Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống

Chương 12: Tây lâu có gì?

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

27/12/2024

Khương Lan chỉ kịp nghĩ như vậy thì một tiếng choang vang lên, nguyên chén trà mà nha hoàn của Đình Vân Tiểu Trúc mang đến, không biết nàng ta bị vấp cái gì mà bay thẳng về phía án thư của nàng, trực tiếp đập lên nghiêng mực đặt ở trước mặt nàng. Chén trà vỡ tan, nước trà cùng nước mực tung tóe khắp nơi, một phần bắn lên người nàng.

Khương Lan không kịp suy nghĩ vung hai tay áo lên che trước mặt mình.

Nước mực cùng nước trà cũng theo đó vẩy hết lên áo nàng.

"Tiểu thư!"

Hỉ Nhi hốt hoảng chạy tới kéo nàng ra, xem xét hết một lượt rồi phát sầu đến rụng hết tóc.

Hay rồi, một bộ đồ trắng sáng của tiểu thư nhà nàng đều bị dơ hết, chẳng thể nào che nổi. Tiểu nha đầu bất giác nghĩ nếu lúc nàng tiểu thư nàng mặc đồ đen thì dễ rồi.

"Tiểu thư, làm sao giờ? Bẩn hết rồi!"

Hỉ Nhi thì gấp, còn nữ tỳ kia thì hốt hoảng quỳ trên đất, sợ không thốt nổi lên lời.

Khương Lan nhìn chẳng quen: "Để nàng ta đứng lên đi."

Nàng nhìn một thân váy áo dính bẩn hết trong lòng cũng rất sầu, nhưng thật ra nàng thấy như vậy cũng tốt, tiện có cớ cho nàng rời đi.

"Chúng ta về trước thôi."

"Có chuyện gì thế!? Ôi trời ơi Khương Lan!"

Chẳng qua nàng vừa mới nói vậy, chân còn chưa bước ra An Thiên Ninh đã chạy tới, nhanh như chớp chặn đường của nàng.

"Mau! Đi thay đồ đi!"

Hành động nước chảy mau trôi không cho ai kịp phản ứng kéo nàng chạy về phía Tây lâu.

"Tiểu thư!"



Hỉ Nhi thấy nàng bị kéo đi thì lo lắng chạy theo.

Trong khi đó Khương Lan lại nghĩ, thì ra Tây lâu là cái bẩy đang đợi nàng. Mặc dù không biết đó là cái gì, mục đích lại là gì, nhưng chắc Đông lâu là để dành cho An Thiên Tầm đi. Trước khi bị kéo đi hoàn toàn Khương Lan bất giác nhìn lại phía sau, cố tình tìm kiếm bóng dáng của An Thiên Tầm.

Cố tính An Thiên Ninh giống như đã tính toán sẵn mọi thứ, không chút chậm trễ mang nàng đến Tây lâu, không cho nàng kịp nhìn đến mục đích.

Người ở hội thi chỉ thấy An Thiên Ninh quá nhiệt tình, sau đó lại tiếp tục múa bút đền thơ.

"Đây là nơi nào?"

Lúc tiếp cận một tiểu đình trong Tây lâu, Khương Lan mạnh mẽ giữ lại An Thiên Ninh hỏi. Nàng dùng sức đến nổi An Thiên Ninh đều không kéo nổi nàng mà mất kiên nhẫn nhíu mày, nhưng lại không dám làm quá, như sợ nàng phát hiện chỗ không đúng mà miễn cưỡng ngừng lại.

"Khương Lan, đây là chỗ nghỉ ngơi tạm thời ở Đình Vân Tiểu Trúc, có sẵn y phục, ngươi mau thay ra đi."

Nàng ta chân tình thật ý nói.

Khương Lan lại cố tình hỏi: "Không phải khi nãy ngươi nói nơi này để lưu trữ tranh thư sao?"

An Thiên Ninh không bối rối đáp: "Nơi nào của Đình Vân Tiểu Trúc mà không treo tranh thư. Ngươi cứ vào trong là biết."

"Được rồi, để ta tự vào."

Khương Lan không cho nàng ta phản bác đã nói: "Không phải ngươi còn chưa thi xong sao? Mau trở về làm tiếp đi. Để tỳ nữ ở lại đây là được rồi."

An Thiên Ninh vốn muốn tận mắt nhìn thấy Khương Lan bước vào, nhưng lý do Khương Lan dùng quá hợp tình hợp lý. Nàng ta nghĩ để tỳ nữ ở lại cũng được, miễn mục đích đạt được thì thôi bèn đánh mắt cho thiếp thân tỳ nữ Thược Nhi bên cạnh rồi thuận theo nói: "Được rồi, vậy ta để Thược Nhi lại giúp ngươi. Có gì ngươi cứ gọi nàng."

"Ta biết rồi, ngươi mau quay về đi."

Nói rồi mạnh mẽ đẩy An Thiên Ninh rời khỏi Tây lâu.

An Thiên Ninh đi một nửa thì quay đầu nhìn lại, thấy ba người Khương Lan không hề nghi ngờ gì đi vào trong thì cười cười, lúc này mới yên tâm đi trở về, đếm nhẩm trong đầu bao lâu thì quay lại mới đúng lúc nhất.



Trong khi đó Khương Lan lại âm thầm đánh mắt với nha đầu Hỉ Nhi.

Nàng ấy mặc dù không quá hiểu Khương Lan có ý gì nhưng lại rất lanh trí, bỗng nhiên gập người ôm bụng rên lên: "Ôi tiểu thư, ta đau bụng quá!"

"Đau bụng!? Nhà xí! Nhà xí ở đâu??"

Khương Lan diễn như thật, hối hả định đưa Hỉ Nhi đi tìm nhà xí.

"Khương tiểu thư!"

Thược Nhi thấy vậy thì gấp, không kịp nghĩ nhiều vội la lên: "Để ta dẫn Hỉ Nhi muội đi cho! Khương tiểu thư vẫn nên thay đồ đi."

"À hả. Vậy làm phiền ngươi!"

Khương Lan không kỳ kèo, để cho nàng ta tới.

Chính bởi vì nàng quá dứt khoát nên Thược Nhi không có nghi ngờ.

Lúc sắp ra khỏi cửa tiểu viện phụ Thược Nhi quay đầu lại nhìn thấy Khương Lan đang chuẩn bị mở cửa phòng lâu bước vào thì an tâm.

Hỉ Nhi thấy vậy thì càng khẳng định chỗ này có trá, mà tiểu thư nhà mình đã nhận ra rồi. Việc mình cần làm bây giờ là thay tiểu thư tiêu diệt vị nha hoàn này để tiểu thư dễ bề hành động.

"Ai da Thược Nhi tỷ đừng lo. Mau, đưa ta đi tìm nhà xí thôi!"

"Được được!"

Thược nhi bị nàng làm phiền trong mắt hiện lên chút thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng nghĩ muốn làm xong nhanh chóng trở về nên không kỳ kèo nữa đưa Hỉ Nhi đi.

Khoảnh khắc Thược Nhi quay lưng, cánh tay Khương Lan đang đặt trên cửa phòng rụt lại như đụng phải lửa, nhanh chóng rời xa cửa phòng.

Nàng điềm tĩnh nhìn qua nhìn lại, nhanh chóng xác định mục tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook