Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Chương 3: Nào có chút nào giống tàn tật đâu.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/12/2024
Biết rõ một khi bản thân không đi theo cốt truyện sẽ kéo theo rất nhiều biến số, Khương Lan không nghĩ nữa, đi tới đâu hay tới đó vậy.
Thái giám được phái tới nhanh chóng dẫn nàng đến cung Thanh Loan.
Tại thời điểm nàng bước chân vào cung Thanh Loan, trong cung Thừa Vũ của đại hoàng tử.
"Thật sự?"
Tiêu Quân Dục ngồi trên xe lăn, sau khi được cận vệ nói nhỏ bên tai vài câu đầu cũng chẳng nâng, thuận miệng hỏi lại còn tiện tay rải một nắm thức ăn cho cá xuống hồ.
Hắc Tử lập tức đáp: "Chính xác ạ."
"Tin này rất nhanh sẽ truyền khắp hoàng cung."
Hắn nói xong lại không nhịn được dò hỏi: "Chủ tử, chúng ta nên làm gì?"
"Nên làm gì thì làm đó thôi."
Tiêu Quân Dục hờ hửng nói, tay lại rải thêm một nắm thức ăn.
Hắc Tử ngu ra. Làm đó? Làm đó là làm gì?
Đừng nói ý của chủ tử người là ngồi yên đợi vương phi của ngài tới đó nha?
Hắc Tử bị sét đánh, trơ ra nhìn người đang ngồi trên xe lăn nhưng tư thái hoàn toàn không thể xem thường. Hắn không khỏi đâm ra hoài nghi, chẳng lẽ chủ tử của hắn cảm thấy cô đơn rồi, nghĩ thông suốt nên muốn thành gia lập thất?
Mà không đúng!
Hắc Tử bỗng nhận ra một chuyện, nếu chủ tử của hắn thành thân thì không phải sẽ không cần sống trong cung nữa mà sẽ được phong vương, chuyển ra ngoài cung? Không còn nằm ngay mí mắt hoàng đế nữa, có phải họ có thể làm rất nhiều chuyện? Hắc Tử bỗng nhiên ngộ ra, kinh ngạc trợn trừng mắt vì sự thông suốt này của mình.
Tiêu Quân Dục hoàn toàn không bận tâm Hắc Tử nghĩ gì. Một khắc trước hắn còn ngồi trên xe lăn, một khắc sau đã đứng dậy, nào có giống đại hoàng tử đã tàn phế trong miệng người ta đâu. Lúc này hai tay hắn khoanh trước ngực trầm ngâm nghĩ, vì sao đời này lại thay đổi rồi. Khương gia đại tiểu thư không muốn gả cho tam hoàng đệ của hắn mà lại đòi gả cho hắn... Rốt cuộc biến số ở đâu?
Phía sau biến số này lại là cái gì?
Tiêu Quân Dục thầm nói kỳ lạ. Nhưng cũng không có vấn đề gì mấy, trước sau gì mọi thứ cũng sẽ thay đổi. Bởi vì hắn sẽ không để mình chết giống như kiếp trước.
Đương lúc này bỗng nhiên một thị vệ từ bên ngoài chạy vào, ghé tai Hắc Tử nói nhỏ một câu rồi lui đi.
Tiêu Quân Dục quay đầu nhìn hắn. Hắc Tử không chút chậm trễ lập tức báo: "Chủ tử, Khương tiểu thư vừa ra khỏi điện Chính Dương đã bị Tô quý phi gọi đi rồi."
"Tin tức đã đến chỗ đó chưa?"
Tiêu Quân Dục hơi nhăn lại mày kiếm, ngón tay vô thức bóp nát viên thức ăn cho cá trong tay.
"Thần nghĩ là không thưa chủ tử. Việc Khương tiểu thư vừa kết thúc ba tháng tang kỳ theo tiêu chuẩn để tang thấp nhất ở Đại Minh đã bị hoàng thượng gọi vào cung hầu như tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm đợi xem tình hình. Thần nghĩ lúc này không chỉ Tô quý phi mà bên hoàng hậu cũng sẽ không bỏ qua cơ hội gom lại thế lực còn lại của Khương gia. Nhưng Tô quý phi lại có thể nẫng tay trên của hoàng hậu, trước tiên mời Khương tiểu thư đi, chuyện này có lẽ có liên quan đến việc hoàng thượng tỏ ý muốn Khương tiểu thư gả cho tam hoàng tử trước đó."
Hắc Tử vô cùng sắc bén mà phân tích tình hình: "Có lẽ Tô quý phi cho rằng chuyện này sẽ thành nên tranh thủ bồi dưỡng tình cảm trước với Khương tiểu thư."
Quả là suy tâm vọng tưởng mơ mộng hảo huyền quá sớm, Hắc Tử chốt hạ một câu trong lòng. Tự nhiên hắn rất muốn biết vẻ mặt của Tô quý phi khi biết con vịt đã bay khỏi nồi nước sôi ngay trước mắt mình.
"Đi."
"Hả?"
Hắc Tử đang hí hửng không kịp phản ứng ngây người hỏi lại. Nhưng người kia không chỉ không đáp lại hắn mà chẳng đợi hắn phản ứng đã ngồi lại xe lăn, chuyển động bánh xe nặng nề rời khỏi phạm vi hồ cá, hướng về phía cửa cung đi.
Chủ tử đây là... Không phải muốn... Hắc Tử trố mắt, sau đó cũng không kịp nghĩ nhiều mà vội vã chạy theo.
Lúc này bên trong cung Thanh Loan.
Khương Lan vừa vào cửa đã được Tô quý phi chào đón nồng nhiệt.
"Khương tiểu thư, gặp hoàng thượng rồi ư? Không bị mặt rồng của ngài dọa sợ đấy chứ."
"Quý phi nói đùa, hoàng thượng ngài luôn là một vị minh quân hòa ái dễ gần."
Hoàng đế có hòa ái dễ gần không không biết, Khương Lan cứ trợn mắt nói mò đã, vừa lặng lẽ quan sát Tô quý phi.
Tô quý phi quả nhiên là quốc sắc thiên hương, rõ ràng đã ba mươi mấy bốn mươi tuổi nhưng trông như thiếu nữ hai mươi, hàm xuân phơi phới, ngẫm lại hoàng đế say mê bà ta cũng không phải vô lý. Chẳng qua là... Khương Lan không rõ sự nồng nhiệt này là từ đâu, không dám được chiều sinh kiêu, thận trọng lại không dám quá xa cách khiến bà ta không vui.
Nàng lại không dám ở lại lâu, nhấp hờ chén trà cung nữ đưa cho tượng trưng rồi thuận tiện hỏi: "Không biết quý phi triệu thần nữ đến là có chuyện gì? Thứ cho thần nữ trong nhà có việc không tiện, không thể ngồi lâu, vẫn mong quý phi nói rõ."
Thái giám được phái tới nhanh chóng dẫn nàng đến cung Thanh Loan.
Tại thời điểm nàng bước chân vào cung Thanh Loan, trong cung Thừa Vũ của đại hoàng tử.
"Thật sự?"
Tiêu Quân Dục ngồi trên xe lăn, sau khi được cận vệ nói nhỏ bên tai vài câu đầu cũng chẳng nâng, thuận miệng hỏi lại còn tiện tay rải một nắm thức ăn cho cá xuống hồ.
Hắc Tử lập tức đáp: "Chính xác ạ."
"Tin này rất nhanh sẽ truyền khắp hoàng cung."
Hắn nói xong lại không nhịn được dò hỏi: "Chủ tử, chúng ta nên làm gì?"
"Nên làm gì thì làm đó thôi."
Tiêu Quân Dục hờ hửng nói, tay lại rải thêm một nắm thức ăn.
Hắc Tử ngu ra. Làm đó? Làm đó là làm gì?
Đừng nói ý của chủ tử người là ngồi yên đợi vương phi của ngài tới đó nha?
Hắc Tử bị sét đánh, trơ ra nhìn người đang ngồi trên xe lăn nhưng tư thái hoàn toàn không thể xem thường. Hắn không khỏi đâm ra hoài nghi, chẳng lẽ chủ tử của hắn cảm thấy cô đơn rồi, nghĩ thông suốt nên muốn thành gia lập thất?
Mà không đúng!
Hắc Tử bỗng nhận ra một chuyện, nếu chủ tử của hắn thành thân thì không phải sẽ không cần sống trong cung nữa mà sẽ được phong vương, chuyển ra ngoài cung? Không còn nằm ngay mí mắt hoàng đế nữa, có phải họ có thể làm rất nhiều chuyện? Hắc Tử bỗng nhiên ngộ ra, kinh ngạc trợn trừng mắt vì sự thông suốt này của mình.
Tiêu Quân Dục hoàn toàn không bận tâm Hắc Tử nghĩ gì. Một khắc trước hắn còn ngồi trên xe lăn, một khắc sau đã đứng dậy, nào có giống đại hoàng tử đã tàn phế trong miệng người ta đâu. Lúc này hai tay hắn khoanh trước ngực trầm ngâm nghĩ, vì sao đời này lại thay đổi rồi. Khương gia đại tiểu thư không muốn gả cho tam hoàng đệ của hắn mà lại đòi gả cho hắn... Rốt cuộc biến số ở đâu?
Phía sau biến số này lại là cái gì?
Tiêu Quân Dục thầm nói kỳ lạ. Nhưng cũng không có vấn đề gì mấy, trước sau gì mọi thứ cũng sẽ thay đổi. Bởi vì hắn sẽ không để mình chết giống như kiếp trước.
Đương lúc này bỗng nhiên một thị vệ từ bên ngoài chạy vào, ghé tai Hắc Tử nói nhỏ một câu rồi lui đi.
Tiêu Quân Dục quay đầu nhìn hắn. Hắc Tử không chút chậm trễ lập tức báo: "Chủ tử, Khương tiểu thư vừa ra khỏi điện Chính Dương đã bị Tô quý phi gọi đi rồi."
"Tin tức đã đến chỗ đó chưa?"
Tiêu Quân Dục hơi nhăn lại mày kiếm, ngón tay vô thức bóp nát viên thức ăn cho cá trong tay.
"Thần nghĩ là không thưa chủ tử. Việc Khương tiểu thư vừa kết thúc ba tháng tang kỳ theo tiêu chuẩn để tang thấp nhất ở Đại Minh đã bị hoàng thượng gọi vào cung hầu như tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm đợi xem tình hình. Thần nghĩ lúc này không chỉ Tô quý phi mà bên hoàng hậu cũng sẽ không bỏ qua cơ hội gom lại thế lực còn lại của Khương gia. Nhưng Tô quý phi lại có thể nẫng tay trên của hoàng hậu, trước tiên mời Khương tiểu thư đi, chuyện này có lẽ có liên quan đến việc hoàng thượng tỏ ý muốn Khương tiểu thư gả cho tam hoàng tử trước đó."
Hắc Tử vô cùng sắc bén mà phân tích tình hình: "Có lẽ Tô quý phi cho rằng chuyện này sẽ thành nên tranh thủ bồi dưỡng tình cảm trước với Khương tiểu thư."
Quả là suy tâm vọng tưởng mơ mộng hảo huyền quá sớm, Hắc Tử chốt hạ một câu trong lòng. Tự nhiên hắn rất muốn biết vẻ mặt của Tô quý phi khi biết con vịt đã bay khỏi nồi nước sôi ngay trước mắt mình.
"Đi."
"Hả?"
Hắc Tử đang hí hửng không kịp phản ứng ngây người hỏi lại. Nhưng người kia không chỉ không đáp lại hắn mà chẳng đợi hắn phản ứng đã ngồi lại xe lăn, chuyển động bánh xe nặng nề rời khỏi phạm vi hồ cá, hướng về phía cửa cung đi.
Chủ tử đây là... Không phải muốn... Hắc Tử trố mắt, sau đó cũng không kịp nghĩ nhiều mà vội vã chạy theo.
Lúc này bên trong cung Thanh Loan.
Khương Lan vừa vào cửa đã được Tô quý phi chào đón nồng nhiệt.
"Khương tiểu thư, gặp hoàng thượng rồi ư? Không bị mặt rồng của ngài dọa sợ đấy chứ."
"Quý phi nói đùa, hoàng thượng ngài luôn là một vị minh quân hòa ái dễ gần."
Hoàng đế có hòa ái dễ gần không không biết, Khương Lan cứ trợn mắt nói mò đã, vừa lặng lẽ quan sát Tô quý phi.
Tô quý phi quả nhiên là quốc sắc thiên hương, rõ ràng đã ba mươi mấy bốn mươi tuổi nhưng trông như thiếu nữ hai mươi, hàm xuân phơi phới, ngẫm lại hoàng đế say mê bà ta cũng không phải vô lý. Chẳng qua là... Khương Lan không rõ sự nồng nhiệt này là từ đâu, không dám được chiều sinh kiêu, thận trọng lại không dám quá xa cách khiến bà ta không vui.
Nàng lại không dám ở lại lâu, nhấp hờ chén trà cung nữ đưa cho tượng trưng rồi thuận tiện hỏi: "Không biết quý phi triệu thần nữ đến là có chuyện gì? Thứ cho thần nữ trong nhà có việc không tiện, không thể ngồi lâu, vẫn mong quý phi nói rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.