Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 19:
Vân Kiều
16/11/2024
Mặc dù Sở Anh đang cực kỳ bực bội nhưng chiếc bánh kem mà cô làm ra vẫn không hề sụt giảm phong độ chút nào.
Bên trên mặt bánh có hình một con thiên nga đang nổi giận mổ vào trái đào mừng thọ chín mọng, phía dưới còn có ghi một dòng chữ: Anh Thương và ngỗng, đào và anh Thương.
Quản gia đứng bên cạnh chìm vào suy tư.
Lúc này ông ấy nên mở miệng khen cô Sở hay là nên lo lắng có khả năng Thương Trú sẽ không vui đây?
Quản gia chưa từng nghĩ tới chuyện Thương Trú sẽ nổi giận.
Bởi vì mười mấy năm qua, ông ấy chưa từng thấy Thương Trú nổi giận bao giờ, thậm chí ngay cả khi bà Tạ thường xuyên nói ra những lời khiến người ta bạt vía kinh hồn. Khi đó, trông Thương Trú không hề giống một đứa trẻ chút nào.
Cảm xúc phổ biến nhất xuất hiện ở Thương Trú là nhàm chán và không vui.
Trước khi Sở Anh xuất hiện, hầu như lúc nào Thương Trú cũng cảm thấy nhàm chán. Từ sau khi Sở Anh đến Phong Tê, quản gia dám khẳng định rằng tần suất Thương Trú không vui đã nhiều gấp ba lần so với tháng trước, hơn nữa còn mơ hồ có xu hướng tiếp tục tăng cao.
Chẳng hạn như ở thời điểm hiện tại rất có khả năng sẽ là như vậy.
Quản gia suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cô Sở, giữa thiên nga và đào thì cái nào là cậu chủ?”
Sở Anh chậm rãi cởi bỏ găng tay: “Tùy xem anh Thương hiểu như thế nào. Nếu anh ấy cảm thấy mình là đào thì là đào, còn không thì là thiên nga. Tới bữa tối, bác không cần phải gọi tôi đâu, chỉ cần gọt cho tôi một đĩa hoa quả là được.”
Quản gia khom người “ừm” một tiếng.
Sở Anh làm bánh kem xong thì bỏ đi luôn.
Trong thời gian ngắn, cô không muốn nhìn thấy Thương Trú và Năm Ba.
Năm Ba run rẩy bay bên cạnh Sở Anh, không dám lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên nó thấy Sở Anh tức giận như vậy. Ngay cả khi mới tỉnh lại, cô cũng không giận dữ tới mức này. Nó có linh cảm e là nó khó có thể giữ nổi cái mạng nhỏ của mình, có lẽ thế giới sẽ bị sụp đổ một lần nữa, híc híc.
Sau khi lên tới tầng ba, Sở Anh trông thấy người dọn phòng đi ra từ căn phòng sát vách phòng của cô.
Cô chợt có dự cảm chẳng lành nên đã hỏi người giúp việc: “Phòng của anh Thương ở đâu?”
Người giúp việc trả lời thành thật: “Chính là phòng này.”
Sở Anh: “...”
Nhất định cô phải xé xác quyển sách này.
...
Trong phòng.
Sở Anh lạnh lùng nhìn Năm Ba trước mặt mình. Năm Ba cố gắng khuyên cô tỉnh táo lại: [Anh Anh, cô hãy nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ kiếm thêm được một nhiệm vụ ngoài định mức trong mạch truyện chính nữa đi. Càng hoàn thành nhiệm vụ xong sớm thì càng được về sớm!]
Sở Anh tỏ thái độ lạnh lùng ra mặt: “Thực ra tôi không muốn về lắm đâu. Cùng lắm thì cứ thất bại rồi lại làm lại thôi.”
Năm Ba sững sờ: [Anh Anh, không được đâu huhu.]
Sở Anh: “...”
Cô đang nói chuyện tử tế, vậy mà nó lại bỗng nhiên bật khóc.
Cô ngoảnh mặt đi, mặc kệ trò làm nũng của quyển truyện: “Tóm lại không đời nào tôi làm nhiệm vụ này đâu. Cho dù mạch truyện có bị gián đoạn thì cũng không phải là lỗi của tôi. Tất cả là do các người sinh sự.”
Năm Ba cố gắng giãy giụa: [Anh Anh...]
Sở Anh càng nghĩ càng thấy bực mình, không nhịn được nói lớn tiếng: “Lần này bảo tôi sờ Thương Trú, vậy chẳng lẽ lần sau sẽ bảo tôi ngủ với Thương Trú hay sao?”
Năm Ba sợ hãi tột cùng: [Cô nói nhỏ thôi Anh Anh! Cửa ban công chưa đóng!]
Đúng vậy, cửa ban công đang mở.
Thương Trú ở phòng bên cạnh phòng của Sở Anh đang buồn bực ngán ngẩm ngồi ngoài ban công dõi mắt nhìn xa xăm, chắc chắn anh đã nghe thấy rất rành rọt nửa câu cuối mang âm điệu đầy giận dữ của cô.
Thương Trú nhíu mày, Sở Anh muốn ngủ với anh ư?
Nhưng anh không thích ngủ.
Trong lúc Thương Trú ngồi ngoài ban công đang chìm vào suy tư thì Năm Ba ở phòng bên cạnh đang cố gắng dùng cơ thể nhỏ bé của nó để đóng cửa ban công lại.
Từ trước tới nay, Năm Ba chưa từng phải chịu khổ như vậy bao giờ. Nhất thời, nó cảm thấy buồn bã.
Chớp mắt đã ướt nhòe một trang giấy.
Dù tận mắt trông thấy Năm Ba khóc ướt sách, Sở Anh vẫn giữ nguyên ý chí sắt đá như cũ, thậm chí còn “hừ” một tiếng đầy lạnh lùng.
Sở Anh và Năm Ba giằng co với nhau một lúc lâu.
Khi cục diện sắp lâm vào bế tắc, Năm Ba bỗng khựng lại, cơ thể nó bắt đầu sáng lấp lóe. Sở Anh biết, ý chí của thế giới này - chính là “Năm Ba” ban bố nhiệm vụ cho cô - đã xuất hiện.
[Nếu nhiệm vụ thất bại thì cô không thể trở lại thế giới cũ.]
Dòng chữ này rất lạnh lùng, khác với giọng điệu vui vẻ, nhí nhảnh của Năm Ba.
Lúc này Sở Anh đã tỉnh táo lại, hững hờ liếc đọc dòng chữ đó rồi đáp: “Nơi này rất tốt.”
[Thế giới mà sụp đổ thì cô sẽ chết.]
Trông thấy câu này, Sở Anh cong môi: “Vẫn còn cậu mà.”
So với cô thì hẳn là ý chí của thế giới của quyển sách này còn sợ biến mất hơn. Nếu không thì sao nó lại tốn nhiều công sức đưa cô tới đây chứ? Sở Anh dám chắc nó không dám làm gì mình.
Một lát sau, đối phương thỏa hiệp: [Đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không có nhiệm vụ kiểu này nữa.]
Thực ra lúc này Sở Anh đã nghĩ ra được biện pháp để hoàn thành nhiệm vụ này rồi nhưng đương nhiên cô sẽ không nói ra. Cô bắt đầu cò kè bớt một thêm hai: “Tôi muốn có cơ hội được sửa đổi mạch truyện chính một lần, đương nhiên điều kiện tiên quyết là việc sửa đổi này sẽ không khiến cậu sụp đổ.”
[Được.]
Những chữ này dần dần biến mất.
Sở Anh im lặng nhìn Năm Ba lại khôi phục dáng vẻ trước đó. Vừa hoàn hồn, Năm Ba lập tức ồn ào hỏi chuyện: [Anh Anh, cô nói chuyện với mạch truyện chính à? Hai người đã nói những gì vậy? Cô không định giấu tôi đâu đúng không?]
Sở Anh: “Hôm nay tôi không có tâm trạng nói chuyện này với cậu, cậu đi lấy bài ra đây đi.”
Năm Ba lẩm bẩm một mình, không còn cách nào khác, đành phải chạy đi lấy lá bài.
Mười phút sau, Năm Ba mắt chữ O miệng chữ A nhìn những lá bài chảy qua tay Sở Anh tựa như một dòng nước. Cuối cùng nó cũng hiểu vì sao Sở Anh nói rằng cô biết làm ảo thuật. Cô thật sự biết làm ảo thuật.
Sở Anh phải tập lại cho quen tay vì lâu rồi cô không đụng vào bài.
Nhớ năm xưa, cô cũng từng là người tung hoành khắp các sòng bạc lớn ở Las Vegas.
Năm Ba nhìn hoa cả mắt: [Anh Anh, trước đây cô là ảo thuật gia đấy à?]
Sở Anh dịch chuyển đầu ngón tay một cách nhẹ nhàng, chỉ nháy mắt đã xếp gọn lại những lá bài vừa trải ra, thuận miệng đáp: “Không, tôi chỉ học cho vui thôi.”
Năm Ba tỏ vẻ hết sức hưng phấn: [Anh Anh, chơi lại một lần nữa đi! Cô thử đoán xem tôi đang nghĩ tới lá bài nào đi!]
Sở Anh nhíu mày: “Nào, chơi.”
...
Trong phòng ăn ở dưới tầng.
Thương Trú nhìn chằm chằm chiếc bánh kem trước mặt một lúc lâu. Đúng lúc anh đang định nói gì đó thì Thương Tự Chiêu bỗng vươn tay tới, dùng dao chẻ đôi trái đào mừng thọ, còn không quên cằn nhằn: “Sao Sở Anh lại nhỏ mọn như vậy chứ, cô ấy đã biết là em lừa cô ấy rồi mà vẫn còn làm hình đào mừng thọ. Không sao đâu anh họ, cứ để em ăn trái đào này cho.”
Quản gia ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi, lúc ông ấy đưa tay ra ngăn lại thì đã quá muộn rồi.
Quản gia đành phải nói gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của Thương Trú: “Cậu chủ, theo kế hoạch, ngày mai cụ nhà sẽ tới tổ chức sinh nhật cho cậu. Cậu A Thành ở nước ngoài không về kịp nên quà sinh nhật đã được gửi về tới nơi rồi. Ngoài ra… Ngày mai cô Sở sẽ đi thi, tối mới về.”
Quản gia nhắc tới rất nhiều chuyện khác nhau, trong đó có nhắc tới chuyện cậu chủ A Thành chính là người tặng thiên nga cho Thương Trú.
Nhưng rõ ràng Thương Trú không hề hứng thú với những nội dung đằng trước, anh chỉ hỏi đúng một câu: “Cuộc thi gì vậy?”
Thương Tự Chiêu đang đút miếng bánh kem vào trong miệng, nghe vậy lập tức mách lẻo: “Anh họ biết không, đã sắp tới kỳ thi tháng rồi nhưng Sở Anh không chịu ở nhà học bài đàng hoàng mà lại đòi đi tham gia giải đấu địa chủ.”
Quản gia bổ sung thêm: “Giải đấu này có tiền thưởng rất cao, còn được tường thuật trực tiếp trên mạng.”
Thương Tự Chiêu nghe vậy buồn bực: “Sở Anh đi thi vì tiền thưởng à? Chẳng lẽ gia đình cô ấy không cho cô ấy tiền hay sao?”
Về lý mà nói, Sở Anh không thiếu tiền. Kể từ ngày cô ký thỏa thuận với nhà họ Thương thì toàn bộ các khoản chi tiêu của cô đều do nhà họ Thương chịu trách nhiệm. Điều này thì quản gia và Thương Trú đều biết.
Quản gia chần chừ đáp: “Cô Sở không thiếu tiền.”
Thương Tự Chiêu lập tức suy đoán: “Nếu vậy thì Sở Anh đúng là một kẻ ham mê cờ bạc rồi. Chậc chậc, không ngờ cô gái hung hãn này lại giỏi như vậy, tài cờ bạc điêu luyện đến mức có thể tham gia thi đấu cơ đấy. Chẳng trách thành tích học tập lại bết bát như vậy.”
Với tư cách là một vị quản gia kính nghiệp, đương nhiên quản gia sẽ chủ động bỏ qua câu cuối cùng.
Dù sao thì cậu út nhà họ cũng đã nhiều lần thi được hạng nhất toàn khối tính từ dưới đếm lên.
Sở Anh có biết chơi bài không?
Có lẽ có. Tuy nhiên, kỹ thuật của Sở Anh có đủ giỏi để tham gia tranh giải không?
Thương Trú không chắc.
Trong tài liệu chỉ có nêu một số thói quen thường ngày của cô chứ không cặn kẽ tới mức ghi chép xem hằng ngày một cô gái mười mấy tuổi làm những gì.
Thế là Thương Trú quyết định: “Ngày mai chúng ta sẽ xem livestream.”
Thương Tự Chiêu: ?
Quản gia mỉm cười vui vẻ.
Đương nhiên bản thân Sở Anh không hề biết mình sắp bị những người khác vây xem.
…
Hôm nay là sinh nhật của Thương Trú.
Vì Sở Anh phải xuất phát cho kịp chuyến bay nên cô thức dậy từ rất sớm, ngay cả Thương Tự Chiêu phải lên lớp buổi sáng cũng không dậy sớm bằng cô. Vậy nhưng, ngay cả khi cô đã dậy sớm như vậy rồi, lúc cô đi ra ngoài phòng khách, Thương Trú và quản gia vẫn có mặt ở đó rồi.
Lúc này, Thương Trú đang đưa lưng về phía cô, còn quản gia thì không hiểu tại sao lại đang nghịch cọng cỏ đuôi chó.
Trong phòng khách, không có người giúp việc nào khác.
Thiên thời - địa lợi - nhân hoà, không còn lúc nào thích hợp hơn lúc này để cô hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, Năm Ba hoàn toàn không hề phát hiện ra Sở Anh đang định làm gì. Mãi cho tới khi cô lặng lẽ đứng sau lưng Thương Trú, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, mặt mày tỉnh bơ, khẽ túm lấy một sợi tóc của anh trong mười giây.
Thương Trú: ?
Anh không hiểu: “Sở Anh, cô đang làm gì vậy?”
Từ mười giây trước anh đã phát hiện ra rồi, tiếng hít thở của cô nhẹ nhàng và chậm rãi, thấp thoáng khi có khi không ở trên đầu anh.
Chỉ có điều anh không hiểu tại sao Sở Anh lại chỉ đứng sau lưng anh, túm lấy một sợi tóc của anh mà không hề làm gì khác.
Đương nhiên Sở Anh không dám hy vọng xa vời rằng Thương Trú sẽ không phát hiện ra hành động của cô.
Nhưng điều làm cô bất ngờ là anh lại để mặc cho cô thoải mái túm lấy sợi tóc của anh.
Sở Anh bỏ tay xuống, nói một câu đầy qua quýt và cực kỳ dối trá: “Anh Thương, tôi tưởng đó là sợi tóc bạc.”
Thương Trú nhíu mày, dường như cô rất hứng thú với tóc của anh.
Từ việc mời bác sĩ cấy tóc cho tới hành động vừa rồi đều nói lên điều đó hết sức rõ ràng.
Lúc này, quản gia cũng đã trông thấy Sở Anh, ông ấy hỏi thử: “Cậu chủ và cô Sở cùng dùng bữa với nhau nhé, cậu chủ thấy sao?”
Đúng vậy, vừa rồi quản gia đang âu sầu vì Thương Trú lại không có hứng ăn cơm. Lý do rất đơn giản. Bởi vì anh không đói, lý do giống hệt như lúc anh chưa muốn ngủ vậy. Thế nhưng quản gia và những người giúp việc lại không thể làm gì khác trước lý do này.
Sở Anh liếc nhìn Thương Trú.
Trông tinh thần anh vẫn ổn nhưng mí mắt có quầng thâm rất mờ, nếu không phải tại da anh trắng thì thực sự khá khó để nhận ra. Cô chỉ cần động não suy nghĩ một chút là biết ngay đêm qua Thương Trú chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ, dường như với anh như vậy là đủ rồi.
Sở Anh hiểu ý của quản gia, cô cùng hùa theo hỏi một câu: “Anh Thương, chúng ta cùng dùng bữa với nhau nhé?”
Cặp mắt long lanh tựa như ô cửa sổ thủy tinh màu của Thương Trú chầm chậm quan sát Sở Anh thật kỹ.
Thương Trú nghĩ thầm, cô không chỉ muốn ngủ chung với anh mà còn muốn cùng dùng bữa sáng với anh. Mặc dù tạm thời anh không thể nào cùng ngủ chung với cô nhưng ăn sáng thì có thể.
Thương Trú điều khiển xe lăn đi cùng Sở Anh tới phòng ăn.
Quản gia nhìn theo hai người họ, không nhịn được vụng trộm cười thầm.
Quả nhiên cách cậu chủ đối xử với cô Sở khác với cách anh đối xử với những người khác.
Mặc dù suốt toàn bộ quá trình, hai người không hề trò chuyện với nhau một câu nào, trông Thương Trú có vẻ không mấy hứng thú nhưng quản gia lại cảm thấy hết sức vui mừng, thậm chí còn muốn chia sẻ niềm vui này với cụ chủ.
Sở Anh không quan tâm Thương Trú và quản gia đang nghĩ gì trong đầu. Ăn sáng xong, cô lập tức đi thẳng ra sân bay.
Nhờ phúc của Thương Trú, cô được đi chuyên cơ riêng của anh tới thẳng đó.
Còn buổi tiệc sinh nhật sắp diễn ra của Thương Trú thì không hề liên quan gì tới cô.
Cho tới khi Sở Anh đã lên máy bay rồi, Năm Ba vẫn luôn ỉu xìu từ nãy tới giờ mới có phản ứng.
Sáng nay, khi trông thấy gã biến thái Thương Trú kia, nó lại không nhịn được bỏ trốn, tới giờ mới quay về. Nó tỏ ra không được vui: [Anh Anh, cô lại còn dùng bữa sáng với anh ta nữa cơ đấy.]
Sở Anh: [Chẳng lẽ trọng điểm không phải là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi hay sao?]
Năm Ba ngẩn người: [Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ư? Để tôi kiểm tra thử xem nào, ồ, đúng là xong thật rồi này!]
Vì sợ Thương Trú nên Năm Ba không dám xuống dưới nhà, thành thử nó cũng không chú ý tới thông báo hoàn thành nhiệm vụ. Đúng là sợ Thương Trú bằng toàn bộ linh hồn và thể xác. Lúc này, nó mới biết đường kiểm tra bụng của mình.
Năm Ba đọc xong lại càng giật mình hơn: [Anh Anh, chạm vào tóc cũng được ư?]
Sở Anh nhắm mắt nghỉ ngơi: [Sao lại không được? Chẳng phải nhiệm vụ là chạm vào Thương Trú hay sao? Tóc mọc trên đầu của anh ta, sao lại không tính là một bộ phận của anh ta chứ?]
Năm Ba tiếp tục than thở: [Vậy tại sao hôm qua cô còn tức giận như vậy làm gì? Rõ ràng là cô đã nghĩ ra cách rồi cơ mà.]
Sở Anh “hừ” một tiếng: [Tôi không muốn giao dịch với kẻ được voi đòi tiên.]
Năm Ba không nói gì, lẩm bẩm đi đọc nội dung truyện sáng nay.
Bên trên mặt bánh có hình một con thiên nga đang nổi giận mổ vào trái đào mừng thọ chín mọng, phía dưới còn có ghi một dòng chữ: Anh Thương và ngỗng, đào và anh Thương.
Quản gia đứng bên cạnh chìm vào suy tư.
Lúc này ông ấy nên mở miệng khen cô Sở hay là nên lo lắng có khả năng Thương Trú sẽ không vui đây?
Quản gia chưa từng nghĩ tới chuyện Thương Trú sẽ nổi giận.
Bởi vì mười mấy năm qua, ông ấy chưa từng thấy Thương Trú nổi giận bao giờ, thậm chí ngay cả khi bà Tạ thường xuyên nói ra những lời khiến người ta bạt vía kinh hồn. Khi đó, trông Thương Trú không hề giống một đứa trẻ chút nào.
Cảm xúc phổ biến nhất xuất hiện ở Thương Trú là nhàm chán và không vui.
Trước khi Sở Anh xuất hiện, hầu như lúc nào Thương Trú cũng cảm thấy nhàm chán. Từ sau khi Sở Anh đến Phong Tê, quản gia dám khẳng định rằng tần suất Thương Trú không vui đã nhiều gấp ba lần so với tháng trước, hơn nữa còn mơ hồ có xu hướng tiếp tục tăng cao.
Chẳng hạn như ở thời điểm hiện tại rất có khả năng sẽ là như vậy.
Quản gia suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cô Sở, giữa thiên nga và đào thì cái nào là cậu chủ?”
Sở Anh chậm rãi cởi bỏ găng tay: “Tùy xem anh Thương hiểu như thế nào. Nếu anh ấy cảm thấy mình là đào thì là đào, còn không thì là thiên nga. Tới bữa tối, bác không cần phải gọi tôi đâu, chỉ cần gọt cho tôi một đĩa hoa quả là được.”
Quản gia khom người “ừm” một tiếng.
Sở Anh làm bánh kem xong thì bỏ đi luôn.
Trong thời gian ngắn, cô không muốn nhìn thấy Thương Trú và Năm Ba.
Năm Ba run rẩy bay bên cạnh Sở Anh, không dám lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên nó thấy Sở Anh tức giận như vậy. Ngay cả khi mới tỉnh lại, cô cũng không giận dữ tới mức này. Nó có linh cảm e là nó khó có thể giữ nổi cái mạng nhỏ của mình, có lẽ thế giới sẽ bị sụp đổ một lần nữa, híc híc.
Sau khi lên tới tầng ba, Sở Anh trông thấy người dọn phòng đi ra từ căn phòng sát vách phòng của cô.
Cô chợt có dự cảm chẳng lành nên đã hỏi người giúp việc: “Phòng của anh Thương ở đâu?”
Người giúp việc trả lời thành thật: “Chính là phòng này.”
Sở Anh: “...”
Nhất định cô phải xé xác quyển sách này.
...
Trong phòng.
Sở Anh lạnh lùng nhìn Năm Ba trước mặt mình. Năm Ba cố gắng khuyên cô tỉnh táo lại: [Anh Anh, cô hãy nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ kiếm thêm được một nhiệm vụ ngoài định mức trong mạch truyện chính nữa đi. Càng hoàn thành nhiệm vụ xong sớm thì càng được về sớm!]
Sở Anh tỏ thái độ lạnh lùng ra mặt: “Thực ra tôi không muốn về lắm đâu. Cùng lắm thì cứ thất bại rồi lại làm lại thôi.”
Năm Ba sững sờ: [Anh Anh, không được đâu huhu.]
Sở Anh: “...”
Cô đang nói chuyện tử tế, vậy mà nó lại bỗng nhiên bật khóc.
Cô ngoảnh mặt đi, mặc kệ trò làm nũng của quyển truyện: “Tóm lại không đời nào tôi làm nhiệm vụ này đâu. Cho dù mạch truyện có bị gián đoạn thì cũng không phải là lỗi của tôi. Tất cả là do các người sinh sự.”
Năm Ba cố gắng giãy giụa: [Anh Anh...]
Sở Anh càng nghĩ càng thấy bực mình, không nhịn được nói lớn tiếng: “Lần này bảo tôi sờ Thương Trú, vậy chẳng lẽ lần sau sẽ bảo tôi ngủ với Thương Trú hay sao?”
Năm Ba sợ hãi tột cùng: [Cô nói nhỏ thôi Anh Anh! Cửa ban công chưa đóng!]
Đúng vậy, cửa ban công đang mở.
Thương Trú ở phòng bên cạnh phòng của Sở Anh đang buồn bực ngán ngẩm ngồi ngoài ban công dõi mắt nhìn xa xăm, chắc chắn anh đã nghe thấy rất rành rọt nửa câu cuối mang âm điệu đầy giận dữ của cô.
Thương Trú nhíu mày, Sở Anh muốn ngủ với anh ư?
Nhưng anh không thích ngủ.
Trong lúc Thương Trú ngồi ngoài ban công đang chìm vào suy tư thì Năm Ba ở phòng bên cạnh đang cố gắng dùng cơ thể nhỏ bé của nó để đóng cửa ban công lại.
Từ trước tới nay, Năm Ba chưa từng phải chịu khổ như vậy bao giờ. Nhất thời, nó cảm thấy buồn bã.
Chớp mắt đã ướt nhòe một trang giấy.
Dù tận mắt trông thấy Năm Ba khóc ướt sách, Sở Anh vẫn giữ nguyên ý chí sắt đá như cũ, thậm chí còn “hừ” một tiếng đầy lạnh lùng.
Sở Anh và Năm Ba giằng co với nhau một lúc lâu.
Khi cục diện sắp lâm vào bế tắc, Năm Ba bỗng khựng lại, cơ thể nó bắt đầu sáng lấp lóe. Sở Anh biết, ý chí của thế giới này - chính là “Năm Ba” ban bố nhiệm vụ cho cô - đã xuất hiện.
[Nếu nhiệm vụ thất bại thì cô không thể trở lại thế giới cũ.]
Dòng chữ này rất lạnh lùng, khác với giọng điệu vui vẻ, nhí nhảnh của Năm Ba.
Lúc này Sở Anh đã tỉnh táo lại, hững hờ liếc đọc dòng chữ đó rồi đáp: “Nơi này rất tốt.”
[Thế giới mà sụp đổ thì cô sẽ chết.]
Trông thấy câu này, Sở Anh cong môi: “Vẫn còn cậu mà.”
So với cô thì hẳn là ý chí của thế giới của quyển sách này còn sợ biến mất hơn. Nếu không thì sao nó lại tốn nhiều công sức đưa cô tới đây chứ? Sở Anh dám chắc nó không dám làm gì mình.
Một lát sau, đối phương thỏa hiệp: [Đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không có nhiệm vụ kiểu này nữa.]
Thực ra lúc này Sở Anh đã nghĩ ra được biện pháp để hoàn thành nhiệm vụ này rồi nhưng đương nhiên cô sẽ không nói ra. Cô bắt đầu cò kè bớt một thêm hai: “Tôi muốn có cơ hội được sửa đổi mạch truyện chính một lần, đương nhiên điều kiện tiên quyết là việc sửa đổi này sẽ không khiến cậu sụp đổ.”
[Được.]
Những chữ này dần dần biến mất.
Sở Anh im lặng nhìn Năm Ba lại khôi phục dáng vẻ trước đó. Vừa hoàn hồn, Năm Ba lập tức ồn ào hỏi chuyện: [Anh Anh, cô nói chuyện với mạch truyện chính à? Hai người đã nói những gì vậy? Cô không định giấu tôi đâu đúng không?]
Sở Anh: “Hôm nay tôi không có tâm trạng nói chuyện này với cậu, cậu đi lấy bài ra đây đi.”
Năm Ba lẩm bẩm một mình, không còn cách nào khác, đành phải chạy đi lấy lá bài.
Mười phút sau, Năm Ba mắt chữ O miệng chữ A nhìn những lá bài chảy qua tay Sở Anh tựa như một dòng nước. Cuối cùng nó cũng hiểu vì sao Sở Anh nói rằng cô biết làm ảo thuật. Cô thật sự biết làm ảo thuật.
Sở Anh phải tập lại cho quen tay vì lâu rồi cô không đụng vào bài.
Nhớ năm xưa, cô cũng từng là người tung hoành khắp các sòng bạc lớn ở Las Vegas.
Năm Ba nhìn hoa cả mắt: [Anh Anh, trước đây cô là ảo thuật gia đấy à?]
Sở Anh dịch chuyển đầu ngón tay một cách nhẹ nhàng, chỉ nháy mắt đã xếp gọn lại những lá bài vừa trải ra, thuận miệng đáp: “Không, tôi chỉ học cho vui thôi.”
Năm Ba tỏ vẻ hết sức hưng phấn: [Anh Anh, chơi lại một lần nữa đi! Cô thử đoán xem tôi đang nghĩ tới lá bài nào đi!]
Sở Anh nhíu mày: “Nào, chơi.”
...
Trong phòng ăn ở dưới tầng.
Thương Trú nhìn chằm chằm chiếc bánh kem trước mặt một lúc lâu. Đúng lúc anh đang định nói gì đó thì Thương Tự Chiêu bỗng vươn tay tới, dùng dao chẻ đôi trái đào mừng thọ, còn không quên cằn nhằn: “Sao Sở Anh lại nhỏ mọn như vậy chứ, cô ấy đã biết là em lừa cô ấy rồi mà vẫn còn làm hình đào mừng thọ. Không sao đâu anh họ, cứ để em ăn trái đào này cho.”
Quản gia ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi, lúc ông ấy đưa tay ra ngăn lại thì đã quá muộn rồi.
Quản gia đành phải nói gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của Thương Trú: “Cậu chủ, theo kế hoạch, ngày mai cụ nhà sẽ tới tổ chức sinh nhật cho cậu. Cậu A Thành ở nước ngoài không về kịp nên quà sinh nhật đã được gửi về tới nơi rồi. Ngoài ra… Ngày mai cô Sở sẽ đi thi, tối mới về.”
Quản gia nhắc tới rất nhiều chuyện khác nhau, trong đó có nhắc tới chuyện cậu chủ A Thành chính là người tặng thiên nga cho Thương Trú.
Nhưng rõ ràng Thương Trú không hề hứng thú với những nội dung đằng trước, anh chỉ hỏi đúng một câu: “Cuộc thi gì vậy?”
Thương Tự Chiêu đang đút miếng bánh kem vào trong miệng, nghe vậy lập tức mách lẻo: “Anh họ biết không, đã sắp tới kỳ thi tháng rồi nhưng Sở Anh không chịu ở nhà học bài đàng hoàng mà lại đòi đi tham gia giải đấu địa chủ.”
Quản gia bổ sung thêm: “Giải đấu này có tiền thưởng rất cao, còn được tường thuật trực tiếp trên mạng.”
Thương Tự Chiêu nghe vậy buồn bực: “Sở Anh đi thi vì tiền thưởng à? Chẳng lẽ gia đình cô ấy không cho cô ấy tiền hay sao?”
Về lý mà nói, Sở Anh không thiếu tiền. Kể từ ngày cô ký thỏa thuận với nhà họ Thương thì toàn bộ các khoản chi tiêu của cô đều do nhà họ Thương chịu trách nhiệm. Điều này thì quản gia và Thương Trú đều biết.
Quản gia chần chừ đáp: “Cô Sở không thiếu tiền.”
Thương Tự Chiêu lập tức suy đoán: “Nếu vậy thì Sở Anh đúng là một kẻ ham mê cờ bạc rồi. Chậc chậc, không ngờ cô gái hung hãn này lại giỏi như vậy, tài cờ bạc điêu luyện đến mức có thể tham gia thi đấu cơ đấy. Chẳng trách thành tích học tập lại bết bát như vậy.”
Với tư cách là một vị quản gia kính nghiệp, đương nhiên quản gia sẽ chủ động bỏ qua câu cuối cùng.
Dù sao thì cậu út nhà họ cũng đã nhiều lần thi được hạng nhất toàn khối tính từ dưới đếm lên.
Sở Anh có biết chơi bài không?
Có lẽ có. Tuy nhiên, kỹ thuật của Sở Anh có đủ giỏi để tham gia tranh giải không?
Thương Trú không chắc.
Trong tài liệu chỉ có nêu một số thói quen thường ngày của cô chứ không cặn kẽ tới mức ghi chép xem hằng ngày một cô gái mười mấy tuổi làm những gì.
Thế là Thương Trú quyết định: “Ngày mai chúng ta sẽ xem livestream.”
Thương Tự Chiêu: ?
Quản gia mỉm cười vui vẻ.
Đương nhiên bản thân Sở Anh không hề biết mình sắp bị những người khác vây xem.
…
Hôm nay là sinh nhật của Thương Trú.
Vì Sở Anh phải xuất phát cho kịp chuyến bay nên cô thức dậy từ rất sớm, ngay cả Thương Tự Chiêu phải lên lớp buổi sáng cũng không dậy sớm bằng cô. Vậy nhưng, ngay cả khi cô đã dậy sớm như vậy rồi, lúc cô đi ra ngoài phòng khách, Thương Trú và quản gia vẫn có mặt ở đó rồi.
Lúc này, Thương Trú đang đưa lưng về phía cô, còn quản gia thì không hiểu tại sao lại đang nghịch cọng cỏ đuôi chó.
Trong phòng khách, không có người giúp việc nào khác.
Thiên thời - địa lợi - nhân hoà, không còn lúc nào thích hợp hơn lúc này để cô hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này, Năm Ba hoàn toàn không hề phát hiện ra Sở Anh đang định làm gì. Mãi cho tới khi cô lặng lẽ đứng sau lưng Thương Trú, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, mặt mày tỉnh bơ, khẽ túm lấy một sợi tóc của anh trong mười giây.
Thương Trú: ?
Anh không hiểu: “Sở Anh, cô đang làm gì vậy?”
Từ mười giây trước anh đã phát hiện ra rồi, tiếng hít thở của cô nhẹ nhàng và chậm rãi, thấp thoáng khi có khi không ở trên đầu anh.
Chỉ có điều anh không hiểu tại sao Sở Anh lại chỉ đứng sau lưng anh, túm lấy một sợi tóc của anh mà không hề làm gì khác.
Đương nhiên Sở Anh không dám hy vọng xa vời rằng Thương Trú sẽ không phát hiện ra hành động của cô.
Nhưng điều làm cô bất ngờ là anh lại để mặc cho cô thoải mái túm lấy sợi tóc của anh.
Sở Anh bỏ tay xuống, nói một câu đầy qua quýt và cực kỳ dối trá: “Anh Thương, tôi tưởng đó là sợi tóc bạc.”
Thương Trú nhíu mày, dường như cô rất hứng thú với tóc của anh.
Từ việc mời bác sĩ cấy tóc cho tới hành động vừa rồi đều nói lên điều đó hết sức rõ ràng.
Lúc này, quản gia cũng đã trông thấy Sở Anh, ông ấy hỏi thử: “Cậu chủ và cô Sở cùng dùng bữa với nhau nhé, cậu chủ thấy sao?”
Đúng vậy, vừa rồi quản gia đang âu sầu vì Thương Trú lại không có hứng ăn cơm. Lý do rất đơn giản. Bởi vì anh không đói, lý do giống hệt như lúc anh chưa muốn ngủ vậy. Thế nhưng quản gia và những người giúp việc lại không thể làm gì khác trước lý do này.
Sở Anh liếc nhìn Thương Trú.
Trông tinh thần anh vẫn ổn nhưng mí mắt có quầng thâm rất mờ, nếu không phải tại da anh trắng thì thực sự khá khó để nhận ra. Cô chỉ cần động não suy nghĩ một chút là biết ngay đêm qua Thương Trú chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ, dường như với anh như vậy là đủ rồi.
Sở Anh hiểu ý của quản gia, cô cùng hùa theo hỏi một câu: “Anh Thương, chúng ta cùng dùng bữa với nhau nhé?”
Cặp mắt long lanh tựa như ô cửa sổ thủy tinh màu của Thương Trú chầm chậm quan sát Sở Anh thật kỹ.
Thương Trú nghĩ thầm, cô không chỉ muốn ngủ chung với anh mà còn muốn cùng dùng bữa sáng với anh. Mặc dù tạm thời anh không thể nào cùng ngủ chung với cô nhưng ăn sáng thì có thể.
Thương Trú điều khiển xe lăn đi cùng Sở Anh tới phòng ăn.
Quản gia nhìn theo hai người họ, không nhịn được vụng trộm cười thầm.
Quả nhiên cách cậu chủ đối xử với cô Sở khác với cách anh đối xử với những người khác.
Mặc dù suốt toàn bộ quá trình, hai người không hề trò chuyện với nhau một câu nào, trông Thương Trú có vẻ không mấy hứng thú nhưng quản gia lại cảm thấy hết sức vui mừng, thậm chí còn muốn chia sẻ niềm vui này với cụ chủ.
Sở Anh không quan tâm Thương Trú và quản gia đang nghĩ gì trong đầu. Ăn sáng xong, cô lập tức đi thẳng ra sân bay.
Nhờ phúc của Thương Trú, cô được đi chuyên cơ riêng của anh tới thẳng đó.
Còn buổi tiệc sinh nhật sắp diễn ra của Thương Trú thì không hề liên quan gì tới cô.
Cho tới khi Sở Anh đã lên máy bay rồi, Năm Ba vẫn luôn ỉu xìu từ nãy tới giờ mới có phản ứng.
Sáng nay, khi trông thấy gã biến thái Thương Trú kia, nó lại không nhịn được bỏ trốn, tới giờ mới quay về. Nó tỏ ra không được vui: [Anh Anh, cô lại còn dùng bữa sáng với anh ta nữa cơ đấy.]
Sở Anh: [Chẳng lẽ trọng điểm không phải là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi hay sao?]
Năm Ba ngẩn người: [Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ư? Để tôi kiểm tra thử xem nào, ồ, đúng là xong thật rồi này!]
Vì sợ Thương Trú nên Năm Ba không dám xuống dưới nhà, thành thử nó cũng không chú ý tới thông báo hoàn thành nhiệm vụ. Đúng là sợ Thương Trú bằng toàn bộ linh hồn và thể xác. Lúc này, nó mới biết đường kiểm tra bụng của mình.
Năm Ba đọc xong lại càng giật mình hơn: [Anh Anh, chạm vào tóc cũng được ư?]
Sở Anh nhắm mắt nghỉ ngơi: [Sao lại không được? Chẳng phải nhiệm vụ là chạm vào Thương Trú hay sao? Tóc mọc trên đầu của anh ta, sao lại không tính là một bộ phận của anh ta chứ?]
Năm Ba tiếp tục than thở: [Vậy tại sao hôm qua cô còn tức giận như vậy làm gì? Rõ ràng là cô đã nghĩ ra cách rồi cơ mà.]
Sở Anh “hừ” một tiếng: [Tôi không muốn giao dịch với kẻ được voi đòi tiên.]
Năm Ba không nói gì, lẩm bẩm đi đọc nội dung truyện sáng nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.