Xuyên Sách 80: Mẹ Kế Đối Chiếu Từ Chối Cạnh Tranh Vô Nghĩa
Chương 36: Thôi Từ Từ Dạy Dỗ Vậy
Điềm Cao Miêu Miêu
07/01/2024
Tống Thời Hạ quen tay hay việc, nhào vào lòng anh.
Quý Duy Thanh đẩy ra cũng không được, từ chối lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, tay chân cứng đờ như tượng gỗ.
Cuối cùng, anh vươn tay ra vỗ nhẹ sau lưng cô như vỗ con nít: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Tống Thời Hạ thầm cắn răng, cô đã chủ động như thế rồi mà anh vẫn bình chân như vại.
Không phải vì nguyên nhân này nên mới dẫn tới hôn nhân của nguyên thân trong nguyên tác trở nên bất hạnh như thế đấy chứ?
Tự nhiên cô hơi hiểu vì sao nguyên thân lại thích so đo với Trần Kiều rồi.
Cùng là làm mẹ kế cho người ta, gia đình Trần Kiều thì hòa thuận, vợ chồng ân ái.
Nguyên thân thì đến sinh hoạt vợ chồng cũng không có, thế này thì ai mà chịu nổi chứ.
Tống Thời Hạ quyết tâm muốn khiến cây vạn tuế nở hoa.
Cô túm lấy cổ áo anh, ngửi tới ngửi lui như một chú cún con đánh hơi.
Quý Duy Thanh muốn ngăn cản, nhưng lại sợ không cẩn thận chạm vào thân thể cô, nên chỉ có thể lùi ra sau.
Tống Thời Hạ lại ôm lấy cổ anh, kề sát vào lỗ tai anh hà hơi: “Còn nhích ra nữa thì anh sẽ ngã đấy.”
Ầm!
Ở nơi Tống Thời Hạ không nhìn thấy, mặt và lỗ tai Quý Duy Thanh đã đỏ bừng.
Giọng anh khàn đi: “Ngày mai phải dậy sớm đấy, để hôm khác đi.”
“Em không muốn, hôm khác mà anh nói là ngày thứ 9 à.”
Quý Duy Thanh cố nói lảng sang chuyện khác, “Ngày thứ 9? Sao lại có thứ 9 nữa?”
“Thì tại vì không có thứ 9, nên hôm khác mà anh nói bằng với số 0 đó.”
Tống Thời Hạ kề sát vào tai anh thổi nhẹ, cô có thể cảm giác được bàn tay đặt trên lưng đang siết chặt lấy mình.
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sao anh lại không chạm vào em?”
Quý Duy Thanh cũng không biết tại sao, dường như anh chưa từng có suy nghĩ đó.
Ngay cả thời kỳ dậy thì anh cũng chỉ đọc sách để thỏa mãn lòng tò mò của mình, chứ không có đam mê hay nhu cầu gì về chuyện đó.
“Anh… anh chưa chuẩn bị tâm lý.”
Phì!
Tống Thời Hạ không kìm được mà phì cười ra tiếng.
Cô ôm bụng cười to, tiếng cười càng lúc càng lớn.
“Rõ ràng em mới là phái yếu, sao anh lại ỏn ẻn như con gái thế hả.”
Tống Thời Hạ càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Chứ còn gì nữa, ai đời làm chồng, lại để vợ chui vào chăn lấn lướt từng bước như thế chứ.
Nhìn anh bối rối như thế không giống giả vờ chút nào, Tống Thời Hạ tạm thời buông tha cho anh.
Tuy cô không có kinh nghiệm gì, nhưng kiếp trước cô đã đọc vô số tiểu thuyết với phim ảnh, cũng học được cả đống bí kíp.
Hiếm lắm mới gặp được đối tượng hợp gu lý tưởng thế này, cùng lắm thì từ từ dạy dỗ thôi, nghĩ tới thôi đã thấy kích thích rồi.
Quý Duy Thanh đẩy ra cũng không được, từ chối lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, tay chân cứng đờ như tượng gỗ.
Cuối cùng, anh vươn tay ra vỗ nhẹ sau lưng cô như vỗ con nít: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Tống Thời Hạ thầm cắn răng, cô đã chủ động như thế rồi mà anh vẫn bình chân như vại.
Không phải vì nguyên nhân này nên mới dẫn tới hôn nhân của nguyên thân trong nguyên tác trở nên bất hạnh như thế đấy chứ?
Tự nhiên cô hơi hiểu vì sao nguyên thân lại thích so đo với Trần Kiều rồi.
Cùng là làm mẹ kế cho người ta, gia đình Trần Kiều thì hòa thuận, vợ chồng ân ái.
Nguyên thân thì đến sinh hoạt vợ chồng cũng không có, thế này thì ai mà chịu nổi chứ.
Tống Thời Hạ quyết tâm muốn khiến cây vạn tuế nở hoa.
Cô túm lấy cổ áo anh, ngửi tới ngửi lui như một chú cún con đánh hơi.
Quý Duy Thanh muốn ngăn cản, nhưng lại sợ không cẩn thận chạm vào thân thể cô, nên chỉ có thể lùi ra sau.
Tống Thời Hạ lại ôm lấy cổ anh, kề sát vào lỗ tai anh hà hơi: “Còn nhích ra nữa thì anh sẽ ngã đấy.”
Ầm!
Ở nơi Tống Thời Hạ không nhìn thấy, mặt và lỗ tai Quý Duy Thanh đã đỏ bừng.
Giọng anh khàn đi: “Ngày mai phải dậy sớm đấy, để hôm khác đi.”
“Em không muốn, hôm khác mà anh nói là ngày thứ 9 à.”
Quý Duy Thanh cố nói lảng sang chuyện khác, “Ngày thứ 9? Sao lại có thứ 9 nữa?”
“Thì tại vì không có thứ 9, nên hôm khác mà anh nói bằng với số 0 đó.”
Tống Thời Hạ kề sát vào tai anh thổi nhẹ, cô có thể cảm giác được bàn tay đặt trên lưng đang siết chặt lấy mình.
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sao anh lại không chạm vào em?”
Quý Duy Thanh cũng không biết tại sao, dường như anh chưa từng có suy nghĩ đó.
Ngay cả thời kỳ dậy thì anh cũng chỉ đọc sách để thỏa mãn lòng tò mò của mình, chứ không có đam mê hay nhu cầu gì về chuyện đó.
“Anh… anh chưa chuẩn bị tâm lý.”
Phì!
Tống Thời Hạ không kìm được mà phì cười ra tiếng.
Cô ôm bụng cười to, tiếng cười càng lúc càng lớn.
“Rõ ràng em mới là phái yếu, sao anh lại ỏn ẻn như con gái thế hả.”
Tống Thời Hạ càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Chứ còn gì nữa, ai đời làm chồng, lại để vợ chui vào chăn lấn lướt từng bước như thế chứ.
Nhìn anh bối rối như thế không giống giả vờ chút nào, Tống Thời Hạ tạm thời buông tha cho anh.
Tuy cô không có kinh nghiệm gì, nhưng kiếp trước cô đã đọc vô số tiểu thuyết với phim ảnh, cũng học được cả đống bí kíp.
Hiếm lắm mới gặp được đối tượng hợp gu lý tưởng thế này, cùng lắm thì từ từ dạy dỗ thôi, nghĩ tới thôi đã thấy kích thích rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.