Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Chương 2: Tô quý phi cho mời.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/12/2024
Ngay khi nàng vừa đáp xong, bỗng nhiên khí thế hùng hổ dọa người của Minh Đế tan biến.
Tựa như nãy giờ chỉ là ảo giác của Khương Lan vậy.
Nhưng chỉ có nàng biết nàng vừa lướt qua quỷ môn quan.
Nhưng cuối cùng cũng trốn thoát không phải sao... Khương Lan vừa nghĩ vậy đã nghe Minh Đế hòa ái nói: "Nào, đừng căng thẳng vậy. Trẫm chỉ là hơi bất ngờ, không nghĩ tới ngươi lại coi trọng lão đại nhà trẫm."
"Đứa con này của trẫm, ài... Ngươi thật sự quyết định rồi? Không hối hận?"
Khương Lan âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, thẳng người lên nhưng không buông lỏng chút nào đáp: "Hoàng thượng ngài khiêm tốn. Bất cứ hoàng tử nào của ngài cũng đều là cành vàng lá ngọc, là thần nữ chiếm lợi rồi."
"Ngươi thật biết nói chuyện!"
Minh Đế cười ha hả, có vẻ rất thích lời này của nàng.
Mà một tiếng cười này của ông khiến Khương Lan triệt để thả tâm.
"Được rồi, nếu ngươi đã muốn bày tỏ hiếu tâm đến cùng, trẫm đành đáp ứng ngươi. Cũng là ngươi hiếu tâm, nhớ được tâm nguyện của tổ mẫu, trẫm lại không biết thái hậu lại có ý này."
Minh Đế nói một hồi lại thở dài.
Khương Lan lại không dám cho là thật. Quả thật là nói đùa.
Nghĩ thì nghĩ Khương Lan vẫn thuận theo nói lời hay: "Hoàng thượng là do công sự bừa bộn, vì quốc an dân, thái hậu nhất định có thể hiểu cho ngài."
"Ngươi đó, cái miệng đúng là ngọt."
Minh Đế cười sảng khoái, mặt rồng đều giãn ra.
Thật ra Khương Lan cũng muốn thở ra một hơi, mặc dù nàng vẫn không rõ vì sao hoàng đế lại đồng ý với yêu cầu của nàng. Nghe thì có vẻ là vì thái hậu, nhưng Khương Lan biết không phải.
Chẳng qua sau đó hai người lại lời qua ý lại mấy lần nữa Minh Đế liền cho nàng lui xuống.
Đứng bên ngoài điện Chính Dương, Khương Lan cảm giác như được sống lại. Nàng khẽ quay đầu nhìn bức hoành uy nghiêm khí thế bên trên cửa điện, lòng hi vọng nửa đời sau không có cơ hội bước chân vào đây lần nữa.
Nàng sợ mình không có cái mạng thứ ba để đi ra.
Lòng dạ đế vương thật sự sâu như biển, đời này nàng xem như chứng kiến đủ, mặc dù vẫn cảm thấy thật khó tin.
Nàng thế mà chân diện mục nhìn thấy thánh nhan, nhân vật chỉ có trong phim, trong sách sử, tiểu thuyết. Nhưng nếu có thể nàng hi vọng mình không cần có trải nghiệm độc đáo này, xuyên sách.
Đúng vậy, Khương Lan đang đứng đây vốn chỉ là một sinh viên tầm thường của một trường đại học hạng hai khoa tự nhiên... Ừm, nghe rất là mông lung đúng không, học xong không biết ra trường làm cái gì, xếp hàng thất nghiệp với thiên hạ.
Ngày hôm đó, cái ngày mà nàng xuyên vào quyển sách Phượng Lâm Thiên Hạ này ấy, nàng bị một chiếc xe tải tông phải. Lúc đó nàng cảm nhận được mình sắp chết rồi, bỗng nhiên miếng ngọc bội mà bà nội cho nàng hồi nhỏ, vẫn luôn đeo trên cổ nàng bất chợt nóng lên, rồi bộc phát một trùm ánh sáng trắng mãnh liệt tựa như ảo giác. Nàng bất giác nhắm chặt mắt. Lúc mở mắt ra lần nữa nàng đã thấy mình ngồi trong một khuê phòng đậm chất cổ trang, mà nàng, cũng biến thành Khương Lan, nữ phụ trong sách, nhân vật điển hình của đá kê chân.
Lúc nàng xuyên vào phụ thân của Khương Lan là tướng quân Khương Xuyên và gia gia nàng đại tướng quân Khương Hằng Thanh vừa mới tử trận trong cuộc chiến cuối cùng với Man Di ở Tây Bắc. Trận chiến đó bên họ thắng, Man Di bị đánh lùi vạn dặm, đổi lại vài năm bình yên cho Tây Bắc, thế nhưng phụ thân và gia gia nàng đều chết, nghe như một âm mưu phải không?
Chẳng cần người khác nói gì, Khương Lan thời điểm xuyên qua đã được vô tình hay cố ý nhìn lướt qua cốt truyện của quyển sách này, cô biết Khương Xuyên và Khương Hằng Thanh chết vì cái gì. Vì công cao trấn chủ.
Mà kết cục của "Khương Lan" cũng chẳng ít thảm hơn ông cha của nàng.
Đương nhiên, đó là nếu Khương Lan nàng vẫn đi theo lối mòn trong sách.
"Khương tiểu thư, Tô quý phi cho mời."
Bước chân của Khương Lan còn chưa bước được hai bước đã ngừng lại, kinh nghi bất định đưa mắt nhìn tên thái giám vừa đi đến trước mặt nàng, ngoài mặt nhìn như cung kính nhưng thái độ ương ngạnh lại không cho phép nàng từ chối.
"Mời dẫn đường."
Khương Lan nghĩ ba giây, sau đó quyết định đi thử xem.
Trong lúc đó nàng không ngừng lục lại thông tin về vị Tô quý phi này.
Minh Đế làm đương kim thiên tử tự nhiên có tam cung lục viện, hậu cung phi tần đếm không hết, hoàng tử công chúa cũng chẳng thua kém bất cứ ông vua nào trên đời. Mà lúc bấy giờ làm chủ hậu cung của ông ta không chỉ có một hoàng hậu, người có quyền lực chẳng thua kém bà ta chính là vị Tô quý phi kia. So với hoàng hậu, bà ta rất được đế vương yêu mến, đến nổi con trai bà ta đều ẩn ẩn ngang cơ với thái tử đương triều hiện tại.
Vừa kéo làm sao vị Tô quý phi này chính là mẹ đẻ của tam hoàng tử.
Khương Lan bất giác nghĩ có khi nào Tô quý phi nghe được tiếng gió gì nên mới gọi nàng đến? Trong sách hình như không có chi tiết này.
Tựa như nãy giờ chỉ là ảo giác của Khương Lan vậy.
Nhưng chỉ có nàng biết nàng vừa lướt qua quỷ môn quan.
Nhưng cuối cùng cũng trốn thoát không phải sao... Khương Lan vừa nghĩ vậy đã nghe Minh Đế hòa ái nói: "Nào, đừng căng thẳng vậy. Trẫm chỉ là hơi bất ngờ, không nghĩ tới ngươi lại coi trọng lão đại nhà trẫm."
"Đứa con này của trẫm, ài... Ngươi thật sự quyết định rồi? Không hối hận?"
Khương Lan âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, thẳng người lên nhưng không buông lỏng chút nào đáp: "Hoàng thượng ngài khiêm tốn. Bất cứ hoàng tử nào của ngài cũng đều là cành vàng lá ngọc, là thần nữ chiếm lợi rồi."
"Ngươi thật biết nói chuyện!"
Minh Đế cười ha hả, có vẻ rất thích lời này của nàng.
Mà một tiếng cười này của ông khiến Khương Lan triệt để thả tâm.
"Được rồi, nếu ngươi đã muốn bày tỏ hiếu tâm đến cùng, trẫm đành đáp ứng ngươi. Cũng là ngươi hiếu tâm, nhớ được tâm nguyện của tổ mẫu, trẫm lại không biết thái hậu lại có ý này."
Minh Đế nói một hồi lại thở dài.
Khương Lan lại không dám cho là thật. Quả thật là nói đùa.
Nghĩ thì nghĩ Khương Lan vẫn thuận theo nói lời hay: "Hoàng thượng là do công sự bừa bộn, vì quốc an dân, thái hậu nhất định có thể hiểu cho ngài."
"Ngươi đó, cái miệng đúng là ngọt."
Minh Đế cười sảng khoái, mặt rồng đều giãn ra.
Thật ra Khương Lan cũng muốn thở ra một hơi, mặc dù nàng vẫn không rõ vì sao hoàng đế lại đồng ý với yêu cầu của nàng. Nghe thì có vẻ là vì thái hậu, nhưng Khương Lan biết không phải.
Chẳng qua sau đó hai người lại lời qua ý lại mấy lần nữa Minh Đế liền cho nàng lui xuống.
Đứng bên ngoài điện Chính Dương, Khương Lan cảm giác như được sống lại. Nàng khẽ quay đầu nhìn bức hoành uy nghiêm khí thế bên trên cửa điện, lòng hi vọng nửa đời sau không có cơ hội bước chân vào đây lần nữa.
Nàng sợ mình không có cái mạng thứ ba để đi ra.
Lòng dạ đế vương thật sự sâu như biển, đời này nàng xem như chứng kiến đủ, mặc dù vẫn cảm thấy thật khó tin.
Nàng thế mà chân diện mục nhìn thấy thánh nhan, nhân vật chỉ có trong phim, trong sách sử, tiểu thuyết. Nhưng nếu có thể nàng hi vọng mình không cần có trải nghiệm độc đáo này, xuyên sách.
Đúng vậy, Khương Lan đang đứng đây vốn chỉ là một sinh viên tầm thường của một trường đại học hạng hai khoa tự nhiên... Ừm, nghe rất là mông lung đúng không, học xong không biết ra trường làm cái gì, xếp hàng thất nghiệp với thiên hạ.
Ngày hôm đó, cái ngày mà nàng xuyên vào quyển sách Phượng Lâm Thiên Hạ này ấy, nàng bị một chiếc xe tải tông phải. Lúc đó nàng cảm nhận được mình sắp chết rồi, bỗng nhiên miếng ngọc bội mà bà nội cho nàng hồi nhỏ, vẫn luôn đeo trên cổ nàng bất chợt nóng lên, rồi bộc phát một trùm ánh sáng trắng mãnh liệt tựa như ảo giác. Nàng bất giác nhắm chặt mắt. Lúc mở mắt ra lần nữa nàng đã thấy mình ngồi trong một khuê phòng đậm chất cổ trang, mà nàng, cũng biến thành Khương Lan, nữ phụ trong sách, nhân vật điển hình của đá kê chân.
Lúc nàng xuyên vào phụ thân của Khương Lan là tướng quân Khương Xuyên và gia gia nàng đại tướng quân Khương Hằng Thanh vừa mới tử trận trong cuộc chiến cuối cùng với Man Di ở Tây Bắc. Trận chiến đó bên họ thắng, Man Di bị đánh lùi vạn dặm, đổi lại vài năm bình yên cho Tây Bắc, thế nhưng phụ thân và gia gia nàng đều chết, nghe như một âm mưu phải không?
Chẳng cần người khác nói gì, Khương Lan thời điểm xuyên qua đã được vô tình hay cố ý nhìn lướt qua cốt truyện của quyển sách này, cô biết Khương Xuyên và Khương Hằng Thanh chết vì cái gì. Vì công cao trấn chủ.
Mà kết cục của "Khương Lan" cũng chẳng ít thảm hơn ông cha của nàng.
Đương nhiên, đó là nếu Khương Lan nàng vẫn đi theo lối mòn trong sách.
"Khương tiểu thư, Tô quý phi cho mời."
Bước chân của Khương Lan còn chưa bước được hai bước đã ngừng lại, kinh nghi bất định đưa mắt nhìn tên thái giám vừa đi đến trước mặt nàng, ngoài mặt nhìn như cung kính nhưng thái độ ương ngạnh lại không cho phép nàng từ chối.
"Mời dẫn đường."
Khương Lan nghĩ ba giây, sau đó quyết định đi thử xem.
Trong lúc đó nàng không ngừng lục lại thông tin về vị Tô quý phi này.
Minh Đế làm đương kim thiên tử tự nhiên có tam cung lục viện, hậu cung phi tần đếm không hết, hoàng tử công chúa cũng chẳng thua kém bất cứ ông vua nào trên đời. Mà lúc bấy giờ làm chủ hậu cung của ông ta không chỉ có một hoàng hậu, người có quyền lực chẳng thua kém bà ta chính là vị Tô quý phi kia. So với hoàng hậu, bà ta rất được đế vương yêu mến, đến nổi con trai bà ta đều ẩn ẩn ngang cơ với thái tử đương triều hiện tại.
Vừa kéo làm sao vị Tô quý phi này chính là mẹ đẻ của tam hoàng tử.
Khương Lan bất giác nghĩ có khi nào Tô quý phi nghe được tiếng gió gì nên mới gọi nàng đến? Trong sách hình như không có chi tiết này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.