Xuyên Sách 70: Gả Cho Nhân Vật Phản Diện
Chương 3: Bác Cả Có Ý Đồ Xấu
Ngư Chu Nguyệt Trì
20/08/2023
Sau khi gả tới nhà họ Quý, cô ta làm đủ mọi trò, sau này thậm chí cô ta còn bỏ trốn vớt một tên người thành phố có tiền.
Ở trong cuốn tiểu thuyết ấy, nguyên thân chỉ là một nữ phụ không ảnh hưởng toàn cuộc, vận mệnh cả đời chỉ gói gọn trong vài dòng ít ỏi thông qua góc nhìn của nữ chính mà thôi.
Lúc trước Diệp Oánh đọc cuốn tiểu thuyết này là từ góc độ của người đọc, vận mệnh nữ phụ ra sao, cô chỉ liếc qua là xong, cũng chẳng hề để ý mấy.
Nhưng giờ đã khác, cô bị tai nạn giao thông đã chết thời hiện đại rồi, cơ bản không còn khả năng sống sót nữa, nhận được cơ hội tái sinh ở thế giới này đã là hiếm có rồi.
Trong mắt Diệp Oánh hiện lên chút dao động, rồi sau đó mọi thứ tĩnh lặng trở lại.
Từ nay về sau, cô chính là Diệp Oánh trong tiểu thuyết.
Cô muốn sống thật tốt ở thế giới này.
Bất kể là cả nhà bác cả hiện đang tính kế nguyên thân, hay là cô ả thanh niên trí thức đã đẩy nguyên thân xuống hồ nước kia.
Tất cả mọi món nợ mà nguyên thân có, cô sẽ từ từ thanh toán hết.
...
"Cút, bà cút đi, chị tôi vất vả lắm mới tỉnh, bà đừng có hòng ép chị ấy lấy một tên du thủ du thực, chị ấy không lấy ai hết."
Một giọng bé trai non nớt vang lên ngoài cửa sổ kéo dòng suy nghĩ của Diệp Oánh lại.
Cô nhìn ra ngoài.
Nơi tầm mắt nhìn tới là một cậu nhóc mặc bộ đồ rách rưới, toàn thân trên dưới không biết bao nhiêu vết vá nữa.
Cậu bé bưng chậu nước lạnh lập tức hắt lên người Vương Mai hương.
Vương Mai Hương sợ quá lập tức nhảy ra sau, mà vẫn còn không quên hét to:
"Á à đồ chó không có mẹ nuôi, cái loại vô ơn này, mày ăn của bà, ở nhà bà, giờ trưởng thành cứng cáp rồi là học được trò hắt nước vào người bà à. Mày với chị mày đúng là cái lũ vô ơn bất nghĩa này."
Cái giọng the thé đó của bà ta đã sớm thu hút người dân thích hóng chuyện tới nghe ngóng.
Hàng xóm láng giềng có ai mà không biết cái giọng chửi đổng đặc trưng của Vương Mai hương chứ.
Ban đầu là một hai người, sau đó là càng ngày càng nhiều người tập trung ở cửa nhà họ Diệp thò đầu vào ngó.
Điều Vương Mai Hương muốn chính là để nhiều người nhìn thấy.
Trong mắt bà ta hiện lên vẻ đắc chí.
Bà ta ước gì hàng xóm láng giềng đều thấy hết hai chị em Diệp Oánh không tôn trọng người lớn, không ngoan ngoãn biết điều như thế nào.
Như vậy bà ta mới có thể nhân cơ hội đi kêu ca kể lể.
Rằng mình đã gắng hết sức mà không được lòng chúng nó, rồi mai sau còn tiện danh chính ngôn thuận tiếp tục nô dịch và thỏa sức đánh chửi chị em Diệp Oánh.
Ở trong cuốn tiểu thuyết ấy, nguyên thân chỉ là một nữ phụ không ảnh hưởng toàn cuộc, vận mệnh cả đời chỉ gói gọn trong vài dòng ít ỏi thông qua góc nhìn của nữ chính mà thôi.
Lúc trước Diệp Oánh đọc cuốn tiểu thuyết này là từ góc độ của người đọc, vận mệnh nữ phụ ra sao, cô chỉ liếc qua là xong, cũng chẳng hề để ý mấy.
Nhưng giờ đã khác, cô bị tai nạn giao thông đã chết thời hiện đại rồi, cơ bản không còn khả năng sống sót nữa, nhận được cơ hội tái sinh ở thế giới này đã là hiếm có rồi.
Trong mắt Diệp Oánh hiện lên chút dao động, rồi sau đó mọi thứ tĩnh lặng trở lại.
Từ nay về sau, cô chính là Diệp Oánh trong tiểu thuyết.
Cô muốn sống thật tốt ở thế giới này.
Bất kể là cả nhà bác cả hiện đang tính kế nguyên thân, hay là cô ả thanh niên trí thức đã đẩy nguyên thân xuống hồ nước kia.
Tất cả mọi món nợ mà nguyên thân có, cô sẽ từ từ thanh toán hết.
...
"Cút, bà cút đi, chị tôi vất vả lắm mới tỉnh, bà đừng có hòng ép chị ấy lấy một tên du thủ du thực, chị ấy không lấy ai hết."
Một giọng bé trai non nớt vang lên ngoài cửa sổ kéo dòng suy nghĩ của Diệp Oánh lại.
Cô nhìn ra ngoài.
Nơi tầm mắt nhìn tới là một cậu nhóc mặc bộ đồ rách rưới, toàn thân trên dưới không biết bao nhiêu vết vá nữa.
Cậu bé bưng chậu nước lạnh lập tức hắt lên người Vương Mai hương.
Vương Mai Hương sợ quá lập tức nhảy ra sau, mà vẫn còn không quên hét to:
"Á à đồ chó không có mẹ nuôi, cái loại vô ơn này, mày ăn của bà, ở nhà bà, giờ trưởng thành cứng cáp rồi là học được trò hắt nước vào người bà à. Mày với chị mày đúng là cái lũ vô ơn bất nghĩa này."
Cái giọng the thé đó của bà ta đã sớm thu hút người dân thích hóng chuyện tới nghe ngóng.
Hàng xóm láng giềng có ai mà không biết cái giọng chửi đổng đặc trưng của Vương Mai hương chứ.
Ban đầu là một hai người, sau đó là càng ngày càng nhiều người tập trung ở cửa nhà họ Diệp thò đầu vào ngó.
Điều Vương Mai Hương muốn chính là để nhiều người nhìn thấy.
Trong mắt bà ta hiện lên vẻ đắc chí.
Bà ta ước gì hàng xóm láng giềng đều thấy hết hai chị em Diệp Oánh không tôn trọng người lớn, không ngoan ngoãn biết điều như thế nào.
Như vậy bà ta mới có thể nhân cơ hội đi kêu ca kể lể.
Rằng mình đã gắng hết sức mà không được lòng chúng nó, rồi mai sau còn tiện danh chính ngôn thuận tiếp tục nô dịch và thỏa sức đánh chửi chị em Diệp Oánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.