Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 83: Vén tay áo cãi nhau

Tiểu Yêu Nữ

10/09/2024

Trái tim La Tiểu Vi đập như trống trận. Cô ả cắn môi, miệng chưa nói mà mắt đã đỏ, làm Đỗ Trung thương tiếc không thôi.

"Đội trưởng, cháu cũng biết trộm cắp là sai, nhưng cháu đã hết cách. Đều là thanh niên trí thức với nhau, bọn họ không giúp đỡ cháu thì thôi, thường ngày còn đi ra đi vào cô lập cháu.

Bọn họ ỷ vào có vài đồng tiền dơ thì bắt đầu xem thường người..."

La Tiểu Vi thấy đội trưởng chau mày, lộ rõ vẻ hết kiên nhẫn thì đổi giọng, nghe càng ai oán: "Đội trưởng, cháu đây là suy nghĩ cho đội sản xuất chúng ta, bọn họ như vậy là không đúng, đó là tư tưởng hủ bại, ham mê hưởng thụ. Đội trưởng, bọn họ làm như vậy chẳng những đi ngược lại với đường lối của Đảng, chia rẽ sự đoàn kết của nhân dân."

Dương Gia Nghi nghe tới đây thì há hốc mồm. Đầu óc của cô nàng này làm việc rất nhanh, chưa gì mà đã chụp một cái mũ vừa to vừa dày lên đầu mọi người rồi. Cô nghe rõ ràng, cô ả đang muốn kéo đám người Thái Hồng Loan và La Mẫn xuống nước đây mà.

Lúc này, ba người Thái Hồng Loan đã rất lo lắng. Thành phần gia đình của bọn họ có vấn đề, không thể dính vào những thứ này. Trong lòng La Mẫn cũng vòng quanh suy nghĩ biện pháp ứng đối.

"Lãnh đạo yêu cầu thanh niên trí thức xuống nông thôn là để xây dựng nông thôn, để thanh thiếu niên có thể cảm nhận sự vất vả của người nông dân.

Nhưng mà ngài xem! Họ đã làm gì? Chia rẻ sự đoàn kết của mọi người trong ký túc xá, lấy tiền xây nhà làm những thứ vô bổ, trong khi người khác đói khổ thì nhìn không thấy..."

Cô ả chưa kịp dứt lời, thôn dân lúc nãy chạy đi lấy xe đạp đã khua xe bò quay trở lại. Đội trưởng cũng không hỏi vì sao mà vội nói:

"Nhanh, nhanh, đồng chí Vệ Dân nhanh lên xe."

Trời tối đen như thế này, dù là xe bò hay xe đạp đều rất nguy hiểm. Đội trưởng sợ họ không thấy đường nên đưa cái đèn pin trên tay qua. Thái Hồng Loan và Thái Hồng Cảnh nhanh chóng đỡ Trần Vệ Dân lên xe. La Mẫn liếc nhìn La Tiểu Vi rồi đứng im tại chỗ. Cô sợ mình đi rồi, La Tiểu Vi nói bậy cũng không ai giúp đỡ cãi lại.

Lúc này, Trần Vệ Dân đã đau nói không nên lời. Mặt đổ đầy mồ hôi, càng trắng bệch.

La Tiểu Vi thấy vậy thì vừa cấp vừa tức, la hét toáng lên: "Đừng đi! Không được đi! Tôi chưa nói xong!"



Bấy giờ, cô ả đầu tóc rũ rượi, nhe răng trừng mắt, người không biết còn tưởng là bà điên nào. Cũng phải thôi, cô ả đã bất chấp tất cả, trong lòng có ngọn lửa càng cháy càng to, đầu óc cũng trở nên cuồng loạn.

"Cô im đi!" Dương Gia Nghi quát. "Cô nói giống như trần đời này ai cũng có tội, chỉ mình cô là vô tội vậy."

Đáng lí ra hôm nay cô chỉ muốn làm người đứng xem để hóng hớt, nhưng La Tiểu Vi lại muốn kéo cô xuống nước, trong lời ngoài lời đều ý rằng xây nhà ở riêng là tư tưởng hủ bại. Điều này không thể nhịn nữa.

"Ai nói cô biết việc xây nhà là không đúng? Nói như cô thì tất cả mọi người đều sai rồi."

La Tiểu Vi lắc đầu: "Không đúng, mọi người xây nhà là vì cần thiết, thanh niên trí thức đã có kí túc xá, không cần thiết xây thêm nhà, mấy người xây nó chủ yếu là thoả mãn tính ham hưởng lạc của mình."

La Tiểu Vi càng nói, cô ả càng cảm thấy rất đúng, trong bụng hơi mừng thầm. Kì này, để coi mấy người thoát như thế nào. Ha ha ha.

Dương Gia Nghi muốn trợn trắng: "Ai nói với cô là không cần thiết? Người ta nói không biết thì dựa cột mà nghe, trên đời này sợ nhất chính là những kẻ có khối óc bằng hạt tiêu như cô đấy..."

Cô gái nhỏ không đợi cô ả mở miệng mà nói tiếp. Nói thật, cô chờ cái ngày này lâu lắm rồi. La Tiểu Vi như con sâu làm rầu nồi canh vậy, vừa ghê tởm và đáng ghét.

"Bây giờ chính sách mới được ban hành, từ đây tới cuối năm còn một đợt thanh niên trí thức đến nữa, kí túc xá chắc chắn không đủ chỗ ở. Chúng tôi bỏ tiền xây nhà là để giảm bớt gánh nặng cho mọi người, đại đội không cần bỏ sức người sức của xây để xây dựng thêm nữa. Mặt khác, tuy nhà ở thuộc về chúng tôi, nhưng nếu có ai được quay trở lại thành phố, nhà ở sẽ thuộc sở hữu của thôn.

Biết cái này là gì không? Chúng tôi đây là làm cống hiến cho đội sản xuất đấy!"

Đội trưởng gật gù. Mắt La Mẫn sáng rực. Thôn dân khe khẽ nói nhỏ với nhau. Đối với thôn dân mà nói, việc thanh niên trí thức xây nhà ở riêng là chuyện tốt. Mọi người có thể dựa vào đó kiếm ít tiền trang trải cho sinh hoạt. Người nông dân mà, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tiền thu vào cũng chỉ trông chờ ở ruộng đồng. Nay lại có thể kiếm thêm, dù ít dù nhiều cũng đỡ đần lúc khốn khó.

Khu đất xây kí túc xá nằm bên cạnh thôn, vị trí không tốt. Thanh niên trí thức xây nhà thì cũng xây ở đây. Chỗ này thôn dân chê nên không có chuyện chiếm nền nhà. Dù sao đất trống rất nhiều, đến khi bọn họ muốn xây nhà thì chọn chỗ khác tốt hơn là được. Huống chi lúc trước đã nói rõ, nhà ở thuộc về thanh niên trí thức nhưng đất nền lại thuộc sở hữu của thôn, ai về thành thì cả nhà cả đất đều thành của công. Đến lúc đó người trong thôn muốn, có thể bỏ ra số tiền ít hơn bình thường để mua nó. Nghĩ đi nghĩ lại thì đây là việc tốt không thể nào tốt hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook