Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 25:
Vân Kiều
16/11/2024
Sở Anh nằm mơ.
Cảnh trong mơ là khi ba cô vừa mất, cô mới thi đậu đại học, anh trai ở nước ngoài chưa về, các chú bác dùng mọi cách để giữ anh ấy ở lại. Cô và mẹ rơi vào cảnh không nơi nương tựa.
Sở Anh từ bỏ chuyên ngành ban đầu của mình, bắt đầu lại một lần nữa.
Trong ba năm, sau khi tan học, cô vội vàng chạy tới công ty. Vào thời điểm đó, ngủ là một việc cực kỳ xa xỉ đối với cô. Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày anh trai trở về, cô mới có thể buông tay để làm những gì mình muốn, nhưng không ngờ chuyện lại đi tới bước này.
Trong mơ, anh trai nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói với cô rằng: “Anh Anh mãi là công chúa nhỏ của anh trai, muốn làm gì cũng được. Không ai có thể cướp những thứ ba để lại cho chúng ta, những người từng bắt nạt em, anh cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
Thứ gọi là gia đình từng ràng buộc cô và anh trai đã biến mất.
Họ sắp được tự do rồi.
Đèn tường lờ mờ được bật lên.
Sở Anh tỉnh lại từ giấc mộng, vừa mở mắt cô nhận đã ra mình vẫn còn ở đây.
Ở đây không có anh trai.
Thương Trú thấy mắt Sở Anh tối lại.
Một lát sau, anh gọi cô: “Sở Anh.”
Sở Anh khựng lại một lúc, thầm nghĩ, ai dè Năm Ba không có ở đây.
Cô quay sang Thương Trú đang ngồi ở mép giường, anh đang cụp mắt nhìn cô, ánh mắt này có gì đó lạ lắm.
“Anh Thương, sao anh lại ở trong phòng tôi?”
“Tôi đang nghĩ có nên ném cô xuống hồ không.”
“Thế anh đã nghĩ xong chưa?”
“Nghĩ xong rồi, tôi ra ngoài đây.”
Sở Anh trừng mắt với không khí một lúc lâu mới ngồi dậy, lúc này Năm Ba cũng lặng lẽ bay trở về từ sân thượng, vừa xuất hiện đã bắt đầu ồn ào: [Anh Anh! Anh Anh!]
Sở Anh nhấp một ngụm nước, yếu ớt hỏi: “Có chuyện gì?”
Năm Ba hét lên: [Cô mau xem điện thoại đi!]
Sở Anh chậm chạp cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhăn mày đọc lướt qua: “Cái mớ lộn xộn này được gửi cho tôi à? Không phải. Gửi cho Tạ Nam Chi?”
Năm Ba trả lời: [Đây là phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ trước, các tin nhắn ẩn danh mà Tạ Nam Chi nhận được cũng sẽ được gửi cho cô, ngoại trừ cô ra thì không ai thấy được cả. Anh Anh, là người đàn ông lần trước à?]
Sở Anh: “Chắc là cậu ta. Mạch truyện chính đầu tư cho nhân vật này nhiều như vậy, xem ra người này là nhân vật quan trọng cho những thay đổi tình cảm của nam nữ chính. Có nhiệm vụ nào được đưa ra không?”
Năm Ba xác nhận nhiều lần: [Không có.]
Sở Anh gật đầu: “Vậy ngày mai nói tiếp.”
Nói xong, cô lật chăn ra rồi đi vào phòng tắm tắm rửa. Xong xuôi, lúc cô xuống lầu thì quản gia đã chuẩn bị sẵn bữa tối.
Thương Trú là người có năng lực học tập và khả năng hành động mạnh mẽ.
Bây giờ anh đang thực hiện các quy tắc đã được đặt ra khi sáng: Con cái cần có ba mẹ bầu bạn.
Có nghĩa là phải ăn cơm với Sở Anh.
Lúc này Sở Anh đã hạ sốt, cô không có phản ứng gì khi thấy Thương Trú đang ngồi cạnh bàn ăn vào giờ này nhưng Năm Ba thì lại tránh né. Hai người yên tĩnh ngồi ở hai bên bàn ăn.
Nhưng sự yên lặng này không kéo dài lâu.
Thương Trú ngồi đối diện Sở Anh, thấy gương mặt tái nhợt của cô bèn lên tiếng: “Sở Anh, tôi đã đọc được những tin nhắn đó rồi.”
Sở Anh: “...?”
Nhất thời cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy Năm Ba đã nói gì với cô nhỉ?
Ngoài cô ra thì không ai có thể đọc những tin nhắn đó.
Một lúc sau, cô bình tĩnh nói: “Gửi nhầm thôi, không phải gửi cho tôi.”
Thương Trú gật đầu: “Cô chỉ không ngủ được một đêm, mà đêm đó cô lại ở cạnh tôi.”
Sở Anh: “Anh Thương này, đêm nào anh cũng không ngủ được à?”
Nếu không thì làm sao mà biết được cô ngủ lúc nào.
Thương Trú quay mặt đi: “Tôi không muốn ngủ.”
Sở Anh: “...”
Trẻ trâu.
Thương Trú không muốn ngủ là việc của anh, Sở Anh không muốn xen vào.
Nhân lúc này, Sở Anh cẩn thận suy nghĩ về nội dung tin nhắn. Câu đầu tiên có lẽ là về việc Tạ Nam Chi bị nhốt, cậu ta muốn có người phải trả giá cho việc này.
Câu thứ hai và thứ ba là về việc Thẩm Yến Thanh trèo tường ra ngoài tìm Tạ Nam Chi vào đêm đó.
Sở Anh nhíu mày, kẻ theo dõi này có si mê bất thường dành cho Tạ Nam Chi.
Cô thật lòng cảm thấy làm nữ chính cũng chẳng dễ dàng gì, không chỉ phải giải quyết mấy chuyện linh tinh trong nhà mà còn phải đối mặt với những thứ khủng bố như thế này. Cùng lúc đó còn phải vun đắp tình yêu với nam chính, ngoài ra còn phải giữ vững thành tích.
Sở Anh nghĩ đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Việc Thương Tự Chiêu và Quý Phong Dư thích một người xuất sắc như vậy cũng hợp lý. Sở Anh hiểu được nhưng trong lòng vẫn nặng nề lắm.
“Sở Anh, tại sao cô lại nhíu mày?”
Không biết có phải vì đang là buổi tối không mà giọng của người đàn ông có vẻ hơi trầm.
Sở Anh ngước mắt lên quan sát Thương Trú.
Người đàn ông đang ngồi trước mặt cô lúc này cũng sẽ thích nữ chính tài giỏi.
Cô đặt cảm xúc cá nhân sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Anh Thương, tôi muốn hỏi anh một câu.”
Thương Trú nhìn cô.
Sở Anh tiếp tục nói: “Giả sử như anh thích một người, mà hai người chắc chắn không thể ở bên nhau, nếu đã biết trước kết quả này, vậy anh có sẵn sàng thích cô ấy nữa không?”
Thương Trú im lặng một lúc, anh khá là ngạc nhiên.
Tại sao Sở Anh lại muốn ở bên anh? Thích anh dễ dàng vậy sao?
Thương Trú quan sát cô gái gầy yếu trước mặt, nghiêm túc nói: “Có lẽ sẽ đổi một người khác.”
Anh và Sở Anh không hợp.
Lúc này đến lượt Sở Anh ngạc nhiên.
Có lẽ vì có lòng riêng cô không muốn gọi Thương Tự Chiêu và Quý Phong Dư bằng những danh xưng như nam phụ hay nữ phụ. Thương Trú cũng vậy, ít ra thì đối với cô, họ vẫn là chính bản thân họ.
Hồi lâu sau, Sở Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô mỉm cười với Thương Trú: “Anh Thương, cảm ơn anh.”
Câu trả lời của Thương Trú đã giúp cô nhận ra mấy ngày nay cô đã lo sợ không đâu. Dù sao thì ở thế giới này, ngoài cô và Năm Ba ra thì không ai xem Thương Tự Chiêu và Quý Phong Dư là vai phụ cả.
Bọn họ vẫn có những khả năng vô tận.
Sau khi nghĩ thông những điều này, Sở Anh ăn được nhiều hơn hẳn so với ngày thường.
Lúc này, Thương Tự Chiêu đã trở về, vừa vào cửa thấy Sở Anh và Thương Trú, cậu ta còn nghĩ mình nhớ sai thời gian, bèn buồn bực hỏi: “Hai người ăn cơm tối vào giờ này à?”
Thương Tự Chiêu đi đến bàn ăn nhìn lướt qua, chỉ có ít cháo trắng và rau xào.
Cậu ta kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Sở Anh, cậu thấy khỏe hơn chưa?”
Sở Anh trông sang cậu ta: “Cậu đưa tôi về à?”
Thương Tự Chiêu hất cằm: “Anh em cột kèo là tôi đây là đứa vô dụng chắc?”
Sở Anh gật đầu: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Thương Tự Chiêu không hiểu bốn chữ này của Sở Anh, cũng lười để ý.
Cậu ta dịch ghế lại gần Thương Trú một chút, nịnh nọt nói: “Anh họ, vì chuyện đánh nhau nên trường học muốn phụ huynh tới trường để hỏi chuyện. Ông nội ngại mất mặt không muốn đi, anh họ, anh cũng là người lớn trong nhà, anh nói có đúng không?”
Vừa nói cậu ta còn nháy mắt liên tục với Thương Trú, sợ anh không hiểu được ý mình.
Lời từ chối đã đến miệng nhưng Thương Trú chưa nói ra ngay được.
Vì anh nhận ra có lẽ một ngày nào đó Sở Anh cũng sẽ bị mời phụ huynh, anh phải tìm hiểu quy trình trước mới được.
Thế là Thương Trú đồng ý: “Được.”
Thương Tự Chiêu vẫn lải nhải: “Anh họ, chúng ta không giống Sở Anh, chúng ta là anh em đấy. Nếu anh không giúp em thì chẳng ra thể thống gì nữa có phải không, anh nói… Ủa, anh họ, anh vừa nói gì vậy?”
Thương Trú quay mặt đi: “Em ồn ào quá.”
Thương Tự Chiêu cười cười để lộ hàm răng trắng: “Anh họ, em yêu anh!”
Lúc này Sở Anh vẫn đang yên lặng ăn cháo, lông mi dày mảnh uể oải cụp xuống, trông không có tinh thần lắm. Thương Tự Chiêu biết cô vẫn bệnh nên không nghĩ nhiều.
Thương Trú lẳng lặng quan sát Sở Anh.
Đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là khi cô vừa mới tỉnh lại.
Cô đang cảm thấy lạc lõng.
Sở Anh ăn xong bèn lên lầu.
Thương Tự Chiêu vẫn đang nói chuyện tíu tít với Thương Trú trong phòng ăn, mãi đến khi bị anh họ của cậu ta vô tình đuổi ra khỏi tòa nhà chính. Trước khi rời đi, Thương Tự Chiêu còn hét lên: “Anh họ, khi nào em mới có thể sống ở đây?”
Thương Trú xoay người vào thang máy.
Thanh kim loại trên xe lăn phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng.
…
Sau khi ăn no, Sở Anh sảng khoái hơn hẳn, lúc gặp Năm Ba cũng thấy nó dễ thương hơn nhiều. Cô đánh răng xong, hỏi nó với vẻ khó hiểu: “Bé Ba, cậu đã nói chỉ một mình tôi có thể đọc được những tin nhắn đó mà.”
Năm Ba cũng buồn bực lắm: [Đúng là như vậy, tại sao đồ biến thái có thể đọc được nhỉ? Kỳ lạ thật.]
[Anh Anh, lần trước cô nói ngoài đồ biến thái ra thì nội dung truyện không có tác dụng với cả cô nữa. Nhưng rõ ràng là cô đã cao hơn rồi, tại sao vẫn không có tác dụng nhỉ? Tôi nghĩ không ra.]
Sở Anh nghĩ tên này thật ngốc nghếch, nhưng đương nhiên cô sẽ không nói ra miệng.
Cô giải thích: “Nhưng tôi viết tôi là học sinh xuất sắc, không thể có tác dụng được, tôi nghĩ những tình tiết đó chỉ có thể áp dụng với những thay đổi trên cơ thể mà thôi. Muốn kiểm tra thì cũng đơn giản, chúng ta thử với Thương Trú đi!”
Sở Anh bỗng trở nên phấn khích, còn hơi nóng lòng muốn thử.
Năm Ba yếu ớt nói: [Thử thế nào?]
Sở Anh suy nghĩ một lúc, vung tay lên: “Lấy bút ra đây!”
Năm Ba lặng lẽ biến ra cây bút, sau đó ưỡn bụng bay đến chỗ Sở Anh.
Nó thấy Sở Anh viết: Buổi sáng, Thương Trú bỗng phát hiện ra mắt mình thâm y như gấu trúc! Mãi đến trưa, quầng thâm mới biến mất.
Năm Ba cố gắng tưởng tượng đến cảnh mặt mày Thương Trú biến thành gấu trúc nhưng mãi mà không được. Lúc này, nó vừa tò mò vừa sợ hãi, do dự không biết sáng mai có nên xuống lầu với Sở Anh để xem gấu trúc không.
Sở Anh viết xong bèn nằm lăn ra giường: “Ngủ! Đừng có làm phiền tôi!”
Năm Ba đành phải ngồi vào trong góc mà do dự.
Nó do dự mất cả đêm.
Sở Anh không có thời gian chờ Năm Ba suy nghĩ xong, sau khi thay đồng phục bèn xuống lầu. Lúc xuống lầu, cô đi nhẹ nhàng hẳn hơn ngày thường, cô muốn xem Thương Trú biến thành gấu trúc, Năm Ba cũng lấy hết can đảm đi theo sau.
Nhưng một người một sách đều phải thất vọng.
Thương Trú không xuống lầu ăn sáng, chỉ có Thương Tự Chiêu đang vui vẻ ngồi ăn một mình, trông thấy cô còn vẫy tay chào hỏi: “Chào!”
Sở Anh không nén được thất vọng, hỏi quản gia: “Quản gia, anh Thương đâu rồi ạ?”
Quản già chần chừ rồi nói: “Cậu chủ nói đừng chờ, cậu ấy buồn ngủ.”
Sở Anh không còn thấy thất vọng nữa, cô nhịn cười nói: “Vâng.”
Cái tên trẻ trâu này cũng có ngày phải ngủ cơ đấy, không ngờ chiêu này lại dùng được. Cô nhìn lén Năm Ba: Bé Ba, hay là mày lên lầu vào phòng anh ta ngó thử đi? Xác nhận thử xem.
Năm Ba ngượng ngùng: [Tôi không đi đâu, tôi sợ lắm.]
Sở Anh thở dài: Haizz, vậy chúng ta không biết liệu có thành công không rồi.
Năm Ba do dự một lúc lâu mới nói: [Vậy tôi… Tôi thử xem.]
Cảnh trong mơ là khi ba cô vừa mất, cô mới thi đậu đại học, anh trai ở nước ngoài chưa về, các chú bác dùng mọi cách để giữ anh ấy ở lại. Cô và mẹ rơi vào cảnh không nơi nương tựa.
Sở Anh từ bỏ chuyên ngành ban đầu của mình, bắt đầu lại một lần nữa.
Trong ba năm, sau khi tan học, cô vội vàng chạy tới công ty. Vào thời điểm đó, ngủ là một việc cực kỳ xa xỉ đối với cô. Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày anh trai trở về, cô mới có thể buông tay để làm những gì mình muốn, nhưng không ngờ chuyện lại đi tới bước này.
Trong mơ, anh trai nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói với cô rằng: “Anh Anh mãi là công chúa nhỏ của anh trai, muốn làm gì cũng được. Không ai có thể cướp những thứ ba để lại cho chúng ta, những người từng bắt nạt em, anh cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
Thứ gọi là gia đình từng ràng buộc cô và anh trai đã biến mất.
Họ sắp được tự do rồi.
Đèn tường lờ mờ được bật lên.
Sở Anh tỉnh lại từ giấc mộng, vừa mở mắt cô nhận đã ra mình vẫn còn ở đây.
Ở đây không có anh trai.
Thương Trú thấy mắt Sở Anh tối lại.
Một lát sau, anh gọi cô: “Sở Anh.”
Sở Anh khựng lại một lúc, thầm nghĩ, ai dè Năm Ba không có ở đây.
Cô quay sang Thương Trú đang ngồi ở mép giường, anh đang cụp mắt nhìn cô, ánh mắt này có gì đó lạ lắm.
“Anh Thương, sao anh lại ở trong phòng tôi?”
“Tôi đang nghĩ có nên ném cô xuống hồ không.”
“Thế anh đã nghĩ xong chưa?”
“Nghĩ xong rồi, tôi ra ngoài đây.”
Sở Anh trừng mắt với không khí một lúc lâu mới ngồi dậy, lúc này Năm Ba cũng lặng lẽ bay trở về từ sân thượng, vừa xuất hiện đã bắt đầu ồn ào: [Anh Anh! Anh Anh!]
Sở Anh nhấp một ngụm nước, yếu ớt hỏi: “Có chuyện gì?”
Năm Ba hét lên: [Cô mau xem điện thoại đi!]
Sở Anh chậm chạp cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhăn mày đọc lướt qua: “Cái mớ lộn xộn này được gửi cho tôi à? Không phải. Gửi cho Tạ Nam Chi?”
Năm Ba trả lời: [Đây là phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ trước, các tin nhắn ẩn danh mà Tạ Nam Chi nhận được cũng sẽ được gửi cho cô, ngoại trừ cô ra thì không ai thấy được cả. Anh Anh, là người đàn ông lần trước à?]
Sở Anh: “Chắc là cậu ta. Mạch truyện chính đầu tư cho nhân vật này nhiều như vậy, xem ra người này là nhân vật quan trọng cho những thay đổi tình cảm của nam nữ chính. Có nhiệm vụ nào được đưa ra không?”
Năm Ba xác nhận nhiều lần: [Không có.]
Sở Anh gật đầu: “Vậy ngày mai nói tiếp.”
Nói xong, cô lật chăn ra rồi đi vào phòng tắm tắm rửa. Xong xuôi, lúc cô xuống lầu thì quản gia đã chuẩn bị sẵn bữa tối.
Thương Trú là người có năng lực học tập và khả năng hành động mạnh mẽ.
Bây giờ anh đang thực hiện các quy tắc đã được đặt ra khi sáng: Con cái cần có ba mẹ bầu bạn.
Có nghĩa là phải ăn cơm với Sở Anh.
Lúc này Sở Anh đã hạ sốt, cô không có phản ứng gì khi thấy Thương Trú đang ngồi cạnh bàn ăn vào giờ này nhưng Năm Ba thì lại tránh né. Hai người yên tĩnh ngồi ở hai bên bàn ăn.
Nhưng sự yên lặng này không kéo dài lâu.
Thương Trú ngồi đối diện Sở Anh, thấy gương mặt tái nhợt của cô bèn lên tiếng: “Sở Anh, tôi đã đọc được những tin nhắn đó rồi.”
Sở Anh: “...?”
Nhất thời cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy Năm Ba đã nói gì với cô nhỉ?
Ngoài cô ra thì không ai có thể đọc những tin nhắn đó.
Một lúc sau, cô bình tĩnh nói: “Gửi nhầm thôi, không phải gửi cho tôi.”
Thương Trú gật đầu: “Cô chỉ không ngủ được một đêm, mà đêm đó cô lại ở cạnh tôi.”
Sở Anh: “Anh Thương này, đêm nào anh cũng không ngủ được à?”
Nếu không thì làm sao mà biết được cô ngủ lúc nào.
Thương Trú quay mặt đi: “Tôi không muốn ngủ.”
Sở Anh: “...”
Trẻ trâu.
Thương Trú không muốn ngủ là việc của anh, Sở Anh không muốn xen vào.
Nhân lúc này, Sở Anh cẩn thận suy nghĩ về nội dung tin nhắn. Câu đầu tiên có lẽ là về việc Tạ Nam Chi bị nhốt, cậu ta muốn có người phải trả giá cho việc này.
Câu thứ hai và thứ ba là về việc Thẩm Yến Thanh trèo tường ra ngoài tìm Tạ Nam Chi vào đêm đó.
Sở Anh nhíu mày, kẻ theo dõi này có si mê bất thường dành cho Tạ Nam Chi.
Cô thật lòng cảm thấy làm nữ chính cũng chẳng dễ dàng gì, không chỉ phải giải quyết mấy chuyện linh tinh trong nhà mà còn phải đối mặt với những thứ khủng bố như thế này. Cùng lúc đó còn phải vun đắp tình yêu với nam chính, ngoài ra còn phải giữ vững thành tích.
Sở Anh nghĩ đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Việc Thương Tự Chiêu và Quý Phong Dư thích một người xuất sắc như vậy cũng hợp lý. Sở Anh hiểu được nhưng trong lòng vẫn nặng nề lắm.
“Sở Anh, tại sao cô lại nhíu mày?”
Không biết có phải vì đang là buổi tối không mà giọng của người đàn ông có vẻ hơi trầm.
Sở Anh ngước mắt lên quan sát Thương Trú.
Người đàn ông đang ngồi trước mặt cô lúc này cũng sẽ thích nữ chính tài giỏi.
Cô đặt cảm xúc cá nhân sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Anh Thương, tôi muốn hỏi anh một câu.”
Thương Trú nhìn cô.
Sở Anh tiếp tục nói: “Giả sử như anh thích một người, mà hai người chắc chắn không thể ở bên nhau, nếu đã biết trước kết quả này, vậy anh có sẵn sàng thích cô ấy nữa không?”
Thương Trú im lặng một lúc, anh khá là ngạc nhiên.
Tại sao Sở Anh lại muốn ở bên anh? Thích anh dễ dàng vậy sao?
Thương Trú quan sát cô gái gầy yếu trước mặt, nghiêm túc nói: “Có lẽ sẽ đổi một người khác.”
Anh và Sở Anh không hợp.
Lúc này đến lượt Sở Anh ngạc nhiên.
Có lẽ vì có lòng riêng cô không muốn gọi Thương Tự Chiêu và Quý Phong Dư bằng những danh xưng như nam phụ hay nữ phụ. Thương Trú cũng vậy, ít ra thì đối với cô, họ vẫn là chính bản thân họ.
Hồi lâu sau, Sở Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô mỉm cười với Thương Trú: “Anh Thương, cảm ơn anh.”
Câu trả lời của Thương Trú đã giúp cô nhận ra mấy ngày nay cô đã lo sợ không đâu. Dù sao thì ở thế giới này, ngoài cô và Năm Ba ra thì không ai xem Thương Tự Chiêu và Quý Phong Dư là vai phụ cả.
Bọn họ vẫn có những khả năng vô tận.
Sau khi nghĩ thông những điều này, Sở Anh ăn được nhiều hơn hẳn so với ngày thường.
Lúc này, Thương Tự Chiêu đã trở về, vừa vào cửa thấy Sở Anh và Thương Trú, cậu ta còn nghĩ mình nhớ sai thời gian, bèn buồn bực hỏi: “Hai người ăn cơm tối vào giờ này à?”
Thương Tự Chiêu đi đến bàn ăn nhìn lướt qua, chỉ có ít cháo trắng và rau xào.
Cậu ta kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Sở Anh, cậu thấy khỏe hơn chưa?”
Sở Anh trông sang cậu ta: “Cậu đưa tôi về à?”
Thương Tự Chiêu hất cằm: “Anh em cột kèo là tôi đây là đứa vô dụng chắc?”
Sở Anh gật đầu: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Thương Tự Chiêu không hiểu bốn chữ này của Sở Anh, cũng lười để ý.
Cậu ta dịch ghế lại gần Thương Trú một chút, nịnh nọt nói: “Anh họ, vì chuyện đánh nhau nên trường học muốn phụ huynh tới trường để hỏi chuyện. Ông nội ngại mất mặt không muốn đi, anh họ, anh cũng là người lớn trong nhà, anh nói có đúng không?”
Vừa nói cậu ta còn nháy mắt liên tục với Thương Trú, sợ anh không hiểu được ý mình.
Lời từ chối đã đến miệng nhưng Thương Trú chưa nói ra ngay được.
Vì anh nhận ra có lẽ một ngày nào đó Sở Anh cũng sẽ bị mời phụ huynh, anh phải tìm hiểu quy trình trước mới được.
Thế là Thương Trú đồng ý: “Được.”
Thương Tự Chiêu vẫn lải nhải: “Anh họ, chúng ta không giống Sở Anh, chúng ta là anh em đấy. Nếu anh không giúp em thì chẳng ra thể thống gì nữa có phải không, anh nói… Ủa, anh họ, anh vừa nói gì vậy?”
Thương Trú quay mặt đi: “Em ồn ào quá.”
Thương Tự Chiêu cười cười để lộ hàm răng trắng: “Anh họ, em yêu anh!”
Lúc này Sở Anh vẫn đang yên lặng ăn cháo, lông mi dày mảnh uể oải cụp xuống, trông không có tinh thần lắm. Thương Tự Chiêu biết cô vẫn bệnh nên không nghĩ nhiều.
Thương Trú lẳng lặng quan sát Sở Anh.
Đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là khi cô vừa mới tỉnh lại.
Cô đang cảm thấy lạc lõng.
Sở Anh ăn xong bèn lên lầu.
Thương Tự Chiêu vẫn đang nói chuyện tíu tít với Thương Trú trong phòng ăn, mãi đến khi bị anh họ của cậu ta vô tình đuổi ra khỏi tòa nhà chính. Trước khi rời đi, Thương Tự Chiêu còn hét lên: “Anh họ, khi nào em mới có thể sống ở đây?”
Thương Trú xoay người vào thang máy.
Thanh kim loại trên xe lăn phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng.
…
Sau khi ăn no, Sở Anh sảng khoái hơn hẳn, lúc gặp Năm Ba cũng thấy nó dễ thương hơn nhiều. Cô đánh răng xong, hỏi nó với vẻ khó hiểu: “Bé Ba, cậu đã nói chỉ một mình tôi có thể đọc được những tin nhắn đó mà.”
Năm Ba cũng buồn bực lắm: [Đúng là như vậy, tại sao đồ biến thái có thể đọc được nhỉ? Kỳ lạ thật.]
[Anh Anh, lần trước cô nói ngoài đồ biến thái ra thì nội dung truyện không có tác dụng với cả cô nữa. Nhưng rõ ràng là cô đã cao hơn rồi, tại sao vẫn không có tác dụng nhỉ? Tôi nghĩ không ra.]
Sở Anh nghĩ tên này thật ngốc nghếch, nhưng đương nhiên cô sẽ không nói ra miệng.
Cô giải thích: “Nhưng tôi viết tôi là học sinh xuất sắc, không thể có tác dụng được, tôi nghĩ những tình tiết đó chỉ có thể áp dụng với những thay đổi trên cơ thể mà thôi. Muốn kiểm tra thì cũng đơn giản, chúng ta thử với Thương Trú đi!”
Sở Anh bỗng trở nên phấn khích, còn hơi nóng lòng muốn thử.
Năm Ba yếu ớt nói: [Thử thế nào?]
Sở Anh suy nghĩ một lúc, vung tay lên: “Lấy bút ra đây!”
Năm Ba lặng lẽ biến ra cây bút, sau đó ưỡn bụng bay đến chỗ Sở Anh.
Nó thấy Sở Anh viết: Buổi sáng, Thương Trú bỗng phát hiện ra mắt mình thâm y như gấu trúc! Mãi đến trưa, quầng thâm mới biến mất.
Năm Ba cố gắng tưởng tượng đến cảnh mặt mày Thương Trú biến thành gấu trúc nhưng mãi mà không được. Lúc này, nó vừa tò mò vừa sợ hãi, do dự không biết sáng mai có nên xuống lầu với Sở Anh để xem gấu trúc không.
Sở Anh viết xong bèn nằm lăn ra giường: “Ngủ! Đừng có làm phiền tôi!”
Năm Ba đành phải ngồi vào trong góc mà do dự.
Nó do dự mất cả đêm.
Sở Anh không có thời gian chờ Năm Ba suy nghĩ xong, sau khi thay đồng phục bèn xuống lầu. Lúc xuống lầu, cô đi nhẹ nhàng hẳn hơn ngày thường, cô muốn xem Thương Trú biến thành gấu trúc, Năm Ba cũng lấy hết can đảm đi theo sau.
Nhưng một người một sách đều phải thất vọng.
Thương Trú không xuống lầu ăn sáng, chỉ có Thương Tự Chiêu đang vui vẻ ngồi ăn một mình, trông thấy cô còn vẫy tay chào hỏi: “Chào!”
Sở Anh không nén được thất vọng, hỏi quản gia: “Quản gia, anh Thương đâu rồi ạ?”
Quản già chần chừ rồi nói: “Cậu chủ nói đừng chờ, cậu ấy buồn ngủ.”
Sở Anh không còn thấy thất vọng nữa, cô nhịn cười nói: “Vâng.”
Cái tên trẻ trâu này cũng có ngày phải ngủ cơ đấy, không ngờ chiêu này lại dùng được. Cô nhìn lén Năm Ba: Bé Ba, hay là mày lên lầu vào phòng anh ta ngó thử đi? Xác nhận thử xem.
Năm Ba ngượng ngùng: [Tôi không đi đâu, tôi sợ lắm.]
Sở Anh thở dài: Haizz, vậy chúng ta không biết liệu có thành công không rồi.
Năm Ba do dự một lúc lâu mới nói: [Vậy tôi… Tôi thử xem.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.