Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 24:
Vân Kiều
16/11/2024
Chờ đến khi Sở Anh nuốt miếng sandwich khô khan cuối cùng, cuối cùng cũng có tiếng động nhỏ vang lên từ đằng trước.
Cô lắng tai nghe, sau vài tiếng bước chân, cửa sân thượng được mở ra rồi đóng lại.
Chẳng biết hai người này làm gì mà im thin thít, đợi mãi chẳng thấy nói gì.
Chờ cả buổi trời, Sở Anh nằm ra sàn nhìn trời luôn. Bầu trời xanh biếc tựa bức tranh bị vẽ vài nét bút màu trắng ngổn ngang, có điều bức tranh này xa ngàn tít tắp, không thấy điểm cuối nằm ở đâu, tưởng chừng trải dài vô biên vô tận.
Đã bao lâu rồi cô không cầm bút vẽ nhỉ?
Sở Anh không còn nhớ rõ nữa.
Sở Anh có thể kiên nhẫn chờ ở đây được, còn Năm Ba thì không. Nó ngồi nhịn mới có một lát đã vỗ phành phạch trang sách nhỏ của mình, bay về phía trước để hóng, sau đó hì hục bay về mách Sở Anh: [Anh Anh! Là nam chính và nữ chính!]
Năm Ba tuôn một tràng không thèm lấy hơi: [Nữ chính lại gần lan can, nhìn xuống dưới, không nói gì. Nam chính nhìn cô ấy, cũng giữ im lặng. Hai người không ai lên tiếng trước, cứ nhìn này nhìn kia hoài!]
Sở Anh không mở mắt, trả lời nó: Tam Nhi, mấy cuốn sách như cậu mà đi học thì thể nào cũng bét khối cho mà xem.
Năm Ba cứng ngắc: [Làm gì có, tôi lợi hại thế mà!]
Ngay lúc Sở Anh và Năm Ba cãi nhau om sòm, cuối cùng hai người kia cũng không đóng vai khúc gỗ nữa.
Thẩm Yến Thanh lên tiếng đầu tiên, giọng điệu chứa đựng sự thất vọng: "Hai ngày nay cậu không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không bắt máy tôi. Nam Chi, ít nhất thì... chúng ta vẫn là bạn mà."
Bỏ qua những chuyện khác, trong lòng Thẩm Yến Thanh, đúng là họ được tính là bạn thật.
Tạ Nam Chi từng bộc bạch với cậu ấy về quá khứ mà mình chưa bao giờ tâm sự với ai, họ từng cùng nhau bầu bạn với những đứa trẻ ấy, thậm chí khi màn đêm buông xuống, hễ cô ấy nói không ngủ được thì cậu ấy sẽ trèo tường ra ngoài tìm cô ấy.
Đây là chuyện mà Thẩm Yến Thanh chưa bao giờ làm suốt mười bảy năm cuộc đời.
Cậu ấy có thể dễ dãi với bất cứ ai, nhưng luôn luôn nghiêm khắc với bản thân mình, tuân thủ nghiêm ngặt nội quy của nhà họ Thẩm. Đây gần như là chuyện khác người duy nhất mà cậu ấy từng làm.
Nhưng không cần thiết phải thổ lộ những điều này cho Tạ Nam Chi biết.
Tạ Nam Chi chậm rãi nhìn về phía Thẩm Yến Thanh, ngờ vực hỏi: "Nhưng cậu là người giận tôi trước mà."
Ngày hôm đó, Thương Tự Chiêu chất vấn không được nên mới đi kiểm tra camera. Khi ấy Thẩm Yến Thanh lo lắng cho Tạ Nam Chi nên nộp bài thi sớm, tình cờ bắt gặp Thương Tự Chiêu cũng đang sốt vó như ruồi mất đầu. Hai người cùng nhau đến nhà kho chứa dụng cụ thể dục.
Sau khi phá cửa, Thẩm Yến Thanh thấy ngay Tạ Nam Chi.
Cô ấy im lặng ngồi yên trên chiếc đệm mềm mại, ôm chân nhìn trời. Nghe thấy tiếng phá cửa, cô ấy mới quay đầu nhìn Thẩm Yến Thanh. Ánh mắt của cô ấy vẫn như thường ngày, trong veo nhưng cũng không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào.
Trải qua vài ngày tiếp xúc, ít nhiều gì Thẩm Yến Thanh cũng hiểu tính cách của Tạ Nam Chi.
Lúc này đây, cậu ấy hiểu ngay Tạ Nam Chi cố tình bị nhốt vào đây. Cô ấy không muốn tốn công sức giải quyết mâu thuẫn giữa mình và em gái, cũng không muốn dây vào rắc rối nên dứt khoát mặc kệ họ thích làm gì thì làm.
Đúng là Thẩm Yến Thanh đã rất tức giận, giận cô ấy không nghĩ cho an toàn của bản thân.
Nghe Tạ Nam Chi nói xong, Thẩm Yến Thanh không biết mình nên cười hay nên giận nữa. Cậu ấy hỏi với vẻ bất đắc dĩ: "Nam Chi, do tôi lo lắng cho cậu quá thôi. Những chuyện kia, những người đó đều không quan trọng bằng cậu, cậu hiểu chưa?"
Đôi mắt bồ câu của Tạ Nam Chi ánh lên đôi chút mờ mịt. Cô ấy không rõ Thẩm Yến Thanh đang nói gì, cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại nói vậy: "Tôi có sao đâu?"
Nghe cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy, Sở Anh thở dài thườn thượt.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao chuyện tình của nam chính và nữ chính lại lận đận như vậy rồi. Hai người này chẳng khác gì ông nói xuôi, bà nói ngược. Xét về mức độ nào đó, Tạ Nam Chi giống y hệt Thương Trú.
Vậy Thương Trú có phải là nam phụ không?
Người như anh rồi cũng sẽ phải lòng nữ chính ư?
Sở Anh cụp mắt.
Nội dung của cuộc trò chuyện tiếp theo là Thẩm Yến Thanh kiên nhẫn giải thích cho Tạ Nam Chi hiểu tại sao mình lại lo lắng, dạy cô ấy từng chút một về cách cảm nhận tình yêu, cảm nhận những cảm xúc làm người ta cuồng say ấy.
Sở Anh biết rõ một điều rằng, Tạ Nam Chi sẽ thay đổi vì Thẩm Yến Thanh.
Còn Thương Trú... có lẽ anh cũng sẽ thay đổi vì Tạ Nam Chi.
Sở Anh giơ tay lên, kéo Năm Ba về: Che nắng cho tôi, tôi ngủ một lát, cậu nghe kỹ vào nhé. Đừng quấy rầy tôi.
Năm Ba ngoan ngoãn bay qua, che nắng cho Sở Anh.
...
Một giờ chiều, tại phòng họp của Thương thị.
Tất cả quản lý cao tầng đều có vẻ mặt nom rất ư là hình sự, lướt nhanh trong đầu chi tiết về công việc tuần này, sợ mình chểnh mảng một chút thôi là sẽ bị Thương Trú tóm gáy.
Thương Trú nhìn thì ra dáng con người vậy thôi, chứ một khi anh nổi máu hành xác người khác là biến thành quái vật ngay, đưa ra vô vàn yêu cầu quỷ quái, gàn dở bắt người ta nghe theo, ai mà chịu cho nổi.
Nhưng không thể không công nhận rằng, nhờ phương pháp quản lý hiệu quả này mà tốc độ mở rộng thị trường của Thương thị đã tăng lên đáng kể và chưa có dấu hiệu dừng lại.
Một lát sau, Thương Trú đi vào phòng họp.
Tiểu Tống báo cáo chiều nay không ai trễ họp.
Cuộc họp này được thông báo đột xuất, trừ những người đi công tác ra thì tất cả đều đã có mặt đông đủ ở đây. Tuy nhiên, không một ai biết mục đích của cuộc họp hôm nay là gì, chuông báo động réo inh ỏi trong đầu họ suốt từ nãy đến giờ.
Thương Trú lướt xung quanh một vòng, thốt câu đầu tiên: "Ai có con thì ở lại."
Đám quản lý: "..."
Sau đó, gần một nửa người rời khỏi phòng họp.
Tiểu Tống chợt nghĩ, hình như anh ấy đã biết chuyện gì ghê gớm lắm.
Thương Trú quan sát người xung quanh một lát, thốt tiếp câu thứ hai: "Ai có con gái thì ở lại."
Lại một nửa nhân viên rời đi.
Những người ở lại thầm nghĩ: Sao cứ như đang tuyển tú thế nhỉ?
Thương Trú nhìn tám người còn trụ lại trước mặt mình, thốt câu thứ ba: "Làm sao để nuôi con?"
Bầu không khí im lặng như tờ bao trùm khắp phòng họp, cả đám nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào cho phải lời sếp. Tiểu Tống khẽ tằng hắng: "Chẳng hạn như cách sống chung với con, cách biểu lộ cảm xúc, lời nói các thứ."
Một lát sau, các nhân viên bỗng dưng rôm rả cả lên.
Tất cả đều là người làm ba, làm mẹ, một khi nhắc đến vấn đề này thì có rất nhiều đề tài chung. Trong thoáng chốc, họ quên khuấy câu hỏi này do Thương Trú đặt ra, không hẹn mà cùng phàn nàn về đứa con gái của mình.
Thương Trú nghiêm túc lắng nghe.
Sau một hồi phân vân nghĩ ngợi, Tiểu Tống quyết định ghi chép lại nội dung "cuộc họp". Họ trò chuyện về cuộc sống gia đình đến chuyện đi học của con, sau đó thì lo ngại về vấn đề yêu sớm của bọn trẻ, có đứa nhóc mới đến tuổi đi nhà trẻ đã có đối tượng thầm mến, đã thế còn không chỉ một bé.
Xuyên suốt "cuộc họp", phản ứng của Thương Trú luôn hết sức bình tĩnh. Nhưng khi nghe đến đây, anh bỗng nhíu mày.
Tối đó Sở Anh trèo tường tìm Thẩm Yến Thanh để làm gì?
...
Sở Anh bị đánh thức bởi tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa. Sân thượng chẳng còn ai ngoài cô. Sở Anh ngồi dậy, im lặng thật lâu mới hỏi Năm Ba: "Họ đi khi nào vậy?"
Năm Ba lười biếng: [Một tiếng trước.]
Sở Anh: "... Sao không gọi tôi dậy?"
Năm Ba cây ngay không sợ chết đứng: [Chính miệng cô bảo tôi không được quấy rầy cô mà!]
Sở Anh bỗng dưng thông não, điều cốt truyện tuyến chính nhắc nhở cô chẳng liên quan gì tới hai nhân vật chính cả, tất cả là do đồ vô dụng Năm Ba này.
Cô xoa mũi, không hiểu sao cứ thấy người uể oải thế nào.
Cảm giác uể oải ấy kéo dài đến tận buổi chiều.
Sở Anh phát hiện mình bị cảm rồi.
Giờ đây, trời đã vào thu, gió trên sân thượng rất to, cô ngủ lâu như vậy thì bị cảm cũng là chuyện bình thường. Mãi đến lúc này, Năm Ba mới tỏ ra một chút áy náy: [Anh Anh, tôi sai rồi, do cô nạt tôi nên...]
Sở Anh nhấp một ngụm nước nóng, không thèm để ý tới Năm Ba.
Chiều nay, giáo viên muốn giải bài kiểm tra hằng tháng. Cô lấy bài thi nhét vào cặp từ sáng đến giờ mới động đến ra. Nhưng vừa trải bài thi, Sở Anh ngơ ngác, bởi vì hình dáng của bài thi này khác hẳn bài thi tối hôm qua cô đưa cho Thương Trú.
Từng câu sai trên bài thi của cô đều được ghi chú đáp án chính xác ở kế bên, cách giải đơn giản, dễ hiểu nhưng chi tiết.
Mực đen loang ra, nét chữ mạnh mẽ giống nét trên phiếu điểm y đúc.
Thương Trú đã sửa bài thi cho cô.
Sở Anh có phần bồn chồn vì phát hiện này, cho đến khi Năm Ba nhắc nhở cô: [Anh Anh, mặt cô đỏ quá. Bụng tôi nói như vậy không phải bị bệnh thì là cái đó đó.]
Sở Anh: "..."
Nghe nó nói vậy xong, cô mới nhận ra mình bắt đầu chóng mặt.
Dường như câu nói này đã mở đầu cho cơn mỏi mệt sau đó. Kể từ giây phút ấy trở đi, đầu óc Sở Anh không còn tỉnh táo nữa. Cô mặc áo khoác đồng phục vào, nằm ngủ trên bàn.
Ban đầu Thương Tự Chiêu tưởng Sở Anh chỉ buồn ngủ thôi, cho đến khi họ phải di chuyển sang phòng học khác để học tiếp, gọi mãi không thấy cô dậy, cậu ta mới phát hiện sự khác thường của cô. Thương Tự Chiêu không hề nghĩ đến việc phải đưa người ta đến phòng y tế mà gọi về nhà rồi vác Sở Anh đi, tư thế nom chẳng khác gì vác xác.
Quý Phong Dư: "..."
Thương Tự Chiêu xứng đáng độc thân, thật đấy.
Sau khi bắt máy, quản gia không dám trì hoãn, liên lạc với bác sĩ riêng ngay. Ông ấy đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin cho Thương Trú biết. Thế là nửa tiếng sau, người ông ấy thấy đầu tiên không phải Sở Anh mà là Thương Trú.
Biểu cảm của Thương Trú khá khó đoán, anh hỏi quản gia: "Cô ấy đâu?"
Quản gia thật thà trả lời: "Đang trên đường về ạ."
Trước đây, chờ đợi chưa bao giờ là việc khó đối với quản gia, nhưng lần này lại khác.
Ông ấy cảm nhận được rõ mồn một cảm xúc bất thường của Thương Trú, nhưng ông ấy không dám suy nghĩ sâu xa. Quản gia khác với người khác, trừ ông ấy ra, toàn bộ người ở Phong Tê đều làm việc ở đây ngay từ đầu, còn ông ấy theo Thương Trú đến đây.
Quản gia ở cạnh bên Thương Trú từ năm anh tám tuổi, có thể nói là đã chứng kiến quá trình trưởng thành của anh.
Ông ấy chưa bao giờ thấy Thương Trú quan tâm đến bất cứ ai, kể cả bà Tạ hay ông Cố.
Ông Cố là người chăm sóc Thương Trú kể từ khi bà Tạ qua đời, cũng là ba của cậu A Thành.
Chừng mười phút sau, Thương Tự Chiêu vác Sở Anh - người đã mê mang ngủ thiếp đi, xuống xe. Bác sĩ riêng và điều dưỡng đi tới đón, cả đám kéo nhau lên tầng ba.
Lúc này Thương Trú lại không hề có động thái gì. Sau một hồi lưỡng lự, quản gia lên lầu trước.
Hai mươi phút sau, đoàn người mới tản ra. Quản gia xuống cầu thang, nói cho Thương Trú đang thẫn thờ nhìn chòng chọc vào cỏ đuôi chó nãy giờ: "Bác sĩ nói lần trước cô Sở xuất viện gấp quá, không chăm sóc sức khỏe đàng hoàng, đợi tối nay hết sốt thì sẽ tỉnh lại."
Thương Trú không nói không rằng.
Quản gia không quấy rầy anh nữa.
Một lúc lâu sau, Thương Trú một mình lên lầu, vào phòng Sở Anh. Người giúp việc đang canh gác trước cửa.
Phòng của Sở Anh khác với phòng anh, thoang thoảng một mùi gì đó rất thơm, giường và gối cũng trông mềm mại hơn hẳn.
Màu sắc của chúng nom như bánh trôi vậy, mềm mềm, đầy đặn.
Bởi vì đang lên cơn sốt nên đôi gò má cô đỏ bừng, đôi mắt phương xinh đẹp, có hồn mọi ngày giờ đây cũng nhắm lại.
Thương Trú ngẩn ngơ trong chốc lát, thầm nghĩ: Sau khi tỉnh lại, liệu Sở Anh có còn là Sở Anh không?
Nếu không phải Sở Anh, anh sẽ ném người này xuống hồ, không bao giờ thấy kẻ này thêm lần nào nữa.
Nhưng lúc này đây, Thương Trú chợt vỡ lẽ nuôi con quả thật không hề dễ dàng chút nào.
Cô có bí mật riêng của bản thân, sẽ muộn phiền vì chuyện vụn vặt, sẽ bị bệnh, còn có thể sẽ yêu sớm. Thậm chí anh còn phải lo lắng cô sẽ biến mất vì một trận ốm nữa.
Thương Trú yên lặng ngồi bên giường, yên lặng đến mức tưởng chừng anh không hề ở đây.
Bỗng nhiên, tiếng "ting" vang lên.
Điện thoại được đặt ở đầu giường của Sở Anh sáng lên trong chốc lát.
Thương Trú không muốn đọc trộm tin nhắn của người khác, nhưng tin nhắn cứ được gửi đến không ngừng, kêu "ting ting ting ting" mãi, nghe rất phiền.
Anh nhíu mày, cầm lấy điện thoại, định bụng chuyển sang chế độ yên lặng.
Cứ thế, loạt tin nhắn đến từ số điện thoại lạ lộ ra trước mắt Thương Trú:
[Không ai có thể tổn thương cậu đâu.]
[Ba giờ sáng phòng cậu vẫn sáng đèn, cậu không ngủ được sao?]
[Tôi thấy anh ta vào nhà cậu.]
Cô lắng tai nghe, sau vài tiếng bước chân, cửa sân thượng được mở ra rồi đóng lại.
Chẳng biết hai người này làm gì mà im thin thít, đợi mãi chẳng thấy nói gì.
Chờ cả buổi trời, Sở Anh nằm ra sàn nhìn trời luôn. Bầu trời xanh biếc tựa bức tranh bị vẽ vài nét bút màu trắng ngổn ngang, có điều bức tranh này xa ngàn tít tắp, không thấy điểm cuối nằm ở đâu, tưởng chừng trải dài vô biên vô tận.
Đã bao lâu rồi cô không cầm bút vẽ nhỉ?
Sở Anh không còn nhớ rõ nữa.
Sở Anh có thể kiên nhẫn chờ ở đây được, còn Năm Ba thì không. Nó ngồi nhịn mới có một lát đã vỗ phành phạch trang sách nhỏ của mình, bay về phía trước để hóng, sau đó hì hục bay về mách Sở Anh: [Anh Anh! Là nam chính và nữ chính!]
Năm Ba tuôn một tràng không thèm lấy hơi: [Nữ chính lại gần lan can, nhìn xuống dưới, không nói gì. Nam chính nhìn cô ấy, cũng giữ im lặng. Hai người không ai lên tiếng trước, cứ nhìn này nhìn kia hoài!]
Sở Anh không mở mắt, trả lời nó: Tam Nhi, mấy cuốn sách như cậu mà đi học thì thể nào cũng bét khối cho mà xem.
Năm Ba cứng ngắc: [Làm gì có, tôi lợi hại thế mà!]
Ngay lúc Sở Anh và Năm Ba cãi nhau om sòm, cuối cùng hai người kia cũng không đóng vai khúc gỗ nữa.
Thẩm Yến Thanh lên tiếng đầu tiên, giọng điệu chứa đựng sự thất vọng: "Hai ngày nay cậu không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không bắt máy tôi. Nam Chi, ít nhất thì... chúng ta vẫn là bạn mà."
Bỏ qua những chuyện khác, trong lòng Thẩm Yến Thanh, đúng là họ được tính là bạn thật.
Tạ Nam Chi từng bộc bạch với cậu ấy về quá khứ mà mình chưa bao giờ tâm sự với ai, họ từng cùng nhau bầu bạn với những đứa trẻ ấy, thậm chí khi màn đêm buông xuống, hễ cô ấy nói không ngủ được thì cậu ấy sẽ trèo tường ra ngoài tìm cô ấy.
Đây là chuyện mà Thẩm Yến Thanh chưa bao giờ làm suốt mười bảy năm cuộc đời.
Cậu ấy có thể dễ dãi với bất cứ ai, nhưng luôn luôn nghiêm khắc với bản thân mình, tuân thủ nghiêm ngặt nội quy của nhà họ Thẩm. Đây gần như là chuyện khác người duy nhất mà cậu ấy từng làm.
Nhưng không cần thiết phải thổ lộ những điều này cho Tạ Nam Chi biết.
Tạ Nam Chi chậm rãi nhìn về phía Thẩm Yến Thanh, ngờ vực hỏi: "Nhưng cậu là người giận tôi trước mà."
Ngày hôm đó, Thương Tự Chiêu chất vấn không được nên mới đi kiểm tra camera. Khi ấy Thẩm Yến Thanh lo lắng cho Tạ Nam Chi nên nộp bài thi sớm, tình cờ bắt gặp Thương Tự Chiêu cũng đang sốt vó như ruồi mất đầu. Hai người cùng nhau đến nhà kho chứa dụng cụ thể dục.
Sau khi phá cửa, Thẩm Yến Thanh thấy ngay Tạ Nam Chi.
Cô ấy im lặng ngồi yên trên chiếc đệm mềm mại, ôm chân nhìn trời. Nghe thấy tiếng phá cửa, cô ấy mới quay đầu nhìn Thẩm Yến Thanh. Ánh mắt của cô ấy vẫn như thường ngày, trong veo nhưng cũng không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào.
Trải qua vài ngày tiếp xúc, ít nhiều gì Thẩm Yến Thanh cũng hiểu tính cách của Tạ Nam Chi.
Lúc này đây, cậu ấy hiểu ngay Tạ Nam Chi cố tình bị nhốt vào đây. Cô ấy không muốn tốn công sức giải quyết mâu thuẫn giữa mình và em gái, cũng không muốn dây vào rắc rối nên dứt khoát mặc kệ họ thích làm gì thì làm.
Đúng là Thẩm Yến Thanh đã rất tức giận, giận cô ấy không nghĩ cho an toàn của bản thân.
Nghe Tạ Nam Chi nói xong, Thẩm Yến Thanh không biết mình nên cười hay nên giận nữa. Cậu ấy hỏi với vẻ bất đắc dĩ: "Nam Chi, do tôi lo lắng cho cậu quá thôi. Những chuyện kia, những người đó đều không quan trọng bằng cậu, cậu hiểu chưa?"
Đôi mắt bồ câu của Tạ Nam Chi ánh lên đôi chút mờ mịt. Cô ấy không rõ Thẩm Yến Thanh đang nói gì, cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại nói vậy: "Tôi có sao đâu?"
Nghe cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy, Sở Anh thở dài thườn thượt.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao chuyện tình của nam chính và nữ chính lại lận đận như vậy rồi. Hai người này chẳng khác gì ông nói xuôi, bà nói ngược. Xét về mức độ nào đó, Tạ Nam Chi giống y hệt Thương Trú.
Vậy Thương Trú có phải là nam phụ không?
Người như anh rồi cũng sẽ phải lòng nữ chính ư?
Sở Anh cụp mắt.
Nội dung của cuộc trò chuyện tiếp theo là Thẩm Yến Thanh kiên nhẫn giải thích cho Tạ Nam Chi hiểu tại sao mình lại lo lắng, dạy cô ấy từng chút một về cách cảm nhận tình yêu, cảm nhận những cảm xúc làm người ta cuồng say ấy.
Sở Anh biết rõ một điều rằng, Tạ Nam Chi sẽ thay đổi vì Thẩm Yến Thanh.
Còn Thương Trú... có lẽ anh cũng sẽ thay đổi vì Tạ Nam Chi.
Sở Anh giơ tay lên, kéo Năm Ba về: Che nắng cho tôi, tôi ngủ một lát, cậu nghe kỹ vào nhé. Đừng quấy rầy tôi.
Năm Ba ngoan ngoãn bay qua, che nắng cho Sở Anh.
...
Một giờ chiều, tại phòng họp của Thương thị.
Tất cả quản lý cao tầng đều có vẻ mặt nom rất ư là hình sự, lướt nhanh trong đầu chi tiết về công việc tuần này, sợ mình chểnh mảng một chút thôi là sẽ bị Thương Trú tóm gáy.
Thương Trú nhìn thì ra dáng con người vậy thôi, chứ một khi anh nổi máu hành xác người khác là biến thành quái vật ngay, đưa ra vô vàn yêu cầu quỷ quái, gàn dở bắt người ta nghe theo, ai mà chịu cho nổi.
Nhưng không thể không công nhận rằng, nhờ phương pháp quản lý hiệu quả này mà tốc độ mở rộng thị trường của Thương thị đã tăng lên đáng kể và chưa có dấu hiệu dừng lại.
Một lát sau, Thương Trú đi vào phòng họp.
Tiểu Tống báo cáo chiều nay không ai trễ họp.
Cuộc họp này được thông báo đột xuất, trừ những người đi công tác ra thì tất cả đều đã có mặt đông đủ ở đây. Tuy nhiên, không một ai biết mục đích của cuộc họp hôm nay là gì, chuông báo động réo inh ỏi trong đầu họ suốt từ nãy đến giờ.
Thương Trú lướt xung quanh một vòng, thốt câu đầu tiên: "Ai có con thì ở lại."
Đám quản lý: "..."
Sau đó, gần một nửa người rời khỏi phòng họp.
Tiểu Tống chợt nghĩ, hình như anh ấy đã biết chuyện gì ghê gớm lắm.
Thương Trú quan sát người xung quanh một lát, thốt tiếp câu thứ hai: "Ai có con gái thì ở lại."
Lại một nửa nhân viên rời đi.
Những người ở lại thầm nghĩ: Sao cứ như đang tuyển tú thế nhỉ?
Thương Trú nhìn tám người còn trụ lại trước mặt mình, thốt câu thứ ba: "Làm sao để nuôi con?"
Bầu không khí im lặng như tờ bao trùm khắp phòng họp, cả đám nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào cho phải lời sếp. Tiểu Tống khẽ tằng hắng: "Chẳng hạn như cách sống chung với con, cách biểu lộ cảm xúc, lời nói các thứ."
Một lát sau, các nhân viên bỗng dưng rôm rả cả lên.
Tất cả đều là người làm ba, làm mẹ, một khi nhắc đến vấn đề này thì có rất nhiều đề tài chung. Trong thoáng chốc, họ quên khuấy câu hỏi này do Thương Trú đặt ra, không hẹn mà cùng phàn nàn về đứa con gái của mình.
Thương Trú nghiêm túc lắng nghe.
Sau một hồi phân vân nghĩ ngợi, Tiểu Tống quyết định ghi chép lại nội dung "cuộc họp". Họ trò chuyện về cuộc sống gia đình đến chuyện đi học của con, sau đó thì lo ngại về vấn đề yêu sớm của bọn trẻ, có đứa nhóc mới đến tuổi đi nhà trẻ đã có đối tượng thầm mến, đã thế còn không chỉ một bé.
Xuyên suốt "cuộc họp", phản ứng của Thương Trú luôn hết sức bình tĩnh. Nhưng khi nghe đến đây, anh bỗng nhíu mày.
Tối đó Sở Anh trèo tường tìm Thẩm Yến Thanh để làm gì?
...
Sở Anh bị đánh thức bởi tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa. Sân thượng chẳng còn ai ngoài cô. Sở Anh ngồi dậy, im lặng thật lâu mới hỏi Năm Ba: "Họ đi khi nào vậy?"
Năm Ba lười biếng: [Một tiếng trước.]
Sở Anh: "... Sao không gọi tôi dậy?"
Năm Ba cây ngay không sợ chết đứng: [Chính miệng cô bảo tôi không được quấy rầy cô mà!]
Sở Anh bỗng dưng thông não, điều cốt truyện tuyến chính nhắc nhở cô chẳng liên quan gì tới hai nhân vật chính cả, tất cả là do đồ vô dụng Năm Ba này.
Cô xoa mũi, không hiểu sao cứ thấy người uể oải thế nào.
Cảm giác uể oải ấy kéo dài đến tận buổi chiều.
Sở Anh phát hiện mình bị cảm rồi.
Giờ đây, trời đã vào thu, gió trên sân thượng rất to, cô ngủ lâu như vậy thì bị cảm cũng là chuyện bình thường. Mãi đến lúc này, Năm Ba mới tỏ ra một chút áy náy: [Anh Anh, tôi sai rồi, do cô nạt tôi nên...]
Sở Anh nhấp một ngụm nước nóng, không thèm để ý tới Năm Ba.
Chiều nay, giáo viên muốn giải bài kiểm tra hằng tháng. Cô lấy bài thi nhét vào cặp từ sáng đến giờ mới động đến ra. Nhưng vừa trải bài thi, Sở Anh ngơ ngác, bởi vì hình dáng của bài thi này khác hẳn bài thi tối hôm qua cô đưa cho Thương Trú.
Từng câu sai trên bài thi của cô đều được ghi chú đáp án chính xác ở kế bên, cách giải đơn giản, dễ hiểu nhưng chi tiết.
Mực đen loang ra, nét chữ mạnh mẽ giống nét trên phiếu điểm y đúc.
Thương Trú đã sửa bài thi cho cô.
Sở Anh có phần bồn chồn vì phát hiện này, cho đến khi Năm Ba nhắc nhở cô: [Anh Anh, mặt cô đỏ quá. Bụng tôi nói như vậy không phải bị bệnh thì là cái đó đó.]
Sở Anh: "..."
Nghe nó nói vậy xong, cô mới nhận ra mình bắt đầu chóng mặt.
Dường như câu nói này đã mở đầu cho cơn mỏi mệt sau đó. Kể từ giây phút ấy trở đi, đầu óc Sở Anh không còn tỉnh táo nữa. Cô mặc áo khoác đồng phục vào, nằm ngủ trên bàn.
Ban đầu Thương Tự Chiêu tưởng Sở Anh chỉ buồn ngủ thôi, cho đến khi họ phải di chuyển sang phòng học khác để học tiếp, gọi mãi không thấy cô dậy, cậu ta mới phát hiện sự khác thường của cô. Thương Tự Chiêu không hề nghĩ đến việc phải đưa người ta đến phòng y tế mà gọi về nhà rồi vác Sở Anh đi, tư thế nom chẳng khác gì vác xác.
Quý Phong Dư: "..."
Thương Tự Chiêu xứng đáng độc thân, thật đấy.
Sau khi bắt máy, quản gia không dám trì hoãn, liên lạc với bác sĩ riêng ngay. Ông ấy đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin cho Thương Trú biết. Thế là nửa tiếng sau, người ông ấy thấy đầu tiên không phải Sở Anh mà là Thương Trú.
Biểu cảm của Thương Trú khá khó đoán, anh hỏi quản gia: "Cô ấy đâu?"
Quản gia thật thà trả lời: "Đang trên đường về ạ."
Trước đây, chờ đợi chưa bao giờ là việc khó đối với quản gia, nhưng lần này lại khác.
Ông ấy cảm nhận được rõ mồn một cảm xúc bất thường của Thương Trú, nhưng ông ấy không dám suy nghĩ sâu xa. Quản gia khác với người khác, trừ ông ấy ra, toàn bộ người ở Phong Tê đều làm việc ở đây ngay từ đầu, còn ông ấy theo Thương Trú đến đây.
Quản gia ở cạnh bên Thương Trú từ năm anh tám tuổi, có thể nói là đã chứng kiến quá trình trưởng thành của anh.
Ông ấy chưa bao giờ thấy Thương Trú quan tâm đến bất cứ ai, kể cả bà Tạ hay ông Cố.
Ông Cố là người chăm sóc Thương Trú kể từ khi bà Tạ qua đời, cũng là ba của cậu A Thành.
Chừng mười phút sau, Thương Tự Chiêu vác Sở Anh - người đã mê mang ngủ thiếp đi, xuống xe. Bác sĩ riêng và điều dưỡng đi tới đón, cả đám kéo nhau lên tầng ba.
Lúc này Thương Trú lại không hề có động thái gì. Sau một hồi lưỡng lự, quản gia lên lầu trước.
Hai mươi phút sau, đoàn người mới tản ra. Quản gia xuống cầu thang, nói cho Thương Trú đang thẫn thờ nhìn chòng chọc vào cỏ đuôi chó nãy giờ: "Bác sĩ nói lần trước cô Sở xuất viện gấp quá, không chăm sóc sức khỏe đàng hoàng, đợi tối nay hết sốt thì sẽ tỉnh lại."
Thương Trú không nói không rằng.
Quản gia không quấy rầy anh nữa.
Một lúc lâu sau, Thương Trú một mình lên lầu, vào phòng Sở Anh. Người giúp việc đang canh gác trước cửa.
Phòng của Sở Anh khác với phòng anh, thoang thoảng một mùi gì đó rất thơm, giường và gối cũng trông mềm mại hơn hẳn.
Màu sắc của chúng nom như bánh trôi vậy, mềm mềm, đầy đặn.
Bởi vì đang lên cơn sốt nên đôi gò má cô đỏ bừng, đôi mắt phương xinh đẹp, có hồn mọi ngày giờ đây cũng nhắm lại.
Thương Trú ngẩn ngơ trong chốc lát, thầm nghĩ: Sau khi tỉnh lại, liệu Sở Anh có còn là Sở Anh không?
Nếu không phải Sở Anh, anh sẽ ném người này xuống hồ, không bao giờ thấy kẻ này thêm lần nào nữa.
Nhưng lúc này đây, Thương Trú chợt vỡ lẽ nuôi con quả thật không hề dễ dàng chút nào.
Cô có bí mật riêng của bản thân, sẽ muộn phiền vì chuyện vụn vặt, sẽ bị bệnh, còn có thể sẽ yêu sớm. Thậm chí anh còn phải lo lắng cô sẽ biến mất vì một trận ốm nữa.
Thương Trú yên lặng ngồi bên giường, yên lặng đến mức tưởng chừng anh không hề ở đây.
Bỗng nhiên, tiếng "ting" vang lên.
Điện thoại được đặt ở đầu giường của Sở Anh sáng lên trong chốc lát.
Thương Trú không muốn đọc trộm tin nhắn của người khác, nhưng tin nhắn cứ được gửi đến không ngừng, kêu "ting ting ting ting" mãi, nghe rất phiền.
Anh nhíu mày, cầm lấy điện thoại, định bụng chuyển sang chế độ yên lặng.
Cứ thế, loạt tin nhắn đến từ số điện thoại lạ lộ ra trước mắt Thương Trú:
[Không ai có thể tổn thương cậu đâu.]
[Ba giờ sáng phòng cậu vẫn sáng đèn, cậu không ngủ được sao?]
[Tôi thấy anh ta vào nhà cậu.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.