Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 18:
Vân Kiều
16/11/2024
Sau đó Sở Anh lại nhận ra rằng nếu dùng từ "lạnh lùng" để hình dung đôi mắt này thì không đúng lắm. Không phải lạnh lùng mà là người này hoàn toàn không có chút hứng thú nào với thế giới này.
Mặc dù thân hình anh gầy nhom, lại ngồi trên xe lăn nhưng Sở Anh vẫn nhìn ra được đường cong cơ bắp bên dưới lớp quần áo kia. Người đàn ông này không hề yếu đuối, trái lại anh rất khoẻ mạnh là đằng khác. Tất nhiên trừ phương diện đi lại.
Năm Ba nhỏ giọng hỏi: [Anh Anh, anh ta là ai vậy?]
Sở Anh mắt đối mắt với người đàn ông trong hình một hồi, sau đó cô nghe bản thân mình thốt lên hai chữ: "Thương Trú."
Người này là Thương Trú.
Đây là lần đầu tiên Sở Anh gặp Thương Trú.
...
Trong khi Sở Anh trở về thì Năm Ba đang bận rộn sửa sang lại thông tin vừa nhận được. Nó vừa sửa vừa lải nhải: [Cái tên Thương Tự Chiêu chó má mồm toàn lời dối gian! Thương Trú mới có hai mươi ba tuổi chứ nhiêu!]
So với chuyện này thì Sở Anh để ý đến vai trò của Thương Trú trong thế giới này hơn.
Cô không khỏi than thở: "Trước đây còn nói anh ta không giống nam phụ lắm, hoá ra là vì Thương Tự Chiêu và quản gia lừa tôi. Số lần Thương Trú xuất hiện ở mạch truyện chính hoàn toàn vượt xa Thương Tự Chiêu mà. Không đúng, trước mắt thì Thương Tự Chiêu còn chẳng có tư cách xuất hiện trong mạch truyện chính."
Năm Ba nhướng mày lật lật tài liệu trên bụng mình rồi nói nhỏ: [Vậy Thương Trú là nam phụ số hai hả? Đồ biến thái và đoá hoa cao ngạo lạnh lùng mà cũng có cảm giác CP à? Kỳ lạ thật đấy.]
Lần này Sở Anh chẳng thèm phỉ nhổ nữa luôn.
Một quyển sách mà lại cảm thấy kỳ quái với nội dung của chính bản thân.
Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu như vậy sẽ không bán được đâu cậu biết không?"
Năm Ba uất ức nước mắt rưng rưng: [Lượng tiêu thụ của tôi rất tốt!]
Sở Anh hừ lạnh. Sau mấy giây im lặng, cô hỏi: "Mạch truyện chính kéo tôi và nam phụ vào chung một chỗ làm gì vậy?"
Năm Ba suy tư hồi lâu rồi do dự đáp: [Anh Anh, có khi nào mạch truyện chính muốn cô và nam phụ làm này làm kia để nam chính và nữ chính bớt vất vả không? Như vây bọn họ sẽ không BE nữa, cũng có thể vui vẻ ư ư ư rồi.]
Sở Anh: ?
Cô không vui: "Cậu ư ư cái gì vậy?"
Năm Ba lầu bầu: [Thì đó chỉ là suy đoán hợp lý của tôi thôi mà. Nếu không cô nói xem lý do là gì?]
Sở Anh quay đi chỗ khác rồi lạnh lùng đáp: "Không thể nào, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với nam phụ. Theo như motip bình thường thì nam phụ sẽ chỉ thích nữ chính thôi, không sớm thì muộn. Chuyện này tôi không làm được."
Năm Ba lặng lẽ nhìn Sở Anh.
Mọi người ở Sùng Anh thường nói Quý Phong Dư kiêu ngạo, Tạ Nam Chi lạnh lùng nhưng nó lại cảm thấy Anh Anh nhà nó còn kiêu ngạo và lạnh lùng hơn hai cô gái kia nữa. Thậm chí thỉnh thoảng nó còn nghĩ rằng có Sở Anh ở đây thì không nhiệm vụ gì là không thể hoàn thành.
Giống như những gì cô nói, dù có thất bại thì nó vẫn sẵn sàng làm lại với cô.
Bọn họ còn chưa kịp thảo luận ra thân phận của Thương Trú thì Sở Anh đã đi vào nhà chính rồi.
Năm Ba vô thức bay ra sau lưng cô né tránh, còn không quên lặng lẽ thò đầu ra nhìn xem tên biến thái kia có ở đây không.
Lúc này Thương Trú và Thương Tự Chiêu cũng đang ở trong phòng khách, quản gia đã vào bếp giúp đầu bếp chuẩn bị bữa tối rồi.
Sở Anh vừa mới bước vào, Thương Tự Chiêu đã nhìn thấy cô trước.
Cậu ta hết quay sang nhìn Thương Trú rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Anh, cuối cùng lắp bắp giới thiệu: "Sở Anh, đây là..."
"Anh Thương đâu rồi?"
Sở Anh cứ như không nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Thương Tự Chiêu vậy. Cô vẫn nở nụ cười vô hại đi vào hỏi.
Thương Tự Chiêu: "..."
Hỏi vậy bảo cậu ta phải trả lời thế nào giờ? Cậu ta nên giới thiệu Thương Trú cho cô kiểu gì đây?
Nghe Sở Anh hỏi vậy, Thương Trú nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái rồi nghĩ thầm trong đầu là nhóc lừa đảo này cũng biết diễn ghê ha, rõ ràng đã nhận ra anh rồi mà còn giả đò không biết. Nhưng bây giờ anh không muốn mở miệng nói chuyện nên chỉ nhìn chằm chằm mấy cọng cỏ đuôi chó trong bình.
Thương Tự Chiêu ngẩn người chốc lát rồi ho nhẹ một tiếng: "Sở Anh, thật ra thì tôi..."
Nụ cười trên mặt Sở Anh vẫn không thay đổi, chỉ chậm rãi nhìn về phía Thương Trú: "Anh này là ai vậy?"
Bầu không khí lại lần nữa chìm vào lúng túng. Thương Tự Chiêu thật sự không dám nói bậy nói bạ trước mặt Thương Trú. Cậu ta kiềm chế một hồi rồi cuối cùng không nhịn được nữa mà nói: "Sở Anh, khoảng thời gian trước đầu óc tôi không được tỉnh táo cho lắm nên lời nói cũng hơi sai xíu."
Sở Anh lạnh nhạt nhìn cậu ta: "Cũng?"
Thương Tự Chiêu: "Mấy lời nói trước toàn trường kia thì vẫn tính."
Sao trí nhớ của con nhỏ đanh đá này lại tốt vậy chứ! Tức thế nhỉ!
Bấy giờ Sở Anh mới cụp mắt xuống chào một tiếng rất lạnh nhạt nhưng lại không mất lịch sự: "Chào anh Thương."
Thương Tự Chiêu: ???
Cô đã biết từ trước rồi! Vừa rồi cô cố ý giỡn cậu ta!
Thương Trú ngẩng đầu lên nhìn Sở Anh.
Thái độ của cô với anh đã thay đổi sau khi hai người gặp mặt.
Sở Anh thích nói chuyện trên trời dưới đất ở WeChat và Sở Anh đang đứng trước mặt anh bây giờ cứ như là hai người khác nhau vậy.
Mặc dù trên mạng Sở Anh không quá nhiệt tình nhưng đó là con người thật của cô. Còn bây giờ ánh mắt cô nhìn anh lại đầy ý đề phòng, bắt đầu có ý định giữ khoảng cách với anh rồi.
Thương Trú không khỏi suy tư chốc lát. Cô tưởng anh và Thương Tự Chiêu hợp tác với nhau lừa cô hả?
Trực giác mách bảo anh rằng nguyên nhân không phải vậy.
Cuối cùng Thương Trú chỉ "Ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa. Cả phòng khách cứ vậy mà chìm vào im lặng.
Vì chuyện ăn nói tầm bậy mà Thương Tự Chiêu không dám hó hé câu nào, Thương Trú thì không thích nói chuyện, còn Sở Anh...
Sở Anh đang bận nói chuyện với Năm Ba.
Cô buồn bực lầu bầu: [Cậu trốn cái gì vậy? Tôi đã xác nhận rồi, anh ta không thấy cậu đâu.]
Năm Ba vẫn dính chặt trên cổ Sở Anh không nhúc nhích, hồi lâu sau nó mới phun ra một câu: [Tại anh ta đáng sợ đấy. Thông tin được mở khoá cũng rất ít, trừ giới tính, tuổi tác và chưa lập gia đình ra thì không còn gì nữa.]
Sở Anh phát hiện ra Năm Ba rất có hứng thú với việc các nhân vật trong truyện đã kết hôn hay chưa. Lần trước khi giới thiệu lão Vương nó cũng đặc biệt nhấn mạnh vào sự thật là lão Vương đã lập gia đình. Nhưng cái này không giải quyết được gì cả.
Sở Anh không thể làm gì khác hơn là an ủi nó: [Cậu đừng sợ, những thông tin kia sẽ từ từ được bổ sung đủ thôi. Ít nhất thì chúng ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.]
Năm Ba không nói gì, bắt đầu đưa bản thân vào trạng thái tự kỷ trên vai Sở Anh.
Có lẽ là vì bầu không khí quá ngột ngạt nên quản gia kịp thời xuất hiện.
Ông ấy cười híp mắt nói với Sở Anh: "Cô Sở, sáng nay cô nói muốn làm bánh ngọt nên chúng tôi đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu rồi. Cô muốn làm bây giờ luôn hay sao ạ?"
Sở Anh: "..."
Còn chuyện này nữa à? Nhưng đúng là cô đã nói ra những lời này.
Thế là Sở Anh đứng dậy bình tĩnh đáp: "Bây giờ luôn cũng được."
Nói xong, cô đi cùng quản gia vào phòng bếp. Trong phòng khách chỉ còn Thương Tự Chiêu và Thương Trú.
Sở Anh vừa đi khuất, Thương Tự Chiêu đã bắt đầu sợ hãi nhận sai: "Anh họ, em sai rồi, em đã nói tầm bậy tầm bạ trước mặt Sở Anh. Ai bảo ông nội chưa nói năng gì đã đột nhiên đưa một cô nhóc xinh xắn tới chứ. Không thể trách em nghĩ nhiều được."
Thương Trú đưa tay ra cầm một cọng cỏ lông chó lên chơi rồi thuận miệng hỏi: "Em đã nói gì vậy?"
"... Anh họ, cho em thanh minh trước nhé, đây đều là vì em luôn yêu quý và kính trọng anh thôi. Thật ra thì em cũng không nói gì, chỉ..." Thương Tự Chiêu mất tự nhiên khai báo: "Chỉ nói anh hơi lớn tuổi chút, tóc... tóc cũng hơi ít thôi."
Thương Trú nghịch cọng cỏ đuôi chó một hồi sau đó thản nhiên nói: "Cô ấy tặng quà sinh nhật cho anh."
Thương Tự Chiêu ngẩn người, không hiểu sao tự nhiên anh lại nói vậy.
Cậu ta gãi đầu khó hiểu: "Sở Anh tặng anh cái gì vậy ạ? Em có thấy cậu ấy mua đồ gì đâu?"
Thương Trú tiện tay đem vứt cọng cỏ lại vào bình hoa: "Cô ấy tặng anh lịch hẹn trước với bác sĩ chuyên cấy tóc hàng đầu thành phố Minh, còn chúc anh sinh nhật ba mươi sáu tuổi vui vẻ nữa. Thương Tự Chiêu, một tuần nữa em có cuộc thi tháng nhỉ? Nếu em không lọt được vào top 100 thì tự nhảy xuống hồ đi."
Thương Tự Chiêu: "..."
Sở Anh đã làm cái quần què gì thế này? Đậu má thật hoang đường!
Thương Tự Chiêu thật sự có miệng mà không thể bào chữa vì Thương Trú nói xong cũng đi lên tầng luôn rồi. Chỉ còn mỗi mình cậu ta ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách.
...
Lúc này ở phòng bếp, Sở Anh đang đeo bao tay thong thả chuẩn bị nguyên liệu làm bánh. Năm Ba đã trở lại như bình thường rồi. Không có Thương Trú ở đây, nó lại khôi phục sự hoạt bát ngày trước, bắt đầu ríu ra ríu rít không ngừng.
Sở Anh thấy nó bình thường trở lại rồi mới tỉnh bơ vứt một quả lựu đạn ra: [Quý Phong Dư thích Thẩm Yến Thanh.]
Năm Ba đang tung tăng nghe xong suýt nữa rớt luôn xuống đất. Sau khi Sở Anh dứt lời, tình tiết truyện liên quan đến Quý Phong Dư bắt đầu chậm chạp mở khoá khiến nó nhìn mà sửng sốt.
Thật lâu sau Năm Ba mới nói: [Anh Anh, Quý Phong Dư đã thích Thẩm Yến Thanh từ ba năm trước rồi.]
Sở Anh thở dài: [Mặc dù nói tình cảm con người là không thể kiểm soát nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.]
Chuyện này mang lại cho Sở Anh cảm giác khác với khi cô biết Thương Tự Chiêu thích Tạ Nam Chi. Cô chỉ cần liếc qua một cái đã thấy được kết cục của mối tình này rồi. Hai người kia chắc chắn không có kết quả, chỉ là bọn họ vẫn chưa biết điều này mà thôi.
Mặc dù chẳng hiểu gì nhưng Năm Ba vẫn học theo cô thở dài: [Mạch truyện phức tạp thật đấy. Anh Anh ơi tôi mệt quá.]
Sở Anh: "..."
Đang lúc một người một sách than ngắn thở dài thì Năm Ba đột nhiên đờ người ra.
Một lát sau, trên người nói xuất hiện một dòng chữ to đùng...
[Mời Sở Anh chạm vào người Thương Trú. Hoàn thành nhiệm vụ này sẽ nhận được một manh mối nhiệm vụ liên quan đến mạch truyện chính.]
Sở Anh: ?
Cô muốn giết người lắm rồi đấy nhé!
Thấy Sở Anh nắm chặt dụng cụ đánh trứng đến mức tay trắng bệch ra, Năm Ba không khỏi hoảng hốt kêu lên: [Anh Anh, cô đừng kích động, phải kiềm chế! Giết sách là phạm pháp đấy, cô bình tĩnh đã!]
Bây giờ Sở Anh không chỉ muốn xé sách mà còn muốn tống cả Thương Trú và bánh ngọt xuống hồ cho thiên nga ăn nữa!
Mặc dù thân hình anh gầy nhom, lại ngồi trên xe lăn nhưng Sở Anh vẫn nhìn ra được đường cong cơ bắp bên dưới lớp quần áo kia. Người đàn ông này không hề yếu đuối, trái lại anh rất khoẻ mạnh là đằng khác. Tất nhiên trừ phương diện đi lại.
Năm Ba nhỏ giọng hỏi: [Anh Anh, anh ta là ai vậy?]
Sở Anh mắt đối mắt với người đàn ông trong hình một hồi, sau đó cô nghe bản thân mình thốt lên hai chữ: "Thương Trú."
Người này là Thương Trú.
Đây là lần đầu tiên Sở Anh gặp Thương Trú.
...
Trong khi Sở Anh trở về thì Năm Ba đang bận rộn sửa sang lại thông tin vừa nhận được. Nó vừa sửa vừa lải nhải: [Cái tên Thương Tự Chiêu chó má mồm toàn lời dối gian! Thương Trú mới có hai mươi ba tuổi chứ nhiêu!]
So với chuyện này thì Sở Anh để ý đến vai trò của Thương Trú trong thế giới này hơn.
Cô không khỏi than thở: "Trước đây còn nói anh ta không giống nam phụ lắm, hoá ra là vì Thương Tự Chiêu và quản gia lừa tôi. Số lần Thương Trú xuất hiện ở mạch truyện chính hoàn toàn vượt xa Thương Tự Chiêu mà. Không đúng, trước mắt thì Thương Tự Chiêu còn chẳng có tư cách xuất hiện trong mạch truyện chính."
Năm Ba nhướng mày lật lật tài liệu trên bụng mình rồi nói nhỏ: [Vậy Thương Trú là nam phụ số hai hả? Đồ biến thái và đoá hoa cao ngạo lạnh lùng mà cũng có cảm giác CP à? Kỳ lạ thật đấy.]
Lần này Sở Anh chẳng thèm phỉ nhổ nữa luôn.
Một quyển sách mà lại cảm thấy kỳ quái với nội dung của chính bản thân.
Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu như vậy sẽ không bán được đâu cậu biết không?"
Năm Ba uất ức nước mắt rưng rưng: [Lượng tiêu thụ của tôi rất tốt!]
Sở Anh hừ lạnh. Sau mấy giây im lặng, cô hỏi: "Mạch truyện chính kéo tôi và nam phụ vào chung một chỗ làm gì vậy?"
Năm Ba suy tư hồi lâu rồi do dự đáp: [Anh Anh, có khi nào mạch truyện chính muốn cô và nam phụ làm này làm kia để nam chính và nữ chính bớt vất vả không? Như vây bọn họ sẽ không BE nữa, cũng có thể vui vẻ ư ư ư rồi.]
Sở Anh: ?
Cô không vui: "Cậu ư ư cái gì vậy?"
Năm Ba lầu bầu: [Thì đó chỉ là suy đoán hợp lý của tôi thôi mà. Nếu không cô nói xem lý do là gì?]
Sở Anh quay đi chỗ khác rồi lạnh lùng đáp: "Không thể nào, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với nam phụ. Theo như motip bình thường thì nam phụ sẽ chỉ thích nữ chính thôi, không sớm thì muộn. Chuyện này tôi không làm được."
Năm Ba lặng lẽ nhìn Sở Anh.
Mọi người ở Sùng Anh thường nói Quý Phong Dư kiêu ngạo, Tạ Nam Chi lạnh lùng nhưng nó lại cảm thấy Anh Anh nhà nó còn kiêu ngạo và lạnh lùng hơn hai cô gái kia nữa. Thậm chí thỉnh thoảng nó còn nghĩ rằng có Sở Anh ở đây thì không nhiệm vụ gì là không thể hoàn thành.
Giống như những gì cô nói, dù có thất bại thì nó vẫn sẵn sàng làm lại với cô.
Bọn họ còn chưa kịp thảo luận ra thân phận của Thương Trú thì Sở Anh đã đi vào nhà chính rồi.
Năm Ba vô thức bay ra sau lưng cô né tránh, còn không quên lặng lẽ thò đầu ra nhìn xem tên biến thái kia có ở đây không.
Lúc này Thương Trú và Thương Tự Chiêu cũng đang ở trong phòng khách, quản gia đã vào bếp giúp đầu bếp chuẩn bị bữa tối rồi.
Sở Anh vừa mới bước vào, Thương Tự Chiêu đã nhìn thấy cô trước.
Cậu ta hết quay sang nhìn Thương Trú rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Anh, cuối cùng lắp bắp giới thiệu: "Sở Anh, đây là..."
"Anh Thương đâu rồi?"
Sở Anh cứ như không nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Thương Tự Chiêu vậy. Cô vẫn nở nụ cười vô hại đi vào hỏi.
Thương Tự Chiêu: "..."
Hỏi vậy bảo cậu ta phải trả lời thế nào giờ? Cậu ta nên giới thiệu Thương Trú cho cô kiểu gì đây?
Nghe Sở Anh hỏi vậy, Thương Trú nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái rồi nghĩ thầm trong đầu là nhóc lừa đảo này cũng biết diễn ghê ha, rõ ràng đã nhận ra anh rồi mà còn giả đò không biết. Nhưng bây giờ anh không muốn mở miệng nói chuyện nên chỉ nhìn chằm chằm mấy cọng cỏ đuôi chó trong bình.
Thương Tự Chiêu ngẩn người chốc lát rồi ho nhẹ một tiếng: "Sở Anh, thật ra thì tôi..."
Nụ cười trên mặt Sở Anh vẫn không thay đổi, chỉ chậm rãi nhìn về phía Thương Trú: "Anh này là ai vậy?"
Bầu không khí lại lần nữa chìm vào lúng túng. Thương Tự Chiêu thật sự không dám nói bậy nói bạ trước mặt Thương Trú. Cậu ta kiềm chế một hồi rồi cuối cùng không nhịn được nữa mà nói: "Sở Anh, khoảng thời gian trước đầu óc tôi không được tỉnh táo cho lắm nên lời nói cũng hơi sai xíu."
Sở Anh lạnh nhạt nhìn cậu ta: "Cũng?"
Thương Tự Chiêu: "Mấy lời nói trước toàn trường kia thì vẫn tính."
Sao trí nhớ của con nhỏ đanh đá này lại tốt vậy chứ! Tức thế nhỉ!
Bấy giờ Sở Anh mới cụp mắt xuống chào một tiếng rất lạnh nhạt nhưng lại không mất lịch sự: "Chào anh Thương."
Thương Tự Chiêu: ???
Cô đã biết từ trước rồi! Vừa rồi cô cố ý giỡn cậu ta!
Thương Trú ngẩng đầu lên nhìn Sở Anh.
Thái độ của cô với anh đã thay đổi sau khi hai người gặp mặt.
Sở Anh thích nói chuyện trên trời dưới đất ở WeChat và Sở Anh đang đứng trước mặt anh bây giờ cứ như là hai người khác nhau vậy.
Mặc dù trên mạng Sở Anh không quá nhiệt tình nhưng đó là con người thật của cô. Còn bây giờ ánh mắt cô nhìn anh lại đầy ý đề phòng, bắt đầu có ý định giữ khoảng cách với anh rồi.
Thương Trú không khỏi suy tư chốc lát. Cô tưởng anh và Thương Tự Chiêu hợp tác với nhau lừa cô hả?
Trực giác mách bảo anh rằng nguyên nhân không phải vậy.
Cuối cùng Thương Trú chỉ "Ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa. Cả phòng khách cứ vậy mà chìm vào im lặng.
Vì chuyện ăn nói tầm bậy mà Thương Tự Chiêu không dám hó hé câu nào, Thương Trú thì không thích nói chuyện, còn Sở Anh...
Sở Anh đang bận nói chuyện với Năm Ba.
Cô buồn bực lầu bầu: [Cậu trốn cái gì vậy? Tôi đã xác nhận rồi, anh ta không thấy cậu đâu.]
Năm Ba vẫn dính chặt trên cổ Sở Anh không nhúc nhích, hồi lâu sau nó mới phun ra một câu: [Tại anh ta đáng sợ đấy. Thông tin được mở khoá cũng rất ít, trừ giới tính, tuổi tác và chưa lập gia đình ra thì không còn gì nữa.]
Sở Anh phát hiện ra Năm Ba rất có hứng thú với việc các nhân vật trong truyện đã kết hôn hay chưa. Lần trước khi giới thiệu lão Vương nó cũng đặc biệt nhấn mạnh vào sự thật là lão Vương đã lập gia đình. Nhưng cái này không giải quyết được gì cả.
Sở Anh không thể làm gì khác hơn là an ủi nó: [Cậu đừng sợ, những thông tin kia sẽ từ từ được bổ sung đủ thôi. Ít nhất thì chúng ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.]
Năm Ba không nói gì, bắt đầu đưa bản thân vào trạng thái tự kỷ trên vai Sở Anh.
Có lẽ là vì bầu không khí quá ngột ngạt nên quản gia kịp thời xuất hiện.
Ông ấy cười híp mắt nói với Sở Anh: "Cô Sở, sáng nay cô nói muốn làm bánh ngọt nên chúng tôi đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu rồi. Cô muốn làm bây giờ luôn hay sao ạ?"
Sở Anh: "..."
Còn chuyện này nữa à? Nhưng đúng là cô đã nói ra những lời này.
Thế là Sở Anh đứng dậy bình tĩnh đáp: "Bây giờ luôn cũng được."
Nói xong, cô đi cùng quản gia vào phòng bếp. Trong phòng khách chỉ còn Thương Tự Chiêu và Thương Trú.
Sở Anh vừa đi khuất, Thương Tự Chiêu đã bắt đầu sợ hãi nhận sai: "Anh họ, em sai rồi, em đã nói tầm bậy tầm bạ trước mặt Sở Anh. Ai bảo ông nội chưa nói năng gì đã đột nhiên đưa một cô nhóc xinh xắn tới chứ. Không thể trách em nghĩ nhiều được."
Thương Trú đưa tay ra cầm một cọng cỏ lông chó lên chơi rồi thuận miệng hỏi: "Em đã nói gì vậy?"
"... Anh họ, cho em thanh minh trước nhé, đây đều là vì em luôn yêu quý và kính trọng anh thôi. Thật ra thì em cũng không nói gì, chỉ..." Thương Tự Chiêu mất tự nhiên khai báo: "Chỉ nói anh hơi lớn tuổi chút, tóc... tóc cũng hơi ít thôi."
Thương Trú nghịch cọng cỏ đuôi chó một hồi sau đó thản nhiên nói: "Cô ấy tặng quà sinh nhật cho anh."
Thương Tự Chiêu ngẩn người, không hiểu sao tự nhiên anh lại nói vậy.
Cậu ta gãi đầu khó hiểu: "Sở Anh tặng anh cái gì vậy ạ? Em có thấy cậu ấy mua đồ gì đâu?"
Thương Trú tiện tay đem vứt cọng cỏ lại vào bình hoa: "Cô ấy tặng anh lịch hẹn trước với bác sĩ chuyên cấy tóc hàng đầu thành phố Minh, còn chúc anh sinh nhật ba mươi sáu tuổi vui vẻ nữa. Thương Tự Chiêu, một tuần nữa em có cuộc thi tháng nhỉ? Nếu em không lọt được vào top 100 thì tự nhảy xuống hồ đi."
Thương Tự Chiêu: "..."
Sở Anh đã làm cái quần què gì thế này? Đậu má thật hoang đường!
Thương Tự Chiêu thật sự có miệng mà không thể bào chữa vì Thương Trú nói xong cũng đi lên tầng luôn rồi. Chỉ còn mỗi mình cậu ta ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách.
...
Lúc này ở phòng bếp, Sở Anh đang đeo bao tay thong thả chuẩn bị nguyên liệu làm bánh. Năm Ba đã trở lại như bình thường rồi. Không có Thương Trú ở đây, nó lại khôi phục sự hoạt bát ngày trước, bắt đầu ríu ra ríu rít không ngừng.
Sở Anh thấy nó bình thường trở lại rồi mới tỉnh bơ vứt một quả lựu đạn ra: [Quý Phong Dư thích Thẩm Yến Thanh.]
Năm Ba đang tung tăng nghe xong suýt nữa rớt luôn xuống đất. Sau khi Sở Anh dứt lời, tình tiết truyện liên quan đến Quý Phong Dư bắt đầu chậm chạp mở khoá khiến nó nhìn mà sửng sốt.
Thật lâu sau Năm Ba mới nói: [Anh Anh, Quý Phong Dư đã thích Thẩm Yến Thanh từ ba năm trước rồi.]
Sở Anh thở dài: [Mặc dù nói tình cảm con người là không thể kiểm soát nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.]
Chuyện này mang lại cho Sở Anh cảm giác khác với khi cô biết Thương Tự Chiêu thích Tạ Nam Chi. Cô chỉ cần liếc qua một cái đã thấy được kết cục của mối tình này rồi. Hai người kia chắc chắn không có kết quả, chỉ là bọn họ vẫn chưa biết điều này mà thôi.
Mặc dù chẳng hiểu gì nhưng Năm Ba vẫn học theo cô thở dài: [Mạch truyện phức tạp thật đấy. Anh Anh ơi tôi mệt quá.]
Sở Anh: "..."
Đang lúc một người một sách than ngắn thở dài thì Năm Ba đột nhiên đờ người ra.
Một lát sau, trên người nói xuất hiện một dòng chữ to đùng...
[Mời Sở Anh chạm vào người Thương Trú. Hoàn thành nhiệm vụ này sẽ nhận được một manh mối nhiệm vụ liên quan đến mạch truyện chính.]
Sở Anh: ?
Cô muốn giết người lắm rồi đấy nhé!
Thấy Sở Anh nắm chặt dụng cụ đánh trứng đến mức tay trắng bệch ra, Năm Ba không khỏi hoảng hốt kêu lên: [Anh Anh, cô đừng kích động, phải kiềm chế! Giết sách là phạm pháp đấy, cô bình tĩnh đã!]
Bây giờ Sở Anh không chỉ muốn xé sách mà còn muốn tống cả Thương Trú và bánh ngọt xuống hồ cho thiên nga ăn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.