Xuyên Sách 70: Gả Cho Nhân Vật Phản Diện
Chương 4: Phá Giải
Ngư Chu Nguyệt Trì
20/08/2023
Dù sao hàng xóm láng giềng đã tận mắt thấy rồi, là chị em Diệp Oánh không nghe lời, không biết điều, không thể trách bác gái cả là bà ta vất vả tới quan tâm dạy dỗ.
Qua nhiều năm như vậy, cái danh lười biếng và mất dạy của Diệp Oánh cũng bị bà ta dần dần bồi đắp như thế đó.
Tuy tính cách của nguyên thân đúng là không tốt lắm, nhưng cũng không đến nông nỗi tiếng xấu lan xa.
Đi tới như hôm nay hoàn toàn không thể thiếu người bác gái Vương Mai Hương này cứ rảnh rỗi không có việc gì làm là lại đi khắp thôn, thêm mắm dặm muối kể lể khắp nơi.
Bà ta vừa cố tình hạ thấp nguyên thân, còn không quên nhân cơ hội nâng con gái ruột Diệp Đào của mình lên.
Diệp Oanh đi ra ngoài, kéo cậu bé ra sau người.
Sau đó cô nhìn Vương Mai Hương với sắc mặt tái nhợt, giọng cũng khàn khàn.
"Bác cả ạ, bác đừng nóng quá, em cháu còn nhỏ, chẳng biết gì mà. Chuyện hôn nhân này đã định rồi, đương nhiên không thể nào tùy tiện hủy bỏ được.
Là cháu rơi xuống hồ, anh trai nhà họ Quý tốt bụng cứu cháu lên, cháu biết ơn anh ấy, cũng sẵn lòng gả cho anh ấy."
Diệp Oánh tỏ thái độ trước, sau đó mới quay đầu, đôi mắt đỏ bừng, vờ như đang ấm ức tới tột độ, tiếp tục nói:
"Các cô dì chú bác ạ, mọi người nhìn cháu từ nhỏ tới lớn. Cháu thì đúng là tính hơi ngang thật, nhưng không có tâm tư xấu xa gì.
Tình cảm của cháu và chị vốn tốt đẹp từ nhỏ, làm liên lụy thanh danh chị ấy khiến chuyện chung thân đại sự bị thất bại, cháu cũng rất khó chịu.
Nếu đúng là lỗi của cháu, thì phàm cháu có thể làm được gì, chỉ cần bù đắp cho chị ấy, bác cứ nói một câu, cháu sẽ làm tất cả mọi thứ."
Lúc cô nói tới đây, Vương Mai Hương đã có dự cảm không ổn.
Bà ta bỗng cảm thấy Diệp Oánh chắc chắn sẽ nói tiếp, mà chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của bà ta.
Tiếp đó Diệp Oánh đột nhiên chuyển câu chuyện: "Nhưng mà..."
Cô thầm dùng véo ngón tay giấu dưới lớp tay áo một cái, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt để trông mình như rưng rưng sắp khọc, trông càng tội nghiệp hơn.
"Nhưng bác cả ạ, nhà bác tự hỏi lương tâm xem, chuyện hôn sự của chị Đào thất bại có thật sự là lỗi của cháu không? Không phải hôn sự này đã thất bại từ trước khi cháu rơi xuống nước rồi sao?
Chị ấy vốn không thích nhà trai, nửa tháng trước chính miệng chị ấy nói với cháu là chị ấy không muốn, sao giờ lại thành lỗi của cháu rồi?"
Vương Mai Hương thực sự không hề biết chuyện này.
Bà ta chỉ biết là hôm qua Diệp Đào khóc lóc nói với bà ta rằng nhà trai không thích cô ta, chính bên đó tới nói là không hợp.
Qua nhiều năm như vậy, cái danh lười biếng và mất dạy của Diệp Oánh cũng bị bà ta dần dần bồi đắp như thế đó.
Tuy tính cách của nguyên thân đúng là không tốt lắm, nhưng cũng không đến nông nỗi tiếng xấu lan xa.
Đi tới như hôm nay hoàn toàn không thể thiếu người bác gái Vương Mai Hương này cứ rảnh rỗi không có việc gì làm là lại đi khắp thôn, thêm mắm dặm muối kể lể khắp nơi.
Bà ta vừa cố tình hạ thấp nguyên thân, còn không quên nhân cơ hội nâng con gái ruột Diệp Đào của mình lên.
Diệp Oanh đi ra ngoài, kéo cậu bé ra sau người.
Sau đó cô nhìn Vương Mai Hương với sắc mặt tái nhợt, giọng cũng khàn khàn.
"Bác cả ạ, bác đừng nóng quá, em cháu còn nhỏ, chẳng biết gì mà. Chuyện hôn nhân này đã định rồi, đương nhiên không thể nào tùy tiện hủy bỏ được.
Là cháu rơi xuống hồ, anh trai nhà họ Quý tốt bụng cứu cháu lên, cháu biết ơn anh ấy, cũng sẵn lòng gả cho anh ấy."
Diệp Oánh tỏ thái độ trước, sau đó mới quay đầu, đôi mắt đỏ bừng, vờ như đang ấm ức tới tột độ, tiếp tục nói:
"Các cô dì chú bác ạ, mọi người nhìn cháu từ nhỏ tới lớn. Cháu thì đúng là tính hơi ngang thật, nhưng không có tâm tư xấu xa gì.
Tình cảm của cháu và chị vốn tốt đẹp từ nhỏ, làm liên lụy thanh danh chị ấy khiến chuyện chung thân đại sự bị thất bại, cháu cũng rất khó chịu.
Nếu đúng là lỗi của cháu, thì phàm cháu có thể làm được gì, chỉ cần bù đắp cho chị ấy, bác cứ nói một câu, cháu sẽ làm tất cả mọi thứ."
Lúc cô nói tới đây, Vương Mai Hương đã có dự cảm không ổn.
Bà ta bỗng cảm thấy Diệp Oánh chắc chắn sẽ nói tiếp, mà chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của bà ta.
Tiếp đó Diệp Oánh đột nhiên chuyển câu chuyện: "Nhưng mà..."
Cô thầm dùng véo ngón tay giấu dưới lớp tay áo một cái, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt để trông mình như rưng rưng sắp khọc, trông càng tội nghiệp hơn.
"Nhưng bác cả ạ, nhà bác tự hỏi lương tâm xem, chuyện hôn sự của chị Đào thất bại có thật sự là lỗi của cháu không? Không phải hôn sự này đã thất bại từ trước khi cháu rơi xuống nước rồi sao?
Chị ấy vốn không thích nhà trai, nửa tháng trước chính miệng chị ấy nói với cháu là chị ấy không muốn, sao giờ lại thành lỗi của cháu rồi?"
Vương Mai Hương thực sự không hề biết chuyện này.
Bà ta chỉ biết là hôm qua Diệp Đào khóc lóc nói với bà ta rằng nhà trai không thích cô ta, chính bên đó tới nói là không hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.