Xuyên Sách 80: Mẹ Kế Đối Chiếu Từ Chối Cạnh Tranh Vô Nghĩa
Chương 13: Tuyệt Không Lỗ Vốn
Điềm Cao Miêu Miêu
05/01/2024
Theo như đánh giá của Tống Thời Hạ thì mặt, thanh âm và cả dáng người của Quý Duy Thanh đều là những mục cộng điểm của anh.
Hơn nữa, anh còn trẻ đã là giáo sư bậc một, là một trong những đầu tàu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học của tương lai.
Đây đúng là người bạn đời được đặc biệt chế tạo cho riêng cô rồi còn gì.
Tống Thời Hạ quyết định thu hồi ý tưởng sống khách sáo xa lạ cùng người này.
Cô cảm thấy, một người đàn ông xuất sắc cỡ đó mà bỏ lỡ thì không thể tìm được đối tượng nào cỡ anh nữa đâu.
Quý Duy Thanh ăn xong miếng mỳ cuối cùng.
Tống Thời Hạ ôm má tủm tỉm cười nói với anh: “Em nấu cơm, anh rửa bát, phân chia công việc như thế, anh không có ý kiến gì chứ?”
Quý Duy Thanh vừa ăn của người ta xong, nào dám có ý kiến gì.
“Không có ý kiến.”
Anh đứng dậy, thu dọn bát đũa của cả hai mang vào bếp.
Thấy anh ‘biết điều’ như thế, Tống Thời Hạ đi pha một bình trà, lá trà là loại trà rẻ nhất trong không gian của cô.
Không phải cô tiếc của, không muốn cho anh uống loại tốt mà cô lo anh có thể nếm ra được trà tốt, như thế sẽ rất khó giải thích.
Cô chỉ là một thôn cô bình thường, đột nhiên lấy ra một lọ trà Thiết Quan Âm, như vậy chẳng phải quá kì quái sao?
Mà người làm giáo sư đại học như anh, ai biết anh có từng uống trà thượng hạng ở đâu rồi không.
Tống Thời Hạ ngồi vào sô pha, tay cầm cốc tráng men, thoải mái nheo mắt như con mèo ragdoll xinh đẹp và biếng nhác.
Cuộc sống với tiết tấu chậm rãi nhàn nhã thế này thật là dễ chịu, chiếc sô pha này mà mềm chút nữa thì tuyệt.
Nếu đã có người chia sẻ việc nhà với cô, Tống Thời Hạ càng không muốn đi làm.
Quý Duy Thanh rửa bát đũa xoong nồi sạch sẽ xong còn nhân tiện thu dọn phòng bếp và bàn ăn.
Tống Thời Hạ thấy thế, càng thêm hài lòng với anh, thật đúng là một người cẩn thận tỉ mỉ và chu đáo.
Thấy anh dọn xong rồi, cô mới gọi.
“Em có pha trà nóng, trà mang từ quê em ra đấy.”
Quý Duy Thanh ngồi xuống vị trí đối diện với cô.
“Cảm ơn, tay nghề nấu nướng của em tốt lắm.”
Tống Thời Hạ biết nấu nướng từ nhỏ, thời kỳ gây dựng sự nghiệp cũng đã rèn dũa được tay nghề bếp núc.
Mỗi khi có áp lực công việc quá lớn, cô sẽ lại làm một bàn đồ ăn cho chính mình giải tỏa áp lực.
Về sau, khi cô đã thành một doanh nhân có tiếng, cô thuê hẳn 5 đầu bếp về nấu ăn cho mình.
Tống Thời Hạ nhớ tới những lời nguyên thân từng nói với Quý Duy Thanh khi xem mắt với anh:
Tôi đây xã giao hay bếp núc đều thành thạo, anh cưới tôi tuyệt đối không lỗ vốn đâu.
Hơn nữa, anh còn trẻ đã là giáo sư bậc một, là một trong những đầu tàu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học của tương lai.
Đây đúng là người bạn đời được đặc biệt chế tạo cho riêng cô rồi còn gì.
Tống Thời Hạ quyết định thu hồi ý tưởng sống khách sáo xa lạ cùng người này.
Cô cảm thấy, một người đàn ông xuất sắc cỡ đó mà bỏ lỡ thì không thể tìm được đối tượng nào cỡ anh nữa đâu.
Quý Duy Thanh ăn xong miếng mỳ cuối cùng.
Tống Thời Hạ ôm má tủm tỉm cười nói với anh: “Em nấu cơm, anh rửa bát, phân chia công việc như thế, anh không có ý kiến gì chứ?”
Quý Duy Thanh vừa ăn của người ta xong, nào dám có ý kiến gì.
“Không có ý kiến.”
Anh đứng dậy, thu dọn bát đũa của cả hai mang vào bếp.
Thấy anh ‘biết điều’ như thế, Tống Thời Hạ đi pha một bình trà, lá trà là loại trà rẻ nhất trong không gian của cô.
Không phải cô tiếc của, không muốn cho anh uống loại tốt mà cô lo anh có thể nếm ra được trà tốt, như thế sẽ rất khó giải thích.
Cô chỉ là một thôn cô bình thường, đột nhiên lấy ra một lọ trà Thiết Quan Âm, như vậy chẳng phải quá kì quái sao?
Mà người làm giáo sư đại học như anh, ai biết anh có từng uống trà thượng hạng ở đâu rồi không.
Tống Thời Hạ ngồi vào sô pha, tay cầm cốc tráng men, thoải mái nheo mắt như con mèo ragdoll xinh đẹp và biếng nhác.
Cuộc sống với tiết tấu chậm rãi nhàn nhã thế này thật là dễ chịu, chiếc sô pha này mà mềm chút nữa thì tuyệt.
Nếu đã có người chia sẻ việc nhà với cô, Tống Thời Hạ càng không muốn đi làm.
Quý Duy Thanh rửa bát đũa xoong nồi sạch sẽ xong còn nhân tiện thu dọn phòng bếp và bàn ăn.
Tống Thời Hạ thấy thế, càng thêm hài lòng với anh, thật đúng là một người cẩn thận tỉ mỉ và chu đáo.
Thấy anh dọn xong rồi, cô mới gọi.
“Em có pha trà nóng, trà mang từ quê em ra đấy.”
Quý Duy Thanh ngồi xuống vị trí đối diện với cô.
“Cảm ơn, tay nghề nấu nướng của em tốt lắm.”
Tống Thời Hạ biết nấu nướng từ nhỏ, thời kỳ gây dựng sự nghiệp cũng đã rèn dũa được tay nghề bếp núc.
Mỗi khi có áp lực công việc quá lớn, cô sẽ lại làm một bàn đồ ăn cho chính mình giải tỏa áp lực.
Về sau, khi cô đã thành một doanh nhân có tiếng, cô thuê hẳn 5 đầu bếp về nấu ăn cho mình.
Tống Thời Hạ nhớ tới những lời nguyên thân từng nói với Quý Duy Thanh khi xem mắt với anh:
Tôi đây xã giao hay bếp núc đều thành thạo, anh cưới tôi tuyệt đối không lỗ vốn đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.