Xuyên Sách: Nam Phụ Cùng Phản Diện Cưới Trước Yêu Sau
Chương 30
Mặt trời ^_^
01/10/2024
Ngay khi Lục Khương vừa dứt lời, cả khoảng không rơi vào tĩnh lặng. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy được chỉ có thể là tiếng hít thở của cả hai.
Không biết qua bao lâu, Vĩ Thành chậm rãi nâng mắt nhìn Lục Khương, một ánh mắt tràn đầy xuân sắc. Anh khàn khàn cất giọng hỏi: "Thật không?"
Lục Khương không nghĩ ngợi gì nhiều, cậu cứ thế lia lịa mà gật đầu.
Tưởng chừng chỉ là một cái gật đầu bình thường. Ấy vậy mà chính nó đã làm nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt vốn lạnh tanh của Vĩ Thành.
"Thưa thiếu gia, có người muốn gặp cậu." Người hầu đột nhiên gõ cửa nói vọng vào phòng.
Vĩ Thành hời hợt hỏi lại: "Ai?"
"Thưa thiếu gia, là con trai lớn nhà họ Lục - Lục Chước." Người hầu kính cẩn cất giọng trả lời.
Vĩ Thành qua loa ra lệnh: "Không gặp. Nói cậu ta về đi!"
Người hầu khó xử đứng ở cửa, một lúc sau mới mạo muội lên tiếng nói tiếp: "Cậu Lục Chước đang ở cạnh tôi."
Lúc lời này vừa dứt cũng là lúc Lục Chước tiến tới đẩy cửa bước vào phòng. Vừa bước vào phòng anh ta liền nhanh chóng nở một nụ cười giả tạo sau đó mới cất giọng nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi có chuyện gấp cần nói với anh."'
Những lời này của Lục Chước tất nhiên là để nói với Vĩ Thành. Từ khi anh ta tiến vào phòng, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Lục Khương.
Bên này Vĩ Thành cũng chẳng thèm nâng mắt nhìn Lục Chước. Thay vào đó anh lại quay sang nói với Lục Khương, giọng điệu chế giễu: "Gia giáo nhà cậu kém thật!"
Lục Khương không hiểu ý của Vĩ Thành muốn nói là như thế nào. Vậy nên ngay lập tức cậu liền lên tiếng hỏi lại:
"Gia giáo gì chứ?"
"Tùy tiện vào phòng của người khác. Nhà cậu dạy dỗ anh cậu như vậy?" Vĩ Thành vừa nhìn Lục Khương vừa hỏi.
Lục Khương nhanh chóng lắc đầu trả lời: "Không phải anh ấy tùy tiện. Có lẽ anh ấy thật sự có chuyện gấp."
"Tôi đến đây là vì có chuyện cần bàn bạc." Lục Chước đột nhiên chen giọng vào.
"Tôi muốn để Thẩm Lạc đến nhà tôi làm người hầu. Mong anh chấp thuận." Lục Chước bắt đầu nói lý do mà anh ta đến đây.
Thật ra Lục Chước đến đây hôm nay không phải là để làm nhiệm vụ công lược Vĩ Thành. Mà là để tiếp cận mục tiêu mới, nam phụ điên tình của thế giới này - Thẩm Lạc.
Theo kịch bản, Lục Chước phải là người cứu giúp Thẩm Lạc. Nhưng tiếc thay, anh ta đã chậm một bước.
Vậy nên vì để tình tiết quay về quỹ đạo vốn có, Lục Chước quyết định đến đây đưa Thẩm Lạc về nhà anh ta. Chỉ có như vậy, anh ta mới dễ dàng công lược nhân vật phụ điên tình này.
Cứ ngỡ lời đề nghị này sẽ day dưa thêm vài câu. Nào ngờ Vĩ Thành không nói hai lời, anh dứt khoát đồng ý với Lục Chước: "Được. Phiền cậu đưa cậu ta đi."
"Không được." Lục Khương bất giác lên tiếng ngăn cản. Cậu đưa Thẩm Lạc về nhà là vì không muốn Thẩm Lạc phải trải qua những đau khổ như trong nguyên tác.
Bây giờ nếu để Thẩm Lạc đi theo Lục Chước thì chẳng khác gì để cậu đi trên vết xe đổ của "Thẩm Lạc" trong nguyên tác.
Vĩ Thành nghe xong lập tức nhíu mày khó chịu, anh dùng giọng điệu quái gở mà nói: "Cậu không muốn?"
Lục Khương vừa gật đầu vừa cất giọng giải thích: "Thẩm Lạc vốn tự ti, rụt rè, tôi sợ cậu ấy sẽ không đi theo anh tôi."
Vĩ Thành hừ lạnh một tiếng rồi mới tiếp lời Lục Khương: "Cậu hiểu cậu ta thật!" Giọng điệu của anh lúc này cực kỳ khó chịu, ánh mắt của anh cứ như thể muốn thiêu sống người tên Thẩm Lạc kia.
"Nếu em đã nói như vậy thì chúng ta có thể hỏi Thẩm Lạc. Nếu như Thẩm Lạc đồng ý đi theo anh vậy thì em không được ngăn cản, được chứ?" Lục Chước chen giọng nói, giọng điệu của anh ta như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.
Lục Khương chần chừ trả lời: "Nhưng mà...."
Không đợi Lục Khương trả lời, Vĩ Thành đã thay cậu quyết định: "Quyết định như vậy đi!"
Nói rồi, Vĩ Thành quay người lại nói với người hầu đang đứng ở cửa: "Cô xuống lầu gọi Thẩm Lạc lên đây!"
Người hầu gái nhanh chóng đáp "vâng" rồi mới quay người rời đi, thoáng cái đã không thấy bóng dáng của cô.
Ít phút sau, người hầu gái dẫn theo Thẩm Lạc bước vào phòng.
Thẩm Lạc run rẩy cúi đầu, cậu tràn đầy sợ hãi mà mở lời hỏi Vĩ Thành: "Thiếu gia cho gọi tôi?"
Vĩ Thành không nhiều lời, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Lục Chước muốn cậu đến nhà cậu ta làm người hầu.
Cậu đồng ý không?"
Thẩm Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn chàng trai tên Lục Chước kia.
Lục Chước cứ tưởng Thẩm Lạc sẽ ngay lập tức đồng ý. Nào ngờ lời nói tiếp theo của Thẩm Lạc lại nằm ngoài sự dự đoán của anh ta.
Thẩm Lạc rưng rưng nước mắt nói với Lục Khương: "Anh, em đã làm gì khiến anh không thích? Anh cứ nói, em có thể thay đổi. Mong anh đừng đuổi em đi."
Lục Khương lúng túng trả lời: "Cậu không làm gì sai. Chỉ là...."
"Em sẽ làm hết mọi việc ở đây. Việc gì cũng được. Anh....anh đừng đuổi em." Thẩm Lạc run rẩy nhìn Lục Khương, cậu nghẹn giọng cầu xin.
Không biết qua bao lâu, Vĩ Thành chậm rãi nâng mắt nhìn Lục Khương, một ánh mắt tràn đầy xuân sắc. Anh khàn khàn cất giọng hỏi: "Thật không?"
Lục Khương không nghĩ ngợi gì nhiều, cậu cứ thế lia lịa mà gật đầu.
Tưởng chừng chỉ là một cái gật đầu bình thường. Ấy vậy mà chính nó đã làm nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt vốn lạnh tanh của Vĩ Thành.
"Thưa thiếu gia, có người muốn gặp cậu." Người hầu đột nhiên gõ cửa nói vọng vào phòng.
Vĩ Thành hời hợt hỏi lại: "Ai?"
"Thưa thiếu gia, là con trai lớn nhà họ Lục - Lục Chước." Người hầu kính cẩn cất giọng trả lời.
Vĩ Thành qua loa ra lệnh: "Không gặp. Nói cậu ta về đi!"
Người hầu khó xử đứng ở cửa, một lúc sau mới mạo muội lên tiếng nói tiếp: "Cậu Lục Chước đang ở cạnh tôi."
Lúc lời này vừa dứt cũng là lúc Lục Chước tiến tới đẩy cửa bước vào phòng. Vừa bước vào phòng anh ta liền nhanh chóng nở một nụ cười giả tạo sau đó mới cất giọng nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi có chuyện gấp cần nói với anh."'
Những lời này của Lục Chước tất nhiên là để nói với Vĩ Thành. Từ khi anh ta tiến vào phòng, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Lục Khương.
Bên này Vĩ Thành cũng chẳng thèm nâng mắt nhìn Lục Chước. Thay vào đó anh lại quay sang nói với Lục Khương, giọng điệu chế giễu: "Gia giáo nhà cậu kém thật!"
Lục Khương không hiểu ý của Vĩ Thành muốn nói là như thế nào. Vậy nên ngay lập tức cậu liền lên tiếng hỏi lại:
"Gia giáo gì chứ?"
"Tùy tiện vào phòng của người khác. Nhà cậu dạy dỗ anh cậu như vậy?" Vĩ Thành vừa nhìn Lục Khương vừa hỏi.
Lục Khương nhanh chóng lắc đầu trả lời: "Không phải anh ấy tùy tiện. Có lẽ anh ấy thật sự có chuyện gấp."
"Tôi đến đây là vì có chuyện cần bàn bạc." Lục Chước đột nhiên chen giọng vào.
"Tôi muốn để Thẩm Lạc đến nhà tôi làm người hầu. Mong anh chấp thuận." Lục Chước bắt đầu nói lý do mà anh ta đến đây.
Thật ra Lục Chước đến đây hôm nay không phải là để làm nhiệm vụ công lược Vĩ Thành. Mà là để tiếp cận mục tiêu mới, nam phụ điên tình của thế giới này - Thẩm Lạc.
Theo kịch bản, Lục Chước phải là người cứu giúp Thẩm Lạc. Nhưng tiếc thay, anh ta đã chậm một bước.
Vậy nên vì để tình tiết quay về quỹ đạo vốn có, Lục Chước quyết định đến đây đưa Thẩm Lạc về nhà anh ta. Chỉ có như vậy, anh ta mới dễ dàng công lược nhân vật phụ điên tình này.
Cứ ngỡ lời đề nghị này sẽ day dưa thêm vài câu. Nào ngờ Vĩ Thành không nói hai lời, anh dứt khoát đồng ý với Lục Chước: "Được. Phiền cậu đưa cậu ta đi."
"Không được." Lục Khương bất giác lên tiếng ngăn cản. Cậu đưa Thẩm Lạc về nhà là vì không muốn Thẩm Lạc phải trải qua những đau khổ như trong nguyên tác.
Bây giờ nếu để Thẩm Lạc đi theo Lục Chước thì chẳng khác gì để cậu đi trên vết xe đổ của "Thẩm Lạc" trong nguyên tác.
Vĩ Thành nghe xong lập tức nhíu mày khó chịu, anh dùng giọng điệu quái gở mà nói: "Cậu không muốn?"
Lục Khương vừa gật đầu vừa cất giọng giải thích: "Thẩm Lạc vốn tự ti, rụt rè, tôi sợ cậu ấy sẽ không đi theo anh tôi."
Vĩ Thành hừ lạnh một tiếng rồi mới tiếp lời Lục Khương: "Cậu hiểu cậu ta thật!" Giọng điệu của anh lúc này cực kỳ khó chịu, ánh mắt của anh cứ như thể muốn thiêu sống người tên Thẩm Lạc kia.
"Nếu em đã nói như vậy thì chúng ta có thể hỏi Thẩm Lạc. Nếu như Thẩm Lạc đồng ý đi theo anh vậy thì em không được ngăn cản, được chứ?" Lục Chước chen giọng nói, giọng điệu của anh ta như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.
Lục Khương chần chừ trả lời: "Nhưng mà...."
Không đợi Lục Khương trả lời, Vĩ Thành đã thay cậu quyết định: "Quyết định như vậy đi!"
Nói rồi, Vĩ Thành quay người lại nói với người hầu đang đứng ở cửa: "Cô xuống lầu gọi Thẩm Lạc lên đây!"
Người hầu gái nhanh chóng đáp "vâng" rồi mới quay người rời đi, thoáng cái đã không thấy bóng dáng của cô.
Ít phút sau, người hầu gái dẫn theo Thẩm Lạc bước vào phòng.
Thẩm Lạc run rẩy cúi đầu, cậu tràn đầy sợ hãi mà mở lời hỏi Vĩ Thành: "Thiếu gia cho gọi tôi?"
Vĩ Thành không nhiều lời, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Lục Chước muốn cậu đến nhà cậu ta làm người hầu.
Cậu đồng ý không?"
Thẩm Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn chàng trai tên Lục Chước kia.
Lục Chước cứ tưởng Thẩm Lạc sẽ ngay lập tức đồng ý. Nào ngờ lời nói tiếp theo của Thẩm Lạc lại nằm ngoài sự dự đoán của anh ta.
Thẩm Lạc rưng rưng nước mắt nói với Lục Khương: "Anh, em đã làm gì khiến anh không thích? Anh cứ nói, em có thể thay đổi. Mong anh đừng đuổi em đi."
Lục Khương lúng túng trả lời: "Cậu không làm gì sai. Chỉ là...."
"Em sẽ làm hết mọi việc ở đây. Việc gì cũng được. Anh....anh đừng đuổi em." Thẩm Lạc run rẩy nhìn Lục Khương, cậu nghẹn giọng cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.