Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính

Chương 3:

Vân Kiều

11/10/2024

“Sếp?”

Tiểu Tống nhìn gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn của người đàn ông, màu sắc ấm áp tối mờ trong thư phòng không thể khiến vẻ lạnh lùng trên mặt anh giảm bớt chút nào, hàng mi rủ xuống, trong đôi mắt thể hiện cảm xúc rõ ràng, chỉ thiếu điều viết hẳn hai chữ “nhàm chán”.

Thương Trú chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình.

Tiểu Tống đã quen với tính cách sớm nắng chiều mưa của Thương Trú, lúc này thấy sếp mình bỗng nhiên cau mày, anh ấy không khỏi lên tiếng hỏi.

Thương Trú: “Ra ngoài.”

Sau khi Tiểu Tống rời đi, Thương Trú mới nâng tay lên cầm điện thoại, đầu ngón tay không kiềm được mà bấm mở WeChat. Anh nhìn chằm chằm vào lời mời kết bạn vừa bị mình từ chối, trong lòng ùa lên cảm giác vừa quái dị vừa mất kiểm soát.

Rõ ràng đã từ chối nhưng bây giờ anh lại muốn chủ động kết bạn với người này.

Dường như có âm thanh nào đó đang điên cuồng gào thét trong đầu anh: Thấy avatar của cô ấy thì nhất định trong danh sách bạn bè của mình phải có cô ấy!

Avatar?

Thương Trú nhìn chăm chăm con lợn mặt hí hửng, chổng bốn vó kia trong chốc lát.

Anh điên rồi mới muốn thấy con lợn này trong danh sách bạn bè của mình.

Thương Trú cố kìm nén xúc động trong lòng, tiện tay ném điện thoại lên bàn, đẩy xe lăn chuẩn bị rời khỏi thư phòng. Một lát sau, xe lăn bỗng dừng lại trước cửa thư phòng.

Giọng nói trong đầu lại kêu lên: Thương Trú rất thích con lợn kia!

Thương Trú: Mẹ nó.



Sùng Anh, lớp 12F.

Sở Anh không vui nhìn Năm Ba: Chẳng phải mày bảo đưa bút cho tao để tao viết à? Sao lần này lại không hiệu nghiệm?

Năm Ba: [Tôi tin rằng câu nói kia có hiệu lực.]

Sở Anh: Tao tin rằng trên người mày đầy bug.

Năm Ba: [Hức.]

Sở Anh chờ suốt đêm cũng không thấy Thương Trú kết bạn với mình, thở dài thườn thượt: Có lẽ cô trời sinh không hợp với người nhà họ Thương. Thương Tự Chiêu là vậy, Thương Trú cũng vậy.

Tiếng chuông tan học buổi tối vừa vang lên, Sở Anh rời khỏi lớp F đầu tiên.

Trông vẻ ngoài thì mảnh mai ấy thế mà lại bước đi hùng hổ. Chờ đến khi cô rời đi, trong phòng học lần lượt vang lên tiếng bàn tán, suốt cả ngày học sinh chuyển trường đều không chủ động bắt chuyện với họ.

Nhìn bóng lưng Sở Anh biến mất, Quý Phong Dư quay đầu hỏi Thương Tự Chiêu: “Thương Tự Chiêu, các cậu có nói chuyện với nhau không?”

Thương Tự Chiêu không kiên nhẫn: “Không.”

Thấy cậu ta bưng một ly sữa, Quý Phong Dư cười khẩy: “Lại định lén lút đi tìm Tạ Nam Chi đấy à?”

Nhắc đến Tạ Nam Chi, vẻ không kiên nhẫn trên mặt Thương Tự Chiêu biến mất không còn dấu vết. Cậu ta giấu ly sữa như giấu báu vật: “Cậu quản được chắc? Tôi quan sát hơn nửa năm mới thấy cậu ấy thích uống loại sữa này.”

Quý Phong Dư châm chọc cậu ta: “Cậu xem người ta có để ý đến cậu không?”

Thương Tự Chiêu thầm mến Tạ Nam Chi gần hai năm, rõ ràng ngày thường mua giày chơi bóng phiên bản giới hạn cũng phải khoe cho cả trường đều biết, thế mà lần này lại giấu kín như bưng. Ngoại trừ học sinh lớp F bọn họ, những người khác đều không biết, càng khỏi phải bàn đến bản thân Tạ Nam Chi.

Thương Tự Chiêu đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi không cần cô ấy để ý đến tôi.” Đây là chuyện của một mình cậu ta thôi.

Chờ đến khi Thương Tự Chiêu đóng vai “chàng tiên ốc đồng” xong, đi ra cổng trường thì đúng lúc nghe thấy những người khác nhỏ giọng xì xào, họ đang nhắc đến Sở Anh – người nhảy dù đến lớp 12, trở thành bạn cùng bàn của cậu ta.

“Thấy chiếc Sweptail kia chưa? Đậu má, nhà cậu ấy phải giàu cỡ nào nhỉ?”

“Không ngờ lại được thấy con xe này ở thành phố Minh, ghê đấy, lai lịch của học sinh chuyển trường không nhỏ chút nào đâu.”

Thương Tự Chiêu thầm nghĩ chém gió, chiếc Sweptail duy nhất ở thành phố Minh đã sớm bị ông nội của cậu ta tặng cho anh họ của cậu ta như món quà dỗ dành, ngay cả chính cậu ta thấy biển số xe là một chuỗi số nối liền cũng ngứa ngáy.

Đến tận bây giờ cậu ta còn chưa bao giờ được ngồi lên chiếc xe đó.

Không phải Thương Tự Chiêu không muốn, mà là không dám. Thương Tự Chiêu ở nhà họ Thương được cưng chiều, từ bé đã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ hai người, một người là ông nội của cậu ta, một người khác là Thương Trú – 4 năm trước mới được đón về nhà họ Thương.

Chuyện này kể lại thì cũng một lời khó nói hết.

Chiếc xe đến đón Thương Tự Chiêu đỗ trước cổng trường.

Sau khi lên xe, cậu ta hỏi tài xế: “Anh họ vẫn đang ở trang viên à?”

Tài xế gật đầu: “Buổi sáng tôi mới đưa ông cụ sang đó.”

Nghe vậy, Thương Tự Chiêu vỗ đùi: “Được, hôm nay tôi không về nhà, đến Phong Tê.”



“Phong Tê” là tên của tòa lâu đài trên núi Quan Hải. Khác với quần thể biệt thự mới được xây trên sườn núi, Phong Tê là tòa lâu đài được lưu lại từ thời dân quốc nhưng không liên quan đến nhà họ Thương, đây là sản nghiệp mà mẹ ruột để lại cho Thương Trú.

Nghĩ đến chuyện phiền lòng này, Thương Tự Chiêu lại thở dài, anh họ thật là số khổ.

Thương Tự Chiêu không biết mình và Sở Anh tư tưởng lớn gặp nhau, càng không biết hiện giờ Sở Anh đang sống ở Phong Tê, cho nên khi cậu ta xuống xe la hét tìm quản gia, cũng không biết rằng người đi họp phụ huynh cho mình đã bị người khác nhanh chân giành trước.

Trong phòng khách, Sở Anh đang ngồi trên sofa thảo luận chuyện họp phụ huynh với quản gia: “Quản gia, anh Thương từ chối lời mời kết bạn của tôi, cho nên tôi chỉ còn cách nhờ bác thôi.”

Quản gia lại suy nghĩ một lát. Nếu là người khác, ông ấy nhất định sẽ không tự tiện chia sẻ tài khoản WeChat của Thương Trú nhưng Sở Anh thì khác. Trước khi Sở Anh tự sát, Thương Trú không biết rằng ông cụ Thương giấu mình tìm một người như vậy, sau này biết cũng chỉ nói một câu đưa về đi, anh không cần.

Sau khi Sở Anh đến thành phố Minh, ông cụ Thương thử đưa cô đến Phong Tê, hồi ấy quản gia đã chuẩn bị tinh thần để đưa cô trở về nhưng Thương Trú lại không có thái độ gì. Thế là Sở Anh tiếp tục ở lại nơi này.

Quản gia vừa chuyên nghiệp vừa nhạy bén phát hiện sự khác biệt vô cùng nhỏ bé từ thái độ của Thương Trú đối với Sở Anh, thế nên mới có tình hình như hiện tại.

Quản gia cười tủm tỉm đồng ý: “Chỉ cần cô mong muốn.”

Vừa dứt lời, tiếng kêu ầm ĩ của Thương Tự Chiêu đã bị người trong phòng khách nghe rõ mồn một: “Bác quản gia! Hôm nay cháu sẽ ở lại đây! Ông nội đi tìm anh họ rồi, một mình cháu ở nhà sợ lắm. Còn nữa, cháu phải nói cho bác biết một chuyện!”

Thương Tự Chiêu kích động đổi giày vào nhà, vừa thấy Sở Anh thì giọng nói thoáng chốc cao vút: “Sao cậu lại ở đây!”

Cậu ta lập tức nhớ lại chuyện ở trong trường, Sở Anh thế mà lại ngồi chiếc Sweptail kia đến trường! Ngay cả cậu ta cũng chưa từng ngồi lần nào!

Thương Tự Chiêu rất buồn bực, nhíu mày hỏi: “Cậu là nhà nào?”

Sở Anh lại rất bình tĩnh, liếc nhìn con gâu đần nóng tính trước mặt, chầm chậm trả lời: “Tôi ở nhà một mình sợ lắm, cho nên ngồi ở đây. Còn chuyện tôi là nhà nào thì liên quan gì đến cậu?”

Thương Tự Chiêu: “…”

Cậu ta lại hỏi quản gia: “Bác quản gia, con nhỏ này ở đâu ra vậy? Anh họ cháu có biết không? Chẳng lẽ lại là ông nội cháu làm ra?”

Quản gia mỉm cười: “Cô ấy là khách của cậu chủ.”

Thương Tự Chiêu cau mày nhìn quản gia rồi lại nhìn Sở Anh, bực bội xoay mấy vòng tại chỗ, cuối cùng cam chịu nhìn về phía quản gia: “Quản gia này, chúng mình nói riêng mấy câu đi ạ.”

Sở Anh đứng dậy, chẳng buồn liếc nhìn Thương Tự Chiêu lấy một lần: “Tôi lên lầu đây.”

Thế là Thương Tự Chiêu trơ mắt nhìn Sở Anh lên lầu, trên đường đi không ai ngăn cản cô. Còn cậu ta đã đến đây không biết bao nhiêu lần, lúc lên lầu vẫn phải chờ anh họ mình đồng ý mới được. Trong lúc nhất thời, Thương Tự Chiêu chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng.

Sở Anh vừa rời đi, Thương Tự Chiêu lập tức không còn gánh nặng hình tượng, bắt đầu càn quấy: “Quản gia, sao cô ta lại sống ở đây? Ngay cả cháu cũng chưa được ngủ trong nhà chính bao giờ! Cháu ứ chịu đâu, hôm nay cháu phải ngủ ở đây, bác đừng hòng đuổi cháu sang lầu bên cạnh.”

Những gì liên quan đến thân phận của Sở Anh, ngoại trừ ông cụ Thương và Thương Trú, cũng chỉ có mình quản gia biết rõ. Đây là đường lui chuẩn bị sẵn cho Thương Trú, không thể khiến người khác biết.

Quản gia ôn tồn nói: “Cậu út, cô Sở là con gái bạn cũ của ông cụ, cô ấy sống ở đây là vì cậu chủ đã đồng ý. Nếu cậu út cũng muốn ở lại đây thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi ý cậu chủ.”

Thương Tự Chiêu: “… Đừng, cháu sang lầu bên cạnh là được.”

Nói đoạn, cậu ta lại nghĩ đến chuyện chính: “Quản gia, cháu làm phiền bác một chuyện, trường cháu sắp tổ chức họp phụ huynh. Ba mẹ cháu thì khỏi phải bàn, ông nội không muốn đến lớp F mất mặt, cháu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mình bác mới giúp được cháu!”

Chà, thật trùng hợp. Quản gia nở nụ cười: “Cậu út, thật không may chút nào, tôi đã đồng ý sẽ họp phụ huynh thay cô Sở mất rồi. Có phải bây giờ cậu và cô Sở học chung lớp không?”

Thương Tự Chiêu: “…”

Mẹ kiếp! Cậu ta và Sở Anh quả thực là trời sinh xung khắc.

Hôm nay quả thực không có chuyện gì hài lòng, mà ngọn nguồn tai họa của cậu ta chính là Sở Anh.

Thương Tự Chiêu buồn bực suy nghĩ cả buổi, bỗng nảy ra ý hay: “Quản gia, trường bọn cháu chỉ bảo là cần thiết có một phụ huynh góp mặt, chứ chưa nói không thể chung một phụ huynh. Vừa lúc cháu và Sở Anh ngồi cùng bàn, chẳng phải trùng hợp hay sao?”

Quản gia cười tủm tỉm: “Thế thì sau này trong trường, cậu út không thể để người khác bắt nạt cô Sở đâu nhé.”

Thương Tự Chiêu xụ mặt.

Đúng nhỉ, sao cậu ta không nghĩ đến chuyện này? Làm vậy thì cả trường sẽ biết cậu ta và Sở Anh chung một phụ huynh. Nhưng ngẫm lại, biết thì kệ họ, Thương Tự Chiêu cậu ta chẳng lẽ lại sợ người khác bàn tán chắc?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thương Tự Chiêu nghiêm mặt: “Quản gia, vậy thì cứ quyết định thế nhé. Còn nữa, cháu có chuyện muốn nói với Sở Anh, bác xem cháu lên lầu tìm cô ấy, hay là…?”

Quản gia ngẫm nghĩ: “Để tôi dẫn cậu lên lầu.”

Thương Tự Chiêu: “…”

Rốt cuộc lai lịch của Sở Anh là gì? Lúc nãy phải gọi điện hỏi ý kiến của anh họ, bây giờ đã có thể trực tiếp dẫn cậu ta lên lầu. Thương Tự Chiêu cảm thấy rất tủi thân.

Lúc lên lầu, Thương Tự Chiêu vẫn không quên hỏi thăm.

“Bác quản gia, khi nào anh họ về nhà thế bác?”

“Tùy vào tâm trạng của cậu chủ.”

“Thế sao bây giờ anh ấy lại đến trang viên ạ? Ai chọc giận anh ấy à?”



“Thiên nga trong hồ làm văng nước lên người cậu chủ.”

“… Được rồi.”

Quản gia đưa Thương Tự Chiêu lên phòng khách tầng 3. Lúc này Thương Tự Chiêu không cảm thấy tủi thân nữa, ngược lại rất ghen tỵ. Sao ông nội lại không có bản lĩnh đưa cậu ta đến nơi này nhỉ? Còn Sở Anh thì lại được sống trên tầng 3, phòng của Thương Trú cũng ở trên tầng 3.

Thương Tự Chiêu càng nghĩ càng thấy sai sai. Mặc dù anh họ không thể đi lại, tính nết còn quái gở nhưng không có khuyết điểm nào khác. Người mà Thương Tự Chiêu sùng bái nhất là Thương Trú, tất nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu ta sợ Thương Trú.

Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Thương Tự Chiêu. Cậu ta thầm nghĩ, chẳng lẽ ông nội sợ sau này anh họ không tìm được bạn gái nên bây giờ đưa một người đến đây để vun vén tình cảm trước? Không thì đang yên đang lành lại đưa một đứa con gái đến Phong Tê làm gì?

Chắc chắn là thế!

Thương Tự Chiêu thầm nghĩ, mình sợ ông nội và anh họ, chẳng lẽ lại sợ Sở Anh chắc? Không được, cậu ta phải giúp đỡ anh họ một phen mới được.

Suy nghĩ này vừa ló dạng, Sở Anh đã đến đây.

Thương Tự Chiêu là người thẳng tính nhưng trong lòng vẫn có chút mưu tính. Thế là vừa thấy Sở Anh, cậu ta lập tức thở dài: “Hầy.”

Sở Anh lạnh mặt: “Làm gì?”

Thương Tự Chiêu khẽ ho một tiếng: “Sở Anh, cậu đã gặp anh họ của tôi chưa?”

Sở Anh: “Chưa.”

Thương Tự Chiêu vui vẻ, thế thì dễ xử lý.

Cậu ta lại thở dài: “Hầy, anh họ của tôi số khổ lắm, từ nhỏ đã phải sống một mình. Hồi ấy chú tôi ân ái với thiên kim nhà họ Tạ, hai vợ chồng họ cũng quá vô tư, một người không biết mình có con trai, một người che giấu gia đình chuyện mình sinh con, hồi bé anh họ bị ốm mà không ai chăm sóc, chỉ có thể tự đến phòng khám tư một mình, kết quả là dùng thuốc quá liều dẫn đến tổn thương dây thần kinh tọa, không được điều trị thỏa đáng, từ đầu gối trở xuống không thể nhúc nhích.”

Sở Anh đã biết chuyện Thương Trú bị tàn tật.

Dấu vết trong tòa lâu đài này đều nói cho cô biết chủ nhân nơi này hành động bất tiện, song cô lại không biết nguyên nhân là gì.

Cô vẫn chưa thể gặp Thương Trú, vậy nên Năm Ba không thể thu thập thông tin của anh, chỉ còn cách thu gom một ít thông tin vụn vặt từ những người làm việc ở nơi này.

Sở Anh không đáp lại, Thương Tự Chiêu nhất thời không biết cô suy nghĩ gì.

Cậu ta bắt đầu bịa chuyện: “Mãi đến khi anh họ tôi đã lớn, ông nội mới tìm được anh ấy.”

Nghe đến đây, Sở Anh không khỏi liếc Thương Tự Chiêu một cái. Ông cụ Thương thoạt nhìn đã bảy mươi mấy tuổi, cho nên cô không biết Thương Trú bao nhiêu tuổi. Vừa nghĩ đến đây, cô đã nghe Thương Tự Chiêu nói: “Anh họ đã ba mươi mấy rồi mà vẫn chưa cưới vợ, thật đáng thương.”

Sở Anh kinh ngạc, thì ra Thương Trú lớn tuổi cỡ này, còn rất đáng thương, nghe còn thê thảm hơn cả Sở Anh hồi trước.

Quản gia ở bên cạnh muốn nói lại thôi. Thương Tự Chiêu nháy mắt với ông ấy, ông ấy định giải thích nhưng lại thấy vẻ mặt đồng tình của Sở Anh. Quản gia chợt nghĩ, cô Sở bắt đầu đồng tình với cậu chủ, dù sao sớm muộn gì Thương Trú và Sở Anh cũng sẽ gặp nhau, cho dù hiểu lầm thì cũng chỉ tạm thời mà thôi.

Có lẽ làm vậy cũng không tồi, quản gia thầm nghĩ.



Sở Anh bị bắt nghe bí mật hào môn suốt một đêm, thầm nghĩ anh Thương này thật là đáng thương. Bốn năm trước ba của Thương Trú bị bệnh, nhà họ Thương tìm kiếm nguồn máu trên cả nước, cũng chính vì thế mà họ tìm ra được Thương Trú.

Chuyện này đã gây ra sóng to gió lớn ở thành phố Minh, nhà họ Thương và nhà họ Tạ cũng chỉ mới biết chuyện này. Còn hai vị đương sự, mẹ của Thương Trú đã qua đời từ lâu, ba cũng hấp hối, cho dù chất vấn cũng không có nghĩa lý gì, chỉ còn cách đền bù gấp bội cho đứa bé này. Không lâu sau, ba của Thương Trú cũng qua đời, ông cụ Thương đau khổ vô cùng, từ đó trở đi dành hết sự thiên vị cho Thương Trú.

Tắm rửa xong, Sở Anh ngồi trên giường, buồn bã nhìn ngoài cửa sổ.

Rõ ràng chỉ là người trong câu chuyện, lại khiến cô cảm thấy đau buồn.

Năm Ba an ủi cô: [Thương Trú không thê thảm đến mức đó đâu, bây giờ người ta sống tốt lắm. Cô vẫn nên nghĩ cách hoàn thành những tình tiết mấu chốt trong cốt truyện đi.]

Sở Anh hoàn hồn, lần này không tiếp tục sai bảo Năm Ba mà lấy di động ra, nghiêm túc tìm kiếm một phen, sau đó bấm gửi đi.

Trước khi ngủ, Sở Anh thầm nghĩ sau này đừng bắt nạt anh Thương thì tốt hơn.

Dù sao thì anh Thương không có con cái, nhóm máu của họ lại giống hệt nhau, gặp được nhau trong thế giới này cũng là duyên phận.

Nếu anh Thương bằng lòng, về sau tình cảm giữa họ sẽ như tình ba con.



Mắt kính gọng mỏng được ngón tay thon dài cầm chặt, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường. Đây là giờ đi ngủ như mọi ngày của Thương Trú, anh vốn nên tắt đèn rồi chìm vào giấc ngủ ngay sau khi đặt kính mắt xuống nhưng đêm nay, anh lại ma xui quỷ khiến cầm điện thoại.

Thương Trú nhíu mày, mình lấy điện thoại làm gì? Chẳng lẽ vẫn muốn đôi co với con lợn kia?

Nghĩ vậy, Thương Trú mở WeChat lên, lại đối mặt với con lợn kia.

Lần này còn có tin nhắn gửi kèm với con lợn đó.

[Anh Thương, tôi là Sở Anh. Nếu anh tạm thời là người giám hộ của tôi thì tôi gọi anh một tiếng ba, anh không có ý kiến gì chứ?]

Thương Trú: “…”

Thương Trú cụp mi mắt nhìn con lợn này thật lâu, cuối cùng không chút do dự bấm từ chối thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook