Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Chương 18: Động phòng quan trọng nhất.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/12/2024
Những người khác đương nhiên là không, bởi vì bọn họ chẳng quan tâm Khương Lan đến mức đó. Nhưng An Thiên Ninh thì khác. Nàng ta nửa chữ cũng không tin cái lý do này của Khương Lan, không phải vì gì khác, nàng ta tự nguyện tin là Khương Lan đã nhìn ra cái gì, đúng lúc bỏ chạy. Nhưng sao có thể?
Khương Lan đâu thèm quan tâm nàng ta có tin hay không, cũng không để cho nàng ta cơ hội hỏi gì đã tự lái câu chuyện đi hướng khác: "Đúng rồi, ta nghe nói chuyện của An đại tiểu thư, không biết giờ nàng ấy thế nào rồi?"
Câu hỏi của nàng quá biết đánh vào điểm bát quái của đám người, liền có người nhao nhao lên tiếng: "Đáng tiếc thay cho An đại tiểu thư, nàng ấy vốn là đích tiểu thư của phủ thượng thư, nói không chừng có thể gả cho hoàng tử, thậm chí là thái tử."
"Thật ra nếu không tính những thứ khác thì Đình Vân công tử cũng tốt mà."
Khương Lan bất giác nhìn người vừa nói, nhưng nhận ra mình không biết nàng ấy là ai.
Chỉ nghe đám người phụ họa theo hướng tích cực hơn sau câu nói này: "Đình Vân công tử thật sự rất tuấn tú."
"Ta mà biết thi nhân Đình Vân lại là như thế ta nhất định sẽ gả cho hắn!"
"Ngươi nha, không rụt rè gì hết!"
"Ha ha!"
Không khí trong phòng bất giác không còn nặng nề như khi nãy nữa.
Khương Lan âm thầm liếc qua An Thiên Ninh, thấy nàng ta đang cúi đầu không thấy rõ thần sắc, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, nàng bất giác nghĩ liệu An Thiên Ninh có gả cho thái tử không. Dù sao nàng ta đã dùng cách thức như vậy với tỷ tỷ mình chỉ để loại bỏ đối thủ cạnh tranh ngôi vị thái tử phi.
Những người kia nói đúng, nếu An Thiên Tầm không xảy ra chuyện thì nàng ấy là người có khả năng ngồi lên vị trí đó nhất. Chung quy ra đích và thứ vẫn là không đội trời chung.
Nhưng gả cho Tiệp Đình Vân, có khi lại là chuyện tốt... Ít nhất tốt hơn người trong sách, tám phần là do An Thiên Ninh an bài.
"Tiểu thư, người muốn ăn chút gì không?"
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Hỉ Nhi nhỏ giọng hỏi nàng.
Khương Lan lắc đầu.
Nàng mệt thật, mệt đến không muốn ăn gì cả. Đối phí với đám người kia xong nàng chỉ muốn nằm phờ ra. Nàng bỗng nhiên hiểu vì sao trước nay "Khương Lan" không có qua lại với nhóm người này. Nói vậy nàng thật có chút giống nàng ấy nhỉ. Rất nhiều điểm giống, từ cái tên, tính cách, sở thích, sở trường, sở đoản... Liệu những điều này có thể nói lên được gì không? Rằng nàng xuyên vào nàng ấy không phải do ngẫu nhiên.
Đối với việc đây chỉ là một cuốn sách Khương Lan chẳng để ý. Mà sau chuyện này nàng bỗng có suy nghĩ, có lẽ thế giới trước đây của nàng cũng là một cuốn sách nào đó thì sao. Cũng không biết chừng.
"Nhưng mà còn phải đợi lâu lắm..."
Hỉ Nhi lo âu, lắm lét nói: "Thật ra trước đó Hắc Tử đại ca có lén đưa cho ta một gói bánh nhỏ, là điểm tâm của Thực Hương điếm."
"...Được rồi, vậy đưa ta một cái đi."
Khương Lan thỏa hiệp.
Mà lại nói, điểm tâm của nhà này xứng danh đệ nhất, ăn rất ngon. Điều này nàng không thể không công nhận.
"Hoàng thượng đã đi chưa?"
"Đi ngay sau đó rồi tiểu thư."
Cái này Khương Lan không cảm thấy ngoài ý muốn, nhận được câu trả lời liền không để ý nữa, chuyên tâm ăn điểm tâm vừa chờ đợi.
Thời điểm đó ở bên ngoài, đã nhiều năm như vậy Tiêu Quân Dục không được nhóm người nhiệt tình chào đón như vậy. Mỗi người giống như cố ý, ai cũng đến chúc hắn một ly. Hết ly này đến ly khác...
Tiêu Quân Dục ở trước mặt Khương Lan cường thế là vậy, lúc này lại có vẻ lép vế, biết rõ bọn họ cố ý chuốt say mình, bất kể là ác ý hay thiện ý ai đến đều nhận, uống đến cuối cùng mặt hắn đều đỏ gay lên, dáng vẻ lờ đờ càng thêm bất kham. Nếu không phải hắn đang ngồi trên xe lăn thì sợ đã gây ra trò cười.
Thái độ của hắn khiến tâm lý của một vài người thoải mái ra.
"Hoàng huynh, hi vọng huynh có phúc mà hưởng những gì mình đang có. Hoàng đệ sẽ chống mắt lên dõi theo huynh."
Thấy đủ rồi, Tiêu Quân Địch nửa mỉa mai nửa uy hiếp, thái độ chẳng coi ai ra gì bỏ lại một câu đó rồi đủng đỉnh rời đi Dục vương phủ.
Người xung quanh vô tình nghe được, lại thấy biểu tình lạnh lùng càng giống như cam chịu mà nhận hết lời nói khó nghe cũng không dám phản bác của Tiêu Quân Dục thì ai nấy đều thầm thở dài. Rồi sau đó họ càng không hiểu rốt cuộc nước đi này của Khương Lan có ý nghĩa gì. Trước chẳng biết ra sao, chỉ thấy Tiêu Quân Dục trước đây ít nhiều còn có thể an ổn mà sống, giờ lại bị đặt lên đầu sóng ngọn gió.
Trước khi đi tuy không nói gì nhưng ánh mắt của thái tử Tiêu Quân Diệu lại rất ý vị thâm trường nhìn Tiêu Quân Dục.
"Chủ tử, bọn họ đều cảm thấy người sắp không xong rồi."
Nhìn đám người dần dần đi hết, Hắc Tử đứng bên cạnh Tiêu Quân Dục nói một câu không rõ cảm xúc.
Nếu đám người kia còn ở đây có khi sẽ nghe thành hắn đang cười nhạo lại bọn họ, ý bảo bọn họ không có mắt.
Tiêu Quân Dục không nói gì, khuôn mặt lạnh nhạt càng không có một chút biểu tình nào dù là nhỏ nhất, giống như không để trong lòng. Sau khi im lặng dùng nội lực bài trừ tất cả rượu trong người ra ngoài, hắn quay đầu xe lăn đi về hướng hậu viện.
Hắc Tử chỉ chậm trễ một giây đã chạy tới giúp hắn đẩy xe.
Đúng rồi, chuyện quan trọng bây giờ là chủ tử của hắn gấp muốn động phòng rồi.
Ai cũng không được cản trở.
Khương Lan đâu thèm quan tâm nàng ta có tin hay không, cũng không để cho nàng ta cơ hội hỏi gì đã tự lái câu chuyện đi hướng khác: "Đúng rồi, ta nghe nói chuyện của An đại tiểu thư, không biết giờ nàng ấy thế nào rồi?"
Câu hỏi của nàng quá biết đánh vào điểm bát quái của đám người, liền có người nhao nhao lên tiếng: "Đáng tiếc thay cho An đại tiểu thư, nàng ấy vốn là đích tiểu thư của phủ thượng thư, nói không chừng có thể gả cho hoàng tử, thậm chí là thái tử."
"Thật ra nếu không tính những thứ khác thì Đình Vân công tử cũng tốt mà."
Khương Lan bất giác nhìn người vừa nói, nhưng nhận ra mình không biết nàng ấy là ai.
Chỉ nghe đám người phụ họa theo hướng tích cực hơn sau câu nói này: "Đình Vân công tử thật sự rất tuấn tú."
"Ta mà biết thi nhân Đình Vân lại là như thế ta nhất định sẽ gả cho hắn!"
"Ngươi nha, không rụt rè gì hết!"
"Ha ha!"
Không khí trong phòng bất giác không còn nặng nề như khi nãy nữa.
Khương Lan âm thầm liếc qua An Thiên Ninh, thấy nàng ta đang cúi đầu không thấy rõ thần sắc, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, nàng bất giác nghĩ liệu An Thiên Ninh có gả cho thái tử không. Dù sao nàng ta đã dùng cách thức như vậy với tỷ tỷ mình chỉ để loại bỏ đối thủ cạnh tranh ngôi vị thái tử phi.
Những người kia nói đúng, nếu An Thiên Tầm không xảy ra chuyện thì nàng ấy là người có khả năng ngồi lên vị trí đó nhất. Chung quy ra đích và thứ vẫn là không đội trời chung.
Nhưng gả cho Tiệp Đình Vân, có khi lại là chuyện tốt... Ít nhất tốt hơn người trong sách, tám phần là do An Thiên Ninh an bài.
"Tiểu thư, người muốn ăn chút gì không?"
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Hỉ Nhi nhỏ giọng hỏi nàng.
Khương Lan lắc đầu.
Nàng mệt thật, mệt đến không muốn ăn gì cả. Đối phí với đám người kia xong nàng chỉ muốn nằm phờ ra. Nàng bỗng nhiên hiểu vì sao trước nay "Khương Lan" không có qua lại với nhóm người này. Nói vậy nàng thật có chút giống nàng ấy nhỉ. Rất nhiều điểm giống, từ cái tên, tính cách, sở thích, sở trường, sở đoản... Liệu những điều này có thể nói lên được gì không? Rằng nàng xuyên vào nàng ấy không phải do ngẫu nhiên.
Đối với việc đây chỉ là một cuốn sách Khương Lan chẳng để ý. Mà sau chuyện này nàng bỗng có suy nghĩ, có lẽ thế giới trước đây của nàng cũng là một cuốn sách nào đó thì sao. Cũng không biết chừng.
"Nhưng mà còn phải đợi lâu lắm..."
Hỉ Nhi lo âu, lắm lét nói: "Thật ra trước đó Hắc Tử đại ca có lén đưa cho ta một gói bánh nhỏ, là điểm tâm của Thực Hương điếm."
"...Được rồi, vậy đưa ta một cái đi."
Khương Lan thỏa hiệp.
Mà lại nói, điểm tâm của nhà này xứng danh đệ nhất, ăn rất ngon. Điều này nàng không thể không công nhận.
"Hoàng thượng đã đi chưa?"
"Đi ngay sau đó rồi tiểu thư."
Cái này Khương Lan không cảm thấy ngoài ý muốn, nhận được câu trả lời liền không để ý nữa, chuyên tâm ăn điểm tâm vừa chờ đợi.
Thời điểm đó ở bên ngoài, đã nhiều năm như vậy Tiêu Quân Dục không được nhóm người nhiệt tình chào đón như vậy. Mỗi người giống như cố ý, ai cũng đến chúc hắn một ly. Hết ly này đến ly khác...
Tiêu Quân Dục ở trước mặt Khương Lan cường thế là vậy, lúc này lại có vẻ lép vế, biết rõ bọn họ cố ý chuốt say mình, bất kể là ác ý hay thiện ý ai đến đều nhận, uống đến cuối cùng mặt hắn đều đỏ gay lên, dáng vẻ lờ đờ càng thêm bất kham. Nếu không phải hắn đang ngồi trên xe lăn thì sợ đã gây ra trò cười.
Thái độ của hắn khiến tâm lý của một vài người thoải mái ra.
"Hoàng huynh, hi vọng huynh có phúc mà hưởng những gì mình đang có. Hoàng đệ sẽ chống mắt lên dõi theo huynh."
Thấy đủ rồi, Tiêu Quân Địch nửa mỉa mai nửa uy hiếp, thái độ chẳng coi ai ra gì bỏ lại một câu đó rồi đủng đỉnh rời đi Dục vương phủ.
Người xung quanh vô tình nghe được, lại thấy biểu tình lạnh lùng càng giống như cam chịu mà nhận hết lời nói khó nghe cũng không dám phản bác của Tiêu Quân Dục thì ai nấy đều thầm thở dài. Rồi sau đó họ càng không hiểu rốt cuộc nước đi này của Khương Lan có ý nghĩa gì. Trước chẳng biết ra sao, chỉ thấy Tiêu Quân Dục trước đây ít nhiều còn có thể an ổn mà sống, giờ lại bị đặt lên đầu sóng ngọn gió.
Trước khi đi tuy không nói gì nhưng ánh mắt của thái tử Tiêu Quân Diệu lại rất ý vị thâm trường nhìn Tiêu Quân Dục.
"Chủ tử, bọn họ đều cảm thấy người sắp không xong rồi."
Nhìn đám người dần dần đi hết, Hắc Tử đứng bên cạnh Tiêu Quân Dục nói một câu không rõ cảm xúc.
Nếu đám người kia còn ở đây có khi sẽ nghe thành hắn đang cười nhạo lại bọn họ, ý bảo bọn họ không có mắt.
Tiêu Quân Dục không nói gì, khuôn mặt lạnh nhạt càng không có một chút biểu tình nào dù là nhỏ nhất, giống như không để trong lòng. Sau khi im lặng dùng nội lực bài trừ tất cả rượu trong người ra ngoài, hắn quay đầu xe lăn đi về hướng hậu viện.
Hắc Tử chỉ chậm trễ một giây đã chạy tới giúp hắn đẩy xe.
Đúng rồi, chuyện quan trọng bây giờ là chủ tử của hắn gấp muốn động phòng rồi.
Ai cũng không được cản trở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.