Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 2:
Vân Kiều
11/10/2024
[Trường chúng ta thế mà lại có học – sinh – chuyển – trường! Nhảy dù đến khối 12!]
Topic vừa được đăng lên diễn đàn Sùng Anh chưa đầy 5 phút đã trở thành hot topic. Nguyên nhân không có gì khác, kể từ khi Sùng Anh được thành lập 40 năm qua, chưa từng có học sinh chuyển trường, đây là người đầu tiên. Các em học sinh mới vào lớp 10 của Sùng Anh vẫn đang huấn luyện quân sự trong núi, bây giờ có một gương mặt xa lạ xuất hiện trong trường, những người tin tức nhạy bén lập tức đi thám thính.
“Hội trưởng, cậu xem diễn đàn chưa? Không ngờ lại có người nhảy dù đến trường mình!”
Lúc này đang là thời điểm bận rộn nhất của Hội Học sinh, họ vốn không nên xem diễn đàn nhưng tin tức này thật sự khiến mọi người kinh ngạc, thậm chí có người kể tin này với Thẩm Yến Thanh.
Thẩm Yến Thanh đã biết từ hôm qua. Cậu ấy biết nhiều thông tin hơn người khác, ví dụ như học sinh chuyển trường được nhà họ Thương đưa đến đây.
Thẩm Yến Thanh bất đắc dĩ: “Cứ xem diễn đàn mãi thì coi chừng không làm hết việc được đâu, làm không hết việc thì đừng đi ăn cơm.”
Người nói chuyện cười hớn hở: “Chẳng phải đã có anh Yến rồi à? Làm gì có chuyện chúng ta không được ăn cơm.”
Các học sinh trong văn phòng đều bật cười. Thấy mọi người cười, Thẩm Yến Thanh cũng không khỏi nở nụ cười. Nhìn nụ cười dịu dàng trên môi Thẩm Yến Thanh, hai nữ sinh cố gắng kìm nén xúc động muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thẩm Yến Thanh là nam thần được toàn bộ Sùng Anh công nhận.
Cậu ấy thi đậu vào Sùng Anh với thành tích đứng đầu toàn khối, gia thế xuất sắc, khuôn mặt tuấn tú, vừa ấm áp vừa lịch sự. Ngoại trừ nhóm người Thương Tự Chiêu của lớp F, hầu như không ai không thích Thẩm Yến Thanh.
Trong lúc cả trường đang bàn tán xôn xao, đương sự Sở Anh đang ngồi trong văn phòng giáo viên làm bài thi nhập học.
Cô nhăn mặt nhìn người đàn ông trung niên chỉ còn loe que mấy cọng tóc trước mặt mình giới thiệu về Sùng Anh: “Em Sở, trường chúng ta chia thành 6 lớp dựa theo thành tích học tập của học sinh. Ngoại trừ ba môn toán văn tiếng Anh, các môn còn lại thực hành chế độ tự chọn lớp học, tự chọn độ khó. Trên trang web trường có giới thiệu về giáo viên các môn và mức độ được chào đón của các giáo viên, đúng 2 giờ chiều sẽ mở trang riêng để chọn môn học…”
Sở Anh nghe cả buổi, sau đó phàn nàn với Năm Ba: Đây là chương trình giải trí Sùng Anh 101 à? Học sinh muốn chia lớp đã đành, giáo viên mà còn có mức độ được chào đón, trang chọn môn riêng thì khác gì trang web bỏ phiếu?
Không sai, để khích lệ Sở Anh học tập, cuốn sách đổi một trang bìa mới cho mình, trên trang bìa là 9 chữ to: 5 năm thi đại học, 3 năm mô phỏng.
Từ đó về sau, nó đổi tên thành Năm Ba.
Năm Ba bay giữa không trung: [Buổi sáng mới nhập thêm rất nhiều thông tin, cô càng thân thiết với những người này thì thông tin của họ sẽ càng hoàn thiện. Ví dụ như người đàn ông trung niên trước mặt cô này, đã biết tên ông ấy là Vương Lễ, giới tính nam, 43 tuổi, giáo viên dạy toán, đã cưới vợ…]
Năm Ba ngậm miệng, bởi vì trông Sở Anh như thể lại muốn xé xác nó.
“Đây là đề thi, không nhiều lắm, đều là đề được lựa chọn kỹ càng.”
Sở Anh lạnh nhạt nhận lấy sáu tờ đề thi trong tay Vương Lễ.
Cô thật sự không ngờ mới nhập học ngày đầu tiên đã phải làm bài thi, trong lòng lại mắng Năm Ba một lần. Cô thật sự rất hận!
Trong lúc Sở Anh làm bài thi, các giáo viên trong văn phòng không hề nhàn rỗi, tuy rằng trông vẻ mặt của họ vẫn bình thản ung dung nhưng tin nhắn trong nhóm chat WeChat đã nhảy lên 99+.
[Sùng Anh Thập Bát Quái]
[Không bàn đến cái khác, cô bé này trông xinh đáo để.]
[Thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng giống con bé Tạ Nam Chi, hơi khó gần.]
[Không biết học hành thế nào.]
…
Mỗi bài thi khoảng 20 câu hỏi, tâm trạng của Sở Anh đã từ muốn nghiền nát Năm Ba cho đến bình tĩnh như một vũng nước đọng. Hai giờ sau, Sở Anh đặt bài thi lên bàn làm việc của Vương Lễ.
“Em làm xong rồi ạ.”
“Nhanh đấy, để thầy kiểm tra lại xem.”
Vương Lễ đeo kính lên, thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẻ mặt của ông ấy từ tràn đầy mong chờ biến thành khóe miệng co giật.
Nhưng vẫn phải giữ phong độ giáo viên trước mặt học sinh, ông ấy khẽ hắng giọng: “Em Sở, chào mừng em gia nhập đại gia đình lớp 12F chúng ta. Thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12F, họ Vương, các học sinh đều gọi thầy là lão Vương, em cứ gọi thoải mái.”
Sở Anh: “Ồ quao.” Thật bất ngờ.
Vương Lễ thầm liếc Sở Anh, nghĩ bụng con bé này thật lạnh nhạt, rất phù hợp với lớp F bọn họ. Đặc điểm lớn nhất của lớp F là chưa bao giờ hổ thẹn vì thành tích thi cử của mình, đi đường còn nghênh ngang hơn cả học sinh lớp A, chưa bao giờ khiến ông ấy mất mặt.
“Vừa hay thầy đang định về phòng học. Em đi cùng thầy nhé?”
“Vâng, em cảm ơn thầy.”
Sở Anh đi theo sau Vương Lễ, thầm nghĩ thầy giáo này cũng thật khó lường, thấy bài thi toàn khoanh đỏ thế mà vẫn bình tĩnh như gì, không biết có phải là bị lớp F hành hạ ra nông nỗi này hay không. Buổi chiều cô phải lên trang web trường xem mức độ được chào đón của ông ấy mới được.
Sáu lớp khối 12 đều chung một tòa nhà dạy học, kề sát bên tòa nhà hành chính của các giáo viên như lão Vương, hành lang nối liền hai tòa nhà với nhau.
Trên đường đi, lão Vương còn giới thiệu cho cô: “Tầng 1 là phòng hoạt động, lớp A và lớp B ở tầng 2… Lớp E và lớp F ở tầng 4, căn tin ngay đằng kia, tòa nhà màu đỏ là nó đó, cả tòa nhà đều thuộc về một mình khối 12, giờ nghỉ trưa sẽ có đồ ăn. Khối lớp 10 và 11 có một tòa nhà hoạt động riêng. Các em ấy à, cũng chỉ còn mỗi tiết thể dục thôi, không khác các trường học ngoài kia đâu. Dù sao cũng sắp phải thi đại học rồi.”
Sở Anh không có cách nào đáp lại lời nói của ông ấy.
Lúc nhắc đến thi đại học, âm cuối của lão Vương cao hơn, tràn đầy tâm trạng sung sướng.
Không hổ là người đàn ông có thể làm chủ nhiệm lớp F, tâm lý cứng đến nỗi khiến người ta thán phục.
Lão Vương dẫn Sở Anh rẽ qua tầng 3.
Cách đó không xa, Thẩm Yến Thanh đang cùng các thành viên của Hội Học sinh lên tầng 2, khóe mắt liếc thấy chiếc cằm trắng nõn mịn màng và bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ.
Bước chân của Thẩm Yến Thanh khựng lại, đây là học sinh chuyển trường à?
Trong lòng cậu ấy bỗng nảy sinh cảm giác khác thường.
“Anh Yến, diễn đàn update ảnh chụp của học sinh chuyển trường! Chúa ơi! Xinh quá, tôi cảm thấy không thua kém Tạ Nam Chi đâu, không biết tính nết thế nào. Cậu ấy lên lầu kìa, chuẩn bị vào lớp nào vậy?”
Nói đoạn, cậu ta đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Yến Thanh.
Nếu là trước kia gặp phải tình huống này, Thẩm Yến Thanh sẽ không nhìn. Gia giáo nghiêm ngặt không cho phép cậu ấy bàn tán sau lưng người khác. Nhưng lúc này, cậu ấy lại ma xui quỷ khiến cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Trong bức ảnh là nửa bên mặt.
Cô mặc đồng phục Sùng Anh, mái tóc đen óng mượt xõa trên bóng lưng mảnh mai của cô ấy, đường cong hơi phập phồng như đồi núi, cho dù chỉ có nửa bên mặt cũng không thể che giấu dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của cô.
Sùng Anh không thiếu người đẹp. Tạ Nam Chi lạnh lùng như băng tuyết và Quý Phong Dư kiều diễm như hoa hồng đều không đủ để khiến Thẩm Yến Thanh phải nhìn bằng con mắt khác, còn cô gái này thì ngoại lệ. Dù đã mười năm trôi qua, Thẩm Yến Thanh vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cô, khuôn mặt của cô không khác hồi bé là bao.
Sở Anh trong bức ảnh khiến Thẩm Yến Thanh cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Anh Yến, có phải xinh đẹp lắm không? Chậc chậc, cặp chân này đúng là đỉnh của chóp.”
“Ừ, rất xinh.”
“Đúng không? Rất…”
Đậu má, cậu ta mới nghe thấy cái gì vậy? Người bên cạnh cậu ta là Thẩm Yến Thanh không lẫn vào đâu được nhưng đây không phải là lời mà Thẩm Yến Thanh sẽ nói.
Ma nhập à!
…
Sở Anh đi một mạch ngang qua mấy lớp học, vừa bước chân lên tầng 4 đã cảm nhận được lớp E và lớp F không giống bình thường. Tiếng âm nhạc và tiếng ồn ào cứ như sỏi đá ném vào đầu Sở Anh khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Cô đã rời xa cuộc sống cấp 3 nhiều năm, bây giờ bất thình lình ném cô vào lớp học xôn xao như chảo dầu sôi kiểu này, thật sự là giày vò.
Sở Anh lạnh lẽo lườm Năm Ba một phát, cuốn sách tự giác bay sang bên tay cô.
Cô lạnh lùng viết: Trong tiếng ồn ào điếc tai, các học sinh trong phòng học tầng 4 loáng thoáng nghe thấy tiếng kinh Phật, âm thanh lượn lờ như truyền đến từ thánh địa xa xôi, khiến con người ta vô thức tĩnh tâm lại. Đưa mắt nhìn quanh, tất cả mọi người cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú.
Lão Vương đã đến cửa phòng học: “…”
Sở Anh: Hừ, đòi đấu với tao hả.
Lão Vương dừng bước, ngẩng đầu nhìn biển hiệu trước cửa lớp: Lớp 12F.
Sau một lúc lâu, lão Vương xoay người lại, ngập ngừng nhìn Sở Anh, ánh mắt viết rõ dòng chữ: Chúng ta vào nhầm lớp rồi.
Sở Anh tỉnh bơ nhắc nhở: “Thầy ơi, chúng ta không vào lớp ạ?”
Chân của lão Vương cứ như dính trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua phòng học, hình như bây giờ đỡ hơn rồi thì phải?
Ông ấy khẽ ho một tiếng: “Vào thôi.”
…
Năm phút sau.
Các học sinh lớp F nhìn Sở Anh với vẻ mặt khác nhau, đây là học sinh đầu tiên nhảy dù vào Sùng Anh trong suốt 40 năm lịch sử, không biết lai lịch là gì. Trước mắt đã biết người đẹp có thể tranh sắc với Quý Phong Dư này có thành tích học tập xứng tầm với họ.
Nghĩ vậy, mọi người đều cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sở Anh làm như không thấy tầm mắt tò mò của đám học sinh, bình tĩnh tự giới thiệu: “Sở Anh, thành tích học tập kém tính nết cũng kém, số người từng đánh tính tổng cộng có thể vòng quanh Sùng Anh một vòng.”
Lão Vương: “…”
Quả nhiên phù hợp với lớp F bọn họ!
Hiển nhiên đám học sinh bên dưới cũng nghĩ vậy, nhao nhao vỗ tay chào đón Sở Anh.
Sở Anh thầm nghĩ không biết đứa nào viết cuốn truyện này, trông cả đám cứ như đều có vấn đề nào đó.
Năm Ba khuyên cô: [Nói vậy không ổn lắm đâu.]
Sở Anh: Mày giỏi thì mày làm thay tao đi.
Năm Ba im lặng xóa dòng chữ lúc nãy.
Trong lúc Sở Anh tự giới thiệu, có người nhìn lén Quý Phong Dư. Quý Phong Dư ngồi dãy bàn thứ hai từ dưới đếm lên đang khoanh tay trước ngực quan sát Sở Anh, mặt mũi cũng ưa nhìn đấy, nhưng trên thế giới này không có ai xinh đẹp hơn mình đâu.
Còn thành tích học tập, có Thương Tự Chiêu xếp hạng chót, trên đời này chẳng lẽ lại có người học dốt hơn cả Thương Tự Chiêu sao?
Lão Vương đưa mắt nhìn quanh phòng học một lượt, thế mà chỉ có mỗi một ghế trống bên cạnh Thương Tự Chiêu. Sau khi suy xét một phen, nghĩ đến số người từng bị Sở Anh đánh tính tổng cộng có thể vòng quanh Sùng Anh một vòng, ông ấy không hề cảm thấy áp lực tâm lý mà chỉ vào chỗ ngồi sau lưng Quý Phong Dư: “Sở Anh, em ngồi chỗ đó đi.”
Sở Anh nhìn theo hướng mà lão Vương chỉ, đối diện với đôi mắt của Quý Phong Dư.
Dung nhan kiều diễm phối hợp với ánh mắt kiêu căng của cô ấy khiến người ta vui tai vui mắt, Sở Anh cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn một chút.
Khi Sở Anh ngồi vào dãy bàn cuối cùng, tiếng ồn ào truyền đến từ ngoài cửa, tiếng giày chơi bóng ma sát với sàn nhà bị tiếng nói chuyện lấn át, giọng của người nói chuyện tràn đầy ý cười: “Anh Chiêu, mái tóc của cậu đẹp quá! Nhuộm hồi nào thế? Không sợ bị ông cụ đánh hả?”
“Hôm qua. Dạo này ông cụ suốt ngày chạy sang chỗ anh họ nhà tôi, không có thời gian trông chừng tôi đâu.”
Giọng nam hơi khàn, hiển nhiên là đang trong thời kỳ vỡ giọng nhưng lại không thể che giấu vẻ kiêu căng trong lời nói.
“Ê, xem diễn đàn chưa? Mới có học sinh chuyển trường, còn là một mỹ nhân nữa chứ, không biết học tầng mấy.”
“Sùng Anh còn có cái gọi là học sinh chuyển trường…”?
Âm cuối của Thương Tự Chiêu bị cắt ngang.
Vừa vào phòng học, cậu ta đã thấy một nữ sinh ngồi bên cạnh chỗ ngồi của mình. Đầu tiên không bàn đến chuyện cô nàng này có xinh hay không, vì sao bên cạnh chỗ ngồi của cậu ta lại xuất hiện một người xa lạ?
Thương Tự Chiêu nhíu mày.
Lão Vương vội giải thích: “Thương Tự Chiêu, đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Hai năm nay em vẫn không có bạn cùng bàn, thầy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không thể khiến cuộc sống cấp 3 của em để lại tiếc nuối.”
Lời nói nghe thì rất hay nhưng lại ám chỉ rõ ràng: Ai bảo bên cạnh em có chỗ trống.
Thương Tự Chiêu kìm nén cơn tức, lướt qua phòng học nhìn thẳng về phía Sở Anh.
Cậu ta không quan tâm có phải là mỹ nhân hay không, dù đẹp cỡ nào cũng không đẹp bằng nữ thần của cậu ta.
Sở Anh hoàn toàn không nhìn thấy Thương Tự Chiêu, cô đang tán gẫu với Năm Ba. Lúc nãy Thương Tự Chiêu vừa vào cửa, Năm Ba đã vỗ lên mặt cô: [Mặc dù không phải là nam chính nhưng cũng có chút quan hệ với cô.]
Sở Anh buồn bực: Liên quan gì đến tôi?
Năm Ba: [Cậu ta là người nhà họ Thương, có liên quan với chủ nhân của tòa lâu đài.]
Sở Anh lười biếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh, đúng lúc này, Thương Tự Chiêu cũng đến bên bàn học, cúi đầu nhìn xuống.
Hai người liếc nhau, sau đó đều rời mắt.
Thương Tự Chiêu: Vẻ mặt có lệ của con nhỏ này, khinh thường mình à?
Sở Anh: Mày rậm mắt to, đầu đầy lông vàng, trông cứ lơ tơ ngơ. Công nhận là hơi bị giống con gâu đần hồi trước mình nuôi.
Có người mới gặp nhau lần đầu tiên đã cảm nhận được trời sinh không hợp nhau.
Ví dụ như Sở Anh và Thương Tự Chiêu.
Ngày đầu tiên khai giảng không có gì để làm, lão Vương lải nhải một đống chuyện lặt vặt nhưng chỉ có hai chuyện quan trọng: Họp phụ huynh và lễ khai giảng.
Họp phụ huynh là phân đoạn mà toàn bộ học sinh Sùng Anh ghét nhất, không có ngoại lệ. Bởi vì phụ huynh của mỗi học sinh đều cần thiết có mặt, bất kể người đến dự có phải là ba mẹ họ hay không, tóm lại cứ phải có một người đến dự, đây là quy tắc đã được đặt ra ngay từ trước khi học sinh nhập học.
Nghe vậy, Sở Anh cũng nhíu mày.
Cô đào đâu ra phụ huynh để họp đây?
Suốt cả buổi tối tự học, Sở Anh đều suy nghĩ chuyện này.
Sở Thiên Mạc đang mất liên lạc, những người khác của nhà họ Sở thì hoàn toàn không cần suy xét. Nghĩ tới nghĩ lui, thế mà cô chỉ còn cách tìm người của nhà họ Thương, lựa chọn hàng đầu tất nhiên là ông quản gia vạn năng trong lâu đài.
Nghĩ vậy, Sở Anh mở WeChat.
[Sở Anh: Bác quản gia, tôi hỏi bác chuyện này.]
[Quản gia: Cô Sở cứ nói đi.]
[Sở Anh: Sùng Anh sắp họp phụ huynh.]
[Quản gia: Tôi hiểu rồi, cô Sở xin hãy chờ một lát.]
Thấy câu trả lời này, Sở Anh thầm nghĩ mình còn chưa nói gì đâu, không hổ là người có thể làm quản gia trong lâu đài.
Một phút sau, Sở Anh nhận được tin nhắn mới.
[Quản gia: Danh thiếp cá nhân – Thương Trú.]
Sở Anh: ?
Theo tin nhắn này được gửi đến, Năm Ba bỗng lập lòe, tình tiết mới trong cốt truyện xuất hiện.
[Sở Anh cần thiết kết bạn WeChat với Thương Trú.]
Sở Anh khó hiểu: Tôi có kết bạn WeChat với người này hay không mà cũng ảnh hưởng đến cốt truyện chính hả?
Năm Ba: [Tạm thời không rõ lắm nhưng tôi có thể nói cho cô biết thân phận của Thương Trú, Thương Trú chính là chủ nhân của tòa lâu đài.]
Nói thật, Sở Anh rất tò mò về Thương Trú. Kể từ khi còn ở thành phố Hòa, cô đã có mối liên hệ không thể giải thích rõ ràng với người đàn ông này, huống chi bây giờ cô còn trực tiếp sống trong nhà anh.
Nghĩ vậy, Sở Anh gửi lời mời kết bạn với Thương Trú.
Mười phút sau, lời mời kết bạn của Sở Anh bị từ chối.
Sở Anh: “…”
Thì ra cần thiết là vậy sao.
Chẳng lẽ cô lại không thể kết bạn WeChat với anh chắc?
Sở Anh khẽ hừ một tiếng, vung tay lên: Năm Ba! Đưa bút đây!
Topic vừa được đăng lên diễn đàn Sùng Anh chưa đầy 5 phút đã trở thành hot topic. Nguyên nhân không có gì khác, kể từ khi Sùng Anh được thành lập 40 năm qua, chưa từng có học sinh chuyển trường, đây là người đầu tiên. Các em học sinh mới vào lớp 10 của Sùng Anh vẫn đang huấn luyện quân sự trong núi, bây giờ có một gương mặt xa lạ xuất hiện trong trường, những người tin tức nhạy bén lập tức đi thám thính.
“Hội trưởng, cậu xem diễn đàn chưa? Không ngờ lại có người nhảy dù đến trường mình!”
Lúc này đang là thời điểm bận rộn nhất của Hội Học sinh, họ vốn không nên xem diễn đàn nhưng tin tức này thật sự khiến mọi người kinh ngạc, thậm chí có người kể tin này với Thẩm Yến Thanh.
Thẩm Yến Thanh đã biết từ hôm qua. Cậu ấy biết nhiều thông tin hơn người khác, ví dụ như học sinh chuyển trường được nhà họ Thương đưa đến đây.
Thẩm Yến Thanh bất đắc dĩ: “Cứ xem diễn đàn mãi thì coi chừng không làm hết việc được đâu, làm không hết việc thì đừng đi ăn cơm.”
Người nói chuyện cười hớn hở: “Chẳng phải đã có anh Yến rồi à? Làm gì có chuyện chúng ta không được ăn cơm.”
Các học sinh trong văn phòng đều bật cười. Thấy mọi người cười, Thẩm Yến Thanh cũng không khỏi nở nụ cười. Nhìn nụ cười dịu dàng trên môi Thẩm Yến Thanh, hai nữ sinh cố gắng kìm nén xúc động muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thẩm Yến Thanh là nam thần được toàn bộ Sùng Anh công nhận.
Cậu ấy thi đậu vào Sùng Anh với thành tích đứng đầu toàn khối, gia thế xuất sắc, khuôn mặt tuấn tú, vừa ấm áp vừa lịch sự. Ngoại trừ nhóm người Thương Tự Chiêu của lớp F, hầu như không ai không thích Thẩm Yến Thanh.
Trong lúc cả trường đang bàn tán xôn xao, đương sự Sở Anh đang ngồi trong văn phòng giáo viên làm bài thi nhập học.
Cô nhăn mặt nhìn người đàn ông trung niên chỉ còn loe que mấy cọng tóc trước mặt mình giới thiệu về Sùng Anh: “Em Sở, trường chúng ta chia thành 6 lớp dựa theo thành tích học tập của học sinh. Ngoại trừ ba môn toán văn tiếng Anh, các môn còn lại thực hành chế độ tự chọn lớp học, tự chọn độ khó. Trên trang web trường có giới thiệu về giáo viên các môn và mức độ được chào đón của các giáo viên, đúng 2 giờ chiều sẽ mở trang riêng để chọn môn học…”
Sở Anh nghe cả buổi, sau đó phàn nàn với Năm Ba: Đây là chương trình giải trí Sùng Anh 101 à? Học sinh muốn chia lớp đã đành, giáo viên mà còn có mức độ được chào đón, trang chọn môn riêng thì khác gì trang web bỏ phiếu?
Không sai, để khích lệ Sở Anh học tập, cuốn sách đổi một trang bìa mới cho mình, trên trang bìa là 9 chữ to: 5 năm thi đại học, 3 năm mô phỏng.
Từ đó về sau, nó đổi tên thành Năm Ba.
Năm Ba bay giữa không trung: [Buổi sáng mới nhập thêm rất nhiều thông tin, cô càng thân thiết với những người này thì thông tin của họ sẽ càng hoàn thiện. Ví dụ như người đàn ông trung niên trước mặt cô này, đã biết tên ông ấy là Vương Lễ, giới tính nam, 43 tuổi, giáo viên dạy toán, đã cưới vợ…]
Năm Ba ngậm miệng, bởi vì trông Sở Anh như thể lại muốn xé xác nó.
“Đây là đề thi, không nhiều lắm, đều là đề được lựa chọn kỹ càng.”
Sở Anh lạnh nhạt nhận lấy sáu tờ đề thi trong tay Vương Lễ.
Cô thật sự không ngờ mới nhập học ngày đầu tiên đã phải làm bài thi, trong lòng lại mắng Năm Ba một lần. Cô thật sự rất hận!
Trong lúc Sở Anh làm bài thi, các giáo viên trong văn phòng không hề nhàn rỗi, tuy rằng trông vẻ mặt của họ vẫn bình thản ung dung nhưng tin nhắn trong nhóm chat WeChat đã nhảy lên 99+.
[Sùng Anh Thập Bát Quái]
[Không bàn đến cái khác, cô bé này trông xinh đáo để.]
[Thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng giống con bé Tạ Nam Chi, hơi khó gần.]
[Không biết học hành thế nào.]
…
Mỗi bài thi khoảng 20 câu hỏi, tâm trạng của Sở Anh đã từ muốn nghiền nát Năm Ba cho đến bình tĩnh như một vũng nước đọng. Hai giờ sau, Sở Anh đặt bài thi lên bàn làm việc của Vương Lễ.
“Em làm xong rồi ạ.”
“Nhanh đấy, để thầy kiểm tra lại xem.”
Vương Lễ đeo kính lên, thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẻ mặt của ông ấy từ tràn đầy mong chờ biến thành khóe miệng co giật.
Nhưng vẫn phải giữ phong độ giáo viên trước mặt học sinh, ông ấy khẽ hắng giọng: “Em Sở, chào mừng em gia nhập đại gia đình lớp 12F chúng ta. Thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12F, họ Vương, các học sinh đều gọi thầy là lão Vương, em cứ gọi thoải mái.”
Sở Anh: “Ồ quao.” Thật bất ngờ.
Vương Lễ thầm liếc Sở Anh, nghĩ bụng con bé này thật lạnh nhạt, rất phù hợp với lớp F bọn họ. Đặc điểm lớn nhất của lớp F là chưa bao giờ hổ thẹn vì thành tích thi cử của mình, đi đường còn nghênh ngang hơn cả học sinh lớp A, chưa bao giờ khiến ông ấy mất mặt.
“Vừa hay thầy đang định về phòng học. Em đi cùng thầy nhé?”
“Vâng, em cảm ơn thầy.”
Sở Anh đi theo sau Vương Lễ, thầm nghĩ thầy giáo này cũng thật khó lường, thấy bài thi toàn khoanh đỏ thế mà vẫn bình tĩnh như gì, không biết có phải là bị lớp F hành hạ ra nông nỗi này hay không. Buổi chiều cô phải lên trang web trường xem mức độ được chào đón của ông ấy mới được.
Sáu lớp khối 12 đều chung một tòa nhà dạy học, kề sát bên tòa nhà hành chính của các giáo viên như lão Vương, hành lang nối liền hai tòa nhà với nhau.
Trên đường đi, lão Vương còn giới thiệu cho cô: “Tầng 1 là phòng hoạt động, lớp A và lớp B ở tầng 2… Lớp E và lớp F ở tầng 4, căn tin ngay đằng kia, tòa nhà màu đỏ là nó đó, cả tòa nhà đều thuộc về một mình khối 12, giờ nghỉ trưa sẽ có đồ ăn. Khối lớp 10 và 11 có một tòa nhà hoạt động riêng. Các em ấy à, cũng chỉ còn mỗi tiết thể dục thôi, không khác các trường học ngoài kia đâu. Dù sao cũng sắp phải thi đại học rồi.”
Sở Anh không có cách nào đáp lại lời nói của ông ấy.
Lúc nhắc đến thi đại học, âm cuối của lão Vương cao hơn, tràn đầy tâm trạng sung sướng.
Không hổ là người đàn ông có thể làm chủ nhiệm lớp F, tâm lý cứng đến nỗi khiến người ta thán phục.
Lão Vương dẫn Sở Anh rẽ qua tầng 3.
Cách đó không xa, Thẩm Yến Thanh đang cùng các thành viên của Hội Học sinh lên tầng 2, khóe mắt liếc thấy chiếc cằm trắng nõn mịn màng và bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ.
Bước chân của Thẩm Yến Thanh khựng lại, đây là học sinh chuyển trường à?
Trong lòng cậu ấy bỗng nảy sinh cảm giác khác thường.
“Anh Yến, diễn đàn update ảnh chụp của học sinh chuyển trường! Chúa ơi! Xinh quá, tôi cảm thấy không thua kém Tạ Nam Chi đâu, không biết tính nết thế nào. Cậu ấy lên lầu kìa, chuẩn bị vào lớp nào vậy?”
Nói đoạn, cậu ta đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Yến Thanh.
Nếu là trước kia gặp phải tình huống này, Thẩm Yến Thanh sẽ không nhìn. Gia giáo nghiêm ngặt không cho phép cậu ấy bàn tán sau lưng người khác. Nhưng lúc này, cậu ấy lại ma xui quỷ khiến cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Trong bức ảnh là nửa bên mặt.
Cô mặc đồng phục Sùng Anh, mái tóc đen óng mượt xõa trên bóng lưng mảnh mai của cô ấy, đường cong hơi phập phồng như đồi núi, cho dù chỉ có nửa bên mặt cũng không thể che giấu dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của cô.
Sùng Anh không thiếu người đẹp. Tạ Nam Chi lạnh lùng như băng tuyết và Quý Phong Dư kiều diễm như hoa hồng đều không đủ để khiến Thẩm Yến Thanh phải nhìn bằng con mắt khác, còn cô gái này thì ngoại lệ. Dù đã mười năm trôi qua, Thẩm Yến Thanh vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cô, khuôn mặt của cô không khác hồi bé là bao.
Sở Anh trong bức ảnh khiến Thẩm Yến Thanh cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Anh Yến, có phải xinh đẹp lắm không? Chậc chậc, cặp chân này đúng là đỉnh của chóp.”
“Ừ, rất xinh.”
“Đúng không? Rất…”
Đậu má, cậu ta mới nghe thấy cái gì vậy? Người bên cạnh cậu ta là Thẩm Yến Thanh không lẫn vào đâu được nhưng đây không phải là lời mà Thẩm Yến Thanh sẽ nói.
Ma nhập à!
…
Sở Anh đi một mạch ngang qua mấy lớp học, vừa bước chân lên tầng 4 đã cảm nhận được lớp E và lớp F không giống bình thường. Tiếng âm nhạc và tiếng ồn ào cứ như sỏi đá ném vào đầu Sở Anh khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Cô đã rời xa cuộc sống cấp 3 nhiều năm, bây giờ bất thình lình ném cô vào lớp học xôn xao như chảo dầu sôi kiểu này, thật sự là giày vò.
Sở Anh lạnh lẽo lườm Năm Ba một phát, cuốn sách tự giác bay sang bên tay cô.
Cô lạnh lùng viết: Trong tiếng ồn ào điếc tai, các học sinh trong phòng học tầng 4 loáng thoáng nghe thấy tiếng kinh Phật, âm thanh lượn lờ như truyền đến từ thánh địa xa xôi, khiến con người ta vô thức tĩnh tâm lại. Đưa mắt nhìn quanh, tất cả mọi người cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú.
Lão Vương đã đến cửa phòng học: “…”
Sở Anh: Hừ, đòi đấu với tao hả.
Lão Vương dừng bước, ngẩng đầu nhìn biển hiệu trước cửa lớp: Lớp 12F.
Sau một lúc lâu, lão Vương xoay người lại, ngập ngừng nhìn Sở Anh, ánh mắt viết rõ dòng chữ: Chúng ta vào nhầm lớp rồi.
Sở Anh tỉnh bơ nhắc nhở: “Thầy ơi, chúng ta không vào lớp ạ?”
Chân của lão Vương cứ như dính trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua phòng học, hình như bây giờ đỡ hơn rồi thì phải?
Ông ấy khẽ ho một tiếng: “Vào thôi.”
…
Năm phút sau.
Các học sinh lớp F nhìn Sở Anh với vẻ mặt khác nhau, đây là học sinh đầu tiên nhảy dù vào Sùng Anh trong suốt 40 năm lịch sử, không biết lai lịch là gì. Trước mắt đã biết người đẹp có thể tranh sắc với Quý Phong Dư này có thành tích học tập xứng tầm với họ.
Nghĩ vậy, mọi người đều cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sở Anh làm như không thấy tầm mắt tò mò của đám học sinh, bình tĩnh tự giới thiệu: “Sở Anh, thành tích học tập kém tính nết cũng kém, số người từng đánh tính tổng cộng có thể vòng quanh Sùng Anh một vòng.”
Lão Vương: “…”
Quả nhiên phù hợp với lớp F bọn họ!
Hiển nhiên đám học sinh bên dưới cũng nghĩ vậy, nhao nhao vỗ tay chào đón Sở Anh.
Sở Anh thầm nghĩ không biết đứa nào viết cuốn truyện này, trông cả đám cứ như đều có vấn đề nào đó.
Năm Ba khuyên cô: [Nói vậy không ổn lắm đâu.]
Sở Anh: Mày giỏi thì mày làm thay tao đi.
Năm Ba im lặng xóa dòng chữ lúc nãy.
Trong lúc Sở Anh tự giới thiệu, có người nhìn lén Quý Phong Dư. Quý Phong Dư ngồi dãy bàn thứ hai từ dưới đếm lên đang khoanh tay trước ngực quan sát Sở Anh, mặt mũi cũng ưa nhìn đấy, nhưng trên thế giới này không có ai xinh đẹp hơn mình đâu.
Còn thành tích học tập, có Thương Tự Chiêu xếp hạng chót, trên đời này chẳng lẽ lại có người học dốt hơn cả Thương Tự Chiêu sao?
Lão Vương đưa mắt nhìn quanh phòng học một lượt, thế mà chỉ có mỗi một ghế trống bên cạnh Thương Tự Chiêu. Sau khi suy xét một phen, nghĩ đến số người từng bị Sở Anh đánh tính tổng cộng có thể vòng quanh Sùng Anh một vòng, ông ấy không hề cảm thấy áp lực tâm lý mà chỉ vào chỗ ngồi sau lưng Quý Phong Dư: “Sở Anh, em ngồi chỗ đó đi.”
Sở Anh nhìn theo hướng mà lão Vương chỉ, đối diện với đôi mắt của Quý Phong Dư.
Dung nhan kiều diễm phối hợp với ánh mắt kiêu căng của cô ấy khiến người ta vui tai vui mắt, Sở Anh cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn một chút.
Khi Sở Anh ngồi vào dãy bàn cuối cùng, tiếng ồn ào truyền đến từ ngoài cửa, tiếng giày chơi bóng ma sát với sàn nhà bị tiếng nói chuyện lấn át, giọng của người nói chuyện tràn đầy ý cười: “Anh Chiêu, mái tóc của cậu đẹp quá! Nhuộm hồi nào thế? Không sợ bị ông cụ đánh hả?”
“Hôm qua. Dạo này ông cụ suốt ngày chạy sang chỗ anh họ nhà tôi, không có thời gian trông chừng tôi đâu.”
Giọng nam hơi khàn, hiển nhiên là đang trong thời kỳ vỡ giọng nhưng lại không thể che giấu vẻ kiêu căng trong lời nói.
“Ê, xem diễn đàn chưa? Mới có học sinh chuyển trường, còn là một mỹ nhân nữa chứ, không biết học tầng mấy.”
“Sùng Anh còn có cái gọi là học sinh chuyển trường…”?
Âm cuối của Thương Tự Chiêu bị cắt ngang.
Vừa vào phòng học, cậu ta đã thấy một nữ sinh ngồi bên cạnh chỗ ngồi của mình. Đầu tiên không bàn đến chuyện cô nàng này có xinh hay không, vì sao bên cạnh chỗ ngồi của cậu ta lại xuất hiện một người xa lạ?
Thương Tự Chiêu nhíu mày.
Lão Vương vội giải thích: “Thương Tự Chiêu, đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Hai năm nay em vẫn không có bạn cùng bàn, thầy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không thể khiến cuộc sống cấp 3 của em để lại tiếc nuối.”
Lời nói nghe thì rất hay nhưng lại ám chỉ rõ ràng: Ai bảo bên cạnh em có chỗ trống.
Thương Tự Chiêu kìm nén cơn tức, lướt qua phòng học nhìn thẳng về phía Sở Anh.
Cậu ta không quan tâm có phải là mỹ nhân hay không, dù đẹp cỡ nào cũng không đẹp bằng nữ thần của cậu ta.
Sở Anh hoàn toàn không nhìn thấy Thương Tự Chiêu, cô đang tán gẫu với Năm Ba. Lúc nãy Thương Tự Chiêu vừa vào cửa, Năm Ba đã vỗ lên mặt cô: [Mặc dù không phải là nam chính nhưng cũng có chút quan hệ với cô.]
Sở Anh buồn bực: Liên quan gì đến tôi?
Năm Ba: [Cậu ta là người nhà họ Thương, có liên quan với chủ nhân của tòa lâu đài.]
Sở Anh lười biếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh, đúng lúc này, Thương Tự Chiêu cũng đến bên bàn học, cúi đầu nhìn xuống.
Hai người liếc nhau, sau đó đều rời mắt.
Thương Tự Chiêu: Vẻ mặt có lệ của con nhỏ này, khinh thường mình à?
Sở Anh: Mày rậm mắt to, đầu đầy lông vàng, trông cứ lơ tơ ngơ. Công nhận là hơi bị giống con gâu đần hồi trước mình nuôi.
Có người mới gặp nhau lần đầu tiên đã cảm nhận được trời sinh không hợp nhau.
Ví dụ như Sở Anh và Thương Tự Chiêu.
Ngày đầu tiên khai giảng không có gì để làm, lão Vương lải nhải một đống chuyện lặt vặt nhưng chỉ có hai chuyện quan trọng: Họp phụ huynh và lễ khai giảng.
Họp phụ huynh là phân đoạn mà toàn bộ học sinh Sùng Anh ghét nhất, không có ngoại lệ. Bởi vì phụ huynh của mỗi học sinh đều cần thiết có mặt, bất kể người đến dự có phải là ba mẹ họ hay không, tóm lại cứ phải có một người đến dự, đây là quy tắc đã được đặt ra ngay từ trước khi học sinh nhập học.
Nghe vậy, Sở Anh cũng nhíu mày.
Cô đào đâu ra phụ huynh để họp đây?
Suốt cả buổi tối tự học, Sở Anh đều suy nghĩ chuyện này.
Sở Thiên Mạc đang mất liên lạc, những người khác của nhà họ Sở thì hoàn toàn không cần suy xét. Nghĩ tới nghĩ lui, thế mà cô chỉ còn cách tìm người của nhà họ Thương, lựa chọn hàng đầu tất nhiên là ông quản gia vạn năng trong lâu đài.
Nghĩ vậy, Sở Anh mở WeChat.
[Sở Anh: Bác quản gia, tôi hỏi bác chuyện này.]
[Quản gia: Cô Sở cứ nói đi.]
[Sở Anh: Sùng Anh sắp họp phụ huynh.]
[Quản gia: Tôi hiểu rồi, cô Sở xin hãy chờ một lát.]
Thấy câu trả lời này, Sở Anh thầm nghĩ mình còn chưa nói gì đâu, không hổ là người có thể làm quản gia trong lâu đài.
Một phút sau, Sở Anh nhận được tin nhắn mới.
[Quản gia: Danh thiếp cá nhân – Thương Trú.]
Sở Anh: ?
Theo tin nhắn này được gửi đến, Năm Ba bỗng lập lòe, tình tiết mới trong cốt truyện xuất hiện.
[Sở Anh cần thiết kết bạn WeChat với Thương Trú.]
Sở Anh khó hiểu: Tôi có kết bạn WeChat với người này hay không mà cũng ảnh hưởng đến cốt truyện chính hả?
Năm Ba: [Tạm thời không rõ lắm nhưng tôi có thể nói cho cô biết thân phận của Thương Trú, Thương Trú chính là chủ nhân của tòa lâu đài.]
Nói thật, Sở Anh rất tò mò về Thương Trú. Kể từ khi còn ở thành phố Hòa, cô đã có mối liên hệ không thể giải thích rõ ràng với người đàn ông này, huống chi bây giờ cô còn trực tiếp sống trong nhà anh.
Nghĩ vậy, Sở Anh gửi lời mời kết bạn với Thương Trú.
Mười phút sau, lời mời kết bạn của Sở Anh bị từ chối.
Sở Anh: “…”
Thì ra cần thiết là vậy sao.
Chẳng lẽ cô lại không thể kết bạn WeChat với anh chắc?
Sở Anh khẽ hừ một tiếng, vung tay lên: Năm Ba! Đưa bút đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.