Xuyên Sách 80: Mẹ Kế Đối Chiếu Từ Chối Cạnh Tranh Vô Nghĩa
Chương 14: Trà Ngon
Điềm Cao Miêu Miêu
05/01/2024
Tống Thời Hạ thì khác, cô không có ý định thếp vàng lên mình để chuốc lấy phiền toái vào thân:
“Thực ra chỉ là nấu nướng đơn giản, làm bữa cơm gia đình thôi, cũng không đến mức giỏi giang gì.”
Quý Duy Thanh cảm thấy cô lại tự coi nhẹ bản thân, đây mà gọi là trình độ nấu bữa cơm gia đình thôi thì các tiệm cơm khắp thủ đô này nên đóng cửa đi là vừa.
Anh nhấc tách trà, tinh tế thưởng thức.
“Trà ngon, không hổ là sơn trà hoang dã, rất thanh thuần.”
Không biết có phải là ảo giác của anh hay chăng, nhưng khi nước trà xuống bụng, anh cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm dễ chịu hẳn, đã lâu không cảm nhận được sự sảng khoái này rồi.
Anh thường xuyên ngồi, học và làm việc đều ngồi là chủ yếu nên thân thể cũng tích khá nhiều bệnh cũ và tật xấu, mặc dù cũng khá chuyên cần rèn luyện nhưng không có tác dụng gì nhiều.
Vậy mà uống xong tách trà này, anh lại cảm thấy như khắp nơi trong cơ thể đều được thư giãn, nhẹ nhàng hẳn.
Thời buổi này chưa có các sản phẩm điện tử, tivi cũng chỉ là màn hình lồi, hai màu đen trắng, 8 giờ tối đã đến giờ đi ngủ.
Tống Thời Hạ từ khi bắt tay gây dựng sự nghiệp thì chưa từng ngủ sớm như thế.
Cô sợ hôm nay mình không quen, sẽ mất ngủ, vì vậy bèn hỏi Quý Duy Thanh: “Anh có tiểu thuyết không?”
Quý Duy Thanh trầm tư hồi lâu, cố gắng nhớ lại:
“Chỉ có mấy cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nước ngoài, nhưng là bản tiếng gốc, sợ em không đọc được.”
Tống Thời Hạ vội vàng xua tay, tỏ ý cô thực sự không biết ngoại ngữ đâu.
Lí lịch của cô ở nơi này là một cô gái nông thôn mới tốt nghiệp cấp hai, cho nên không thể để lộ chuyện cô biết năm thứ tiếng.
Quý Duy Thanh thấy cô tỏ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, tức khắc hối hận trong lòng, nói như thế có khác nào xúc phạm lòng tự trọng của cô ấy không?
“Em đi tắm đi, trước khi ngủ, anh sẽ đọc cho em nghe mấy đoạn, không để em phải mất ngủ đâu.”
Mấy danh tác tiếng Trung của nhà anh đã bị em gái mang đi, chưa thấy trả về.
Ngày trước, anh cũng từng đọc mấy đoạn tiểu thuyết nước ngoài cho em gái nghe.
Chưa đến ba phút, con bé đã khò khò ngủ, cho nên cách này hẳn có thể sử dụng để giúp cô vợ nhỏ của anh ngủ ngon.
Tống Thời Hạ đi tắm, kì cọ tẩy rửa rất cẩn thận, dùng xà phòng thơm khiến cả người thơm nức.
Buổi chiều cô đã gội đầu trong không gian rồi nên giờ không cần gội lại.
Cô không phản cảm với chuyện thân mật vợ chồng, ngược lại còn khá tò mò và chờ mong.
Kiếp trước cô độc thân suốt hai mươi mấy năm, chưa từng trải nghiệm chuyện đó, đương nhiên lòng sẽ có đôi chút tiếc nuối.
“Thực ra chỉ là nấu nướng đơn giản, làm bữa cơm gia đình thôi, cũng không đến mức giỏi giang gì.”
Quý Duy Thanh cảm thấy cô lại tự coi nhẹ bản thân, đây mà gọi là trình độ nấu bữa cơm gia đình thôi thì các tiệm cơm khắp thủ đô này nên đóng cửa đi là vừa.
Anh nhấc tách trà, tinh tế thưởng thức.
“Trà ngon, không hổ là sơn trà hoang dã, rất thanh thuần.”
Không biết có phải là ảo giác của anh hay chăng, nhưng khi nước trà xuống bụng, anh cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm dễ chịu hẳn, đã lâu không cảm nhận được sự sảng khoái này rồi.
Anh thường xuyên ngồi, học và làm việc đều ngồi là chủ yếu nên thân thể cũng tích khá nhiều bệnh cũ và tật xấu, mặc dù cũng khá chuyên cần rèn luyện nhưng không có tác dụng gì nhiều.
Vậy mà uống xong tách trà này, anh lại cảm thấy như khắp nơi trong cơ thể đều được thư giãn, nhẹ nhàng hẳn.
Thời buổi này chưa có các sản phẩm điện tử, tivi cũng chỉ là màn hình lồi, hai màu đen trắng, 8 giờ tối đã đến giờ đi ngủ.
Tống Thời Hạ từ khi bắt tay gây dựng sự nghiệp thì chưa từng ngủ sớm như thế.
Cô sợ hôm nay mình không quen, sẽ mất ngủ, vì vậy bèn hỏi Quý Duy Thanh: “Anh có tiểu thuyết không?”
Quý Duy Thanh trầm tư hồi lâu, cố gắng nhớ lại:
“Chỉ có mấy cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nước ngoài, nhưng là bản tiếng gốc, sợ em không đọc được.”
Tống Thời Hạ vội vàng xua tay, tỏ ý cô thực sự không biết ngoại ngữ đâu.
Lí lịch của cô ở nơi này là một cô gái nông thôn mới tốt nghiệp cấp hai, cho nên không thể để lộ chuyện cô biết năm thứ tiếng.
Quý Duy Thanh thấy cô tỏ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, tức khắc hối hận trong lòng, nói như thế có khác nào xúc phạm lòng tự trọng của cô ấy không?
“Em đi tắm đi, trước khi ngủ, anh sẽ đọc cho em nghe mấy đoạn, không để em phải mất ngủ đâu.”
Mấy danh tác tiếng Trung của nhà anh đã bị em gái mang đi, chưa thấy trả về.
Ngày trước, anh cũng từng đọc mấy đoạn tiểu thuyết nước ngoài cho em gái nghe.
Chưa đến ba phút, con bé đã khò khò ngủ, cho nên cách này hẳn có thể sử dụng để giúp cô vợ nhỏ của anh ngủ ngon.
Tống Thời Hạ đi tắm, kì cọ tẩy rửa rất cẩn thận, dùng xà phòng thơm khiến cả người thơm nức.
Buổi chiều cô đã gội đầu trong không gian rồi nên giờ không cần gội lại.
Cô không phản cảm với chuyện thân mật vợ chồng, ngược lại còn khá tò mò và chờ mong.
Kiếp trước cô độc thân suốt hai mươi mấy năm, chưa từng trải nghiệm chuyện đó, đương nhiên lòng sẽ có đôi chút tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.