Xuyên Sách: Nam Phụ Cùng Phản Diện Cưới Trước Yêu Sau
Chương 29
Mặt trời ^_^
01/10/2024
Lục Khương nương theo âm thanh mà quay đầu lại nhìn Vĩ Thành. Trên khuôn mặt của cậu lúc này lộ rõ sự kinh ngạc, sửng sốt.
Phản ứng của Lục Khương chưa là gì so với phản ứng của Thẩm Lạc.
Thấm Lạc cứng đờ, sắc mặt cậu không có chút máu, cả đầu trở nên ong ong. Cậu không tin vào tai mình nên rất lâu sau liền cất giọng hỏi lại. Cậu vừa dùng ánh mắt buồn bã nhìn sang Lục Khương vừa chậm rãi lên tiếng: "Anh, có thật không?"
Lục Khương nghe vậy thì lúng túng, cậu không biết phải trả lời thế nào mới hợp lý. Cậu và Vĩ Thành trên danh nghĩa thì đúng thật là vợ chồng nhưng về bản chất lại không hẳn.
Không đợi Lục Khương trả lời, Vĩ Thành đã chen giọng nói trước. Anh vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Thẩm Lạc vừa lạnh giọng nói: "'Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu."
"Bây giờ ở đây không có việc của cậu. Phòng cũng không cần cậu dọn." Vĩ Thành cất giọng nói tiếp. (1
Thẩm Lạc vốn rụt rè, nhút nhát nên ngay khi cậu nghe những lời này liền co rúm cả người. Cậu vừa run rẩy vừa đáp "vâng" rồi nhấc chân cất bước đi ra khỏi phòng.
Sau khi Thẩm Lạc đã đi được một lúc thì Lục Khương mới lên tiếng hỏi Vĩ Thành: "Tại sao anh lại nói chúng ta là quan hệ vợ chồng với Thẩm Lạc?"
Lục Khương thật sự không hiểu những hành động và lời nói ban nãy của Vĩ Thành.
Rõ ràng hơn ai hết, Vĩ Thành là người cực kỳ bài xích cuộc hôn nhân này. Theo lý mà nói thì anh rất ghét người khác nói cậu và anh là vợ chồng. Vậy mà lúc nãy, Vĩ Thành lại chính miệng thừa nhận.
Ngay khi nghe những lời này, Vĩ Thành không kiềm chế được mà nhíu chặt mày. Tiếp đó anh hừ lạnh một tiếng rồi mới cất giọng tiếp lời Lục Khương.
Tuy nhiên Vĩ Thành lại không trả lời câu hỏi của Lục Khương mà lại nói chuyện khác: "Cậu và cậu ta quan hệ không tồi nhỉ?" (1
Không biết lý do tại sao, nhưng giọng điệu của anh lúc này pha chút chất vấn pha cùng chút giận dỗi.
"Y anh là Thẩm Lạc?" Lục Khương vừa tròn mắt nhìn Vĩ Thành, vừa cất giọng hỏi lại.
Vĩ Thành không trả lời, anh chỉ hừ lạnh một tiếng. Khuôn mặt lộ rõ sự giận dỗi.
"Nhưng tại sao lại giận? Rõ ràng cậu còn chưa làm gì Vĩ Thành." Lục Khương khó hiểu mà nghĩ.
"Cậu ta chính là người trong lòng cậu?" Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo cùng giọng điệu không có chút từ tính.
"Người trong lòng gì chứ?" Lục Khương ngay lập tức hỏi lại.
Đây là lần thứ hai Vĩ Thành nói đến vấn đề này. Có vẻ như anh có chấp niệm rất lớn với việc cậu đã có người trong lòng hay chưa.
Nhưng..tại sao?
Lẽ nào....
Lẽ nào Vĩ Thành muốn tác hợp cho cậu cùng "người trong lòng"? Nói cách khác thì anh muốn ly hôn với cậu, đúng chứ?
"Không trả lời. Vậy có nghĩa Thẩm Lạc chính là người trong lòng của cậu?" Vĩ Thành đột nhiên nói tiếp. Giọng điệu lần này của anh lạnh tanh, không chỉ vậy giọng điệu của anh còn rất giận dữ.
Lục Khương lúc này không thể đứng yên để Vĩ Thành tự biên tự diễn nữa. Cậu nhanh chóng cất giọng nói rõ: "Tôi không biết tại sao anh luôn nghĩ rằng tôi đã có người hầu lòng. Nhưng tôi và Thẩm Lạc thật sự trong sạch."
Nói rồi, Lục Khương bắt đầu kể hết mọi chuyện. Chuyện cậu gặp Thẩm Lạc như thế nào, hoàn cảnh cậu ta ra sao.
Tất cả cậu đều kế cho Vĩ Thành nghe.
Không biết có phải Lục Khương xuất hiện ảo giác hay không. Nhưng ngay khi Vĩ Thành nghe cậu giải thích rõ ràng thì sắc mặt anh liền trở nên có sức sống hơn, không còn âm u như ít phút trước.
"Vậy cậu thật sự chưa có người trong lòng?" Vĩ Thành lại đột nhiên lên tiếng trước sự ngỡ ngàng của Lục Khương.
Lần này, anh không dùng giọng điệu khó chịu lạnh lùng thay vào đó giọng điệu của anh lúc này lộ rõ sự mong đợi.
"Vấn đề này quan trọng lắm hả? Tại sao Vĩ Thành cứ luôn miệng nhắc mãi." Lục Khương thật sự không hiểu, cậu đau đầu mà nghĩ thầm.
Đợi một lúc mà Lục Khương vẫn không có dấu hiệu trả lời, Vĩ Thành không kiên nhẫn mà cất tiếng nói tiếp: "Tại sao không trả lời?"
Nếu Vĩ Thành muốn biết vậy thì cậu sẽ thỏả mãn anh. Nghĩ rồi, Lục Khương bắt đầu dõng dạc trả lời: "Tôi chưa có người trong lòng." Giọng điệu của cậu vô cùng cứng rắn và kiên định.
Ngay khi lời này của Lục Khương vừa dứt, một nụ cười thoáng hiện trên môi của Vĩ Thành. Nhưng rất nhanh dưới sự khống chế của anh, nó đã nhanh chóng biến mất.
Lục Khương sau khi nói xong thì đột nhiên trong đầu loé lên một suy nghĩ muốn trêu chọc Vĩ Thành.
Vậy nên ngay giây sau Lục Khương vừa cười xấu xa vừa bỡn cợt cất lời: "Thật ra lời ban nãy chỉ là để lừa anh.
Trong tim tôi hiện đã có có bóng hình một người." (1
Vĩ Thành ngay khi nghe những lời này lập tức có phản ứng rất dữ dội. Khuôn mặt của anh trở nên u ám, khắp người toả ra sát khí lạnh lẽo. Anh vừa u ám nhìn Lục Khương vừa trầm khàn nói: "Ai? Kẻ nào?"
Vĩ Thành nắm chặt tay lên thành xe lăn, cả người căng cứng chỉ vì chờ câu trả lời từ Lục Khương. Trạng thái của anh lúc này cứ như thể sau khi nghe được tên kẻ đó; thì anh sẽ lập tức xé xác hắn ta.
Lục Khương chẳng hề cảm nhận được trạng thái bất thường này của Vĩ Thành. Cậu vẫn cứ vô tư, cậu cừa cười tít mắt vừa lả lơi trả lời: "Là anh ~ Người trong lòng của tôi là anh đó~"
Phản ứng của Lục Khương chưa là gì so với phản ứng của Thẩm Lạc.
Thấm Lạc cứng đờ, sắc mặt cậu không có chút máu, cả đầu trở nên ong ong. Cậu không tin vào tai mình nên rất lâu sau liền cất giọng hỏi lại. Cậu vừa dùng ánh mắt buồn bã nhìn sang Lục Khương vừa chậm rãi lên tiếng: "Anh, có thật không?"
Lục Khương nghe vậy thì lúng túng, cậu không biết phải trả lời thế nào mới hợp lý. Cậu và Vĩ Thành trên danh nghĩa thì đúng thật là vợ chồng nhưng về bản chất lại không hẳn.
Không đợi Lục Khương trả lời, Vĩ Thành đã chen giọng nói trước. Anh vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Thẩm Lạc vừa lạnh giọng nói: "'Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu."
"Bây giờ ở đây không có việc của cậu. Phòng cũng không cần cậu dọn." Vĩ Thành cất giọng nói tiếp. (1
Thẩm Lạc vốn rụt rè, nhút nhát nên ngay khi cậu nghe những lời này liền co rúm cả người. Cậu vừa run rẩy vừa đáp "vâng" rồi nhấc chân cất bước đi ra khỏi phòng.
Sau khi Thẩm Lạc đã đi được một lúc thì Lục Khương mới lên tiếng hỏi Vĩ Thành: "Tại sao anh lại nói chúng ta là quan hệ vợ chồng với Thẩm Lạc?"
Lục Khương thật sự không hiểu những hành động và lời nói ban nãy của Vĩ Thành.
Rõ ràng hơn ai hết, Vĩ Thành là người cực kỳ bài xích cuộc hôn nhân này. Theo lý mà nói thì anh rất ghét người khác nói cậu và anh là vợ chồng. Vậy mà lúc nãy, Vĩ Thành lại chính miệng thừa nhận.
Ngay khi nghe những lời này, Vĩ Thành không kiềm chế được mà nhíu chặt mày. Tiếp đó anh hừ lạnh một tiếng rồi mới cất giọng tiếp lời Lục Khương.
Tuy nhiên Vĩ Thành lại không trả lời câu hỏi của Lục Khương mà lại nói chuyện khác: "Cậu và cậu ta quan hệ không tồi nhỉ?" (1
Không biết lý do tại sao, nhưng giọng điệu của anh lúc này pha chút chất vấn pha cùng chút giận dỗi.
"Y anh là Thẩm Lạc?" Lục Khương vừa tròn mắt nhìn Vĩ Thành, vừa cất giọng hỏi lại.
Vĩ Thành không trả lời, anh chỉ hừ lạnh một tiếng. Khuôn mặt lộ rõ sự giận dỗi.
"Nhưng tại sao lại giận? Rõ ràng cậu còn chưa làm gì Vĩ Thành." Lục Khương khó hiểu mà nghĩ.
"Cậu ta chính là người trong lòng cậu?" Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo cùng giọng điệu không có chút từ tính.
"Người trong lòng gì chứ?" Lục Khương ngay lập tức hỏi lại.
Đây là lần thứ hai Vĩ Thành nói đến vấn đề này. Có vẻ như anh có chấp niệm rất lớn với việc cậu đã có người trong lòng hay chưa.
Nhưng..tại sao?
Lẽ nào....
Lẽ nào Vĩ Thành muốn tác hợp cho cậu cùng "người trong lòng"? Nói cách khác thì anh muốn ly hôn với cậu, đúng chứ?
"Không trả lời. Vậy có nghĩa Thẩm Lạc chính là người trong lòng của cậu?" Vĩ Thành đột nhiên nói tiếp. Giọng điệu lần này của anh lạnh tanh, không chỉ vậy giọng điệu của anh còn rất giận dữ.
Lục Khương lúc này không thể đứng yên để Vĩ Thành tự biên tự diễn nữa. Cậu nhanh chóng cất giọng nói rõ: "Tôi không biết tại sao anh luôn nghĩ rằng tôi đã có người hầu lòng. Nhưng tôi và Thẩm Lạc thật sự trong sạch."
Nói rồi, Lục Khương bắt đầu kể hết mọi chuyện. Chuyện cậu gặp Thẩm Lạc như thế nào, hoàn cảnh cậu ta ra sao.
Tất cả cậu đều kế cho Vĩ Thành nghe.
Không biết có phải Lục Khương xuất hiện ảo giác hay không. Nhưng ngay khi Vĩ Thành nghe cậu giải thích rõ ràng thì sắc mặt anh liền trở nên có sức sống hơn, không còn âm u như ít phút trước.
"Vậy cậu thật sự chưa có người trong lòng?" Vĩ Thành lại đột nhiên lên tiếng trước sự ngỡ ngàng của Lục Khương.
Lần này, anh không dùng giọng điệu khó chịu lạnh lùng thay vào đó giọng điệu của anh lúc này lộ rõ sự mong đợi.
"Vấn đề này quan trọng lắm hả? Tại sao Vĩ Thành cứ luôn miệng nhắc mãi." Lục Khương thật sự không hiểu, cậu đau đầu mà nghĩ thầm.
Đợi một lúc mà Lục Khương vẫn không có dấu hiệu trả lời, Vĩ Thành không kiên nhẫn mà cất tiếng nói tiếp: "Tại sao không trả lời?"
Nếu Vĩ Thành muốn biết vậy thì cậu sẽ thỏả mãn anh. Nghĩ rồi, Lục Khương bắt đầu dõng dạc trả lời: "Tôi chưa có người trong lòng." Giọng điệu của cậu vô cùng cứng rắn và kiên định.
Ngay khi lời này của Lục Khương vừa dứt, một nụ cười thoáng hiện trên môi của Vĩ Thành. Nhưng rất nhanh dưới sự khống chế của anh, nó đã nhanh chóng biến mất.
Lục Khương sau khi nói xong thì đột nhiên trong đầu loé lên một suy nghĩ muốn trêu chọc Vĩ Thành.
Vậy nên ngay giây sau Lục Khương vừa cười xấu xa vừa bỡn cợt cất lời: "Thật ra lời ban nãy chỉ là để lừa anh.
Trong tim tôi hiện đã có có bóng hình một người." (1
Vĩ Thành ngay khi nghe những lời này lập tức có phản ứng rất dữ dội. Khuôn mặt của anh trở nên u ám, khắp người toả ra sát khí lạnh lẽo. Anh vừa u ám nhìn Lục Khương vừa trầm khàn nói: "Ai? Kẻ nào?"
Vĩ Thành nắm chặt tay lên thành xe lăn, cả người căng cứng chỉ vì chờ câu trả lời từ Lục Khương. Trạng thái của anh lúc này cứ như thể sau khi nghe được tên kẻ đó; thì anh sẽ lập tức xé xác hắn ta.
Lục Khương chẳng hề cảm nhận được trạng thái bất thường này của Vĩ Thành. Cậu vẫn cứ vô tư, cậu cừa cười tít mắt vừa lả lơi trả lời: "Là anh ~ Người trong lòng của tôi là anh đó~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.