Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn
Chương 84: khó chịu
Tiểu Yêu Nữ
14/09/2024
La Tiểu Vi nói nhiều như vậy lại bị Dương Gia Nghi phản biện mạnh mẽ. Cô ả trộm quan sát biểu cảm của mọi người xung quanh, thấy cả thôn dân và
thanh niên tri thức đều không đứng về phía mình, cả gương mặt giả tạo
cứng đờ, sắp diễn không được nữa.
Tại sao như vậy chứ?
Chiêu này cô ả sử dụng lần nào cũng được hiệu quả tốt. Chỉ cần chụp mũ, cái mũ càng to càng nặng thì cho dù người khác có trong sạch tới cỡ nào cũng sẽ bị kéo xuống vũng bùn. Nhưng hôm nay lại không có tác dụng?
Suy cho cùng, La Tiểu Vi chỉ là đứa con gái tuổi vị thành niên, tâm trí còn chưa đủ chín chắn để nhìn rõ sự việc. Những chuyện như cử báo này, điều quan trọng nhất là cái nhìn của người cầm quyền. Ở cái thôn này, người đó chính là đội trưởng.
Hiển nhiên, ông vô cũng chính trực chứ không phải vì đạt được thành tích mà nghe gió lại tưởng là bão. Điều ông quan tâm hơn hết, không phải món lợi của riêng ai mà là lợi ích của cả tập thể.
Một tháng không quá dài nhưng cũng đủ để ông hiểu rõ bản tính của nhóm thanh niên trí thức đầu tiên. Làm tới chức đội trưởng như vầy, chẳng có ai là ngu ngốc cả.
Trong mắt đội trưởng, bốn người Dương Gia Nghi siêng năng , cần mẫn, luôn tạo được lợi ích thiết thực cho thôn. Ngược lại, La Tiểu Vi lộ rõ bản tính của kẻ tiểu nhân, ham ăn nhác làm, thích đâm bọc thóc, thọc bọc gạo. Bởi vậy, lòng ông nghiêng về ai thì không cần nói rõ rồi.
La Tiểu Vi càng ầm ĩ, đội trưởng càng cảm thấy cô có thể gây chuyện. Thời buổi rối loạn như thế này, trong thôn có người như vậy chắc khác nào đang có quả bom nguyên tử nổ chậm.
Ánh mắt đội trưởng trở nên sâu thẳm. Xem ra phải nghĩ cách tiễn La Tiểu Vi đi. Ông không cho phép bất kì cá nhân nào phá huỷ sự yên bình của thôn.
Đội trưởng lấy quyền uy tuyệt đối của mình ra để chấm dứt mớ hỗn độn này. Ông đuổi mọi người trở về, trước khi đi nhìn La Tiểu Vi một cái lạnh băng, khiến cô ả rùng mình.
Cái liếc mắt này, dường như ông cố ý để tất cả mọi người đều thấy. Đây cũng là lời cảnh cáo mà không cần nói ra.
La Tiểu Vi như người bị rút hết sức lực, ngồi bệch xuống nền đất. Mặt mũi và cổ đều lấm lem nhọ nồi. Chẳng ai để ý tới cô ả cả, gieo gió thì gặt bão thôi.
Dương Gia Nghi cảm thấy mỹ mãn, dẫn theo hai em, cùng dòng người trở về. Cô cảm thấy đội trưởng sẽ không tha cho La Tiểu Vi, không chừng cô ả sẽ bị đổi đi nơi khác. Như vậy cũng tốt, người này cho cô cảm giác âm độc như loài rắn vậy, chỉ chờ có cơ hội là hại người khác ngay.
Vùng núi rừng về khuya, sương mù giăng kín lối, hơi thở con người phả ra tạo thành những làn khói ấm. Mọi người hóng hớt xong xuôi, cùng nhau trở về nhà. Họ rầm rì khe khẽ bàn tán. Khung cảnh như náo nhiệt hẳn lên.
Dương Gia Nghi về tới phòng. Hơi ấm trong phòng khiến cơ thể ba người như sống lại. Họ thoả mãn mà hít một hơi thật sâu, rồi thở dài một hơi.
Dương Gia Nghi và Gia Linh nhìn nhau cười. Mắt Gia Ngọc loé sáng. Cô bé không hiểu vì sao hai chị lại có vẻ vui vẻ như vậy, chiếc đầu nhỏ xoay qua xoay lại vài lần.
"A!"
Dương Gia Nghi đẩy hai em lên giường.
"Ngủ tiếp đi, mai còn dậy sớm."
"Dạ."
"A."
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, kéo chăn đắp lên ngực rồi nhắm mắt lại.
Dương Gia Nghi lại không ngủ được. Đầu cô mãi suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Đúng rồi! Cô mở mắt. Đám củ mài của bốn người Thái Hồng Loan ở đâu? Khi nãy, trong bao lương thực chỉ có những thứ được đại đội chia cho cùng với một ít rau và nấm khô. Họ đã giấu củ mài đi rồi.
Xem ra, họ đã lập kế hoạch cho việc này từ sớm. Có lẽ La Tiểu Vi đã làm gì đó khiến họ chịu không nổi nên mới tìm cơ hội đuổi cô ta đi.
Thiếu nữ nghĩ đến đây thì yên tâm, xem ra lần này La Tiểu Vi khó thoát. Cô ả tối ngày dùng ánh mắt âm trầm nhìn người, không biết trong lòng đang tính toán chuyện xấu gì, ai mà chịu cho nổi. Lúc trước cô một thân một mình thì không sợ, nhưng giờ có thêm hai đứa nhỏ, chỉ sợ cô ả lấy chúng làm mục tiêu. Cô còn định qua một thời gian sẽ tìm cách đuổi cô ả đi nơi khác. Như bây giờ thì rất tốt.
Hô hấp của thiếu nữ dần trở nên dài lâu, đều đều...
Sáng hôm sau, mặt trời chưa ló dạng mà đội trưởng đã khua xe bò đến kí túc xá. La Tiểu Vi không muốn đi, nhưng vẫn bị buộc lên xe. Đội trưởng yêu cầu hai thanh niên trí thức đi theo để làm nhân chứng.
Dương Gia Nghi không muốn đi, La Mẫn xung phong, Đặng Hải Đăng là nhóm trưởng nên cũng cần đi theo.
Chàng thanh niên này cười khổ. La Tiểu Vi làm chuyện như vậy, anh ta thân là nhóm trưởng cũng sẽ bị mắng lây. Đúng là làm người khó chịu mà.
Ba người ngồi ngay ngắn trên xe. Đội trưởng vung roi. Con bò già chậm rãi chạy về phía trước rồi nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn.
Tại sao như vậy chứ?
Chiêu này cô ả sử dụng lần nào cũng được hiệu quả tốt. Chỉ cần chụp mũ, cái mũ càng to càng nặng thì cho dù người khác có trong sạch tới cỡ nào cũng sẽ bị kéo xuống vũng bùn. Nhưng hôm nay lại không có tác dụng?
Suy cho cùng, La Tiểu Vi chỉ là đứa con gái tuổi vị thành niên, tâm trí còn chưa đủ chín chắn để nhìn rõ sự việc. Những chuyện như cử báo này, điều quan trọng nhất là cái nhìn của người cầm quyền. Ở cái thôn này, người đó chính là đội trưởng.
Hiển nhiên, ông vô cũng chính trực chứ không phải vì đạt được thành tích mà nghe gió lại tưởng là bão. Điều ông quan tâm hơn hết, không phải món lợi của riêng ai mà là lợi ích của cả tập thể.
Một tháng không quá dài nhưng cũng đủ để ông hiểu rõ bản tính của nhóm thanh niên trí thức đầu tiên. Làm tới chức đội trưởng như vầy, chẳng có ai là ngu ngốc cả.
Trong mắt đội trưởng, bốn người Dương Gia Nghi siêng năng , cần mẫn, luôn tạo được lợi ích thiết thực cho thôn. Ngược lại, La Tiểu Vi lộ rõ bản tính của kẻ tiểu nhân, ham ăn nhác làm, thích đâm bọc thóc, thọc bọc gạo. Bởi vậy, lòng ông nghiêng về ai thì không cần nói rõ rồi.
La Tiểu Vi càng ầm ĩ, đội trưởng càng cảm thấy cô có thể gây chuyện. Thời buổi rối loạn như thế này, trong thôn có người như vậy chắc khác nào đang có quả bom nguyên tử nổ chậm.
Ánh mắt đội trưởng trở nên sâu thẳm. Xem ra phải nghĩ cách tiễn La Tiểu Vi đi. Ông không cho phép bất kì cá nhân nào phá huỷ sự yên bình của thôn.
Đội trưởng lấy quyền uy tuyệt đối của mình ra để chấm dứt mớ hỗn độn này. Ông đuổi mọi người trở về, trước khi đi nhìn La Tiểu Vi một cái lạnh băng, khiến cô ả rùng mình.
Cái liếc mắt này, dường như ông cố ý để tất cả mọi người đều thấy. Đây cũng là lời cảnh cáo mà không cần nói ra.
La Tiểu Vi như người bị rút hết sức lực, ngồi bệch xuống nền đất. Mặt mũi và cổ đều lấm lem nhọ nồi. Chẳng ai để ý tới cô ả cả, gieo gió thì gặt bão thôi.
Dương Gia Nghi cảm thấy mỹ mãn, dẫn theo hai em, cùng dòng người trở về. Cô cảm thấy đội trưởng sẽ không tha cho La Tiểu Vi, không chừng cô ả sẽ bị đổi đi nơi khác. Như vậy cũng tốt, người này cho cô cảm giác âm độc như loài rắn vậy, chỉ chờ có cơ hội là hại người khác ngay.
Vùng núi rừng về khuya, sương mù giăng kín lối, hơi thở con người phả ra tạo thành những làn khói ấm. Mọi người hóng hớt xong xuôi, cùng nhau trở về nhà. Họ rầm rì khe khẽ bàn tán. Khung cảnh như náo nhiệt hẳn lên.
Dương Gia Nghi về tới phòng. Hơi ấm trong phòng khiến cơ thể ba người như sống lại. Họ thoả mãn mà hít một hơi thật sâu, rồi thở dài một hơi.
Dương Gia Nghi và Gia Linh nhìn nhau cười. Mắt Gia Ngọc loé sáng. Cô bé không hiểu vì sao hai chị lại có vẻ vui vẻ như vậy, chiếc đầu nhỏ xoay qua xoay lại vài lần.
"A!"
Dương Gia Nghi đẩy hai em lên giường.
"Ngủ tiếp đi, mai còn dậy sớm."
"Dạ."
"A."
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, kéo chăn đắp lên ngực rồi nhắm mắt lại.
Dương Gia Nghi lại không ngủ được. Đầu cô mãi suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Đúng rồi! Cô mở mắt. Đám củ mài của bốn người Thái Hồng Loan ở đâu? Khi nãy, trong bao lương thực chỉ có những thứ được đại đội chia cho cùng với một ít rau và nấm khô. Họ đã giấu củ mài đi rồi.
Xem ra, họ đã lập kế hoạch cho việc này từ sớm. Có lẽ La Tiểu Vi đã làm gì đó khiến họ chịu không nổi nên mới tìm cơ hội đuổi cô ta đi.
Thiếu nữ nghĩ đến đây thì yên tâm, xem ra lần này La Tiểu Vi khó thoát. Cô ả tối ngày dùng ánh mắt âm trầm nhìn người, không biết trong lòng đang tính toán chuyện xấu gì, ai mà chịu cho nổi. Lúc trước cô một thân một mình thì không sợ, nhưng giờ có thêm hai đứa nhỏ, chỉ sợ cô ả lấy chúng làm mục tiêu. Cô còn định qua một thời gian sẽ tìm cách đuổi cô ả đi nơi khác. Như bây giờ thì rất tốt.
Hô hấp của thiếu nữ dần trở nên dài lâu, đều đều...
Sáng hôm sau, mặt trời chưa ló dạng mà đội trưởng đã khua xe bò đến kí túc xá. La Tiểu Vi không muốn đi, nhưng vẫn bị buộc lên xe. Đội trưởng yêu cầu hai thanh niên trí thức đi theo để làm nhân chứng.
Dương Gia Nghi không muốn đi, La Mẫn xung phong, Đặng Hải Đăng là nhóm trưởng nên cũng cần đi theo.
Chàng thanh niên này cười khổ. La Tiểu Vi làm chuyện như vậy, anh ta thân là nhóm trưởng cũng sẽ bị mắng lây. Đúng là làm người khó chịu mà.
Ba người ngồi ngay ngắn trên xe. Đội trưởng vung roi. Con bò già chậm rãi chạy về phía trước rồi nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.