám thần tiên yêu quỷ rảnh rỗi kia là được rồi... ㄟ(▔3 ▔)ㄏ~
"Xoát" một tiếng nhìn lại.
Trên cây, không một bóng người.
Rừng cây rậm rạp khôi phục lại vẻ u tĩnh như trước. Nếu không có cảnh tượng huyết tinh phía dưới kia thì sẽ giống như nơi đây chưa từng có chuyện gì xảy ra...
....
Tiêu Lam Giang đang vô cùng buồn bực nhìn trời. Khi cảm thấy cái cổ yêu quý của mình trở nên mỏi nhừ thì phóng ánh mắt ai oán đến tiểu bạch thỏ mỹ nhân ngây thơ nở nụ cười với nàng ở phía sau khiến mọi người xung quanh nhất tề quay đầu ra chỗ khác, nhịn cười.
Đinh Đinh thoáng liếc qua bờ vai run rẩy vì nghẹn cười của Đang Đang tỏ ý cảnh cáo, nhưng khóe môi đang mím chặt lại mà vẫn còn run run của nàng đã tố cáo rõ ràng, nàng cũng đang nghẹn cười thật vất vả... Mà Ngọc Viêm đi sau cùng thì chẳng biết làm sao, lãnh nhan đã xuất hiện vết nứt nói với Tiêu Lam Giang
- Lam công tử, nếu công tử muốn, có thể... có thể kết nghĩa huynh đệ với công tử nhà chúng ta cũng...
- Phụt... Hahhahhahha.... - Không để Ngọc Viêm nói hết câu, Đang Đang rút cục đã không nhịn được "phụt" một tiếng cười ra. Ôi trời ơi! Tuy tiểu thư nhiều lúc làm việc rất quái dị. Nhưng hôm nay... hôm nay tuyệt đối là ngày mà tiểu thư mất mặt nhất từ trước tới bây giờ a... Vị huynh đài mặt lạnh này... sao còn nói một câu vô nghĩa như thế chứ?
Tiêu Lam Giang lại ai oán nhìn Đang Đang, sau đó đưa ánh mắt của mình về phía hai người kia, uể oải lên tiếng
- Được rồi... muốn cười thì cứ cười đi TT^TT. Nhịn nhiều sẽ nội thương đó...
Ô ô ô.... quá mất mặt rồi.... Nàng chỉ là muốn bảo vệ tiểu bạch thỏ mỹ nhân nên mới... nên mới tỏ ý muốn kết bái "huynh muội" với người ta, còn rất chắc chắn hiểu ý tỏ vẻ đã biết "nàng" là nữ. Nhưng tại sao? Vị kia lại là... nam nhân hàng thật giá thật a? Mặt mũi của nàng a? Thực muốn tìm cái lỗ để chui xuống... da mặt nàng rất mỏng đó...
(YY*khinh bỉ*: Ta hoài nghi câu này lắm đó...)
Đột nhiên, từ một bụi cây phía bên phải vang lên tiếng sột soạt cùng hơi thở dồn đập của con người khiến Ngọc Viêm không khỏi nheo mắt nhìn lại. Chỉ thấy từ giữa đống cây cối bỗng nhiên lộ ra một gương mặt thiếu niên đỏ bừng mang theo nét vui sướng nhìn theo năm người bọn họ, không ngừng hô to
- Này này... đợi một chút! Giúp chúng tôi với! Này này....
Tiêu Lam Giang thoáng liếc qua hắn một cái rồi quay đầu... đi thẳng. Tuy rằng nàng rất thiện lương, nhưng giúp người phải xem tâm tình nha~ Vả lại, nàng cũng rất lười biếng~ giúp nhiều người sẽ rất mệt... Vì vậy, I am so sorry. Vị huynh đệ kia, tự xử lí cho tốt đi! ㄟ(▔, ▔)ㄏ
Đinh Đinh Đang Đang thấy chủ tử không có gì phân phó tự nhiên sẽ không tự rước lấy phiền toái, nhẹ nhàng vứt vị thiếu niên kia sang một xó. Nghiêm túc mắt nhìn mũi, mũi nhìn về phía trước đi tiếp. Haizzzz, dù sao các nàng cũng thực sự không muốn để tiểu thư tâm tình không tốt lôi ra phát tiết đâu.
Còn lại hai vị nam tử Ngọc Viêm và Ngọc Liên Khiết có chút ngây thơ nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu. Bọn họ đang ốc không mang nổi mình ốc. Lấy cái gì để mà giúp đỡ chứ?
Năm người ôm tâm trạng như vậy bình thản tiến về phía trước, khiến thiếu niên kia không khỏi vội vã chạy theo, thân mình có chút tròn trịa chặn lại đoàn người Tiêu Lam Giang, gương mặt đỏ bừng đầy tức giận thở hổn hển chất vấn năm người
- Uy, dừng lại!!! Ta kêu các ngươi không có nghe thấy sao? Tại sao lại không tiến tới giúp chúng ta? Các....
- Cắt! Tránh ra, chúng ta còn có việc! - Tiêu Lam Giang nâng đôi mắt đen láy nhíu mi cắt lời người kia. Một bộ dáng "ta không giúp ngươi làm gì được ta" vô cùng lưu manh được bày ra khiến thiếu niên trước mắt đỏ bừng mặt lại nghẹn họng trân trối không biết làm sao. Chỉ có thể run rẩy chỉ vào nàng
- Ngươi... ngươi... Ta rõ ràng thấy các ngươi đi rất chậm. Nào phải bộ dáng có việc gấp gì? - Nói xong một câu như vậy, thiếu niên giống như xả được một ngụm ác khí, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó dùng tư thế nghĩa vô phản cố nhìn Tiêu Lam Giang chằm chằm khiến nàng không khỏi nghi ngờ liệu mình có phải đã làm ra chuyện gì thương thiên hại lí không. Sau đó liếc mắt ngăn cản Đang Đang đang định tiến lên dạy dỗ kẻ kia một trận, nâng nâng mi trả lời
- Nga.Ta chỉ nói là chúng ta có việc. Đâu có nói là có việc gấp nha? - Trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng. Ngươi có biết xấu hổ không? Đã nhờ người ta rồi còn mang bộ dáng tự cho mình là đúng. Nàng ghét nhất chính là loại người thế này!
- Ngươi... Sao c...
- Được rồi. AMục, không được nói chuyện với người khác như vậy. Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi? Xin lỗi mau!
Đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nói ôn hòa của một nam tử. Rõ ràng là lời nói trách cứ lại mạc danh kì diệu khiến người ta không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại, tựa như có dòng nước ấm áp gột rửa mọi bực tức, khiến người ta cảm thấy cực kì thư thái. Không nhìn tới ngoại hình, chỉ nghe thấy riêng giọng nói này thôi, người ta sẽ nghĩ ngay tới bốn chữ "ôn nhuận như ngọc"
Thiếu niên tên A Mục dường như không cam tâm nhưng cũng không dám cãi lời hắn. Chỉ đành trừng mắt mím môi kêu lên "Xin lỗi" một tiếng rồi thối lui, tựa như đứa nhỏ không giành được kẹo cau có. Nam tử không nhanh không chậm bước về phía trước, trường bào đen nhánh có thêu hoa lan bằng chỉ vàng ánh huyền sắc hơi lay động, hắn hơi cúi người gật đầu, chắp tay mỉm cười ôn hòa lên tiếng
- Chúng ta không may lạc đường nên tiểu đồng của ta có chút nóng nảy, mong các hạ thứ tội ... - Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lam Giang, mái tóc đen như mực tản ra hai bên vai, để lộ khuôn mặt anh tuấn như quan ngọc, mày kiếm thon dài, mắt đen trầm tĩnh lóe ra tia sáng ôn hòa lại sâu thẳm khiến người ta dễ đắm chìm, mũi cao môi mỏng. Bây giờ khóe miệng hắn khẽ cong tạo thành hình vòng cung tuyệt mỹ, tao nhã mở miệng - Hi vọng Lam Lan công tử có thể giúp đỡ một chút.
- A? - Tiêu Lam Giang có chút hứng thú nhìn nhìn nam tử. Rõ ràng là cúi đầu xin lỗi nhờ giúp đỡ lại không hề có dáng vẻ hèn mọn cầu xin mà ngược lại, cực kì thong dong ưu nhã. Lại nói, hắn biết nàng sao? Trọng điểm là, tiểu đồng của hắn gọi là A Mục? Cái tên này quen tai lắm nha. Nghe thấy ở đâu rồi thì phải.. - Vị công tử này, xin hỏi huynh nhận biết ta sao? Haha... nếu là quen biết thì thật thất lễ rồi.
Nam tử khẽ lắc đầu, nụ cười ôn hòa trên môi vẫn không đổi
- Thật không dám tự nhận là quen biết. Chỉ là từng có dịp nhìn thấy Lam Lan công tử mà thôi...
- Vậy ngươi là...?
- Giang hồ gọi ta là... Mặc Lan công tử!
Cái... cái gì?
Tiêu Lam Giang có cảm giác bị sét đánh. Sẽ không trùng hợp vậy chứ? Một trong Tứ Lan Mặc Lan công tử. Tên thật là... Mặc Thiên Tĩnh - nam chủ được xưng tụng là "quân tử như ngọc" ôn nhu dịu dàng....
Trọng điểm là, không phải nói hắn nhiều ngày nữa mới đi qua đây sao aaaaaaaa. Tại sao lại xuất hiện trước nguyên tác? Còn là "tình cờ" gặp nàng nữa chứ? Huhuhu... đừng có đùa mà ....
--- ----- Kịch nhỏ hậu trường-------
YY: Tiêu Lam Giang!!! Ngươi là đồ lừa đảo!!!! Thật quá đáng!!!! Ô ô ô ô.... Không nên lừa Tiểu Khiết của ta a TT___TT...
Tiêu Lam Giang *liếc xéo*: Nói hay nhỉ? Thế ta là bị ai vứt tới nơi này hả? Liên Khiết là nam chủ nhà ngươi chọn. Có bị ta lừa cũng là thiên kinh địa nghĩa!!! ╮( ̄▽ ̄" )╭
YY: Ngươi... ngươi... ngươi...
Tiêu Lam Giang *hất cằm*: Ta... ta... ta... làm sao?
Ngọc Liên Khiết *từ bên cạnh nhảy ra* Không được khi dễ Giang Nhi!!!
YY: Ô ô... Tiểu Khiết... huynh làm người ta thương tâm quá a... Ta đang lấy lại công bằng cho huynh đó... ┭┮^┭┮ ... Các bạn đọc, hãy com ủng hộ tinh thần, chữa trị tâm hồn bé nhỏ của ta a…
Tiêu Lam Giang *khinh bỉ* Thì ra là câu com. Thật đáng khinh bỉ~
Mặc Thiên Tĩnh *từ đâu nhảy ra*: Đúng! Thật quá mất mặt!!!
YY*nổi giận_ing* ="=: Ngươi ra đây làm gì? Mau biến cho ta!!!! Hừ hừ... có tin ta cắt đất diễn của các ngươi không hả? *bạo phát*
Mặc Thiên Tĩnh *khoanh tay*: YY, muội đừng nên làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Ta là....
Tuyết Mị Tuyệt *từ đâu xuất hiện*: Tiểu Nhược Nhi khả ái~ Muội là tỉ muội tốt của Tiểu Lam Giang... Cho nên đừng lo~ Cho dù tất cả mấy người bọn họ phản đối thì vẫn còn ca ca ủng hộ muội nga~ *phóng mị nhãn*
YY: Thực cảm động a~ Cơ mà... *rùng mình* Tuyệt ca, huynh đừng làm ta nổi da gà, cứ như trước thì hơn... Cười thật tâm một chút đi... Hắc, cơ mà ta báo cho huynh biết trước~ ta rất là yêu quý Tiểu Khiết a~
Tuyết Mị Tuyệt *cười*: Muội cứ thử thiên vị hắn thử xem?~
Mặc Thiên Tĩnh trầm mặc. YY cảm thấy rất lạnh TT___TT...
Tiêu Lam Giang: Dừng! Thứ nhất, các ngươi đang cướp đất diễn của ta. Thứ hai, ta không cần nhiều phu quân như thế. Rất tốn tiền đó...
YY *khinh bỉ*: Người ta nuôi ngươi thì có. Nhìn xem, ai cũng là cực phẩm công tử mà! Cái thứ lười nhác như ngươi phải tu mấy đời mới được ta chọn ra nhiều nam tử xuất sắc như thế~
Ngọc Liên Khiết: A, cám ơn, nhưng mà không nên nói chuyện với nàng ấy bằng thái độ đó...
YY *tủi thân trồng nấm*: Ta đang bảo vệ các người mà... Ô ô ô... các ngươi thực quá đáng... người ta thực thương tâm a...
Tiêu Lam Giang: Lời kịch quá cũ rồi. Có thể dùng câu khác hay hơn không?
YY: Ô... ô...ô.... *khóc càng thương tâm*.... các ngươi đừng ép ta phải dùng thân phận kia nói chuyện. Ta sẽ trở thành mẹ kế cho xem.... ô ô ô.... ┭┮﹏┭┮... ô ô ô... ta muốn lật bàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.