Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Chương 17: Trưởng tử thành gia trước thứ tử mới được cưới vợ.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/12/2024
"Phu thê đôi bái."
Theo tiếng hô, Khương Lan quay người đối diện với nam nhân đang ngồi trên xe lăn, trong lòng bỗng nhiên dâng trào cảm khái vạn phần cúi đầu bái.
"Lễ thành."
Vậy là nàng đã kết hôn rồi... Bà ngoại ơi. Bất kể thế nào cháu gái cũng sẽ sống sót, sống tốt.
"Đưa vào động phòng."
Khoảnh khắc rời đi chính phòng, Khương Lan suýt không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi thật mạnh. Cuối cùng cũng xong rồi, mệt quá mệt. Lễ nghi ở cổ đại đúng là khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Ngẫm lại Tiêu Quân Dục còn phải tiếp khách, nàng không khỏi thương cảm thay cho hắn.
Ai biết khi nàng được đưa vào tân phòng, phía sau theo vào một đám tiểu thư phu nhân lấy Ngô hoàng hậu làm đầu cuồn cuộn không dứt. Tân phòng dù lớn bỗng chốc cũng trở nên chật chội khiến người thở không nổi.
Khương Lan thầm trợn mắt, đây là nghi thức gì? Nháo động phòng? Không đúng nha.
Ngô hoàng hậu không biết suy nghĩ trong lòng nàng, vô cùng hòa ái ngồi bên mép giường cùng nàng, vỗ tay nàng cảm khái nói: "Hoàng gia rốt cuộc có đứa con dâu đầu tiên rồi, thật tốt quá."
Khương Lan sững sốt trong lòng, nhất thời quên cả nghi vấn trước đó. Ngẫm lại hình như là đúng nha.
Nhưng đây là vì sao? Chẳng lẽ là tập tục của Đại Minh?
Quả thật Khương Lan đoán không sai, đây chính là tập tục của Đại Minh.
Đại Minh đề cao quốc thái dân an, lấy dân làm gốc, tự nhiên tự giác đi đầu thực hiện những tập tục truyền đời của dân chúng rằng trong nhà chỉ cần con trưởng chưa kết hôn thì con thứ không được cưới vợ. Kết quả bởi vì tình huống của Tiêu Quân Dục nên đến giờ cũng không ai thèm lấy hắn, hoàng đế mang tiếng minh quân không dám bức bách con gái quân thần cưới hắn, thành ra mấy người phía sau kể cả thái tử đã sớm qua tuổi cập kê vẫn còn chưa có chính phi.
Ngẫm lại có khi hoàng đế còn rầu chứ nói chi là hoàng hậu. Một người lo con cháu đời sau, một người lo bổ sung thêm hậu thuẫn cho thái tử từ việc tìm kiếm nhà vợ mạnh mẽ.
Có thể một trong những lý do hoàng đế đồng ý cuộc hôn nhân này nhanh như vậy là vì đây. Khương Lan ngộ nhẽ.
"Sắp tới có thể hoàng cung sẽ tổ chức cung yến, mục đích là tuyển chọn chính phi cho nhóm hoàng tử. Khi đó ngươi nhất định phải vào cung cùng chúng ta nhìn xem."
Vừa nghe hoàng hậu nói xong đám nữ tử chưa có hôn phối trong phòng đều âm thầm háo hức lên. Rốt cuộc bởi vì nhóm thái tử đều chưa có chính phi nên đồng thời nhóm tiểu thư trong kinh thành cũng bị chậm trễ hôn sự. Sớm có người đoán được chuyện này khi đại hôn của đại hoàng tử được định ra, trong lòng cũng âm thầm có tính toán cho mình, nhưng khi nghe hoàng hậu đích thân nói họ vẫn kích động. Hận sao ngày đó không đến ngay.
Khương Lan không thể hiểu được tâm tình của bọn họ, nhưng không phải không thể lý giải.
"Được rồi, bổn cung ở đây khiến các ngươi không được tự nhiên, bổn cung nên về thôi. Chắc ngươi sẽ thấy phiền vì nghi thức này, ta nghe nói ngươi rất ít qua lại với nhóm khuê các trong kinh thành, nhân dịp này làm quen nhiều chút đi."
Rõ ràng hôm nay tới đây Ngô hoàng hậu chỉ có một mục đích này, nói xong liền muốn đi. Trước khi đi còn ân cần bày tỏ.
Thế Khương Lan mới rõ đây thật sự là một nghi thức của đại hôn.
Nghi thức gì mà phiền thế không biết. Bảo nàng tâm sự với một đám người trước đêm động phòng? Nàng thật muốn chửi tục một câu trong lòng.
"Cung tiễn hoàng hậu nương nương."
Ngô hoàng hậu muốn đi, một đám người lập tức đứng dậy đưa tiễn.
Ngô hoàng hậu vừa mới đi xong An Thiên Ninh tự nhận là có quan hệ thân thiết nhất với nàng liền nhào tới dành chỗ bên cạnh nàng.
"Khương Lan, hôm ở Đình Vân Tiểu Trúc rốt cuộc ngươi đã chạy đi đâu vậy!? Ngươi không biết chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi!"
"..."
Hay lắm, vừa tới liền hỏi cái này.
Xem ra ngày hôm đó nàng bỏ chạy An Thiên Ninh đã rất căm tức, phẫn nộ lắm, nếu không đến hôm nay vừa thấy có cơ hội đã hỏi, làm màu làm vẽ hỏi nàng một câu gả cho đại hoàng tử có hồi hộp không cũng không có.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khi thấy đám người xung quanh cũng hóng hớt muốn biết nàng liền bày ra vẻ mặt thản nhiên nói: "Hôm đó sau khi ta thay đồ xong, vốn định đợi Hỉ Nhi trở lại, không ngờ tới lại nghe thấy một mùi điểm tâm rất thơm. Thế là ta liền lần theo, một hồi đã chạy ra Đình Vân Tiểu Trúc khi nào không hay."
"Đều đã ra rồi nên ta không nghĩ trở lại. Thật ngại quá, lại khiến các ngươi lo lắng. Ta vốn không có nghĩ nhiều như vậy."
Nàng giả bộ ngượng ngùng cười cười qua tấm khăn hỉ, dáng vẻ quá ư chân thật khiến người ta không nghi ngờ nổi.
Theo tiếng hô, Khương Lan quay người đối diện với nam nhân đang ngồi trên xe lăn, trong lòng bỗng nhiên dâng trào cảm khái vạn phần cúi đầu bái.
"Lễ thành."
Vậy là nàng đã kết hôn rồi... Bà ngoại ơi. Bất kể thế nào cháu gái cũng sẽ sống sót, sống tốt.
"Đưa vào động phòng."
Khoảnh khắc rời đi chính phòng, Khương Lan suýt không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi thật mạnh. Cuối cùng cũng xong rồi, mệt quá mệt. Lễ nghi ở cổ đại đúng là khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Ngẫm lại Tiêu Quân Dục còn phải tiếp khách, nàng không khỏi thương cảm thay cho hắn.
Ai biết khi nàng được đưa vào tân phòng, phía sau theo vào một đám tiểu thư phu nhân lấy Ngô hoàng hậu làm đầu cuồn cuộn không dứt. Tân phòng dù lớn bỗng chốc cũng trở nên chật chội khiến người thở không nổi.
Khương Lan thầm trợn mắt, đây là nghi thức gì? Nháo động phòng? Không đúng nha.
Ngô hoàng hậu không biết suy nghĩ trong lòng nàng, vô cùng hòa ái ngồi bên mép giường cùng nàng, vỗ tay nàng cảm khái nói: "Hoàng gia rốt cuộc có đứa con dâu đầu tiên rồi, thật tốt quá."
Khương Lan sững sốt trong lòng, nhất thời quên cả nghi vấn trước đó. Ngẫm lại hình như là đúng nha.
Nhưng đây là vì sao? Chẳng lẽ là tập tục của Đại Minh?
Quả thật Khương Lan đoán không sai, đây chính là tập tục của Đại Minh.
Đại Minh đề cao quốc thái dân an, lấy dân làm gốc, tự nhiên tự giác đi đầu thực hiện những tập tục truyền đời của dân chúng rằng trong nhà chỉ cần con trưởng chưa kết hôn thì con thứ không được cưới vợ. Kết quả bởi vì tình huống của Tiêu Quân Dục nên đến giờ cũng không ai thèm lấy hắn, hoàng đế mang tiếng minh quân không dám bức bách con gái quân thần cưới hắn, thành ra mấy người phía sau kể cả thái tử đã sớm qua tuổi cập kê vẫn còn chưa có chính phi.
Ngẫm lại có khi hoàng đế còn rầu chứ nói chi là hoàng hậu. Một người lo con cháu đời sau, một người lo bổ sung thêm hậu thuẫn cho thái tử từ việc tìm kiếm nhà vợ mạnh mẽ.
Có thể một trong những lý do hoàng đế đồng ý cuộc hôn nhân này nhanh như vậy là vì đây. Khương Lan ngộ nhẽ.
"Sắp tới có thể hoàng cung sẽ tổ chức cung yến, mục đích là tuyển chọn chính phi cho nhóm hoàng tử. Khi đó ngươi nhất định phải vào cung cùng chúng ta nhìn xem."
Vừa nghe hoàng hậu nói xong đám nữ tử chưa có hôn phối trong phòng đều âm thầm háo hức lên. Rốt cuộc bởi vì nhóm thái tử đều chưa có chính phi nên đồng thời nhóm tiểu thư trong kinh thành cũng bị chậm trễ hôn sự. Sớm có người đoán được chuyện này khi đại hôn của đại hoàng tử được định ra, trong lòng cũng âm thầm có tính toán cho mình, nhưng khi nghe hoàng hậu đích thân nói họ vẫn kích động. Hận sao ngày đó không đến ngay.
Khương Lan không thể hiểu được tâm tình của bọn họ, nhưng không phải không thể lý giải.
"Được rồi, bổn cung ở đây khiến các ngươi không được tự nhiên, bổn cung nên về thôi. Chắc ngươi sẽ thấy phiền vì nghi thức này, ta nghe nói ngươi rất ít qua lại với nhóm khuê các trong kinh thành, nhân dịp này làm quen nhiều chút đi."
Rõ ràng hôm nay tới đây Ngô hoàng hậu chỉ có một mục đích này, nói xong liền muốn đi. Trước khi đi còn ân cần bày tỏ.
Thế Khương Lan mới rõ đây thật sự là một nghi thức của đại hôn.
Nghi thức gì mà phiền thế không biết. Bảo nàng tâm sự với một đám người trước đêm động phòng? Nàng thật muốn chửi tục một câu trong lòng.
"Cung tiễn hoàng hậu nương nương."
Ngô hoàng hậu muốn đi, một đám người lập tức đứng dậy đưa tiễn.
Ngô hoàng hậu vừa mới đi xong An Thiên Ninh tự nhận là có quan hệ thân thiết nhất với nàng liền nhào tới dành chỗ bên cạnh nàng.
"Khương Lan, hôm ở Đình Vân Tiểu Trúc rốt cuộc ngươi đã chạy đi đâu vậy!? Ngươi không biết chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi!"
"..."
Hay lắm, vừa tới liền hỏi cái này.
Xem ra ngày hôm đó nàng bỏ chạy An Thiên Ninh đã rất căm tức, phẫn nộ lắm, nếu không đến hôm nay vừa thấy có cơ hội đã hỏi, làm màu làm vẽ hỏi nàng một câu gả cho đại hoàng tử có hồi hộp không cũng không có.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khi thấy đám người xung quanh cũng hóng hớt muốn biết nàng liền bày ra vẻ mặt thản nhiên nói: "Hôm đó sau khi ta thay đồ xong, vốn định đợi Hỉ Nhi trở lại, không ngờ tới lại nghe thấy một mùi điểm tâm rất thơm. Thế là ta liền lần theo, một hồi đã chạy ra Đình Vân Tiểu Trúc khi nào không hay."
"Đều đã ra rồi nên ta không nghĩ trở lại. Thật ngại quá, lại khiến các ngươi lo lắng. Ta vốn không có nghĩ nhiều như vậy."
Nàng giả bộ ngượng ngùng cười cười qua tấm khăn hỉ, dáng vẻ quá ư chân thật khiến người ta không nghi ngờ nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.