Xuyên Sách 80: Mẹ Kế Đối Chiếu Từ Chối Cạnh Tranh Vô Nghĩa
Chương 35: Nhượng Bộ
Điềm Cao Miêu Miêu
07/01/2024
“Bảo giáo sư Quý thương hoa tiếc ngọc á? Nếu là mớ dụng cụ thí nghiệm quan trọng cấp trên nhập khẩu về thì cậu ta nhất định sẽ nâng niu ngay.
Tôi cảm thấy trong mắt cậu ta, đàn ông hay phụ nữ đều như nhau, toán với vật lý mới là vợ của cậu ta.”
Phùng Liên không thích nghe lời này, bà cảm thấy bất bình thay cho đồng chí Tiểu Tống.
“Vậy thì bảo cậu ta ôm toán với vật lý mà ngủ đi, còn kết hôn làm gì chứ! Thiệt tình.”
“Bà nhìn bà kìa, đây là tôi ví von thôi mà? Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đưa con đi học nữa.”
Chuyện xảy ra ở nhà hàng xóm, Tống Thời Hạ không hề biết.
Cô và Quý Duy Thanh hợp sức xới được một khoảnh đất để trồng hành rồi.
Tống Thời Hạ rất cần một chuyên gia trồng trọt giúp cô xới đất trong sân.
“Chúng ta vào nhà thôi, tiêu thực xong rồi, cũng nên đi ngủ thôi.”
Quý Duy Thanh phủi đất dính trên tay, không ngờ đào đất cũng có thể giải tỏa áp lực, để đầu óc thả lỏng không cần nghĩ ngợi gì như thế.
Anh chậm rãi cất bước ở sau lưng cô, nghe cô liếng thoắng.
Tống Thời Hạ nhìn rượu Mao Đài trong phòng khách thì lập tức chột dạ.
Cô bắt đầu nhìn quanh: “À thì, hôm nay em dùng một bình rượu để ủ rượu trái cây.”
Quý Duy Thanh vẫn chưa kịp hiểu: “Dùng thì dùng thôi, em có quyền xử lý tất cả mọi thứ trong nhà mà.”
Tống Thời Hạ nhăn nhăn nhó nhó, ý bảo anh nhìn mấy bình rượu Mao Đài trên bàn trà.
Quý Duy Thanh lập tức buồn cười, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.
“Dùng thì dùng thôi.” Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, anh cũng không nỡ nặng lời.
Tống Thời Hạ thầm thở phào một hơi.
Đừng thấy cô chỉ dùng một bình Mao Đài, thật ra cô đã rót hết mấy bình rượu quý rồi, một bình Mao Đài có thể ủ ra được bao nhiêu rượu trái cây chứ?
Không ngờ anh lại hào phóng như thế, vậy thì dễ lấp liếm cho qua rồi.
Quý Duy Thanh châm chước tìm từ: “Ba thích Mao Đài lắm, nhớ giữ một bình lại cho ông ấy.”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
Tống Thời Hạ không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như thế.
Hai mắt của cô sáng rực lên: “Chờ ủ xong em sẽ chia cho anh một bình.”
“Không cần đâu, anh không hay uống rượu.”
Mấy bình rượu này hình như là người khác biếu, anh chỉ hỗ trợ hướng dẫn học sinh mà thôi.
May mà anh không nói cho ba biết ở nhà có mấy bình Mao Đài, ba anh có tuổi rồi, không thể uống quá nhiều rượu được.
Đêm qua bị anh kể chuyện qua mặt rồi, đêm nay Tống Thời Hạ nhất định phải tiến thêm một bước về phía mục tiêu mới được.
Quý Duy Thanh vừa tắt đèn nằm xuống, chăn của anh đã bị người ta xốc lên.
Tôi cảm thấy trong mắt cậu ta, đàn ông hay phụ nữ đều như nhau, toán với vật lý mới là vợ của cậu ta.”
Phùng Liên không thích nghe lời này, bà cảm thấy bất bình thay cho đồng chí Tiểu Tống.
“Vậy thì bảo cậu ta ôm toán với vật lý mà ngủ đi, còn kết hôn làm gì chứ! Thiệt tình.”
“Bà nhìn bà kìa, đây là tôi ví von thôi mà? Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đưa con đi học nữa.”
Chuyện xảy ra ở nhà hàng xóm, Tống Thời Hạ không hề biết.
Cô và Quý Duy Thanh hợp sức xới được một khoảnh đất để trồng hành rồi.
Tống Thời Hạ rất cần một chuyên gia trồng trọt giúp cô xới đất trong sân.
“Chúng ta vào nhà thôi, tiêu thực xong rồi, cũng nên đi ngủ thôi.”
Quý Duy Thanh phủi đất dính trên tay, không ngờ đào đất cũng có thể giải tỏa áp lực, để đầu óc thả lỏng không cần nghĩ ngợi gì như thế.
Anh chậm rãi cất bước ở sau lưng cô, nghe cô liếng thoắng.
Tống Thời Hạ nhìn rượu Mao Đài trong phòng khách thì lập tức chột dạ.
Cô bắt đầu nhìn quanh: “À thì, hôm nay em dùng một bình rượu để ủ rượu trái cây.”
Quý Duy Thanh vẫn chưa kịp hiểu: “Dùng thì dùng thôi, em có quyền xử lý tất cả mọi thứ trong nhà mà.”
Tống Thời Hạ nhăn nhăn nhó nhó, ý bảo anh nhìn mấy bình rượu Mao Đài trên bàn trà.
Quý Duy Thanh lập tức buồn cười, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.
“Dùng thì dùng thôi.” Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, anh cũng không nỡ nặng lời.
Tống Thời Hạ thầm thở phào một hơi.
Đừng thấy cô chỉ dùng một bình Mao Đài, thật ra cô đã rót hết mấy bình rượu quý rồi, một bình Mao Đài có thể ủ ra được bao nhiêu rượu trái cây chứ?
Không ngờ anh lại hào phóng như thế, vậy thì dễ lấp liếm cho qua rồi.
Quý Duy Thanh châm chước tìm từ: “Ba thích Mao Đài lắm, nhớ giữ một bình lại cho ông ấy.”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
Tống Thời Hạ không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như thế.
Hai mắt của cô sáng rực lên: “Chờ ủ xong em sẽ chia cho anh một bình.”
“Không cần đâu, anh không hay uống rượu.”
Mấy bình rượu này hình như là người khác biếu, anh chỉ hỗ trợ hướng dẫn học sinh mà thôi.
May mà anh không nói cho ba biết ở nhà có mấy bình Mao Đài, ba anh có tuổi rồi, không thể uống quá nhiều rượu được.
Đêm qua bị anh kể chuyện qua mặt rồi, đêm nay Tống Thời Hạ nhất định phải tiến thêm một bước về phía mục tiêu mới được.
Quý Duy Thanh vừa tắt đèn nằm xuống, chăn của anh đã bị người ta xốc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.