Xuyên Sách: Nam Phụ Cùng Phản Diện Cưới Trước Yêu Sau
Chương 28
Mặt trời ^_^
01/10/2024
Lục Khương gãi gãi đầu rồi trả lời qua loa: "Không có gì, chỉ là chút vết thương nhỏ. Anh có hộp y tế không?"
"Vết thương nhỏ?" Vĩ Thành điều khiển xe lăn đến trước mặt cậu sau đó lạnh giọng cất lời.
"Ai đánh cậu?" Vĩ Thành lặp lại câu hỏi ban nãy lần nữa, giọng điệu lần này của anh rất mất kiên nhẫn.
Trước tình cảnh này, Lục Khương đành nói thật: "Tôi bị mấy tên côn đồ đánh."
Vĩ Thành ngay lập tức nhíu mày, ánh mắt anh trở nên thâm sâu khó đoán.
Lát sau, không biết có phải anh bị ma xui quỷ khiến hay không nhưng anh đột nhiên đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương trên má của Lục Khương
"Đau." Lục Khương bất giác la lên, cả người cậu co rúm lại.
"Xin lồi." Vĩ Thành cuống quýt rút tay lại, anh dùng giọng điệu khẩn trương đế nói lời xin lỗi với Lục Khương.
"Thật ra cũng không đau đến vậy. Chỉ là hành động vừa rồi của anh quá đột ngột làm tôi giật mình." Lục Khương vừa cười vừa thành thật trả lời.
Sau khi nghe những lời này của Lục Khương, Vĩ Thành chỉ nâng mắt nhìn cậu chứ không cất giọng nói lời nào.
Không gian vì vậy đột nhiên yên tĩnh đến lạ, lặng ngắt như tờ.
"Cậu qua ghế ngồi! Đợi tôi!" Vĩ Thành nhàn nhạt cất giọng. Lời nói của anh tuy mang đậm ý tứ ra lệnh nhưng giọng điệu của anh lại mang chút dịu dàng, dỗ dành.
Lục Khương không hiểu ý định của Vĩ Thành là thế nào. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nhấc chân bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống.
Bên này, Vĩ Thành không nói thêm lời nào nữa, anh cứ thế điều khiển xe lăn đến cái tủ đầu giường.
Lát sau, Vĩ Thành đã cầm hộp y tế trên tay, anh từ từ điều khiển xe lăn đến chỗ Lục Khương.
Lục Khương cứ ngỡ, Vĩ Thành lấy hộp y tế là muốn đưa cho cậu. Vậy nên cậu theo bản năng đưa tay ra nhận lấy.
Tuy nhiên tay cậu cứ thế lơ lửng giữa không trung rất lâu nhưng Vĩ Thành vẫn chưa đưa hộp y tế cho cậu.
"Để tôi." Vĩ Thành vừa đưa tay mở hộp y tế vừa cất giọng nói.
Lời nói của Vĩ Thành luôn vậy, bao giờ cũng không đầu không đuôi, không có ý tứ rõ ràng. Lục Khương đưa mắt ngơ ngác nhìn anh.
Lục Khương đang định lên tiếng thắc mắc. Tuy nhiên lời còn chưa kịp nói thì Vĩ Thành đã đi trước một bước mà dành nói trước: "Để tôi giúp cậu xử lý vết thương."
Lục Khương nghe vậy liền nhanh chóng từ chối, cậu vừa xua xua tay vừa nói: "Anh không cần phí tâm giúp tôi. Tôi có thể tự làm được."
Vĩ Thành hoàn toàn không nghe lọt tai những lời này, anh vẫn tiếp tục hành động của mình. Anh cẩn thận lấy bông băng ra khỏi hộp y tế.
"Ngồi yên." Vĩ Thành nhẹ nhàng lên tiếng. Sau đó, anh hoàn toàn không hề cho Lục Khương cơ hội từ chối mà bắt đầu giúp cậu
Trước sự kiên quyết này của Vĩ Thành, Lục Khương dù muốn dù không cũng đành chịu ngồi yên chịu trói, ngoan ngoãn đế anh xử lý vết thương.
Vĩ Thành nhẹ nhàng dùng tăm bông nhúng một ít thuốc xác trùng rồi từ từ chạm nhẹ vào vết thương trên cánh tay cậu. Các thao tác của anh nhẹ nhàng như lông vũ khiến Lục Khương chỉ cảm thấy đau nhè nhẹ.
Cánh tay của Lục Khương bị thương là vì ngay khi ngã xuống, cậu đưa tay chống đỡ nên khiến cánh tay trầy một mảng.
Sau khi xử lý xong vết thương ở cánh tay, Vĩ Thành lại lấy ra một tuýp thuốc bôi giảm sưng và giảm bầm. Anh bóp nhẹ thuốc ra ngón tay rồi lại cẩn trọng bôi lên phần má bị bẩm tím của cậu.
Chẳng biết qua bao lâu, tất cả các vết thương của Lục Khương đều đã được Vĩ Thành xử lý.
"Cảm ơn." Lục Khương vừa cười rộ lên vừa cất giọng niềm nở.
Vĩ Thành chỉ nâng mắt nhìn Lục Khương giây lát chứ không nói thêm lời nào.
"Anh tập vật lý trị liệu thế nào rồi?" Lục Khương đột nhiên nhớ đến chuyện này. Vậy nên cậu không nghĩ ngợi gì
nhiều liền lên tiếng hỏi.
"Không có tiến triển." Vĩ Thành vừa đóng hộp y tế vừa nhàn nht trả lời, giọng iệu của anh không nghe rõ sắc
thái.
Lục Khương nghe vậy thì bấy giác đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai anh: "Đừng nản lòng. Anh chỉ mới tập được một
buổi, chưa thể nói trước được điều gì."
Lục Khương đang định nói tiếp thì đột nhiên âm thanh gõ cửa vang lên.
"Tôi vào dọn phòng." Người hầu ngoài cửa rụt rè cất giọng nói.
Âm thanh này là của Thẩm Lạc. Lẽ nào đây là công việc mà quản gia vừa mới giao cho Thẩm Lạc?
"Vào đi!" Vĩ Thành lạnh giọng nói, giọng điệu vô cùng hời hợt, khác hẳn lúc anh nói chuyện với Lục Khương.
Người hầu nghe xong liền đẩy cửa bước vào. Người đến đúng thật là Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc không hề biết Lục Khương cũng đang ở trong phòng này. Vậy nên ngay khi vừa nhìn thấy Lục Khương,
Thẩm Lạc không kiềm chế được mà gọi lớn: "Anh, anh cũng ở đây?"
Lục Khương nhẹ nhàng gật đầu rồi mới lên tiếng tiếp lời: "Tôi vào phòng Vĩ Thành mượn chút đồ."
Thầm Lạc không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên cất giọng hỏi: "Anh và thiếu gia rốt cuộc có quan hệ
gì?"
Ngay khi vừa nghe thấy câu hỏi này, Lục Khương cứng đờ tại chỗ. Thật sự cậu không biết phải nói thế nào cho
Thẩm Lạc dễ hình dung mối quan hệ giữa cậu và Vĩ Thành.
Trong lúc Lục Khương còn đang đau đầu suy nghĩ thì Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng trả lời trước.
"Vợ chồng." Vĩ Thành vừa nhìn thẳng vào mắt Thầm Lạc vừa dứt khoát nói. Không biết tại sao nhưng anh lại
dùng giọng điệu tuyên bố đề nói với Thẩm Lạc.
"Vết thương nhỏ?" Vĩ Thành điều khiển xe lăn đến trước mặt cậu sau đó lạnh giọng cất lời.
"Ai đánh cậu?" Vĩ Thành lặp lại câu hỏi ban nãy lần nữa, giọng điệu lần này của anh rất mất kiên nhẫn.
Trước tình cảnh này, Lục Khương đành nói thật: "Tôi bị mấy tên côn đồ đánh."
Vĩ Thành ngay lập tức nhíu mày, ánh mắt anh trở nên thâm sâu khó đoán.
Lát sau, không biết có phải anh bị ma xui quỷ khiến hay không nhưng anh đột nhiên đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương trên má của Lục Khương
"Đau." Lục Khương bất giác la lên, cả người cậu co rúm lại.
"Xin lồi." Vĩ Thành cuống quýt rút tay lại, anh dùng giọng điệu khẩn trương đế nói lời xin lỗi với Lục Khương.
"Thật ra cũng không đau đến vậy. Chỉ là hành động vừa rồi của anh quá đột ngột làm tôi giật mình." Lục Khương vừa cười vừa thành thật trả lời.
Sau khi nghe những lời này của Lục Khương, Vĩ Thành chỉ nâng mắt nhìn cậu chứ không cất giọng nói lời nào.
Không gian vì vậy đột nhiên yên tĩnh đến lạ, lặng ngắt như tờ.
"Cậu qua ghế ngồi! Đợi tôi!" Vĩ Thành nhàn nhạt cất giọng. Lời nói của anh tuy mang đậm ý tứ ra lệnh nhưng giọng điệu của anh lại mang chút dịu dàng, dỗ dành.
Lục Khương không hiểu ý định của Vĩ Thành là thế nào. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nhấc chân bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống.
Bên này, Vĩ Thành không nói thêm lời nào nữa, anh cứ thế điều khiển xe lăn đến cái tủ đầu giường.
Lát sau, Vĩ Thành đã cầm hộp y tế trên tay, anh từ từ điều khiển xe lăn đến chỗ Lục Khương.
Lục Khương cứ ngỡ, Vĩ Thành lấy hộp y tế là muốn đưa cho cậu. Vậy nên cậu theo bản năng đưa tay ra nhận lấy.
Tuy nhiên tay cậu cứ thế lơ lửng giữa không trung rất lâu nhưng Vĩ Thành vẫn chưa đưa hộp y tế cho cậu.
"Để tôi." Vĩ Thành vừa đưa tay mở hộp y tế vừa cất giọng nói.
Lời nói của Vĩ Thành luôn vậy, bao giờ cũng không đầu không đuôi, không có ý tứ rõ ràng. Lục Khương đưa mắt ngơ ngác nhìn anh.
Lục Khương đang định lên tiếng thắc mắc. Tuy nhiên lời còn chưa kịp nói thì Vĩ Thành đã đi trước một bước mà dành nói trước: "Để tôi giúp cậu xử lý vết thương."
Lục Khương nghe vậy liền nhanh chóng từ chối, cậu vừa xua xua tay vừa nói: "Anh không cần phí tâm giúp tôi. Tôi có thể tự làm được."
Vĩ Thành hoàn toàn không nghe lọt tai những lời này, anh vẫn tiếp tục hành động của mình. Anh cẩn thận lấy bông băng ra khỏi hộp y tế.
"Ngồi yên." Vĩ Thành nhẹ nhàng lên tiếng. Sau đó, anh hoàn toàn không hề cho Lục Khương cơ hội từ chối mà bắt đầu giúp cậu
Trước sự kiên quyết này của Vĩ Thành, Lục Khương dù muốn dù không cũng đành chịu ngồi yên chịu trói, ngoan ngoãn đế anh xử lý vết thương.
Vĩ Thành nhẹ nhàng dùng tăm bông nhúng một ít thuốc xác trùng rồi từ từ chạm nhẹ vào vết thương trên cánh tay cậu. Các thao tác của anh nhẹ nhàng như lông vũ khiến Lục Khương chỉ cảm thấy đau nhè nhẹ.
Cánh tay của Lục Khương bị thương là vì ngay khi ngã xuống, cậu đưa tay chống đỡ nên khiến cánh tay trầy một mảng.
Sau khi xử lý xong vết thương ở cánh tay, Vĩ Thành lại lấy ra một tuýp thuốc bôi giảm sưng và giảm bầm. Anh bóp nhẹ thuốc ra ngón tay rồi lại cẩn trọng bôi lên phần má bị bẩm tím của cậu.
Chẳng biết qua bao lâu, tất cả các vết thương của Lục Khương đều đã được Vĩ Thành xử lý.
"Cảm ơn." Lục Khương vừa cười rộ lên vừa cất giọng niềm nở.
Vĩ Thành chỉ nâng mắt nhìn Lục Khương giây lát chứ không nói thêm lời nào.
"Anh tập vật lý trị liệu thế nào rồi?" Lục Khương đột nhiên nhớ đến chuyện này. Vậy nên cậu không nghĩ ngợi gì
nhiều liền lên tiếng hỏi.
"Không có tiến triển." Vĩ Thành vừa đóng hộp y tế vừa nhàn nht trả lời, giọng iệu của anh không nghe rõ sắc
thái.
Lục Khương nghe vậy thì bấy giác đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai anh: "Đừng nản lòng. Anh chỉ mới tập được một
buổi, chưa thể nói trước được điều gì."
Lục Khương đang định nói tiếp thì đột nhiên âm thanh gõ cửa vang lên.
"Tôi vào dọn phòng." Người hầu ngoài cửa rụt rè cất giọng nói.
Âm thanh này là của Thẩm Lạc. Lẽ nào đây là công việc mà quản gia vừa mới giao cho Thẩm Lạc?
"Vào đi!" Vĩ Thành lạnh giọng nói, giọng điệu vô cùng hời hợt, khác hẳn lúc anh nói chuyện với Lục Khương.
Người hầu nghe xong liền đẩy cửa bước vào. Người đến đúng thật là Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc không hề biết Lục Khương cũng đang ở trong phòng này. Vậy nên ngay khi vừa nhìn thấy Lục Khương,
Thẩm Lạc không kiềm chế được mà gọi lớn: "Anh, anh cũng ở đây?"
Lục Khương nhẹ nhàng gật đầu rồi mới lên tiếng tiếp lời: "Tôi vào phòng Vĩ Thành mượn chút đồ."
Thầm Lạc không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên cất giọng hỏi: "Anh và thiếu gia rốt cuộc có quan hệ
gì?"
Ngay khi vừa nghe thấy câu hỏi này, Lục Khương cứng đờ tại chỗ. Thật sự cậu không biết phải nói thế nào cho
Thẩm Lạc dễ hình dung mối quan hệ giữa cậu và Vĩ Thành.
Trong lúc Lục Khương còn đang đau đầu suy nghĩ thì Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng trả lời trước.
"Vợ chồng." Vĩ Thành vừa nhìn thẳng vào mắt Thầm Lạc vừa dứt khoát nói. Không biết tại sao nhưng anh lại
dùng giọng điệu tuyên bố đề nói với Thẩm Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.