Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống

Chương 19: Vương gia như vậy... Có làm ăn gì được không?

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

27/12/2024

"Tiểu thư, vương gia đến!"

Hỉ Nhi nghe tiếng động liền lên tiếng nhắc nhở tiểu thư nhà mình đã đợi đến mức ngủ gật.

Khương Lan "a" một tiếng giật mình ngồi ngay ngắn lại.

Giây sau cửa phòng đã mở ra, Hắc Tử đẩy Tiêu Quân Dục đi vào.

Sau đó hắn không tiếng động kéo Hỉ Nhi đi ra.

Trong phòng nhất thời chỉ còn hai người bọn họ.

Mấy giây sau không ai động đậy khiến không khí có vẻ bết dính lại, ngột ngạt không được tự nhiên.

Khương Lan nghĩ bụng có nên lên tiếng trước không thì lại nghe người kia nói: "Nàng chọn gả cho ta là vì muốn tránh đi đầu sóng ngọn gió."

Đây không phải là một câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Khương Lan im lặng mấy giây rồi thành thật gật đầu: "Đúng vậy."

Tiêu Quân Dục nhìn nàng qua lớp khăn hỉ, ánh mắt đầy sắc bén: "Vì sao? Nàng không muốn báo thù cho Khương gia?"

Khương Lan im lặng, tự nhiên lại thấy bực bội với chướng ngại trước mắt mà giơ tay muốn đem khăn hỉ kéo xuống.

Bất chợt tay nàng bị giữ lại.

Khi Khương Lan đang giật mình khó hiểu thì thấy Tiêu Quân Dục cầm lấy cái gậy Như Ý trên chiếc mâm bên cạnh, hơi động một cái khăn hỉ trên đầu nàng đã rơi xuống, để lộ dung nhan như họa, vạn phần tinh xảo.

Chẳng qua biểu cảm trên khuôn mặt kia lại không có nửa phần mềm yếu, lại toát ra một lỗ mị lực dửng dưng lười biếng như chẳng màng sự đời.

Hai người bốn mắt nhìn nhau cả đỗi, Khương Lan mới bâng quơ lên tiếng: "Chàng cảm thấy một mình ta có thể làm được gì sao?"

"Dựa vào chút thế lực không tính là thế lực, nói hẳn ra là khả năng hiệu triệu đám tâm phúc từng tận lực với Khương gia, trong mắt một số người thì là đang tận trung với Khương gia?"



"Nàng không coi trọng?"

"Không phải không coi trọng."

Khương Lan cố tỏ ra nghiêm túc phẩy vạt áo hỉ, hai tay đặt trên đầu gối một cách đoan trang nhìn hắn nói: "Đối với một số người thì đó là miếng bánh béo bở ai cũng muốn giành lấy. Cho dù là người trên kia, trong sáng ngoài tối tìm cách kéo những thế lực đó về, cho dù là dùng cách thức không trực tiếp."

Mặc dù nàng không nói rõ nhưng cả hai đều hiểu người trên kia là ai.

"Chàng nghĩ vì sao hoàng đế lại đồng ý thỉnh cầu của ta, để ta gả cho chàng?"

Khương Lan bỗng nhiên nghiêng đầu nghịch ngợm hỏi hắn.

Chiếc mũ phượng trên đầu nàng theo hành động của nàng lắc lư, mặc dù không ảnh hưởng đến hiệu quả của động tác nhưng trông có vẻ nặng nề.

"Lại đây."

Tiêu Quân Dục không đáp lại câu hỏi kia của nàng mà bảo, sau đó tự mình điều khiển xe lăn đi trước.

Khương Lan nheo mắt khó hiểu nhưng vẫn nhấc làn váy đi theo.

Vạt váy đỏ yêu diễm lay động theo bước chân nàng.

Người bên ngoài thông qua cái bóng trên khung cửa đoán được sơ sơ hành động của họ, rồi phát sầu.

"Tiểu nha đầu ngươi nhìn gì vậy?"

Hắc Tử khó hiểu hỏi.

Cái tiểu cô nương này cứ mặt đầy âu lo nhìn vào phòng là thế nào vậy?

Hỉ Nhi ngó bên trong lần nữa rồi mới quay đầu nhìn Hắc Tử, rất có ý vị thâm trường nhìn hắn hỏi: "Hắc Tử đại ca, vương gia như vậy... Có phải sẽ không làm ăn gì được không?"

Sặc!



Một nam nhân cao lớn như Hắc Tử đều bị câu hỏi quá ư trần trụi của tiểu nha đầu làm bị sặc.

Hắn nắm tay thành quyền chặn ngay miệng mới không để cho tiếng khụ khụ do mình phát ra ảnh hưởng đến người trong phòng. Đặng hắn đưa tay kéo tiểu nha đầu mới tí tuổi, còn chưa thành thân đã chứa toàn lời kinh người đi xa một chút với vẻ mặt ngàn lời khó nói hết.

Chủ tử của hắn có gì mà không được!

Cho dù là trước lúc chữa khỏi chân ngài ấy vẫn rất được! Vô cùng được!!

Nếu để chủ tử của hắn nghe thấy những lời kia, hắn không chắc tiểu nha đầu này có còn mạng không, thôi cứ mang nàng đi xa chút cho bớt việc.

Khương Lan không biết một chút gì chuyện bên ngoài, nàng mang theo khó hiểu dựa theo yêu cầu của người nào đó ngồi xuống trước bàn trang điểm trong phòng.

Đợi đến khi hắn tự tay gở mũ phượng trên đầu nàng xuống Khương Lan mới hiểu.

Bỗng nhiên nàng sinh ra hứng thú, không nhịn được nhìn hắn qua gương đồng. Chính mình lại rất ngoan ngoãn ngồi đó cho hắn tháo trang sức cồng kềnh xuống.

Cái mũ này chính nàng còn cảm thấy phức tạp, không nghĩ tới một đại nam nhân như hắn lại biết tháo.

"Hoàng đế để nàng gả cho ta, có nguyên nhân là vì giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của đám hoàng tử."

Ồ? Ra là hắn cũng biết.

Khương Lan bất giác chỉnh đốn lại suy nghĩ, thầm hỏi, còn nữa đâu? Chắc không chỉ có nhiêu đây chứ?

Quả nhiên sau đó đã nghe hắn nói: "Nguyên nhân chính vẫn là lực hiệu triệu trên tay nàng."

Khương Lan nhướng mày hứng thú hỏi: "Lời này nói thế nào?"

Tiêu Quân Dục không nhanh không chậm tháo nốt món trang sức cuối cùng trên đầu nàng xuống rồi mới từ tốn nói: "Nàng nghĩ vì sao hoàng đế muốn nàng lấy Tiêu Quân Địch?"

Khương Lan ngẩn ra, bất giác đáp: "Là vì muốn đưa thế lực của nhà họ Khương cho hắn?"

Không phải à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook