Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 15:
Vân Kiều
18/10/2024
[Đó là lần đầu tiên Sở Anh gặp Thương Trú.]
Sở Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ này một hồi lâu, thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Năm Ba cũng bối rối: [Anh Anh à, cô và Thương Trú luôn xuất hiện cùng lúc trong tình tiết quan trọng của cốt truyện đấy.]
Sở Anh buồn bực hỏi: [Chẳng lẽ Thương Trú cũng là chướng ngại vật giữa nam nữ chính? Nếu không thì tại sao chỗ nào cũng thấy anh ta vậy? Anh ta là boss phản diện của thế giới trong tiểu thuyết này à?]
Người Năm Ba chợt lóe sáng, có điều nó không nói gì cả.
Hồi lâu sau nó mới phun ra một câu: [Chắc là không phải đâu, các nội dung liên quan chưa được mở khoá.]
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau này, cả Sở Anh và Năm Ba đều phát hiện ra có hai cách mở khoá nội dung tiểu thuyết.
Cách thứ nhất là Sở Anh trực tiếp tham gia vào đó hoặc là hoàn thành xong nhiệm vụ và tiếp xúc với nội dung, thúc đẩy nội dung phát triển và dần dần điền đầy chỗ trống. Cách thứ hai là Sở Anh đoán được chính xác hướng phát triển của nội dung hoặc thân phận của nhân vật. Như vậy có thể mở khoá nội dung trước khi nó diễn ra.
Ví dụ như lần trước cô nhìn thấy Cát Bạch Vi.
Sở Anh suy nghĩ một hồi rồi bực bội hỏi: [Thế chẳng lẽ anh ta là nam phụ?]
Mặc dù Thương Trú hơi lớn tuổi, lại còn hói nữa nhưng sau này anh vẫn có khả năng thích Tạ Nam Chi mà. Chẳng qua Sở Anh vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Rốt cuộc Thương Trú là người như thế nào vậy? Anh sẽ không dùng sức mạnh ép buộc người khác đấy chứ?
Năm Ba u sầu than thở: [Thôi, Anh Anh à, sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp được Thương Trú thôi. Hay là bây giờ chúng ta đặt sự chú ý lên cuộc thi đấu địa chủ đi, phần thưởng là một triệu đấy! Cô biết đánh bài không?]
Sở Anh trầm tư chốc lát rồi đáp: [Tôi không chỉ biết đánh bài mà còn biết làm ảo thuật nữa kìa.]
Năm Ba ngơ ngác: [Ảo thuật thì liên quan gì đến đánh bài?]
Sở Anh hừ một tiếng: [Cậu không hiểu đâu.]
"Sở Anh! Sở Anh!"
Tiếng gõ cửa rầm rầm của Thương Tự Chiêu cắt ngang cuộc trao đổi của Sở Anh và Năm Ba.
Vì có tình tiết chủ chốt mới xuất hiện nên Sở Anh đã lên tầng ngay sau khi ăn sáng xong. Trông có vẻ Thẩm Thanh Độ và Thương Tự Chiêu muốn nói chuyện với nhau cả ngày nên Sở Anh không muốn dây vào, thế là cô dứt khoát về phòng bàn chuyện quan trọng với Năm Ba luôn.
Sở Anh nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu rồi mới từ bỏ việc giãy giụa.
Cô tiến lên phía trước mấy bước, mở cửa ra rồi nói với vẻ sâu xa: "Cậu làm gì đấy?"
Thương Tự Chiêu bị ánh mắt u oán của Sở Anh dọa cho sững cả người, mặt đầy vô tội: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Anh họ tôi sắp về rồi, còn đưa theo mấy con ngựa tốt về trang viên nữa nên tôi và anh Độ định đi cưỡi ngựa. Cậu đi không?"
Cưỡi ngựa á? Lâu lắm rồi Sở Anh không cưỡi ngựa.
Cô bèn hỏi: "Mấy cậu định đến chỗ nào cưỡi vậy? Chúng ta đang ở Phong Tê mà, hay lên núi Quan Hải đi?"
Trên núi Quan Hải có đường dành cho ngựa chạy. Đây là phát hiện mới của Sở Anh lúc mới tới Phong Tê.
Cưỡi ngựa ở biệt thự thì cô thật sự không có hứng thú, còn nếu đi đường núi thì cô muốn thử một lần.
Có lẽ sự phấn khích hiện quá rõ trong mắt Sở Anh nên Thương Tự Chiêu cảm nhận được chuẩn xác ý của cô.
Cậu ta nghi ngờ nhìn Sở Anh một cái. Bà chằn này thích chơi hoang dã như vậy cơ à?
Có điều lên núi cũng được thôi.
"Được, vậy chúng ta lên núi cưỡi ngựa. Cậu có chắc là cưỡi được không đấy?"
"Tất nhiên rồi."
...
Nửa tiếng đồng hồ sau, Thương Tự Chiêu mặt mày ngơ ngác.
Cậu ta nhìn Sở Anh nhảy lên ngựa rồi vọt đi chỉ trong chớp mắt mà chìm vào suy tư. Quản gia đang ra lệnh cho người làm điều khiển mấy chiếc flycam theo sát Sở Anh, đề phòng cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mới đầu Thương Tự Chiêu còn muốn đuổi theo cô, chỉ là bà chằn này thật sự rất linh hoạt.
Cậu ta buồn bực hỏi: "Anh Độ, không phải cô nhóc này sinh ra trên thảo nguyên đấy chứ?"
Thẩm Thanh Độ bật cười nhìn theo hướng Sở Anh biến mất rồi làm như lơ đãng hỏi: "Hình như quản gia rất lo lắng cho Sở Anh. Trước đây cô ấy và A Trú quen nhau hả?"
Thương Tự Chiêu lúc nào cũng tuỳ tiện khi đối mặt với người nhà nhưng lại rất cảnh giác khi đối mặt với người ngoài. Ví dụ như giờ phút này, Thẩm Thanh Độ chẳng những muốn thăm dò chuyện của Sở Anh mà còn muốn biết quan hệ giữa Sở Anh và Thương Trú nữa.
Thương Tự Chiêu quay mặt đi chỗ khác sau đó thuận miệng đáp: "Người ta là khách mà, nói sao cũng phải để ý một chút chứ. Dù sao thì đây cũng là địa bàn của nhà họ Thương. Chuyện này là do ông nội em làm, đến khi đi học em mới biết."
Bình thường Thương Tự Chiêu rất cá tính, toàn muốn làm gì thì làm, coi trời bằng vung, thành ra nhất thời Thẩm Thanh Độ không phân biệt được có phải cậu ta cố ý nói vậy hay không. Anh ta không hỏi chuyện liên quan tới Sở Anh nữa mà cười cười: "Chúng ta cũng đi thôi, đừng để cách cô ấy xa quá."
...
Giữa núi rừng, những cơn gió nhẹ nhàng mát mẻ xen lẫn chút vị mặn của biển thổi cho mái tóc đã được buộc lên gọn gàng của Sở Anh bay tán loạn. Mặt mày cô rất thoải mái, nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra tâm trạng cô đang rất vui.
Trên đường tới đây Sở Anh và chú ngựa xinh xắn này đã làm quen được với nhau rồi. Bây giờ cô không cần cố gắng khống chế tốc độ ngựa chạy rong ruổi trong núi non này nữa, chú ngựa này sẽ tự giác dẫn cô tới những nơi mà cô muốn tới.
Nhưng Sở Anh vẫn còn lý trí nên đã dừng lại ở chỗ gần vách núi.
Cô ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống những cơn sóng lớn xô vào vách núi bên dưới bằng ánh mắt rất bình tĩnh.
Sóng biển bị gió cuốn lên, từng cơn gió thét gào thổi qua làm con ngựa giật giật móng.
Sở Anh chợt hoàn hồn, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó: "Chúng ta về thôi."
Năm Ba bay lơ lửng bên cạnh cô không nói gì.
Vừa rồi trong một chớp mắt nào đó, nó bỗng có cảm giác Sở Anh mới là Kinh Hải.
Sở Anh quay về được nửa đường thì gặp Thẩm Thanh Độ và Thương Tự Chiêu.
Lúc này cô đã giảm tốc độ xuống, đang chậm rãi đi lang thang hóng gió trong núi. Tâm trạng cô đang tốt nên còn lên tiếng chào khỏi khi nhìn thấy hai người kia nữa.
Thương Tự Chiêu tiến lên đi song song với Sở Anh trên đường qua sườn núi, còn không quên nhân cơ hội này mà luôn miệng nói liên tục: "Cậu nhìn lại cậu đi, một mình mà sao hay chạy lung tung quá hà. Nói cậu là bà chằn là ưu ái cậu lắm rồi đấy."
Cậu ta liếc sang Sở Anh, nghĩ thầm trong đầu cô nhóc này đúng là vừa hung dữ vừa hoang dã.
Tâm trạng của Sở Anh đang rất tốt nên không so đo với Thương Tự Chiêu. Hai người nói chuyện một hồi sau đó cô nhắc tới Thương Trú: "Thương Tự Chiêu, không phải tôi nói đâu nhưng mà anh họ cậu thú vị thật đấy, không giống những gì tôi nghĩ chút nào."
Vừa nghe thấy những lời này, chuông báo động lập tức réo inh ỏi trong đầu Thương Tự Chiêu. Cậu ta vội vàng ghìm chặt cương ngựa rồi cảnh giác hỏi: "Thú vị á? Anh ấy thì có gì mà thú vị chứ?"
Sở Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Thương Tự Chiêu nhìn xuống bên dưới con ngựa: "Tôi đã thấy rất nhiều người ngồi xe lăn vì gặp phải các loại tai nạn khác nhau rồi. Nếu nói là hoàn toàn không hề để ý thì cũng có nhưng con số này ít lắm. Chắc chắn ít nhiều gì trong lòng bọn họ cũng có chút nhạy cảm, còn anh họ cậu thì lại khác."
Nghe Sở Anh nói vậy, Thương Tự Chiêu không khỏi cẩn thận nhớ lại bốn năm vừa qua.
Hình như mọi chuyện đúng như những gì Sở Anh nói thì phải. Thương Trú vẫn chẳng khác gì người bình thường, không để ý người khác nhắc đến chân mình, cứ như chính bản thân anh cũng không quan tâm đến nó vậy. Bọn họ cũng thường xuyên quên mất hoá ra Thương Trú đã ngồi xe lăn lâu như vậy rồi.
Thương Tự Chiêu im lặng hồi lâu rồi mới đáp: "Đúng thế, anh ấy không giống những người kia."
Nãy giờ Thẩm Thanh Độ vẫn luôn im lặng đi theo phía sau lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Sở Anh. Thẩm Yến Thanh rất ít khi nhắc tới quá khứ với anh ta. Mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ cũng không thân thiết lắm. Trước đây Thẩm Thanh Độ không có chút hứng thú nào với Sở Anh, mãi đến ngày hôm nay anh ta mới hơi tò mò không hiểu tại sao một người có tính tình như cô lại có thể chơi được với Thẩm Yến Thanh.
Ba người cưỡi ngựa lên đến sườn núi rồi không quay về theo đường cũ mà phóng thẳng ra đường lớn.
Xe cộ bình thường không thể tiến vào núi Quan Hải được, mà những con ngựa này thì đều là ngựa đua nên rất an toàn.
Biệt thự nhà họ Thẩm nằm ngay dưới sườn núi. Ba người bọn họ đang tiến về phía đó thì trùng hợp gặp được Quý Phong Dư vừa ra ngoài trở về.
Cô ấy ngồi trên xe nhìn ba người nghênh ngang cưỡi ngựa bên ngoài với ánh mắt một lời khó nói hết, chỉ là cuối cùng vẫn quyết định xuống xe chào.
Quý Phong Dư và Thẩm Thanh Độ đã gặp nhau ở đây từ trước rồi nên cô ấy chào hỏi rất tự nhiên: "Chào anh Thanh Độ, chào hai người."
Thương Tự Chiêu và Sở Anh: "..."
Hoá ra ở trong mắt Quý Phong Dư, bọn họ không xứng được cô ấy gọi tên chào hỏi.
Thật ra thì chuyện này cũng không thể trách Quý Phong Dư được. Sự thật là ngày nào Thương Tự Chiêu và Sở Anh cũng gây gổ sau lưng cô ấy, tranh cãi ầm ĩ khiến cô ấy nhức cả đầu, chỉ ước gì có thể mang cao su đến lớp bịt kín miệng hai người này lại cho thế giới bình yên. Cô ấy cảm thấy mình không làm lơ bọn họ đã là lịch sự lắm rồi.
Thẩm Thanh Độ cười chào Quý Phong Dư: "Chào Tiểu Dư."
Quý Phong Dư hơi cứng người, sau đó mặt mày vô cảm nói: "Anh đừng có cười với em như thế. Mỗi lần anh cười như thế là em lại cảm thấy sắp có chuyện gì đó bất ổn xảy ra."
Nghe vậy, Thương Tự Chiêu cười to thành tiếng: "Anh Độ đã sửa rồi mà. Năm đó sau khi cá cược với anh họ xong anh ấy thua te tua nên phải sửa rồi."
Quý Phong Dư nhìn về phía Thẩm Thanh Độ: "Thật không vậy? Cậu không đùa tôi đấy chứ?"
Thẩm Thanh Độ bất đắc dĩ nói: "Thật."
Sau đó anh ta thở dài: "Trước đây Tiểu Dư rất dễ thương, thế mà bây giờ gặp anh còn chẳng muốn cười nữa."
Khóe miệng Quý Phong Dư giật giật: "Đó là vì trước đây em ngây thơ dễ lừa."
Sở Anh nhận ra ba người bọn họ nói chuyện phiếm với nhau rất tự nhiên và thân thiết. Thái độ của bọn họ đối với Thẩm Thanh Độ khác hoàn toàn với Thẩm Yến Thanh.
Cô không khỏi quay sang nhìn Năm Ba với vẻ nghi ngờ: [Sao Thẩm Yến Thanh làm nam chính mà bị đối xử tồi quá vậy?]
Nhắc đến chuyện này, Năm Ba hơi cạn lời: [Anh Anh, cô đã từng nghe thấy câu này chưa? Cái câu dù cả thế giới đều quay lưng với bạn...]
Sở Anh vô cảm cắt ngang lời Năm Ba: [Cậu im đi.]
Năm Ba chỉ có thể nuốt nửa câu còn lại xuống rồi kết luận đơn giản: [Thế nên Thẩm Yến Thanh mới cần Tạ Nam Chi.]
Thẩm Thanh Độ quan sát tình huống hiện tại rồi đưa ra lời mời: "Cũng đã đến nơi này rồi hay là mọi người vào nhà họ Thẩm ngồi uống trà ăn bánh, nghỉ ngơi chút nhé?"
Sở Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ này một hồi lâu, thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Năm Ba cũng bối rối: [Anh Anh à, cô và Thương Trú luôn xuất hiện cùng lúc trong tình tiết quan trọng của cốt truyện đấy.]
Sở Anh buồn bực hỏi: [Chẳng lẽ Thương Trú cũng là chướng ngại vật giữa nam nữ chính? Nếu không thì tại sao chỗ nào cũng thấy anh ta vậy? Anh ta là boss phản diện của thế giới trong tiểu thuyết này à?]
Người Năm Ba chợt lóe sáng, có điều nó không nói gì cả.
Hồi lâu sau nó mới phun ra một câu: [Chắc là không phải đâu, các nội dung liên quan chưa được mở khoá.]
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau này, cả Sở Anh và Năm Ba đều phát hiện ra có hai cách mở khoá nội dung tiểu thuyết.
Cách thứ nhất là Sở Anh trực tiếp tham gia vào đó hoặc là hoàn thành xong nhiệm vụ và tiếp xúc với nội dung, thúc đẩy nội dung phát triển và dần dần điền đầy chỗ trống. Cách thứ hai là Sở Anh đoán được chính xác hướng phát triển của nội dung hoặc thân phận của nhân vật. Như vậy có thể mở khoá nội dung trước khi nó diễn ra.
Ví dụ như lần trước cô nhìn thấy Cát Bạch Vi.
Sở Anh suy nghĩ một hồi rồi bực bội hỏi: [Thế chẳng lẽ anh ta là nam phụ?]
Mặc dù Thương Trú hơi lớn tuổi, lại còn hói nữa nhưng sau này anh vẫn có khả năng thích Tạ Nam Chi mà. Chẳng qua Sở Anh vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Rốt cuộc Thương Trú là người như thế nào vậy? Anh sẽ không dùng sức mạnh ép buộc người khác đấy chứ?
Năm Ba u sầu than thở: [Thôi, Anh Anh à, sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp được Thương Trú thôi. Hay là bây giờ chúng ta đặt sự chú ý lên cuộc thi đấu địa chủ đi, phần thưởng là một triệu đấy! Cô biết đánh bài không?]
Sở Anh trầm tư chốc lát rồi đáp: [Tôi không chỉ biết đánh bài mà còn biết làm ảo thuật nữa kìa.]
Năm Ba ngơ ngác: [Ảo thuật thì liên quan gì đến đánh bài?]
Sở Anh hừ một tiếng: [Cậu không hiểu đâu.]
"Sở Anh! Sở Anh!"
Tiếng gõ cửa rầm rầm của Thương Tự Chiêu cắt ngang cuộc trao đổi của Sở Anh và Năm Ba.
Vì có tình tiết chủ chốt mới xuất hiện nên Sở Anh đã lên tầng ngay sau khi ăn sáng xong. Trông có vẻ Thẩm Thanh Độ và Thương Tự Chiêu muốn nói chuyện với nhau cả ngày nên Sở Anh không muốn dây vào, thế là cô dứt khoát về phòng bàn chuyện quan trọng với Năm Ba luôn.
Sở Anh nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu rồi mới từ bỏ việc giãy giụa.
Cô tiến lên phía trước mấy bước, mở cửa ra rồi nói với vẻ sâu xa: "Cậu làm gì đấy?"
Thương Tự Chiêu bị ánh mắt u oán của Sở Anh dọa cho sững cả người, mặt đầy vô tội: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Anh họ tôi sắp về rồi, còn đưa theo mấy con ngựa tốt về trang viên nữa nên tôi và anh Độ định đi cưỡi ngựa. Cậu đi không?"
Cưỡi ngựa á? Lâu lắm rồi Sở Anh không cưỡi ngựa.
Cô bèn hỏi: "Mấy cậu định đến chỗ nào cưỡi vậy? Chúng ta đang ở Phong Tê mà, hay lên núi Quan Hải đi?"
Trên núi Quan Hải có đường dành cho ngựa chạy. Đây là phát hiện mới của Sở Anh lúc mới tới Phong Tê.
Cưỡi ngựa ở biệt thự thì cô thật sự không có hứng thú, còn nếu đi đường núi thì cô muốn thử một lần.
Có lẽ sự phấn khích hiện quá rõ trong mắt Sở Anh nên Thương Tự Chiêu cảm nhận được chuẩn xác ý của cô.
Cậu ta nghi ngờ nhìn Sở Anh một cái. Bà chằn này thích chơi hoang dã như vậy cơ à?
Có điều lên núi cũng được thôi.
"Được, vậy chúng ta lên núi cưỡi ngựa. Cậu có chắc là cưỡi được không đấy?"
"Tất nhiên rồi."
...
Nửa tiếng đồng hồ sau, Thương Tự Chiêu mặt mày ngơ ngác.
Cậu ta nhìn Sở Anh nhảy lên ngựa rồi vọt đi chỉ trong chớp mắt mà chìm vào suy tư. Quản gia đang ra lệnh cho người làm điều khiển mấy chiếc flycam theo sát Sở Anh, đề phòng cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mới đầu Thương Tự Chiêu còn muốn đuổi theo cô, chỉ là bà chằn này thật sự rất linh hoạt.
Cậu ta buồn bực hỏi: "Anh Độ, không phải cô nhóc này sinh ra trên thảo nguyên đấy chứ?"
Thẩm Thanh Độ bật cười nhìn theo hướng Sở Anh biến mất rồi làm như lơ đãng hỏi: "Hình như quản gia rất lo lắng cho Sở Anh. Trước đây cô ấy và A Trú quen nhau hả?"
Thương Tự Chiêu lúc nào cũng tuỳ tiện khi đối mặt với người nhà nhưng lại rất cảnh giác khi đối mặt với người ngoài. Ví dụ như giờ phút này, Thẩm Thanh Độ chẳng những muốn thăm dò chuyện của Sở Anh mà còn muốn biết quan hệ giữa Sở Anh và Thương Trú nữa.
Thương Tự Chiêu quay mặt đi chỗ khác sau đó thuận miệng đáp: "Người ta là khách mà, nói sao cũng phải để ý một chút chứ. Dù sao thì đây cũng là địa bàn của nhà họ Thương. Chuyện này là do ông nội em làm, đến khi đi học em mới biết."
Bình thường Thương Tự Chiêu rất cá tính, toàn muốn làm gì thì làm, coi trời bằng vung, thành ra nhất thời Thẩm Thanh Độ không phân biệt được có phải cậu ta cố ý nói vậy hay không. Anh ta không hỏi chuyện liên quan tới Sở Anh nữa mà cười cười: "Chúng ta cũng đi thôi, đừng để cách cô ấy xa quá."
...
Giữa núi rừng, những cơn gió nhẹ nhàng mát mẻ xen lẫn chút vị mặn của biển thổi cho mái tóc đã được buộc lên gọn gàng của Sở Anh bay tán loạn. Mặt mày cô rất thoải mái, nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra tâm trạng cô đang rất vui.
Trên đường tới đây Sở Anh và chú ngựa xinh xắn này đã làm quen được với nhau rồi. Bây giờ cô không cần cố gắng khống chế tốc độ ngựa chạy rong ruổi trong núi non này nữa, chú ngựa này sẽ tự giác dẫn cô tới những nơi mà cô muốn tới.
Nhưng Sở Anh vẫn còn lý trí nên đã dừng lại ở chỗ gần vách núi.
Cô ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống những cơn sóng lớn xô vào vách núi bên dưới bằng ánh mắt rất bình tĩnh.
Sóng biển bị gió cuốn lên, từng cơn gió thét gào thổi qua làm con ngựa giật giật móng.
Sở Anh chợt hoàn hồn, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó: "Chúng ta về thôi."
Năm Ba bay lơ lửng bên cạnh cô không nói gì.
Vừa rồi trong một chớp mắt nào đó, nó bỗng có cảm giác Sở Anh mới là Kinh Hải.
Sở Anh quay về được nửa đường thì gặp Thẩm Thanh Độ và Thương Tự Chiêu.
Lúc này cô đã giảm tốc độ xuống, đang chậm rãi đi lang thang hóng gió trong núi. Tâm trạng cô đang tốt nên còn lên tiếng chào khỏi khi nhìn thấy hai người kia nữa.
Thương Tự Chiêu tiến lên đi song song với Sở Anh trên đường qua sườn núi, còn không quên nhân cơ hội này mà luôn miệng nói liên tục: "Cậu nhìn lại cậu đi, một mình mà sao hay chạy lung tung quá hà. Nói cậu là bà chằn là ưu ái cậu lắm rồi đấy."
Cậu ta liếc sang Sở Anh, nghĩ thầm trong đầu cô nhóc này đúng là vừa hung dữ vừa hoang dã.
Tâm trạng của Sở Anh đang rất tốt nên không so đo với Thương Tự Chiêu. Hai người nói chuyện một hồi sau đó cô nhắc tới Thương Trú: "Thương Tự Chiêu, không phải tôi nói đâu nhưng mà anh họ cậu thú vị thật đấy, không giống những gì tôi nghĩ chút nào."
Vừa nghe thấy những lời này, chuông báo động lập tức réo inh ỏi trong đầu Thương Tự Chiêu. Cậu ta vội vàng ghìm chặt cương ngựa rồi cảnh giác hỏi: "Thú vị á? Anh ấy thì có gì mà thú vị chứ?"
Sở Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Thương Tự Chiêu nhìn xuống bên dưới con ngựa: "Tôi đã thấy rất nhiều người ngồi xe lăn vì gặp phải các loại tai nạn khác nhau rồi. Nếu nói là hoàn toàn không hề để ý thì cũng có nhưng con số này ít lắm. Chắc chắn ít nhiều gì trong lòng bọn họ cũng có chút nhạy cảm, còn anh họ cậu thì lại khác."
Nghe Sở Anh nói vậy, Thương Tự Chiêu không khỏi cẩn thận nhớ lại bốn năm vừa qua.
Hình như mọi chuyện đúng như những gì Sở Anh nói thì phải. Thương Trú vẫn chẳng khác gì người bình thường, không để ý người khác nhắc đến chân mình, cứ như chính bản thân anh cũng không quan tâm đến nó vậy. Bọn họ cũng thường xuyên quên mất hoá ra Thương Trú đã ngồi xe lăn lâu như vậy rồi.
Thương Tự Chiêu im lặng hồi lâu rồi mới đáp: "Đúng thế, anh ấy không giống những người kia."
Nãy giờ Thẩm Thanh Độ vẫn luôn im lặng đi theo phía sau lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Sở Anh. Thẩm Yến Thanh rất ít khi nhắc tới quá khứ với anh ta. Mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ cũng không thân thiết lắm. Trước đây Thẩm Thanh Độ không có chút hứng thú nào với Sở Anh, mãi đến ngày hôm nay anh ta mới hơi tò mò không hiểu tại sao một người có tính tình như cô lại có thể chơi được với Thẩm Yến Thanh.
Ba người cưỡi ngựa lên đến sườn núi rồi không quay về theo đường cũ mà phóng thẳng ra đường lớn.
Xe cộ bình thường không thể tiến vào núi Quan Hải được, mà những con ngựa này thì đều là ngựa đua nên rất an toàn.
Biệt thự nhà họ Thẩm nằm ngay dưới sườn núi. Ba người bọn họ đang tiến về phía đó thì trùng hợp gặp được Quý Phong Dư vừa ra ngoài trở về.
Cô ấy ngồi trên xe nhìn ba người nghênh ngang cưỡi ngựa bên ngoài với ánh mắt một lời khó nói hết, chỉ là cuối cùng vẫn quyết định xuống xe chào.
Quý Phong Dư và Thẩm Thanh Độ đã gặp nhau ở đây từ trước rồi nên cô ấy chào hỏi rất tự nhiên: "Chào anh Thanh Độ, chào hai người."
Thương Tự Chiêu và Sở Anh: "..."
Hoá ra ở trong mắt Quý Phong Dư, bọn họ không xứng được cô ấy gọi tên chào hỏi.
Thật ra thì chuyện này cũng không thể trách Quý Phong Dư được. Sự thật là ngày nào Thương Tự Chiêu và Sở Anh cũng gây gổ sau lưng cô ấy, tranh cãi ầm ĩ khiến cô ấy nhức cả đầu, chỉ ước gì có thể mang cao su đến lớp bịt kín miệng hai người này lại cho thế giới bình yên. Cô ấy cảm thấy mình không làm lơ bọn họ đã là lịch sự lắm rồi.
Thẩm Thanh Độ cười chào Quý Phong Dư: "Chào Tiểu Dư."
Quý Phong Dư hơi cứng người, sau đó mặt mày vô cảm nói: "Anh đừng có cười với em như thế. Mỗi lần anh cười như thế là em lại cảm thấy sắp có chuyện gì đó bất ổn xảy ra."
Nghe vậy, Thương Tự Chiêu cười to thành tiếng: "Anh Độ đã sửa rồi mà. Năm đó sau khi cá cược với anh họ xong anh ấy thua te tua nên phải sửa rồi."
Quý Phong Dư nhìn về phía Thẩm Thanh Độ: "Thật không vậy? Cậu không đùa tôi đấy chứ?"
Thẩm Thanh Độ bất đắc dĩ nói: "Thật."
Sau đó anh ta thở dài: "Trước đây Tiểu Dư rất dễ thương, thế mà bây giờ gặp anh còn chẳng muốn cười nữa."
Khóe miệng Quý Phong Dư giật giật: "Đó là vì trước đây em ngây thơ dễ lừa."
Sở Anh nhận ra ba người bọn họ nói chuyện phiếm với nhau rất tự nhiên và thân thiết. Thái độ của bọn họ đối với Thẩm Thanh Độ khác hoàn toàn với Thẩm Yến Thanh.
Cô không khỏi quay sang nhìn Năm Ba với vẻ nghi ngờ: [Sao Thẩm Yến Thanh làm nam chính mà bị đối xử tồi quá vậy?]
Nhắc đến chuyện này, Năm Ba hơi cạn lời: [Anh Anh, cô đã từng nghe thấy câu này chưa? Cái câu dù cả thế giới đều quay lưng với bạn...]
Sở Anh vô cảm cắt ngang lời Năm Ba: [Cậu im đi.]
Năm Ba chỉ có thể nuốt nửa câu còn lại xuống rồi kết luận đơn giản: [Thế nên Thẩm Yến Thanh mới cần Tạ Nam Chi.]
Thẩm Thanh Độ quan sát tình huống hiện tại rồi đưa ra lời mời: "Cũng đã đến nơi này rồi hay là mọi người vào nhà họ Thẩm ngồi uống trà ăn bánh, nghỉ ngơi chút nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.