Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Chương 13: Chạy.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/12/2024
Đứng nhìn tường viện cao hơn đỉnh đầu nàng cả đoạn ba giây, xác định vượt qua bức tường này là bên ngoài Đình Vân Tiểu Trúc thì bê một cái thùng hàng cao non nửa mét nằm ở góc tường tới, đặt dựa vào tường. Thấy vẫn còn chưa thấm nàng lại dời thêm hai thùng, lại thành một cái bậc nhị cấp. Khương Lan trèo lên, nàng liền cao hơn đầu tường viện một tí. Nhưng vẫn chưa đủ lắm.
Nàng quay đầu nhìn lại, tìm thấy một hòn đá.
Bộp!
"Hự!"
Khương Lan khó nhịn phát ra một tiếng than khi dùng sức nhảy lên tường viện, lòng thầm kêu khổ quá trời khổ.
Dù vậy sức lực trên tay chưa từng buông ra tí nào, dùng lực đạp đạp hai chân, nhanh chóng trèo lên đầu tường.
Hòn đá kê chân đã bị cú nhảy lên của nàng đá rơi xuống đất, bây giờ nàng chẳng có đường lui nữa.
Khi nàng cố sức trèo lên được đầu tường, tấm mạn che mặt bị hành động của nàng cọ rơi xuống một bên, để lộ dung nhan động lòng vì thở gấp.
Khương Lan nào có sức mà quan tâm, chỉ lo chạy thoát thân.
Nàng nghĩ rồi, nàng không chơi lại đám người kia thì nàng chạy thôi. Bất kể bên trong phòng kia có cái gì đang đợi nàng, nàng không thèm biết, chạy trước tính sau. Điều nàng còn bất giác quan tâm là An Thiên Tầm có làm sao không. Mặc dù chỉ mới nhìn lướt qua một lần nhưng nàng rất có hảo cảm với nàng ấy. Nhưng giờ nàng thân mình chưa lo xong, chỉ đành cầu nhiều phúc cho An Thiên Tầm. Hi vọng kết quả ban đầu sẽ bị sự phá rối của nàng mà thay đổi ít nhiều.
Nghĩ xong rồi nàng mới dồn sức chú ý vào đầu tường bên kia, định bụng tìm đường trèo xuống.
Sau đó... Nàng ngẩn người.
Tại sao... Ở đây lại có một chiếc xe ngựa?
Trong tầm mắt của Khương Lan, bên kia tường đậu một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này còn đậu rất sát tường, như cố ý làm bệ đặt chân cho nàng vậy.
"..."
Thôi kệ, leo xuống trước tính sau.
Khương Lan không thèm nghĩ nữa, lập tức hành động.
Xe ngựa cao hơn hai mét, Khương Lan chống tay ra sau, với chân một chút là đạp vào nốc xe ngựa.
Bám vào tường nhảy xuống nốc xe, nàng thở phào. Sau đó lại tiếp tục từ nốc xe bò xuống càn xe, Khương Lan thành công tẩu thoát.
Đứng trên càn xe nàng không vội nhảy xuống đất mà nhàn nhã vỗ vỗ bàn tay đầy bụi.
Sau đó... Không biết thôi thúc nào khiến nàng làm ra hành động vươn tay vén tấm rèn che thùng xe lên, mặc dù thời điểm leo xuống không nghe thấy trong xe có động tĩnh gì nàng đã cho rằng bên trong không có ai. Chính vì thế nàng còn tiện tay với lấy tấm mạn treo bên tai, định bụng đeo lên lại. Nàng vẫn không quên Hỉ Nhi đã dặn không được để người khác thấy mặt mình trước ngày cưới.
Một khắc nàng giở tấm rèn xe lên, cả người nàng đóng đinh tại chỗ.
"..."
"..."
Đơ người ba giây, Khương Lan từ bị điện giật ngu người cho tới giả vờ điềm tĩnh lấy mạn che lên, sau đó dứt khoát đi luôn vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh người nào đó, thản nhiên hỏi: "Sao chàng lại ở đây?"
Tiêu Quân Dục liếc nàng một cái, nói như thật: "Tiện đường."
Tiện đường đón đầu nàng.
Khương Lan tự bổ não xong tự phỉ nhổ mình. Nghĩ hay quá, lý nào lại vậy được.
"Bên cạnh là điểm tâm lâu nổi tiếng kinh thành."
"..."
Khương Lan lúc này mới để ý bên người hắn không có thị vệ, nối lại với câu kia, thành là hắn đang đợi thị vệ đi mua điểm tâm ở gần đây. Cho nên thật sự là tình cờ đứng ở đây.
Bổ não nhiều là không tốt đâu.
Khương Lan cười gượng trong lòng, thầm mắng mình nghĩ nhiều. Làm sao mà Tiêu Quân Dục có thể đoán được nàng sẽ trèo tường bỏ chạy mà đợi ở đây được. Cho nên họ thật sự là có duyên.
Tiêu Quân Dục nhìn tiểu nữ tử đang ngượng ngùng giả bộ sờ mũi bên cạnh, bình tĩnh hỏi: "Sao lại trèo tường?"
Khương Lan khẽ giật mình, nhưng lại khẳng khái nói: "Chạy trốn."
Tiêu Quân Dục không nói gì nhưng nhìn nàng kiểu: Nói tiếp đi.
Khương Lan trộm làm mặt quỷ với hắn trong lòng, ngoài mặt nhún vai nói: "An Thiên Ninh vô sự hiến ân cần, sau đó lừa ta đến Tây lâu Đình Vân Tiểu Trúc. Ta cảm giác nàng ta có ý xấu nên sau khi lừa nàng ta và tỳ nữ đi thì trèo tường bỏ trốn."
"Sao nàng lại cho rằng nàng ta có ý xấu?"
Tiêu Quân Dục hỏi. Ánh mắt thâm trầm như muốn nhìn thấu nàng.
Khương Lan cảm thấy ánh mắt này của hắn mang ý nghĩa phi phàm lại không thể hiểu được. Chẳng qua nàng không cảm nhận được ác ý đến từ hắn nên không để bụng, hỏi sao nói vậy: "Ta với nàng ta không thân, tự nhiên nàng ta lại thân thiết với ta, người ngoài còn thấy lạ nữa."
"Sau khi nàng ta dẫn ta đến Tây lâu thì luôn nhấn mạnh việc thay quần áo."
"Quan trọng nhất là... Ta không thấy tam hoàng tử."
Ánh mắt Tiêu Quân Dục trở nên sắc bén: "Nàng không thấy Tiêu Quân Địch sao lại không nghĩ hắn không đến?"
"..."
Nói thật là nàng chưa từng nghĩ vậy. Có lẽ là do cốt truyện ảnh hưởng nàng, ngay từ đầu nàng đã nhận định Tiêu Quân Địch sẽ đến đây.
Nhưng nàng không thể nói vậy với Tiêu Quân Dục được, cho nên nàng chỉ đành nói lái đi: "Thái tử đều đến, không lý nào hắn lại không đến."
Trong lòng lại nói lần sau trò chuyện với Tiêu Quân Dục phải cẩn thận một chút, không thể nói hớ nữa.
Tiêu Quân Dục nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức Khương Lan đứng ngồi không yên, định bụng thôi bất chấp mà nhảy xuống xe luôn cho rồi thì Hắc Tử trở lại.
Nàng quay đầu nhìn lại, tìm thấy một hòn đá.
Bộp!
"Hự!"
Khương Lan khó nhịn phát ra một tiếng than khi dùng sức nhảy lên tường viện, lòng thầm kêu khổ quá trời khổ.
Dù vậy sức lực trên tay chưa từng buông ra tí nào, dùng lực đạp đạp hai chân, nhanh chóng trèo lên đầu tường.
Hòn đá kê chân đã bị cú nhảy lên của nàng đá rơi xuống đất, bây giờ nàng chẳng có đường lui nữa.
Khi nàng cố sức trèo lên được đầu tường, tấm mạn che mặt bị hành động của nàng cọ rơi xuống một bên, để lộ dung nhan động lòng vì thở gấp.
Khương Lan nào có sức mà quan tâm, chỉ lo chạy thoát thân.
Nàng nghĩ rồi, nàng không chơi lại đám người kia thì nàng chạy thôi. Bất kể bên trong phòng kia có cái gì đang đợi nàng, nàng không thèm biết, chạy trước tính sau. Điều nàng còn bất giác quan tâm là An Thiên Tầm có làm sao không. Mặc dù chỉ mới nhìn lướt qua một lần nhưng nàng rất có hảo cảm với nàng ấy. Nhưng giờ nàng thân mình chưa lo xong, chỉ đành cầu nhiều phúc cho An Thiên Tầm. Hi vọng kết quả ban đầu sẽ bị sự phá rối của nàng mà thay đổi ít nhiều.
Nghĩ xong rồi nàng mới dồn sức chú ý vào đầu tường bên kia, định bụng tìm đường trèo xuống.
Sau đó... Nàng ngẩn người.
Tại sao... Ở đây lại có một chiếc xe ngựa?
Trong tầm mắt của Khương Lan, bên kia tường đậu một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này còn đậu rất sát tường, như cố ý làm bệ đặt chân cho nàng vậy.
"..."
Thôi kệ, leo xuống trước tính sau.
Khương Lan không thèm nghĩ nữa, lập tức hành động.
Xe ngựa cao hơn hai mét, Khương Lan chống tay ra sau, với chân một chút là đạp vào nốc xe ngựa.
Bám vào tường nhảy xuống nốc xe, nàng thở phào. Sau đó lại tiếp tục từ nốc xe bò xuống càn xe, Khương Lan thành công tẩu thoát.
Đứng trên càn xe nàng không vội nhảy xuống đất mà nhàn nhã vỗ vỗ bàn tay đầy bụi.
Sau đó... Không biết thôi thúc nào khiến nàng làm ra hành động vươn tay vén tấm rèn che thùng xe lên, mặc dù thời điểm leo xuống không nghe thấy trong xe có động tĩnh gì nàng đã cho rằng bên trong không có ai. Chính vì thế nàng còn tiện tay với lấy tấm mạn treo bên tai, định bụng đeo lên lại. Nàng vẫn không quên Hỉ Nhi đã dặn không được để người khác thấy mặt mình trước ngày cưới.
Một khắc nàng giở tấm rèn xe lên, cả người nàng đóng đinh tại chỗ.
"..."
"..."
Đơ người ba giây, Khương Lan từ bị điện giật ngu người cho tới giả vờ điềm tĩnh lấy mạn che lên, sau đó dứt khoát đi luôn vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh người nào đó, thản nhiên hỏi: "Sao chàng lại ở đây?"
Tiêu Quân Dục liếc nàng một cái, nói như thật: "Tiện đường."
Tiện đường đón đầu nàng.
Khương Lan tự bổ não xong tự phỉ nhổ mình. Nghĩ hay quá, lý nào lại vậy được.
"Bên cạnh là điểm tâm lâu nổi tiếng kinh thành."
"..."
Khương Lan lúc này mới để ý bên người hắn không có thị vệ, nối lại với câu kia, thành là hắn đang đợi thị vệ đi mua điểm tâm ở gần đây. Cho nên thật sự là tình cờ đứng ở đây.
Bổ não nhiều là không tốt đâu.
Khương Lan cười gượng trong lòng, thầm mắng mình nghĩ nhiều. Làm sao mà Tiêu Quân Dục có thể đoán được nàng sẽ trèo tường bỏ chạy mà đợi ở đây được. Cho nên họ thật sự là có duyên.
Tiêu Quân Dục nhìn tiểu nữ tử đang ngượng ngùng giả bộ sờ mũi bên cạnh, bình tĩnh hỏi: "Sao lại trèo tường?"
Khương Lan khẽ giật mình, nhưng lại khẳng khái nói: "Chạy trốn."
Tiêu Quân Dục không nói gì nhưng nhìn nàng kiểu: Nói tiếp đi.
Khương Lan trộm làm mặt quỷ với hắn trong lòng, ngoài mặt nhún vai nói: "An Thiên Ninh vô sự hiến ân cần, sau đó lừa ta đến Tây lâu Đình Vân Tiểu Trúc. Ta cảm giác nàng ta có ý xấu nên sau khi lừa nàng ta và tỳ nữ đi thì trèo tường bỏ trốn."
"Sao nàng lại cho rằng nàng ta có ý xấu?"
Tiêu Quân Dục hỏi. Ánh mắt thâm trầm như muốn nhìn thấu nàng.
Khương Lan cảm thấy ánh mắt này của hắn mang ý nghĩa phi phàm lại không thể hiểu được. Chẳng qua nàng không cảm nhận được ác ý đến từ hắn nên không để bụng, hỏi sao nói vậy: "Ta với nàng ta không thân, tự nhiên nàng ta lại thân thiết với ta, người ngoài còn thấy lạ nữa."
"Sau khi nàng ta dẫn ta đến Tây lâu thì luôn nhấn mạnh việc thay quần áo."
"Quan trọng nhất là... Ta không thấy tam hoàng tử."
Ánh mắt Tiêu Quân Dục trở nên sắc bén: "Nàng không thấy Tiêu Quân Địch sao lại không nghĩ hắn không đến?"
"..."
Nói thật là nàng chưa từng nghĩ vậy. Có lẽ là do cốt truyện ảnh hưởng nàng, ngay từ đầu nàng đã nhận định Tiêu Quân Địch sẽ đến đây.
Nhưng nàng không thể nói vậy với Tiêu Quân Dục được, cho nên nàng chỉ đành nói lái đi: "Thái tử đều đến, không lý nào hắn lại không đến."
Trong lòng lại nói lần sau trò chuyện với Tiêu Quân Dục phải cẩn thận một chút, không thể nói hớ nữa.
Tiêu Quân Dục nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức Khương Lan đứng ngồi không yên, định bụng thôi bất chấp mà nhảy xuống xe luôn cho rồi thì Hắc Tử trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.