Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Chương 1: Từ chối thánh ý.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/12/2024
Mùa thu năm Minh Đế thứ bảy, lúc đó bên ngoài lá thu rụng lả tả, đẹp mà thê lương.
Khương Lan đứng giữa điện Chính Dương uy nghiêm, một mình đối mặt với chân long thiên tử tâm tư thâm trầm, ngoài mặt điềm tĩnh nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Từ lúc nàng bước vào đây đến nay đã qua nửa khắc* nhưng người ngồi trên ghế rồng kia vẫn không nói câu nào, áp lực vô hình lại đè nặng lên người nàng không có lúc nào không thị uy với nàng. Nàng lại không biết Minh Đế muốn gì nên chỉ có thể căng lưng ra chống đỡ. Trong lòng thật ra lại chẳng khi nào bình tĩnh, đầu óc xoay chuyển như chong chóng.
*Mười lăm phút.
"Ái nữ nhà Khương tướng quân, ngươi có biết hôm nay trẫm triệu ngươi đến có chuyện gì không?"
Ngay khi Khương Lan cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi thì rốt cuộc Minh Đế đã chịu lên tiếng.
Chẳng qua Khương Lan không có vì vậy mà buông lỏng tâm tình. Nàng căng da đầu, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh đoan trang chấp tay trước bụng, hơi thấp đầu đáp: "Bẩm hoàng thượng, thần nữ không biết. Xin hoàng thượng chỉ ra mê điểm."
Minh Đế nghiền ngẫm nhìn Khương Lan, có cảm khái, thương xót, đáng tiếc, kinh ngạc, rất nhiều cảm xúc Khương Lan cái hiểu cái không, nàng lại không dám đối mặt với Minh Đế lâu mà khẽ thấp đầu dời mắt nhìn chân thiên tử.
Nàng bất giác nghĩ có phải nguyên nhân ghế rồng hay đặt ở nơi cao hơn, ngang tầm mắt quần thần chỉ nhìn thấy được chân thiên tử, là để người dưới kinh sợ, không dám sinh ra ý nghĩ không trung thành mà bất giác thần phục không.
"Đối với sự hi sinh của Khương lão và Khương tướng quân trẫm rất đáng tiếc, cho nên hôm nay mới gọi ngươi đến đây..."
Khương Lan bất giác thẳng lưng, mấy lời hoa mĩ sau đó của Minh Đế cô chẳng nghe được bao nhiêu, trong lòng không ngừng nói đến rồi, cuối cùng vẫn là đến.
"Khương gia đối với triều đình ta có công, là đại công thần, mặc dù nay Khương gia đã không còn ai để cống hiến cho đất nước nữa nhưng công lao các ngươi đã làm ra chúng ta sẽ nhớ mãi không quên. Nay Khương gia chỉ còn mình ngươi, ngươi lại chưa an bề gia thất, nói gì thì trẫm vẫn không thể làm ngơ."
Minh Đế tình thâm ý trọng biết bao, hòa ái nhìn nàng nói: "Trẫm còn nhớ trước đó thái hậu với tổ mẫu của ngươi có hứa hẹn với nhau sẽ kết thông gia. Trẫm vẫn luôn nhớ ý nguyện của thái hậu, hôm nay Khương gia đã không còn ai có khả năng chủ trì đại cuộc, trẫm vượt quyền thay ngươi hứa hôn cho tam hoàng tử của trẫm, ngươi thấy sao?"
Rốt cuộc cũng tới.
Khương Lan khẽ nhắm mắt nói thầm trong lòng.
Ngoài mặt cô bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét sâu xa của Minh Đế, cuối cùng gập lưng hành lễ nói: "Thưa hoàng thượng, thần nữ có thể nói đôi lời không?"
Minh Đế nghe nàng nói vậy thì tỏ ra khá hứng thú, chống một tay trên thanh vịn của ghế rồng, vô cùng thấu hiểu lòng người mà ban ơn: "Ngươi cứ nói đi đừng ngại."
Khương Lan nhún người, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh, khác xa tấm lưng mướt mồ hôi của mình lễ độ nhìn Minh Đế nói: "Thần nữ nhớ trước đây khi tổ mẫu của thần còn sống, người từng nhắc với thần nữ về hôn ước này."
"Tổ mẫu ngươi nói gì?"
Minh Đế tỏ vẻ sự tò mò bị cô gợi lên, chủ động tiếp chuyện.
"Hoàng thượng, có thể những lời sau đó sẽ khiến hoàng thượng không hài lòng, thậm chí là phật ý, cảm thấy thần nữ không biết điều, không biết ơn thánh quân, nhưng mà Khương gia bây giờ đã chẳng còn ai, tổ mẫu thần nữ cũng đã mất nhiều năm, thần nữ không có mong muốn gì hơn, chỉ nghĩ thực hiện ý nguyện của tổ mẫu."
"Năm đó tổ mẫu với thái hậu định là muốn thần nữ nên duyên với đại hoàng tử. Nếu có thể, mong hoàng thượng tác thành."
Nói xong cô gập người thật sâu, dáng vẻ vô cùng chân thành khẩn khoảng. Thật ra là do nàng chẳng dám nhìn Minh Đế, trong lòng căng thẳng gần chết, sợ thánh nhan giận dữ, cái mạng nhỏ này của nàng cũng đi tông.
Nhưng nếu không nói, mạng này càng khó giữ.
Minh Đế quả nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên thâm trầm lãnh liệt, đến cả nội giám bên người cũng không dám nhìn, còn thay Khương Lan run sợ.
Khương Lan không biết, chỉ mãi cúi đầu. Minh Đế lại nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như rắn độc nàng cảm nhận được trong lòng càng căng thẳng lại không dám thể hiện một chút nào.
Giằng co như vậy tận vài phút, rốt cuộc Minh Đế mới lên tiếng: "Ngươi muốn gả cho đại hoàng tử của trẫm?"
Khương Lan hơi run lên, nghe không ra ý tứ thật sự trong giọng điệu của Minh Đế. Thế nhưng cô vẫn cắn răng đáp: "Dạ phải thưa hoàng thượng."
"Ái nữ của Khương gia, ngươi trả lời trẫm lần nữa. Ngươi thật sự muốn như vậy?"
Minh Đế lại hỏi, giọng điệu kia khiến người ta run rẩy tận tâm can.
Thái dương Khương Lan rớt một giọt mồ hôi lạnh, không ngẩng đầu, cắn răng đáp: "Vâng thưa hoàng thượng."
Khương Lan đứng giữa điện Chính Dương uy nghiêm, một mình đối mặt với chân long thiên tử tâm tư thâm trầm, ngoài mặt điềm tĩnh nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Từ lúc nàng bước vào đây đến nay đã qua nửa khắc* nhưng người ngồi trên ghế rồng kia vẫn không nói câu nào, áp lực vô hình lại đè nặng lên người nàng không có lúc nào không thị uy với nàng. Nàng lại không biết Minh Đế muốn gì nên chỉ có thể căng lưng ra chống đỡ. Trong lòng thật ra lại chẳng khi nào bình tĩnh, đầu óc xoay chuyển như chong chóng.
*Mười lăm phút.
"Ái nữ nhà Khương tướng quân, ngươi có biết hôm nay trẫm triệu ngươi đến có chuyện gì không?"
Ngay khi Khương Lan cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi thì rốt cuộc Minh Đế đã chịu lên tiếng.
Chẳng qua Khương Lan không có vì vậy mà buông lỏng tâm tình. Nàng căng da đầu, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh đoan trang chấp tay trước bụng, hơi thấp đầu đáp: "Bẩm hoàng thượng, thần nữ không biết. Xin hoàng thượng chỉ ra mê điểm."
Minh Đế nghiền ngẫm nhìn Khương Lan, có cảm khái, thương xót, đáng tiếc, kinh ngạc, rất nhiều cảm xúc Khương Lan cái hiểu cái không, nàng lại không dám đối mặt với Minh Đế lâu mà khẽ thấp đầu dời mắt nhìn chân thiên tử.
Nàng bất giác nghĩ có phải nguyên nhân ghế rồng hay đặt ở nơi cao hơn, ngang tầm mắt quần thần chỉ nhìn thấy được chân thiên tử, là để người dưới kinh sợ, không dám sinh ra ý nghĩ không trung thành mà bất giác thần phục không.
"Đối với sự hi sinh của Khương lão và Khương tướng quân trẫm rất đáng tiếc, cho nên hôm nay mới gọi ngươi đến đây..."
Khương Lan bất giác thẳng lưng, mấy lời hoa mĩ sau đó của Minh Đế cô chẳng nghe được bao nhiêu, trong lòng không ngừng nói đến rồi, cuối cùng vẫn là đến.
"Khương gia đối với triều đình ta có công, là đại công thần, mặc dù nay Khương gia đã không còn ai để cống hiến cho đất nước nữa nhưng công lao các ngươi đã làm ra chúng ta sẽ nhớ mãi không quên. Nay Khương gia chỉ còn mình ngươi, ngươi lại chưa an bề gia thất, nói gì thì trẫm vẫn không thể làm ngơ."
Minh Đế tình thâm ý trọng biết bao, hòa ái nhìn nàng nói: "Trẫm còn nhớ trước đó thái hậu với tổ mẫu của ngươi có hứa hẹn với nhau sẽ kết thông gia. Trẫm vẫn luôn nhớ ý nguyện của thái hậu, hôm nay Khương gia đã không còn ai có khả năng chủ trì đại cuộc, trẫm vượt quyền thay ngươi hứa hôn cho tam hoàng tử của trẫm, ngươi thấy sao?"
Rốt cuộc cũng tới.
Khương Lan khẽ nhắm mắt nói thầm trong lòng.
Ngoài mặt cô bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét sâu xa của Minh Đế, cuối cùng gập lưng hành lễ nói: "Thưa hoàng thượng, thần nữ có thể nói đôi lời không?"
Minh Đế nghe nàng nói vậy thì tỏ ra khá hứng thú, chống một tay trên thanh vịn của ghế rồng, vô cùng thấu hiểu lòng người mà ban ơn: "Ngươi cứ nói đi đừng ngại."
Khương Lan nhún người, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh, khác xa tấm lưng mướt mồ hôi của mình lễ độ nhìn Minh Đế nói: "Thần nữ nhớ trước đây khi tổ mẫu của thần còn sống, người từng nhắc với thần nữ về hôn ước này."
"Tổ mẫu ngươi nói gì?"
Minh Đế tỏ vẻ sự tò mò bị cô gợi lên, chủ động tiếp chuyện.
"Hoàng thượng, có thể những lời sau đó sẽ khiến hoàng thượng không hài lòng, thậm chí là phật ý, cảm thấy thần nữ không biết điều, không biết ơn thánh quân, nhưng mà Khương gia bây giờ đã chẳng còn ai, tổ mẫu thần nữ cũng đã mất nhiều năm, thần nữ không có mong muốn gì hơn, chỉ nghĩ thực hiện ý nguyện của tổ mẫu."
"Năm đó tổ mẫu với thái hậu định là muốn thần nữ nên duyên với đại hoàng tử. Nếu có thể, mong hoàng thượng tác thành."
Nói xong cô gập người thật sâu, dáng vẻ vô cùng chân thành khẩn khoảng. Thật ra là do nàng chẳng dám nhìn Minh Đế, trong lòng căng thẳng gần chết, sợ thánh nhan giận dữ, cái mạng nhỏ này của nàng cũng đi tông.
Nhưng nếu không nói, mạng này càng khó giữ.
Minh Đế quả nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên thâm trầm lãnh liệt, đến cả nội giám bên người cũng không dám nhìn, còn thay Khương Lan run sợ.
Khương Lan không biết, chỉ mãi cúi đầu. Minh Đế lại nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như rắn độc nàng cảm nhận được trong lòng càng căng thẳng lại không dám thể hiện một chút nào.
Giằng co như vậy tận vài phút, rốt cuộc Minh Đế mới lên tiếng: "Ngươi muốn gả cho đại hoàng tử của trẫm?"
Khương Lan hơi run lên, nghe không ra ý tứ thật sự trong giọng điệu của Minh Đế. Thế nhưng cô vẫn cắn răng đáp: "Dạ phải thưa hoàng thượng."
"Ái nữ của Khương gia, ngươi trả lời trẫm lần nữa. Ngươi thật sự muốn như vậy?"
Minh Đế lại hỏi, giọng điệu kia khiến người ta run rẩy tận tâm can.
Thái dương Khương Lan rớt một giọt mồ hôi lạnh, không ngẩng đầu, cắn răng đáp: "Vâng thưa hoàng thượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.