Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Chương 20: Một chén rượu giao bôi. (H)
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/12/2024
"Phải."
Tiêu Quân Dục đáp lại lời trong lòng của nàng, từ tốn dẫn nàng đến bàn trà trong phòng, ung dung rót cho họ hai chén rượu từ bình rượu giao bôi: "Nhưng không phải vì ông ta ưu ái Tiêu Quân Địch. Chỉ đơn giản là thay vì đưa cho ai thì đưa cho Tiêu Quân Địch vẫn là tốt nhất. Có thế lực của Khương gia Tiêu Quân Địch có thể ngang cơ với thái tử, xem như là một thủ đoạn kiềm chế lẫn nhau."
Khương Lan hiểu, bất giác gật gù, tiện tay cầm ly rượu lên định uống thì bị hắn chặn lại.
Lần này nàng không nghi hoặc, chỉ im lặng đợi xem hắn muốn làm gì.
Sau đó...
Sau đó họ cùng nhau hoàn thành nghi thức uống rượu giao bôi.
Chính Khương Lan làm một người hiện đại, chẳng có tí lý niệm nào về những lễ nghi của cổ đại, nhưng nàng không nghĩ người này lại nghiêm túc thực hiện như vậy. Trông đâu có giống.
Nghĩ vậy thôi chứ nàng không có nói ra. Sau khi uống ly rượu kia xong hai má nàng đỏ bừng, biểu tình cũng mơ màng.
Tiêu Quân Dục không tiếng động nhìn nàng, đáy mắt trở nên sâu hơn.
Hắn không nghi ngờ trong rượu giao bôi có gì đó, đương nhiên cũng không có thành phần đặc thù gì mà người ta hay chuẩn bị, xem như là một thủ tục trong đêm động phòng. Cho nên chỉ có thể nói tửu lượng của nương tử hắn quá yếu.
Hắn cứ nghĩ làm con cháu nhà tướng tửu lượng của nàng không thể kém được.
Xem ra là hắn sai rồi.
Mà cũng chẳng sao, hắn cảm thấy dáng vẻ bây giờ của nàng thú vị hơn nhiều. Cứ như thả hết ngụy trang xuống vậy.
"Ta... Có hơi chóng mặt."
Khương Lan dùng tay đỡ đầu, líu ríu nói: "Rượu này sao lại mạnh như vậy?"
"..."
Tiêu Quân Dục không có thú vui đả kích người khác, hắn không nói gì mà lôi kéo nàng đứng dậy, đi đến bên giường.
Khương Lan bây giờ phản ứng có chút chậm chạp, cũng ngoan ngoãn đi theo hắn mà không chút phàn nàn.
"Chóng mặt thì đi nghỉ thôi."
Lời này vừa ra nến trong phòng đã bị một luồng gió thổi tắt.
Trong phòng liền tối đen.
Nhưng thật ra vẫn rõ ràng dưới đôi mắt mang theo nội lực của Tiêu Quân Dục.
Hắn thoáng xoay người, thân hình đã đến trên giường, vô cùng dứt khoát đem vương phi mới cưới về của hắn đè xuống giường.
"Chàng... Làm gì vậy? Đừng đè ta, nặng."
Tiểu vương phi của hắn còn ngây thơ hỏi hắn đang làm gì... Tiêu Quân Dục khó được khẽ nhếch lên khóe môi đôi bạc, còn vô cùng nghe lời tiếp thu vấn đề của nàng, hơi dùng lực nhấc người lên, không để mình đè lên nàng.
"Được chưa?"
"...Được. Được rồi. Nhưng chàng muốn làm gì vậy?"
Tiêu Quân Dục không nói gì, dùng hành động đáp lại.
Hắn đem hỉ phục của nàng cởi ra, từng lớp một như đang mở hộp báu. Hắn bất giác phát hiện ra một bí mật, vương phi của hắn lúc say vô cùng thú vị.
"Sao chàng lại cởi đồ ta?"
"...Đi ngủ phải cởi đồ."
"Vậy để ta tự cởi. Chàng cởi của chàng đi."
Nói xong nàng còn vương tay, muốn đẩy hắn ra.
Tiêu Quân Dục nhanh như chớp nắm lấy vuốt mèo của nàng đặt lên đai lưng bằng gấm của mình, giọng nói mang theo ý cười đường hoàng nói: "Nàng cởi của ta. Ta cởi của nàng. Đạo lý như nhau."
"Là vậy hả?"
"Là vậy đó."
"Vậy đi..."
Một đỗi sau.
"Chàng lại làm gì nữa?"
"..."
Hắn phát hiện vương phi của mình say rồi cũng không quá tốt, không nắm bắt được trọng tâm.
Đổi lại là lúc khác hắn sẽ có tâm tình trêu đùa với nàng, nhưng giờ, sau khi bị nàng lung ta lung tung cởi y phục đốt lửa khắp người, lại thêm thân thể nõn nà trước mắt...
"Ưm..."
Ai đó liền bị hắn chặn miệng, chặn luôn những lời lảm nhảm của nàng.
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn những tiếng rên rỉ ngọt ngào như mật.
Rèm giường thấp thoáng lay động từng hồi, không cần người buông vẫn tự giác rơi xuống, che đi cảnh xuân bên trong.
Trong khoảnh khắc khó lòng mà thừa nhận được, nữ tử nào đó yếu ớt đẩy hắn: "Đừng a..."
Không chỉ không cản được người ta mà còn bị bắt lấy tay, ngón tay mềm mại như ngọc bị cắn một cái không nặng không nhẹ, không đau nhưng khiến nàng run rẩy. Nơi nào đó thít chặt lại, mạnh mẽ cắn mút dị vật to lớn khó lòng kham nổi kia.
Nửa như kiềm chế, nửa lại như đói khát.
Khiến nam nhân nào đó đỏ cả mắt.
Mồ hôi nhỏ thành giọt rơi xuống thân thể mềm mại ửng hồng như ngọc thạch lựu phơi trong nước.
Ngón tay có vết chai khẽ lau đi, thuận tiện nắm lấy, xoa nắn đôi bạch ngọc trắng muốt mê người. Người dưới thân hắn liền bộc phát những tiếng nức nở yêu kiều.
"Ư... Chàng..."
"Ta là ai?"
Hắn vừa hỏi vừa đỉnh mạnh. Đôi tay không cho phép từ chối cố định khuôn mặt nhỏ đã sớm mê muội phiến tình của nàng, ép nàng nhìn thẳng hắn, khẽ lập lại: "Ta là ai? Khương Lan."
"Ức... Là... Tiêu... Quân Dục chàng úc a...!"
"Đáp đúng rồi."
Nói rồi dưới thân lại đỉnh mạnh hơn, như muốn đem người đâm xuyên, khắp nơi đều là hơi thở bá đạo đầy độc chiếm.
"Thưởng cho nàng... Nhớ kỹ ta."
"Ư á!"
Sóng triều không ngừng ập tới, Khương Lan như chiếc lá yếu ớt mơ hồ bị người ra sức lắc lư, đong đưa đến mệt nhoài. Gọi khản cả giọng.
"Ư... Không muốn nữa á..."
Tiêu Quân Dục đáp lại lời trong lòng của nàng, từ tốn dẫn nàng đến bàn trà trong phòng, ung dung rót cho họ hai chén rượu từ bình rượu giao bôi: "Nhưng không phải vì ông ta ưu ái Tiêu Quân Địch. Chỉ đơn giản là thay vì đưa cho ai thì đưa cho Tiêu Quân Địch vẫn là tốt nhất. Có thế lực của Khương gia Tiêu Quân Địch có thể ngang cơ với thái tử, xem như là một thủ đoạn kiềm chế lẫn nhau."
Khương Lan hiểu, bất giác gật gù, tiện tay cầm ly rượu lên định uống thì bị hắn chặn lại.
Lần này nàng không nghi hoặc, chỉ im lặng đợi xem hắn muốn làm gì.
Sau đó...
Sau đó họ cùng nhau hoàn thành nghi thức uống rượu giao bôi.
Chính Khương Lan làm một người hiện đại, chẳng có tí lý niệm nào về những lễ nghi của cổ đại, nhưng nàng không nghĩ người này lại nghiêm túc thực hiện như vậy. Trông đâu có giống.
Nghĩ vậy thôi chứ nàng không có nói ra. Sau khi uống ly rượu kia xong hai má nàng đỏ bừng, biểu tình cũng mơ màng.
Tiêu Quân Dục không tiếng động nhìn nàng, đáy mắt trở nên sâu hơn.
Hắn không nghi ngờ trong rượu giao bôi có gì đó, đương nhiên cũng không có thành phần đặc thù gì mà người ta hay chuẩn bị, xem như là một thủ tục trong đêm động phòng. Cho nên chỉ có thể nói tửu lượng của nương tử hắn quá yếu.
Hắn cứ nghĩ làm con cháu nhà tướng tửu lượng của nàng không thể kém được.
Xem ra là hắn sai rồi.
Mà cũng chẳng sao, hắn cảm thấy dáng vẻ bây giờ của nàng thú vị hơn nhiều. Cứ như thả hết ngụy trang xuống vậy.
"Ta... Có hơi chóng mặt."
Khương Lan dùng tay đỡ đầu, líu ríu nói: "Rượu này sao lại mạnh như vậy?"
"..."
Tiêu Quân Dục không có thú vui đả kích người khác, hắn không nói gì mà lôi kéo nàng đứng dậy, đi đến bên giường.
Khương Lan bây giờ phản ứng có chút chậm chạp, cũng ngoan ngoãn đi theo hắn mà không chút phàn nàn.
"Chóng mặt thì đi nghỉ thôi."
Lời này vừa ra nến trong phòng đã bị một luồng gió thổi tắt.
Trong phòng liền tối đen.
Nhưng thật ra vẫn rõ ràng dưới đôi mắt mang theo nội lực của Tiêu Quân Dục.
Hắn thoáng xoay người, thân hình đã đến trên giường, vô cùng dứt khoát đem vương phi mới cưới về của hắn đè xuống giường.
"Chàng... Làm gì vậy? Đừng đè ta, nặng."
Tiểu vương phi của hắn còn ngây thơ hỏi hắn đang làm gì... Tiêu Quân Dục khó được khẽ nhếch lên khóe môi đôi bạc, còn vô cùng nghe lời tiếp thu vấn đề của nàng, hơi dùng lực nhấc người lên, không để mình đè lên nàng.
"Được chưa?"
"...Được. Được rồi. Nhưng chàng muốn làm gì vậy?"
Tiêu Quân Dục không nói gì, dùng hành động đáp lại.
Hắn đem hỉ phục của nàng cởi ra, từng lớp một như đang mở hộp báu. Hắn bất giác phát hiện ra một bí mật, vương phi của hắn lúc say vô cùng thú vị.
"Sao chàng lại cởi đồ ta?"
"...Đi ngủ phải cởi đồ."
"Vậy để ta tự cởi. Chàng cởi của chàng đi."
Nói xong nàng còn vương tay, muốn đẩy hắn ra.
Tiêu Quân Dục nhanh như chớp nắm lấy vuốt mèo của nàng đặt lên đai lưng bằng gấm của mình, giọng nói mang theo ý cười đường hoàng nói: "Nàng cởi của ta. Ta cởi của nàng. Đạo lý như nhau."
"Là vậy hả?"
"Là vậy đó."
"Vậy đi..."
Một đỗi sau.
"Chàng lại làm gì nữa?"
"..."
Hắn phát hiện vương phi của mình say rồi cũng không quá tốt, không nắm bắt được trọng tâm.
Đổi lại là lúc khác hắn sẽ có tâm tình trêu đùa với nàng, nhưng giờ, sau khi bị nàng lung ta lung tung cởi y phục đốt lửa khắp người, lại thêm thân thể nõn nà trước mắt...
"Ưm..."
Ai đó liền bị hắn chặn miệng, chặn luôn những lời lảm nhảm của nàng.
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn những tiếng rên rỉ ngọt ngào như mật.
Rèm giường thấp thoáng lay động từng hồi, không cần người buông vẫn tự giác rơi xuống, che đi cảnh xuân bên trong.
Trong khoảnh khắc khó lòng mà thừa nhận được, nữ tử nào đó yếu ớt đẩy hắn: "Đừng a..."
Không chỉ không cản được người ta mà còn bị bắt lấy tay, ngón tay mềm mại như ngọc bị cắn một cái không nặng không nhẹ, không đau nhưng khiến nàng run rẩy. Nơi nào đó thít chặt lại, mạnh mẽ cắn mút dị vật to lớn khó lòng kham nổi kia.
Nửa như kiềm chế, nửa lại như đói khát.
Khiến nam nhân nào đó đỏ cả mắt.
Mồ hôi nhỏ thành giọt rơi xuống thân thể mềm mại ửng hồng như ngọc thạch lựu phơi trong nước.
Ngón tay có vết chai khẽ lau đi, thuận tiện nắm lấy, xoa nắn đôi bạch ngọc trắng muốt mê người. Người dưới thân hắn liền bộc phát những tiếng nức nở yêu kiều.
"Ư... Chàng..."
"Ta là ai?"
Hắn vừa hỏi vừa đỉnh mạnh. Đôi tay không cho phép từ chối cố định khuôn mặt nhỏ đã sớm mê muội phiến tình của nàng, ép nàng nhìn thẳng hắn, khẽ lập lại: "Ta là ai? Khương Lan."
"Ức... Là... Tiêu... Quân Dục chàng úc a...!"
"Đáp đúng rồi."
Nói rồi dưới thân lại đỉnh mạnh hơn, như muốn đem người đâm xuyên, khắp nơi đều là hơi thở bá đạo đầy độc chiếm.
"Thưởng cho nàng... Nhớ kỹ ta."
"Ư á!"
Sóng triều không ngừng ập tới, Khương Lan như chiếc lá yếu ớt mơ hồ bị người ra sức lắc lư, đong đưa đến mệt nhoài. Gọi khản cả giọng.
"Ư... Không muốn nữa á..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.