Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 16:
Vân Kiều
16/11/2024
Nói xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Mẹ anh không ở đây."
Thương Tự Chiêu và Quý Phong Dư quay sang nhìn nhau một cái, giờ mà từ chối thì không ổn.
Bọn họ không tiện từ chối không có nghĩa là Sở Anh không tiện. Cô nhếch môi nói: "Vậy thì tôi..."
"Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Thương Tự Chiêu vội vàng chen vào nói nốt nửa câu sau rồi nháy nháy mắt với Sở Anh.
Sở Anh lạnh lùng lườm sang: Gì đấy?
Thương Tự Chiêu: Là anh em thì đi cùng nhau đi.
Sở Anh: Anh em con khỉ.
Thương Tự Chiêu: Coi như là tôi nợ cậu.
Bấy giờ Sở Anh mới không lườm nữa, còn miễn cưỡng đồng ý: "Đi thôi."
Ngựa cưỡi được quản gia dẫn về Phong Tê, còn mấy người bọn họ thì từ từ đi vào biệt thự nhà họ Thẩm.
Sở Anh nhìn xung quanh một lượt. Khu biệt thự này được xây dựng theo phong cách rất đẹp, bên ngoài là hàng rào màu trắng, bên trong có sân cỏ xanh biếc, thiết kế thiên về hướng hiện đại hoá, ngay cả ở thành phố Minh cũng rất khó tìm được một khu biệt thự như thế này, có điều so sánh với Phong Tê thì nơi này vẫn thua kém. Nếu là cô thì có thể cô sẽ không muốn ở chỗ này, cô thà xây một cái giống vậy ở nơi khác còn hơn.
Thương Tự Chiêu tiến lại gần Sở Anh rồi nhỏ giọng nói xấu người khác: "Tôi nói này, cậu đừng có thấy anh Độ lúc nào cũng cười thân thiện mà nhầm. Hồi bé anh ấy là đầu tên dẫn bọn tôi chạy đi gây rối phá phách khắp nơi đấy, hôm nào về nhà cũng bị mắng. Nhưng bọn họ thì chỉ bị mắng thôi, ở nhà họ Thẩm anh ấy còn bị đánh nữa. Cơ mà người lớn càng đánh anh ấy lại càng ngang ngạnh, cuối cùng chẳng ai làm gì được anh ấy nữa vì ông cụ Thẩm rất thích anh ấy, thích hơn Thẩm Yến Thanh nhiều."
Sở Anh tránh xa cậu ta ra một chút: "Tôi không muốn nghe loại chuyện buồn chán này. Nó có liên quan gì đến tôi đâu?"
Mặt Thương Tự Chiêu đầy vẻ không đồng tình: "Cậu bị khùng à, sao lại không liên quan gì đến cậu được? Tôi nói cho cậu biết là vì sợ cậu bị người ta lừa thôi, phải biết để cảnh giác. Anh Độ không phải người lương thiện gì đâu."
Sở Anh cực kỳ vô tình đáp: "Người kéo tôi vào đây là cậu mà, cậu là ngọn nguồn tội ác đấy."
Thương Tự Chiêu hừ lạnh: "Tôi thấy cậu cũng có giống người tốt đâu?"
Sở Anh hất cằm cười khẽ: "Quá khen."
Thương Tự Chiêu chịu thiệt ở chỗ Sở Anh nên lại chạy lên phía trước làm phiền Thẩm Thanh Độ.
Lúc này Quý Phong Dư mới có cơ hội thả chậm bước chân tụt lại phía sau nói mấy câu với Sở Anh. Cô ấy liếc nhìn Thẩm Thanh Độ phía trước rồi nói: "Cậu cố gắng đừng qua lại với người đàn ông kia nhé. Chưa kể đến nhà họ Thẩm, chỉ riêng anh ta đã rất nguy hiểm rồi."
Sở Anh không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà mình lại liên tục nhận được cùng một lời cảnh báo như vậy.
Cô không khỏi tự nhìn lại bản thân: Chẳng lẽ trông mình có vẻ dễ bắt nạt?
Năm Ba nhỏ giọng nói: [Chủ yếu là do khuôn mặt thôi. Nhìn mặt cô như này ai mà biết cô đanh đá đâu. Hơn nữa cô còn có tôi mà, tôi là núi dựa lớn nhất của cô đấy.]
Sở Anh liếc Năm Ba một cái: [Nói vậy mà không thấy xấu hổ hả ba?]
Năm Ba kiêu ngạo hất đầu đi chỗ khác.
Từ trước đến nay Quý Phong Dư chưa bao giờ đưa ra lời cảnh báo mà không có nguyên nhân. Thật ra Sở Anh cũng hiểu được lý do cô ấy nói vậy. Có lẽ cô ấy đã nghe được phong thanh tin tức hồi bé Sở Anh đã từng cứu Thẩm Yến Thanh, lại cân nhắc đến mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ nên mới nhắc cô như vậy.
Sở Anh nhìn đoá hoa hồng xinh đẹp gần đó rồi nhếch môi cười đáp: "Chỉ cần bọn họ không chủ động chọc đến tôi thì tôi cũng sẽ không làm gì bọn họ cả."
Quý Phong Dư liếc nhìn Sở Anh một cái, trong đầu nghĩ thầm rằng cô bạn này cũng chẳng phải người hiền lành gì.
Nhà họ Sở ở thành phố Hòa đã chẳng là gì chứ chưa nói đến thành phố Minh. Thế mà Sở Anh lại có thể xuất hiện ở Phong Tê, còn nhảy dù vào Sùng Anh nữa chứ. Chỉ với điểm này thôi là nhà họ Quý đã không dám coi thường cô rồi, huống chi cô còn có quá khứ liên quan đến nhà họ Thẩm.
Nghĩ vậy, Quý Phong Dư không nhiều lời nữa mà chuyển sang chủ đề khác nói chuyện với Sở Anh.
Nói là chủ đề khác nhưng chung quy cũng không thoát ra được khỏi cái vòng thành phố Minh này. Hai người bọn họ nói một hồi rồi cuối cùng vòng về chủ đề liên quan đến Tạ Nam Chi. Quý Phong Dư im lặng hồi lâu rồi nói: "E là cô em gái kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu."
Sở Anh không đáp lại.
Sao Cát Bạch Vi có thể tha cho cô được? Đến lúc đó chắc chắn cô và Năm Ba lại phải đi làm nhiệm vụ cho mà xem. Sở Anh thầm thở dài trong lòng.
Không biết có phải vì Quý Phong Dư nhắc tới Tạ Nam Chi hay không mà hai người vừa tới gần cửa biệt thự đã nhìn thấy Thẩm Yến Thanh.
Thẩm Yến Thanh đang dắt một con gâu đần đi dạo trên bãi cỏ. Hiển nhiên là cậu ấy cũng để ý thấy động tĩnh mà đám người bọn họ vừa gây ra nên từ xa đi lại gần xem có chuyện gì.
Thấy con gâu đần kia, Sở Anh không khỏi quay sang nhìn Thương Tự Chiêu một cái, chẳng hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn trước nhiều. Cô đang định nói chuyện với Quý Phong Dư thì lại phát hiện ra cô ấy đang nhìn chằm chằm về một phía.
Sở Anh chợt rùng mình.
Năm Ba đang ở trên vai cô hỏi: [Anh Anh, cô sao thế?]
Sở Anh không trả lời.
Lúc này, Thẩm Thanh Độ giơ tay vẫy Thẩm Yến Thanh lại: "Yến Yến, mau qua đây."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến Thanh được anh cả gọi bằng tên thân mật trước mặt nhiều người như vậy nên vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Cậu ấy dắt chú gâu đần đi về phía bọn họ: "Anh cả, Anh Anh."
"A Chiêu, Tiểu Dư."
Thẩm Yến Thanh gật đầu chào mọi người.
Đến bây giờ Sở Anh mới ngộ ra rằng mặc dù tính khí của mấy người này không tốt chút nào nhưng vì từ bé đã quen biết nhau, giữa các nhà lại dây mơ rễ má khó gỡ nên dù không ưa đối phương cỡ nào, bọn họ cũng không thể trở mặt hoàn toàn được.
Thế nên ngày hôm đó Thẩm Yến Thanh mới có thể chạy tới căng tin trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Thương Tự Chiêu bĩu môi, vì đang có Thẩm Thanh Độ ở đây, không thể làm lơ em trai anh ta được nên đành phải đáp qua loa một tiếng.
Quý Phong Dư thì chỉ gật đầu đáp lại.
Sở Anh là ngắn gọn nhất. Cô khoát tay một cái coi như lời chào.
Thẩm Thanh Độ nhìn bốn nhóc học sinh cấp ba trước mặt bằng ánh mắt như nhìn thấy thứ gì đó thú vị lắm.
Anh ta cười híp mắt nói: "Có khách đến thăm nhà, em tới đây tiếp khách với anh, chuẩn bị chút đồ ngọt là được, bánh hoa hồng cũng không tệ."
Thương Tự Chiêu ồn ào: "Em muốn ăn vị táo."
Thế là bọn họ không chỉ ở lại biệt thự nhà họ Thẩm ăn bánh uống trà mà còn ngồi luôn đến giờ cơm. Sự chú ý của Sở Anh vẫn luôn đặt trên người Quý Phong Dư. Cô đang xác nhận lại xem rốt cuộc sự khác thường vừa rồi là do cô nghĩ nhiều hay là sự thật.
Sau bữa cơm trưa, Sở Anh và Thương Tự Chiêu rời đi trước, Quý Phong Dư bị Thẩm Thanh Độ giữ lại.
Trên đường trở về, Thương Tự Chiêu vẫn còn đang hồi tưởng lại những món ngon trên bàn ăn vừa rồi: "Khỏi phải nói, đồ ăn nhà họ Thẩm làm hợp khẩu vị tôi quá trời. Đầu bếp ở Phong Tê cũng không tệ, chẳng qua toàn làm mấy món thanh đạm quá."
Sở Anh cũng rất đồng ý với quan điểm này.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không lâu sau đã về đến Phong Tê.
Diện tích Phong Tê quá lớn nên bọn họ phải ngồi xe đi vào như đang trong khu du lịch vậy. Càng đến gần cửa Thương Tự Chiêu lại càng ủ rũ: "Trong những ngày nghỉ ngơi thế này mà tôi còn phải học thêm. Thảm kịch nhân gian gì vậy không biết nữa."
Sở Anh mỉm cười: "Giữa trưa ánh mặt trời ấm áp như này mà được đánh một giấc thì còn gì bằng."
Thương Tự Chiêu trợn mắt: "Dỗi!"
Vậy nên sau khi xuống xe, hai người chia nhau rẽ sang hai ngả.
...
Vừa xoay người đi, vẻ mặt Sở Anh sầm xuống ngay lập tức, có điều chờ đến khi vào phòng rồi cô mới hỏi Năm Ba: "Bé Ba, cậu còn giữ hình ảnh ngày khai giảng nữa không? Chiếu ra đây tôi xem với."
Gần đây Sở Anh mới khám phá ra chức năng chiếu hình của Năm Ba.
Ngày đó khi tới cô nhi viện Thịnh Khai theo dõi người đàn ông kia, Sở Anh sợ mất dấu nhưng Năm Ba lại nói với cô rằng những hình ảnh này đều đã được lưu vào bộ nhớ của nó cả rồi, không mất dấu được đâu.
Năm Ba vỗ vỗ lồng ngực không tồn tại của mình: [Để tôi lo hết.]
Hình ảnh được chiếu ra rất rõ ràng.
Sở Anh bảo Năm Ba chuyển ống kính lên mặt Quý Phong Dư.
Trong suốt buổi khai giảng, biểu cảm trên mặt cô ấy không hề thay đổi, thậm chí không có chút mất kiên nhẫn nào luôn, chỉ trừ một khoảnh khắc. Đó là khi cô ấy chăm chú nhìn người trên sân khấu, đôi mắt sáng bừng lên như chứa cả ngàn ngôi sao vậy.
Quý Phong Dư đang nhìn Thẩm Yến Thanh.
Phát hiện này khiến Sở Anh ngẩn người.
Cô cứ tưởng rằng Quý Phong Dư cũng giống Thương Tự Chiêu, đều không thích Thẩm Yến Thanh.
Không ngờ một người là không thích thật, còn một người lại là giả vờ.
Năm Ba không nhìn ra sự khác biệt nhỏ bé này nên cất lời hỏi Sở Anh: [Anh Anh, sao tự nhiên cô lại muốn xem hình ảnh về Quý Phong Dư vậy?]
Đáng ra Sở Anh nên nói cho Năm Ba biết phát hiện mới của mình mới đúng, như vậy bọn họ sẽ có thể mở khoá nhiều tình tiết hơn, cũng sẽ lường trước được nhiều tình huống bất ngờ. Nhưng vì chút lòng riêng của bản thân mà cô không nói ra.
Sở Anh cụp mắt che giấu cảm xúc bên trong rồi tự nhủ chỉ một buổi chiều mà thôi.
Cô tự cho bản thân một buổi chiều không quan tâm gì đến tình tiết truyện.
"Tới bờ hồ ngủ đi."
Sở Anh vừa nói vừa xuống tầng.
Năm Ba khó hiểu hỏi: [Anh Anh, sao cô không ngủ trong phòng?]
Sở Anh không thèm cả quay đầu sang mà chỉ đáp: "Tắm nắng bổ sung vitamin D."
Cách bờ hồ không xa có một vườn hoa nhỏ.
Sở Anh quen cửa quen nẻo đi tới ghế rồi nằm xuống. Chiếc dù che nắng không cản được nhiều ánh nắng nên cô lại lấy cái chụp mắt đã chuẩn bị từ trước ra. Sau khi đeo chụp mắt và đắp chăn mỏng, Sở Anh nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ như chết.
Năm Ba rất ngưỡng mộ chất lượng giấc ngủ của cô.
Sở Anh luôn có thể tiến vào giấc ngủ rất nhanh ở bất cứ đâu, hơn nữa lần nào cũng ngủ rất ngon.
Thương Tự Chiêu và Quý Phong Dư quay sang nhìn nhau một cái, giờ mà từ chối thì không ổn.
Bọn họ không tiện từ chối không có nghĩa là Sở Anh không tiện. Cô nhếch môi nói: "Vậy thì tôi..."
"Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Thương Tự Chiêu vội vàng chen vào nói nốt nửa câu sau rồi nháy nháy mắt với Sở Anh.
Sở Anh lạnh lùng lườm sang: Gì đấy?
Thương Tự Chiêu: Là anh em thì đi cùng nhau đi.
Sở Anh: Anh em con khỉ.
Thương Tự Chiêu: Coi như là tôi nợ cậu.
Bấy giờ Sở Anh mới không lườm nữa, còn miễn cưỡng đồng ý: "Đi thôi."
Ngựa cưỡi được quản gia dẫn về Phong Tê, còn mấy người bọn họ thì từ từ đi vào biệt thự nhà họ Thẩm.
Sở Anh nhìn xung quanh một lượt. Khu biệt thự này được xây dựng theo phong cách rất đẹp, bên ngoài là hàng rào màu trắng, bên trong có sân cỏ xanh biếc, thiết kế thiên về hướng hiện đại hoá, ngay cả ở thành phố Minh cũng rất khó tìm được một khu biệt thự như thế này, có điều so sánh với Phong Tê thì nơi này vẫn thua kém. Nếu là cô thì có thể cô sẽ không muốn ở chỗ này, cô thà xây một cái giống vậy ở nơi khác còn hơn.
Thương Tự Chiêu tiến lại gần Sở Anh rồi nhỏ giọng nói xấu người khác: "Tôi nói này, cậu đừng có thấy anh Độ lúc nào cũng cười thân thiện mà nhầm. Hồi bé anh ấy là đầu tên dẫn bọn tôi chạy đi gây rối phá phách khắp nơi đấy, hôm nào về nhà cũng bị mắng. Nhưng bọn họ thì chỉ bị mắng thôi, ở nhà họ Thẩm anh ấy còn bị đánh nữa. Cơ mà người lớn càng đánh anh ấy lại càng ngang ngạnh, cuối cùng chẳng ai làm gì được anh ấy nữa vì ông cụ Thẩm rất thích anh ấy, thích hơn Thẩm Yến Thanh nhiều."
Sở Anh tránh xa cậu ta ra một chút: "Tôi không muốn nghe loại chuyện buồn chán này. Nó có liên quan gì đến tôi đâu?"
Mặt Thương Tự Chiêu đầy vẻ không đồng tình: "Cậu bị khùng à, sao lại không liên quan gì đến cậu được? Tôi nói cho cậu biết là vì sợ cậu bị người ta lừa thôi, phải biết để cảnh giác. Anh Độ không phải người lương thiện gì đâu."
Sở Anh cực kỳ vô tình đáp: "Người kéo tôi vào đây là cậu mà, cậu là ngọn nguồn tội ác đấy."
Thương Tự Chiêu hừ lạnh: "Tôi thấy cậu cũng có giống người tốt đâu?"
Sở Anh hất cằm cười khẽ: "Quá khen."
Thương Tự Chiêu chịu thiệt ở chỗ Sở Anh nên lại chạy lên phía trước làm phiền Thẩm Thanh Độ.
Lúc này Quý Phong Dư mới có cơ hội thả chậm bước chân tụt lại phía sau nói mấy câu với Sở Anh. Cô ấy liếc nhìn Thẩm Thanh Độ phía trước rồi nói: "Cậu cố gắng đừng qua lại với người đàn ông kia nhé. Chưa kể đến nhà họ Thẩm, chỉ riêng anh ta đã rất nguy hiểm rồi."
Sở Anh không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà mình lại liên tục nhận được cùng một lời cảnh báo như vậy.
Cô không khỏi tự nhìn lại bản thân: Chẳng lẽ trông mình có vẻ dễ bắt nạt?
Năm Ba nhỏ giọng nói: [Chủ yếu là do khuôn mặt thôi. Nhìn mặt cô như này ai mà biết cô đanh đá đâu. Hơn nữa cô còn có tôi mà, tôi là núi dựa lớn nhất của cô đấy.]
Sở Anh liếc Năm Ba một cái: [Nói vậy mà không thấy xấu hổ hả ba?]
Năm Ba kiêu ngạo hất đầu đi chỗ khác.
Từ trước đến nay Quý Phong Dư chưa bao giờ đưa ra lời cảnh báo mà không có nguyên nhân. Thật ra Sở Anh cũng hiểu được lý do cô ấy nói vậy. Có lẽ cô ấy đã nghe được phong thanh tin tức hồi bé Sở Anh đã từng cứu Thẩm Yến Thanh, lại cân nhắc đến mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ nên mới nhắc cô như vậy.
Sở Anh nhìn đoá hoa hồng xinh đẹp gần đó rồi nhếch môi cười đáp: "Chỉ cần bọn họ không chủ động chọc đến tôi thì tôi cũng sẽ không làm gì bọn họ cả."
Quý Phong Dư liếc nhìn Sở Anh một cái, trong đầu nghĩ thầm rằng cô bạn này cũng chẳng phải người hiền lành gì.
Nhà họ Sở ở thành phố Hòa đã chẳng là gì chứ chưa nói đến thành phố Minh. Thế mà Sở Anh lại có thể xuất hiện ở Phong Tê, còn nhảy dù vào Sùng Anh nữa chứ. Chỉ với điểm này thôi là nhà họ Quý đã không dám coi thường cô rồi, huống chi cô còn có quá khứ liên quan đến nhà họ Thẩm.
Nghĩ vậy, Quý Phong Dư không nhiều lời nữa mà chuyển sang chủ đề khác nói chuyện với Sở Anh.
Nói là chủ đề khác nhưng chung quy cũng không thoát ra được khỏi cái vòng thành phố Minh này. Hai người bọn họ nói một hồi rồi cuối cùng vòng về chủ đề liên quan đến Tạ Nam Chi. Quý Phong Dư im lặng hồi lâu rồi nói: "E là cô em gái kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu."
Sở Anh không đáp lại.
Sao Cát Bạch Vi có thể tha cho cô được? Đến lúc đó chắc chắn cô và Năm Ba lại phải đi làm nhiệm vụ cho mà xem. Sở Anh thầm thở dài trong lòng.
Không biết có phải vì Quý Phong Dư nhắc tới Tạ Nam Chi hay không mà hai người vừa tới gần cửa biệt thự đã nhìn thấy Thẩm Yến Thanh.
Thẩm Yến Thanh đang dắt một con gâu đần đi dạo trên bãi cỏ. Hiển nhiên là cậu ấy cũng để ý thấy động tĩnh mà đám người bọn họ vừa gây ra nên từ xa đi lại gần xem có chuyện gì.
Thấy con gâu đần kia, Sở Anh không khỏi quay sang nhìn Thương Tự Chiêu một cái, chẳng hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn trước nhiều. Cô đang định nói chuyện với Quý Phong Dư thì lại phát hiện ra cô ấy đang nhìn chằm chằm về một phía.
Sở Anh chợt rùng mình.
Năm Ba đang ở trên vai cô hỏi: [Anh Anh, cô sao thế?]
Sở Anh không trả lời.
Lúc này, Thẩm Thanh Độ giơ tay vẫy Thẩm Yến Thanh lại: "Yến Yến, mau qua đây."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến Thanh được anh cả gọi bằng tên thân mật trước mặt nhiều người như vậy nên vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Cậu ấy dắt chú gâu đần đi về phía bọn họ: "Anh cả, Anh Anh."
"A Chiêu, Tiểu Dư."
Thẩm Yến Thanh gật đầu chào mọi người.
Đến bây giờ Sở Anh mới ngộ ra rằng mặc dù tính khí của mấy người này không tốt chút nào nhưng vì từ bé đã quen biết nhau, giữa các nhà lại dây mơ rễ má khó gỡ nên dù không ưa đối phương cỡ nào, bọn họ cũng không thể trở mặt hoàn toàn được.
Thế nên ngày hôm đó Thẩm Yến Thanh mới có thể chạy tới căng tin trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Thương Tự Chiêu bĩu môi, vì đang có Thẩm Thanh Độ ở đây, không thể làm lơ em trai anh ta được nên đành phải đáp qua loa một tiếng.
Quý Phong Dư thì chỉ gật đầu đáp lại.
Sở Anh là ngắn gọn nhất. Cô khoát tay một cái coi như lời chào.
Thẩm Thanh Độ nhìn bốn nhóc học sinh cấp ba trước mặt bằng ánh mắt như nhìn thấy thứ gì đó thú vị lắm.
Anh ta cười híp mắt nói: "Có khách đến thăm nhà, em tới đây tiếp khách với anh, chuẩn bị chút đồ ngọt là được, bánh hoa hồng cũng không tệ."
Thương Tự Chiêu ồn ào: "Em muốn ăn vị táo."
Thế là bọn họ không chỉ ở lại biệt thự nhà họ Thẩm ăn bánh uống trà mà còn ngồi luôn đến giờ cơm. Sự chú ý của Sở Anh vẫn luôn đặt trên người Quý Phong Dư. Cô đang xác nhận lại xem rốt cuộc sự khác thường vừa rồi là do cô nghĩ nhiều hay là sự thật.
Sau bữa cơm trưa, Sở Anh và Thương Tự Chiêu rời đi trước, Quý Phong Dư bị Thẩm Thanh Độ giữ lại.
Trên đường trở về, Thương Tự Chiêu vẫn còn đang hồi tưởng lại những món ngon trên bàn ăn vừa rồi: "Khỏi phải nói, đồ ăn nhà họ Thẩm làm hợp khẩu vị tôi quá trời. Đầu bếp ở Phong Tê cũng không tệ, chẳng qua toàn làm mấy món thanh đạm quá."
Sở Anh cũng rất đồng ý với quan điểm này.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không lâu sau đã về đến Phong Tê.
Diện tích Phong Tê quá lớn nên bọn họ phải ngồi xe đi vào như đang trong khu du lịch vậy. Càng đến gần cửa Thương Tự Chiêu lại càng ủ rũ: "Trong những ngày nghỉ ngơi thế này mà tôi còn phải học thêm. Thảm kịch nhân gian gì vậy không biết nữa."
Sở Anh mỉm cười: "Giữa trưa ánh mặt trời ấm áp như này mà được đánh một giấc thì còn gì bằng."
Thương Tự Chiêu trợn mắt: "Dỗi!"
Vậy nên sau khi xuống xe, hai người chia nhau rẽ sang hai ngả.
...
Vừa xoay người đi, vẻ mặt Sở Anh sầm xuống ngay lập tức, có điều chờ đến khi vào phòng rồi cô mới hỏi Năm Ba: "Bé Ba, cậu còn giữ hình ảnh ngày khai giảng nữa không? Chiếu ra đây tôi xem với."
Gần đây Sở Anh mới khám phá ra chức năng chiếu hình của Năm Ba.
Ngày đó khi tới cô nhi viện Thịnh Khai theo dõi người đàn ông kia, Sở Anh sợ mất dấu nhưng Năm Ba lại nói với cô rằng những hình ảnh này đều đã được lưu vào bộ nhớ của nó cả rồi, không mất dấu được đâu.
Năm Ba vỗ vỗ lồng ngực không tồn tại của mình: [Để tôi lo hết.]
Hình ảnh được chiếu ra rất rõ ràng.
Sở Anh bảo Năm Ba chuyển ống kính lên mặt Quý Phong Dư.
Trong suốt buổi khai giảng, biểu cảm trên mặt cô ấy không hề thay đổi, thậm chí không có chút mất kiên nhẫn nào luôn, chỉ trừ một khoảnh khắc. Đó là khi cô ấy chăm chú nhìn người trên sân khấu, đôi mắt sáng bừng lên như chứa cả ngàn ngôi sao vậy.
Quý Phong Dư đang nhìn Thẩm Yến Thanh.
Phát hiện này khiến Sở Anh ngẩn người.
Cô cứ tưởng rằng Quý Phong Dư cũng giống Thương Tự Chiêu, đều không thích Thẩm Yến Thanh.
Không ngờ một người là không thích thật, còn một người lại là giả vờ.
Năm Ba không nhìn ra sự khác biệt nhỏ bé này nên cất lời hỏi Sở Anh: [Anh Anh, sao tự nhiên cô lại muốn xem hình ảnh về Quý Phong Dư vậy?]
Đáng ra Sở Anh nên nói cho Năm Ba biết phát hiện mới của mình mới đúng, như vậy bọn họ sẽ có thể mở khoá nhiều tình tiết hơn, cũng sẽ lường trước được nhiều tình huống bất ngờ. Nhưng vì chút lòng riêng của bản thân mà cô không nói ra.
Sở Anh cụp mắt che giấu cảm xúc bên trong rồi tự nhủ chỉ một buổi chiều mà thôi.
Cô tự cho bản thân một buổi chiều không quan tâm gì đến tình tiết truyện.
"Tới bờ hồ ngủ đi."
Sở Anh vừa nói vừa xuống tầng.
Năm Ba khó hiểu hỏi: [Anh Anh, sao cô không ngủ trong phòng?]
Sở Anh không thèm cả quay đầu sang mà chỉ đáp: "Tắm nắng bổ sung vitamin D."
Cách bờ hồ không xa có một vườn hoa nhỏ.
Sở Anh quen cửa quen nẻo đi tới ghế rồi nằm xuống. Chiếc dù che nắng không cản được nhiều ánh nắng nên cô lại lấy cái chụp mắt đã chuẩn bị từ trước ra. Sau khi đeo chụp mắt và đắp chăn mỏng, Sở Anh nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ như chết.
Năm Ba rất ngưỡng mộ chất lượng giấc ngủ của cô.
Sở Anh luôn có thể tiến vào giấc ngủ rất nhanh ở bất cứ đâu, hơn nữa lần nào cũng ngủ rất ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.