Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 5:
Vân Kiều
11/10/2024
Xe dừng lại ở nơi cách Sùng Anh hai khu phố.
Sở Anh ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khu phố này đã cách Sùng Anh một khoảng cách, lại có hoàn cảnh khác biệt như trời và đất với khu vực chung quanh Sùng Anh. Đèn đường lắc lư sắp rớt, hẻm nhỏ tối tăm bẩn thỉu, mùi hôi như pháo hoa nổ tung, đám đông chen chúc hỗn loạn.
Sở Anh bình tĩnh chờ Thẩm Yến Thanh xuất hiện.
Cô không muốn hỏi Năm Ba tại sao Thẩm Yến Thanh lại xuất hiện ở nơi này, có lẽ là vận mệnh đã an bài, nam chính và nữ chính nhất định phải gặp được nhau.
…
Khu phố này đã lâu năm lắm rồi, cứ chờ được quy hoạch mà đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Gió đêm chậm chạp thổi qua, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng dán lên eo lưng của thiếu niên theo sức gió, biểu hiện thân thể săn chắc mạnh mẽ trong tích tắc, sau đó chiếc áo lại mềm mại trở về vị trí ban đầu.
Dung nhan tuấn tú và khí chất trên người khiến cậu ấy có vẻ không hòa hợp với nơi này.
Lúc này, Thẩm Yến Thanh nên ở trong nhà dùng bữa tối nhưng hôm nay, tâm trạng của cậu ấy rất tệ, bèn kiếm cớ nói buổi tối mình sẽ về trễ một lát, sau đó rời khỏi trường học rồi lang thang không có mục tiêu, không biết tại sao lại đi dạo đến nơi này.
Tiếp tục tiến về phía trước sẽ thấy một con hẻm nhỏ tối om, băng qua con hẻm đó sẽ đến một khu phố khác.
Mùi ẩm ướt và hôi thối ập đến theo làn gió, Thẩm Yến Thanh im lặng nhìn ngỏ nhỏ tối om này trong chốc lát. Cậu ấy biết mình nên xoay người rời khỏi nơi này, nơi này không phù hợp với mình.
Từ nhỏ cậu ấy đã biết, cái gì mới phù hợp với mình nhất.
Thẩm Yến Thanh xoay người.
Ánh đèn leo lắt chiếu xuống, chia cắt ngõ nhỏ và con đường bên ngoài thành hai thế giới, một sáng một tối.
“Họ Đinh, tao bảo mày đi theo tao vào đây mà mày điếc hả?”
“Chậc chậc, vào Sùng Anh thì giỏi lắm à? Giả vờ không quen tao hả?”
Tiếng cười đùa trộn lẫn một hai tiếng chửi thề, âm thanh hỗn loạn ầm ĩ hòa lẫn với tiếng thở hổn hển và tiếng bước chân thất tha thất thểu, có người bị lôi vào trong hẻm.
Thẩm Yến Thanh dừng chân, nhíu mày lại theo phản xạ.
Học sinh của Sùng Anh?
“Mày bị câm hả? Không biết nói mấy câu à?”
“Mẹ mày bị điên, còn mày biến thành thằng câm hả?”
Tiếng mắng và tiếng đánh nặng nề vang lên.
“Mẹ tôi không phải bị điên! Bà ấy chỉ bị bệnh thôi!”
Giọng nam đè nén cứ như cố rặn ra khi đang bị bóp cổ, ngay cả hít thở cũng khó.
Thẩm Yến Thanh không chịu được nữa, xoay người cất bước tiến về phía con hẻm.
Nhưng có người hành động nhanh hơn cậu ấy. Không chờ cậu ấy tiến vào thì bên kia đã bắt đầu đánh nhau, tiếng cơ thể người va đập trên nền xi măng và tiếng ma sát hòa vào nhau. Cậu ấy bước đi nhanh hơn, đôi giày đá bóng trắng tinh bị nước bẩn văng lên.
“Mẹ kiếp! Một đứa con gái! Á!!!”
Tiếng kêu đau và tiếng xương bị trật khớp đồng thời vang lên.
Có một chiếc xe rẽ qua cửa ngõ, đèn xe chiếu sáng ngõ nhỏ tối tăm này trong chớp mắt. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Yến Thanh thấy một gương mặt trắng muốt và đôi mắt lạnh lẽo, đẹp đến rung động lòng người trong bóng đêm này.
Cậu ấy nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
“Tạ Nam Chi.”
Thẩm Yến Thanh gọi.
…
Sở Anh đứng ở cách đó không xa, tận mắt chứng kiến cảnh tượng nam chính và nữ chính gặp nhau.
Cái tên vẫn luôn xuất hiện trong miệng Thương Tự Chiêu, cuối cùng cũng đứng trước mặt Sở Anh.
Tạ Nam Chi và Thẩm Yến Thanh cùng nhau rời khỏi ngõ hẻm, thiếu nữ vẻ mặt lạnh lùng giơ ngón tay tùy ý lau vết bẩn dính trên gò má, người bên cạnh lập tức đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay. Ánh mắt của thiếu nữ dừng lại trên ngón tay thon dài ấy trong chớp mắt, thiếu niên cao lớn gầy gò cũng cúi đầu nhìn cô ấy.
Người sau lưng họ cứ như vô hình.
Năm Ba vỗ cánh, giải thích cốt truyện vừa mở khóa cho Sở Anh: [Tạ Nam Chi và Thẩm Yến Thanh là học sinh cùng lớp, họ đồng hạng nhất thi đậu vào Sùng Anh. Hai năm qua, tên của cả hai người gần như như hình với bóng, top 2 thành tích học tập toàn khối chưa bao giờ thay đổi, càng không cần nhắc đến các loại giải thưởng. Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn bình thường, chưa từng giao thiệp với nhau. Mãi đến hôm nay, quan hệ giữa hai người mới bắt đầu thay đổi.]
Sở Anh có thể hiểu được Thẩm Yến Thanh.
Vốn tưởng rằng thiếu nữ là người giống mình nhưng bỗng nhiên, cậu ấy vô tình phát hiện một khía cạnh khác của cô ấy. Cậu ấy cứ như thấy được một “tôi” khác trong thân thể của mình, hoặc có thể nói là “tôi” trong tưởng tượng của mình.
Mà khía cạnh này, dường như chỉ có mình cậu ấy biết được.
Giữa thiếu niên và thiếu nữ, bỗng nhiên cùng chung một bí mật.
Năm Ba trông như thở phào nhẹ nhõm một hơi: [Cuộc gặp mặt giữa hai người được tiến hành đúng như cốt truyện.]
Sở Anh im lặng trong chốc lát rồi hỏi: Cốt truyện của Thương Tự Chiêu trong mạch truyện chính đã mở khóa chưa?
Năm Ba: [Mở khóa rồi.]
Sở Anh “ừm” một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Nếu đã xác nhận nam chính và nữ chính gặp nhau thì cô không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa.
Năm Ba ngây người trong chốc lát, vội đuổi theo Sở Anh: [Anh Anh, cô không tò mò chút nào hết hả!]
Sở Anh lạnh mặt: Còn khả năng nào khác ngoài nam phụ không? Cậu ta ngu ngốc cỡ đó thì không thể nào là nhân vật phản diện được.
Năm Ba: [Cô nói cũng có lý.]
Sau khi lên xe, Năm Ba mới chợt hiểu vì sao hồi chiều Sở Anh lại đột ngột rời đi. Khi cô nhìn về hướng đó thấy Thương Tự Chiêu, cô đã biết nữ chính là ai, từ đó biết rõ thân phận của Thương Tự Chiêu.
Năm Ba không vui: [Cô biết mà không nói với tôi!]
Sở Anh quay mặt đi.
Khi Sở Anh về nhà, Thương Tự Chiêu đã ăn uống no say, đang nằm trong phòng khách xem TV. Thấy cô về, cậu ta còn nhìn cô một cái: “Đêm hôm khuya khoắt sao cậu còn ra ngoài một mình? Có việc đột xuất à?”
Sở Anh im lặng nhìn cậu ta, không trả lời mà đi thẳng vào nhà bếp: “Đói bụng.”
Thương Tự Chiêu bị Sở Anh nhìn đến nỗi nổi da gà, con nhóc dữ dằn này nhìn mình bằng ánh mắt kiểu gì vậy?
Cậu ta vội vàng đuổi theo cô, vừa đuổi theo vừa cằn nhằn: “Ôi chao Sở Anh, chúng ta quen nhau cũng được một tuần rồi nhỉ? Suốt ngày hở tí là chạm mặt nhau thì kiểu gì cũng nên có tí hữu nghị cách mạng chứ nhỉ?”
Sở Anh chống cằm nhìn cậu ta: “Cậu định hỏi cái gì?”
Thương Tự Chiêu kéo ghế ngồi xuống đối diện cô: “Thì tôi quan tâm cậu một chút chứ sao. Anh họ vắng nhà, chúng ta lại sống cùng nhau, dù gì đi nữa tôi cũng nên được coi là nửa người giám hộ của cậu chứ nhỉ?”
Sở Anh lạnh lùng: “Tôi sống ở tòa nhà chính, cậu sống trong tòa nhà bên cạnh, muốn nói thì phải nói tôi là người giám hộ của cậu.”
Thương Tự Chiêu: ?
Con nhóc đanh đá này bị sao vậy?
Thương Tự Chiêu không đấu võ mồm với cô, dù sao cũng không cãi thắng được, cậu ta bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: “Tôi nói thật, cậu từ thành phố Hòa đến đây, lạ nước lạ cái, nếu thật sự gặp phải chuyện phiền phức gì thì đừng che giấu. Cho dù tôi không giúp được cậu thì còn có anh họ của tôi, cậu không biết anh ấy giỏi cỡ nào đâu.”
Giọng điệu của thiếu niên hoàn toàn không thể che giấu sự sùng bái dành cho Thương Trú.
Có đôi khi Sở Anh rất tò mò, vì sao gia đình như nhà họ Thương lại nuôi dưỡng được một người có tính cách ngây thơ hoạt bát như Thương Tự Chiêu? Rõ ràng đây là kẻ ngốc.
Sở Anh cụp mi, cũng chính vì cậu ta là kẻ ngốc như vậy nên mới khiến cô cảm thấy bất lực khi hồi chiều nhìn thấy cậu ta.
Tình cảm đơn phương của cậu ta đã được định trước sẽ không có kết quả.
Nghĩ đến đây, Sở Anh nở nụ cười hiếm hoi với cậu ta: “Không có gì, tôi chỉ về trường một chuyến thôi.”
Thương Tự Chiêu rùng mình, giọng nói hoảng sợ: “Đậu má, cậu đừng cười với tôi, tôi sợ lắm.”
Sở Anh: “…”
Thôi, cậu trai này nên gặp trắc trở một phen đi.
…
Thứ hai.
Sở Anh và Thương Tự Chiêu cùng nhau đến trường.
Hôm nay Thương Tự Chiêu dậy trễ hơn ngày thường một chút, Sở Anh chờ đến nỗi mất kiên nhẫn, đang định vào nhà gọi cậu ta dậy thì cậu ta đã bước ra, miệng còn hùng hổ mắng: “Người bên kia to gan cỡ đó luôn hả? Ngay cả người mà tôi thí… À không, người của Sùng Anh mà cũng dám trêu chọc. Bắt nạt ai? Tìm thằng đó cho tôi, hôm nay tôi dẫn người đi tính sổ với nó.”
Nghe vậy, Sở Anh biết ngay Thương Tự Chiêu định làm gì. Cô nhức đầu: Bé Ba, cậu ta định đi tìm đám người hồi tối thứ 7 hả?
Năm Ba lật xem cốt truyện tự động thêm vào: [Đúng, Thương Tự Chiêu nghe được chuyện tối hôm đó từ người khác, có người thấy Đinh Viễn Hàn và Tạ Nam Chi cùng nhau rời khỏi con hẻm. Đinh Viễn Hàn là cậu trai bị bắt nạt hôm đó, cậu ta sống ở khu vực đó, cùng trường cấp 2 với đám người kia. Sau này Đinh Viễn Hàn thi đậu Sùng Anh nên rất ít khi giao thiệp với chúng.]
Sở Anh nhớ đến thiếu nữ lạnh lùng mà mình thấy ở cửa ngõ hôm qua, bèn hỏi Năm Ba: Tạ Nam Chi là người như thế nào?
Năm Ba: [Cô chưa từng tiếp xúc với Tạ Nam Chi, không đủ thông tin.]
Sở Anh quay đầu: Thật vô dụng.
Năm Ba khịt mũi: [Nếu tôi hữu dụng thì cần cô làm gì?]
…
Buổi chiều có môn học tự chọn.
Hồi trước để hoàn thành mạch truyện chính, dưới sự “đề nghị” của Năm Ba, Sở Anh chọn giáo viên tầng 2, tức là giáo viên mà đa số học sinh lớp A và lớp B sẽ chọn. Dù sao thì người có thể làm nam chính và nữ chính, thành tích học tập sao mà kém được?
Nhưng làm vậy thì khổ Sở Anh. Cô chẳng những sâu sắc cảm thấy mình không thể thi đậu đại học mà còn bắt đầu nghi ngờ hồi trước mình thi đậu đại học bằng cách nào. Kiến thức trong sách giáo khoa cô đã hầu như quên hết không còn miếng nào.
Đứa ngốc như vậy không chỉ một mình cô.
Độ trùng khớp môn học tự chọn của Thương Tự Chiêu và Tạ Nam Chi cao đến 100%, thế là hai đứa ngốc lớp F mỗi ngày đều phải đi học môn tự chọn trong phòng học tầng 2. Thấy họ, giáo viên còn cảm thấy rất vui mừng, mặc dù thành tích học tập của học sinh lớp F không được tốt cho lắm nhưng thái độ rất nghiêm túc, thế là đủ rồi.
Sở Anh không có cách nào biến mình thành học sinh giỏi, vậy nên cô đành phải dùng biện pháp khác.
Ví dụ như lúc này, trước khi đi học, cô trịnh trọng viết lên trang sách: Lúc giáo viên dạy học gọi học sinh trả lời câu hỏi sẽ không bao giờ nghĩ đến Sở Anh.
Một đôi mắt trợn ngược xuất hiện trên trang sách: [Cô nói cô mà xem, chỉ có tí mơ ước đó thôi. Hay là tìm giáo viên dạy kèm cho cô nhé?]
Sở Anh bướng bỉnh: Tôi cảm thấy mình vẫn có thể giãy dụa một chút, dù sao tôi cũng từng thi đại học một lần. Chờ thi tháng tháng sau kết thúc rồi tính tiếp.
Năm Ba cổ vũ cô: [Tôi sẽ học tập cùng cô, bài giảng của giáo viên tuần trước tôi đều nhớ hết.]
Vì câu nói này của Năm Ba mà cảm xúc của Sở Anh dịu bớt một chút. Nhưng ngay sau đó, cô lại bắt đầu nổi điên, bởi vì Thương Tự Chiêu không đi học.
Sở Anh nhìn Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi ngồi đằng trước.
Trước kia, hai người chưa bao giờ ngồi gần đến thế, hôm nay Thẩm Yến Thanh lại ngồi chỗ sau lưng Tạ Nam Chi.
Thương Tự Chiêu chưa bao giờ bỏ lỡ môn học mà Tạ Nam Chi chọn, bây giờ cậu ta vắng mặt, chắc chắn là đi tìm người khác để kiếm chuyện.
Lúc này, Sở Anh thực sự nảy sinh ảo giác mình là người giám hộ của Thương Tự Chiêu. Dù sao thì bây giờ cô đang sống ở nhà họ Thương, Thương Tự Chiêu còn rất nhiệt tình với cô.
Cô thở dài, không chỉ là một con gâu đần nóng tính mà còn là một con gâu đần vừa ngốc vừa nóng tính.
Biết Sở Anh đang xoắn xuýt chuyện gì, Năm Ba xem cốt truyện giúp cô: [Anh Anh, đừng lo lắng. Mặc dù cốt truyện kế tiếp bị làm mờ tạm thời nhưng tôi đã xem cốt truyện cũ, từ bé Thương Tự Chiêu đã thích gây lộn, chắc chắn sẽ đánh nhau không kém đâu.]
Sở Anh thầm nghĩ cũng đúng, hồi sáng cô nghe thấy Thương Tự Chiêu gọi đàn em cơ mà.
Nhưng điều khiến Sở Anh thất vọng là buổi chiều, Thương Tự Chiêu chẳng những không về mà ngay cả giờ học buổi tối cũng không xuất hiện.
Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên cũng không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Tài xế đã sớm chờ trước cổng trường.
Sau khi lên xe, Sở Anh vẫn không lên tiếng, tài xế cũng ngồi yên không nhúc nhích.
Năm phút sau, Sở Anh xuống xe.
“Cậu ta ở đâu?”
[Khu phố hôm qua.]
…
Trong ngõ hẻm tối tăm, Thương Tự Chiêu đang một chọi năm.
Buổi chiều, cậu ta tìm người dạy dỗ đám người kia, bị thương trên mặt nên không về trường. Mãi đến khi tan học buổi tối, cậu ta mới chuẩn bị về trường tìm Sở Anh, tuy rằng không có mặt mũi trở về trường học nhưng vẫn phải về nhà. Lỡ Sở Anh mách lẻo với quản gia, quản gia biết thì anh họ của cậu ta cũng biết, cậu ta không muốn ăn đập đâu.
Nào ngờ đang đi thì lại bị chặn đường.
Thế là Thương Tự Chiêu không muốn về nhà bị đánh, lúc này lại bị đánh trong hẻm.
“Mẹ!”
Thương Tự Chiêu rặn ra một chữ, hai vai của cậu ta bị kiềm chế sau lưng, tay cũng bị bẻ ngược ra sau lưng không thể nhúc nhích, đành phải giơ chân đá thật mạnh về phía kẻ vừa nhào đến trước mặt mình, lại dùng đầu đập mạnh về phía sau để tránh thoát trói buộc.
Tay chân được tự do chỉ trong vòng chưa đầy hai giây.
Đám người xem náo nhiệt gần đó lập tức nghiêm chỉnh, xoa tay tiến lại gần.
Thương Tự Chiêu: “…”
Cậu ta cắn răng: “Tụi mày hãy đợi đấy!”
Cơ bắp trên người Thương Tự Chiêu căng thẳng, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Sở Anh bước vào ngõ nhỏ thì thấy Thương Tự Chiêu đang bị bao vây chung quanh. Cô cầm một ống tuýp tiện tay nhặt được ở cửa ngõ đập lên vách tường, thân ống sắc bén ma sát với mặt tường ẩm ướt thô ráp phát ra tiếng vang vừa chói tai vừa có nhịp điệu, hết nhịp này đến nhịp khác, vừa nghe đã nổi da gà.
Đám người đang giằng co trong ngõ hẻm khựng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa ngõ, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Lúc này mà vẫn có người dám tiến vào à?
Thương Tự Chiêu vô thức mở to mắt, buột miệng: “Mẹ nó, Sở Anh cậu đến đây làm gì?”
Sở Anh: “…”
Còn chưa ra tay mà đã bị thông báo lai lịch rồi, còn là đồng đội của mình thông báo nữa chứ.
Nói xong, Thương Tự Chiêu cũng nhận thấy mình vừa làm trò ngu xuẩn nhưng lúc này, cậu ta không rảnh bận tâm chuyện đó: “Cậu mau đi đi! À không, mau gọi người đến đây giúp tôi! … Thôi, cậu cũng không biết ai mà kêu, mau chạy đi!”
Nhưng sự thật lại khác với suy nghĩ của Thương Tự Chiêu.
Đám đông vây quanh cậu ta bỗng nhiên lùi về đằng sau.
“Có phải là con nhỏ tối hôm đó không?”
“Mẹ nó, không thấy rõ, trông giông giống thì phải?”
“Thế bọn mình còn đánh nữa không?”
“Đánh cái búa! Chuồn nhanh!”
Thế là Thương Tự Chiêu trơ mắt nhìn đám người kia lập tức giải tán.
Cậu ta mắt chữ A mồm chữ O: “Tối hôm đó cậu ra ngoài không phải là để đến đây đánh nhau đấy chứ? Tôi còn tưởng hôm khai giảng cậu nói bậy, chẳng lẽ cậu thật sự biết đánh nhau à?”
Sở Anh ném ống tuýp: “Tôi không biết đánh nhau, chém gió thôi.”
Thương Tự Chiêu: “…”
Thương Tự Chiêu lau vết máu bên khóe môi, tiến lại gần Sở Anh, nhìn cô thật lâu: “Cậu to gan thật đấy, bé tí ti thế này mà cũng dám vào đây một mình à? Cậu nói xem lỡ người ta đánh cậu luôn thì sao?”
Sở Anh lườm cậu ta một phát, Thương Tự Chiêu tự giác ngậm miệng. Nhưng chưa im lặng được bao lâu, cậu ta lại nhếch môi cười: “Hey, Sở Anh, sau này cậu sẽ là bạn chí cốt của tôi!”
Sở Anh lạnh giọng: “Cậu im đi.”
Thương Tự Chiêu: “… Được rồi.”
Năm Ba bay tới nhảy nhót trên đầu Thương Tự Chiêu, tự hào hỏi: [Anh Anh, tôi giỏi ghê chưa?]
Sở Anh khẽ hừ một tiếng, miễn cưỡng thừa nhận.
Trước khi vào ngõ nhỏ, cô và Năm Ba đã thảo luận hai phương án đối phó. Phương án thứ nhất là khiến đám người trong ngõ hẻm hoảng hốt lầm tưởng cô là Tạ Nam Chi, phương án thứ hai là đúng lúc có xe cảnh sát chạy ngang qua. May mà đám người kia không biết tên Tạ Nam Chi, không thì Thương Tự Chiêu vừa kêu tên đã lòi đuôi.
Sở Anh và Thương Tự Chiêu cùng nhau rời khỏi ngõ hẻm, vừa đến nơi có đèn đường sáng sủa thì đồng loạt dừng bước.
Bởi vì quản gia đang đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt nặng nề nhìn hai người.
Thương Tự Chiêu: “…”
Sở Anh: “…”
Sở Anh ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khu phố này đã cách Sùng Anh một khoảng cách, lại có hoàn cảnh khác biệt như trời và đất với khu vực chung quanh Sùng Anh. Đèn đường lắc lư sắp rớt, hẻm nhỏ tối tăm bẩn thỉu, mùi hôi như pháo hoa nổ tung, đám đông chen chúc hỗn loạn.
Sở Anh bình tĩnh chờ Thẩm Yến Thanh xuất hiện.
Cô không muốn hỏi Năm Ba tại sao Thẩm Yến Thanh lại xuất hiện ở nơi này, có lẽ là vận mệnh đã an bài, nam chính và nữ chính nhất định phải gặp được nhau.
…
Khu phố này đã lâu năm lắm rồi, cứ chờ được quy hoạch mà đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Gió đêm chậm chạp thổi qua, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng dán lên eo lưng của thiếu niên theo sức gió, biểu hiện thân thể săn chắc mạnh mẽ trong tích tắc, sau đó chiếc áo lại mềm mại trở về vị trí ban đầu.
Dung nhan tuấn tú và khí chất trên người khiến cậu ấy có vẻ không hòa hợp với nơi này.
Lúc này, Thẩm Yến Thanh nên ở trong nhà dùng bữa tối nhưng hôm nay, tâm trạng của cậu ấy rất tệ, bèn kiếm cớ nói buổi tối mình sẽ về trễ một lát, sau đó rời khỏi trường học rồi lang thang không có mục tiêu, không biết tại sao lại đi dạo đến nơi này.
Tiếp tục tiến về phía trước sẽ thấy một con hẻm nhỏ tối om, băng qua con hẻm đó sẽ đến một khu phố khác.
Mùi ẩm ướt và hôi thối ập đến theo làn gió, Thẩm Yến Thanh im lặng nhìn ngỏ nhỏ tối om này trong chốc lát. Cậu ấy biết mình nên xoay người rời khỏi nơi này, nơi này không phù hợp với mình.
Từ nhỏ cậu ấy đã biết, cái gì mới phù hợp với mình nhất.
Thẩm Yến Thanh xoay người.
Ánh đèn leo lắt chiếu xuống, chia cắt ngõ nhỏ và con đường bên ngoài thành hai thế giới, một sáng một tối.
“Họ Đinh, tao bảo mày đi theo tao vào đây mà mày điếc hả?”
“Chậc chậc, vào Sùng Anh thì giỏi lắm à? Giả vờ không quen tao hả?”
Tiếng cười đùa trộn lẫn một hai tiếng chửi thề, âm thanh hỗn loạn ầm ĩ hòa lẫn với tiếng thở hổn hển và tiếng bước chân thất tha thất thểu, có người bị lôi vào trong hẻm.
Thẩm Yến Thanh dừng chân, nhíu mày lại theo phản xạ.
Học sinh của Sùng Anh?
“Mày bị câm hả? Không biết nói mấy câu à?”
“Mẹ mày bị điên, còn mày biến thành thằng câm hả?”
Tiếng mắng và tiếng đánh nặng nề vang lên.
“Mẹ tôi không phải bị điên! Bà ấy chỉ bị bệnh thôi!”
Giọng nam đè nén cứ như cố rặn ra khi đang bị bóp cổ, ngay cả hít thở cũng khó.
Thẩm Yến Thanh không chịu được nữa, xoay người cất bước tiến về phía con hẻm.
Nhưng có người hành động nhanh hơn cậu ấy. Không chờ cậu ấy tiến vào thì bên kia đã bắt đầu đánh nhau, tiếng cơ thể người va đập trên nền xi măng và tiếng ma sát hòa vào nhau. Cậu ấy bước đi nhanh hơn, đôi giày đá bóng trắng tinh bị nước bẩn văng lên.
“Mẹ kiếp! Một đứa con gái! Á!!!”
Tiếng kêu đau và tiếng xương bị trật khớp đồng thời vang lên.
Có một chiếc xe rẽ qua cửa ngõ, đèn xe chiếu sáng ngõ nhỏ tối tăm này trong chớp mắt. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Yến Thanh thấy một gương mặt trắng muốt và đôi mắt lạnh lẽo, đẹp đến rung động lòng người trong bóng đêm này.
Cậu ấy nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
“Tạ Nam Chi.”
Thẩm Yến Thanh gọi.
…
Sở Anh đứng ở cách đó không xa, tận mắt chứng kiến cảnh tượng nam chính và nữ chính gặp nhau.
Cái tên vẫn luôn xuất hiện trong miệng Thương Tự Chiêu, cuối cùng cũng đứng trước mặt Sở Anh.
Tạ Nam Chi và Thẩm Yến Thanh cùng nhau rời khỏi ngõ hẻm, thiếu nữ vẻ mặt lạnh lùng giơ ngón tay tùy ý lau vết bẩn dính trên gò má, người bên cạnh lập tức đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay. Ánh mắt của thiếu nữ dừng lại trên ngón tay thon dài ấy trong chớp mắt, thiếu niên cao lớn gầy gò cũng cúi đầu nhìn cô ấy.
Người sau lưng họ cứ như vô hình.
Năm Ba vỗ cánh, giải thích cốt truyện vừa mở khóa cho Sở Anh: [Tạ Nam Chi và Thẩm Yến Thanh là học sinh cùng lớp, họ đồng hạng nhất thi đậu vào Sùng Anh. Hai năm qua, tên của cả hai người gần như như hình với bóng, top 2 thành tích học tập toàn khối chưa bao giờ thay đổi, càng không cần nhắc đến các loại giải thưởng. Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn bình thường, chưa từng giao thiệp với nhau. Mãi đến hôm nay, quan hệ giữa hai người mới bắt đầu thay đổi.]
Sở Anh có thể hiểu được Thẩm Yến Thanh.
Vốn tưởng rằng thiếu nữ là người giống mình nhưng bỗng nhiên, cậu ấy vô tình phát hiện một khía cạnh khác của cô ấy. Cậu ấy cứ như thấy được một “tôi” khác trong thân thể của mình, hoặc có thể nói là “tôi” trong tưởng tượng của mình.
Mà khía cạnh này, dường như chỉ có mình cậu ấy biết được.
Giữa thiếu niên và thiếu nữ, bỗng nhiên cùng chung một bí mật.
Năm Ba trông như thở phào nhẹ nhõm một hơi: [Cuộc gặp mặt giữa hai người được tiến hành đúng như cốt truyện.]
Sở Anh im lặng trong chốc lát rồi hỏi: Cốt truyện của Thương Tự Chiêu trong mạch truyện chính đã mở khóa chưa?
Năm Ba: [Mở khóa rồi.]
Sở Anh “ừm” một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Nếu đã xác nhận nam chính và nữ chính gặp nhau thì cô không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa.
Năm Ba ngây người trong chốc lát, vội đuổi theo Sở Anh: [Anh Anh, cô không tò mò chút nào hết hả!]
Sở Anh lạnh mặt: Còn khả năng nào khác ngoài nam phụ không? Cậu ta ngu ngốc cỡ đó thì không thể nào là nhân vật phản diện được.
Năm Ba: [Cô nói cũng có lý.]
Sau khi lên xe, Năm Ba mới chợt hiểu vì sao hồi chiều Sở Anh lại đột ngột rời đi. Khi cô nhìn về hướng đó thấy Thương Tự Chiêu, cô đã biết nữ chính là ai, từ đó biết rõ thân phận của Thương Tự Chiêu.
Năm Ba không vui: [Cô biết mà không nói với tôi!]
Sở Anh quay mặt đi.
Khi Sở Anh về nhà, Thương Tự Chiêu đã ăn uống no say, đang nằm trong phòng khách xem TV. Thấy cô về, cậu ta còn nhìn cô một cái: “Đêm hôm khuya khoắt sao cậu còn ra ngoài một mình? Có việc đột xuất à?”
Sở Anh im lặng nhìn cậu ta, không trả lời mà đi thẳng vào nhà bếp: “Đói bụng.”
Thương Tự Chiêu bị Sở Anh nhìn đến nỗi nổi da gà, con nhóc dữ dằn này nhìn mình bằng ánh mắt kiểu gì vậy?
Cậu ta vội vàng đuổi theo cô, vừa đuổi theo vừa cằn nhằn: “Ôi chao Sở Anh, chúng ta quen nhau cũng được một tuần rồi nhỉ? Suốt ngày hở tí là chạm mặt nhau thì kiểu gì cũng nên có tí hữu nghị cách mạng chứ nhỉ?”
Sở Anh chống cằm nhìn cậu ta: “Cậu định hỏi cái gì?”
Thương Tự Chiêu kéo ghế ngồi xuống đối diện cô: “Thì tôi quan tâm cậu một chút chứ sao. Anh họ vắng nhà, chúng ta lại sống cùng nhau, dù gì đi nữa tôi cũng nên được coi là nửa người giám hộ của cậu chứ nhỉ?”
Sở Anh lạnh lùng: “Tôi sống ở tòa nhà chính, cậu sống trong tòa nhà bên cạnh, muốn nói thì phải nói tôi là người giám hộ của cậu.”
Thương Tự Chiêu: ?
Con nhóc đanh đá này bị sao vậy?
Thương Tự Chiêu không đấu võ mồm với cô, dù sao cũng không cãi thắng được, cậu ta bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: “Tôi nói thật, cậu từ thành phố Hòa đến đây, lạ nước lạ cái, nếu thật sự gặp phải chuyện phiền phức gì thì đừng che giấu. Cho dù tôi không giúp được cậu thì còn có anh họ của tôi, cậu không biết anh ấy giỏi cỡ nào đâu.”
Giọng điệu của thiếu niên hoàn toàn không thể che giấu sự sùng bái dành cho Thương Trú.
Có đôi khi Sở Anh rất tò mò, vì sao gia đình như nhà họ Thương lại nuôi dưỡng được một người có tính cách ngây thơ hoạt bát như Thương Tự Chiêu? Rõ ràng đây là kẻ ngốc.
Sở Anh cụp mi, cũng chính vì cậu ta là kẻ ngốc như vậy nên mới khiến cô cảm thấy bất lực khi hồi chiều nhìn thấy cậu ta.
Tình cảm đơn phương của cậu ta đã được định trước sẽ không có kết quả.
Nghĩ đến đây, Sở Anh nở nụ cười hiếm hoi với cậu ta: “Không có gì, tôi chỉ về trường một chuyến thôi.”
Thương Tự Chiêu rùng mình, giọng nói hoảng sợ: “Đậu má, cậu đừng cười với tôi, tôi sợ lắm.”
Sở Anh: “…”
Thôi, cậu trai này nên gặp trắc trở một phen đi.
…
Thứ hai.
Sở Anh và Thương Tự Chiêu cùng nhau đến trường.
Hôm nay Thương Tự Chiêu dậy trễ hơn ngày thường một chút, Sở Anh chờ đến nỗi mất kiên nhẫn, đang định vào nhà gọi cậu ta dậy thì cậu ta đã bước ra, miệng còn hùng hổ mắng: “Người bên kia to gan cỡ đó luôn hả? Ngay cả người mà tôi thí… À không, người của Sùng Anh mà cũng dám trêu chọc. Bắt nạt ai? Tìm thằng đó cho tôi, hôm nay tôi dẫn người đi tính sổ với nó.”
Nghe vậy, Sở Anh biết ngay Thương Tự Chiêu định làm gì. Cô nhức đầu: Bé Ba, cậu ta định đi tìm đám người hồi tối thứ 7 hả?
Năm Ba lật xem cốt truyện tự động thêm vào: [Đúng, Thương Tự Chiêu nghe được chuyện tối hôm đó từ người khác, có người thấy Đinh Viễn Hàn và Tạ Nam Chi cùng nhau rời khỏi con hẻm. Đinh Viễn Hàn là cậu trai bị bắt nạt hôm đó, cậu ta sống ở khu vực đó, cùng trường cấp 2 với đám người kia. Sau này Đinh Viễn Hàn thi đậu Sùng Anh nên rất ít khi giao thiệp với chúng.]
Sở Anh nhớ đến thiếu nữ lạnh lùng mà mình thấy ở cửa ngõ hôm qua, bèn hỏi Năm Ba: Tạ Nam Chi là người như thế nào?
Năm Ba: [Cô chưa từng tiếp xúc với Tạ Nam Chi, không đủ thông tin.]
Sở Anh quay đầu: Thật vô dụng.
Năm Ba khịt mũi: [Nếu tôi hữu dụng thì cần cô làm gì?]
…
Buổi chiều có môn học tự chọn.
Hồi trước để hoàn thành mạch truyện chính, dưới sự “đề nghị” của Năm Ba, Sở Anh chọn giáo viên tầng 2, tức là giáo viên mà đa số học sinh lớp A và lớp B sẽ chọn. Dù sao thì người có thể làm nam chính và nữ chính, thành tích học tập sao mà kém được?
Nhưng làm vậy thì khổ Sở Anh. Cô chẳng những sâu sắc cảm thấy mình không thể thi đậu đại học mà còn bắt đầu nghi ngờ hồi trước mình thi đậu đại học bằng cách nào. Kiến thức trong sách giáo khoa cô đã hầu như quên hết không còn miếng nào.
Đứa ngốc như vậy không chỉ một mình cô.
Độ trùng khớp môn học tự chọn của Thương Tự Chiêu và Tạ Nam Chi cao đến 100%, thế là hai đứa ngốc lớp F mỗi ngày đều phải đi học môn tự chọn trong phòng học tầng 2. Thấy họ, giáo viên còn cảm thấy rất vui mừng, mặc dù thành tích học tập của học sinh lớp F không được tốt cho lắm nhưng thái độ rất nghiêm túc, thế là đủ rồi.
Sở Anh không có cách nào biến mình thành học sinh giỏi, vậy nên cô đành phải dùng biện pháp khác.
Ví dụ như lúc này, trước khi đi học, cô trịnh trọng viết lên trang sách: Lúc giáo viên dạy học gọi học sinh trả lời câu hỏi sẽ không bao giờ nghĩ đến Sở Anh.
Một đôi mắt trợn ngược xuất hiện trên trang sách: [Cô nói cô mà xem, chỉ có tí mơ ước đó thôi. Hay là tìm giáo viên dạy kèm cho cô nhé?]
Sở Anh bướng bỉnh: Tôi cảm thấy mình vẫn có thể giãy dụa một chút, dù sao tôi cũng từng thi đại học một lần. Chờ thi tháng tháng sau kết thúc rồi tính tiếp.
Năm Ba cổ vũ cô: [Tôi sẽ học tập cùng cô, bài giảng của giáo viên tuần trước tôi đều nhớ hết.]
Vì câu nói này của Năm Ba mà cảm xúc của Sở Anh dịu bớt một chút. Nhưng ngay sau đó, cô lại bắt đầu nổi điên, bởi vì Thương Tự Chiêu không đi học.
Sở Anh nhìn Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi ngồi đằng trước.
Trước kia, hai người chưa bao giờ ngồi gần đến thế, hôm nay Thẩm Yến Thanh lại ngồi chỗ sau lưng Tạ Nam Chi.
Thương Tự Chiêu chưa bao giờ bỏ lỡ môn học mà Tạ Nam Chi chọn, bây giờ cậu ta vắng mặt, chắc chắn là đi tìm người khác để kiếm chuyện.
Lúc này, Sở Anh thực sự nảy sinh ảo giác mình là người giám hộ của Thương Tự Chiêu. Dù sao thì bây giờ cô đang sống ở nhà họ Thương, Thương Tự Chiêu còn rất nhiệt tình với cô.
Cô thở dài, không chỉ là một con gâu đần nóng tính mà còn là một con gâu đần vừa ngốc vừa nóng tính.
Biết Sở Anh đang xoắn xuýt chuyện gì, Năm Ba xem cốt truyện giúp cô: [Anh Anh, đừng lo lắng. Mặc dù cốt truyện kế tiếp bị làm mờ tạm thời nhưng tôi đã xem cốt truyện cũ, từ bé Thương Tự Chiêu đã thích gây lộn, chắc chắn sẽ đánh nhau không kém đâu.]
Sở Anh thầm nghĩ cũng đúng, hồi sáng cô nghe thấy Thương Tự Chiêu gọi đàn em cơ mà.
Nhưng điều khiến Sở Anh thất vọng là buổi chiều, Thương Tự Chiêu chẳng những không về mà ngay cả giờ học buổi tối cũng không xuất hiện.
Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên cũng không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Tài xế đã sớm chờ trước cổng trường.
Sau khi lên xe, Sở Anh vẫn không lên tiếng, tài xế cũng ngồi yên không nhúc nhích.
Năm phút sau, Sở Anh xuống xe.
“Cậu ta ở đâu?”
[Khu phố hôm qua.]
…
Trong ngõ hẻm tối tăm, Thương Tự Chiêu đang một chọi năm.
Buổi chiều, cậu ta tìm người dạy dỗ đám người kia, bị thương trên mặt nên không về trường. Mãi đến khi tan học buổi tối, cậu ta mới chuẩn bị về trường tìm Sở Anh, tuy rằng không có mặt mũi trở về trường học nhưng vẫn phải về nhà. Lỡ Sở Anh mách lẻo với quản gia, quản gia biết thì anh họ của cậu ta cũng biết, cậu ta không muốn ăn đập đâu.
Nào ngờ đang đi thì lại bị chặn đường.
Thế là Thương Tự Chiêu không muốn về nhà bị đánh, lúc này lại bị đánh trong hẻm.
“Mẹ!”
Thương Tự Chiêu rặn ra một chữ, hai vai của cậu ta bị kiềm chế sau lưng, tay cũng bị bẻ ngược ra sau lưng không thể nhúc nhích, đành phải giơ chân đá thật mạnh về phía kẻ vừa nhào đến trước mặt mình, lại dùng đầu đập mạnh về phía sau để tránh thoát trói buộc.
Tay chân được tự do chỉ trong vòng chưa đầy hai giây.
Đám người xem náo nhiệt gần đó lập tức nghiêm chỉnh, xoa tay tiến lại gần.
Thương Tự Chiêu: “…”
Cậu ta cắn răng: “Tụi mày hãy đợi đấy!”
Cơ bắp trên người Thương Tự Chiêu căng thẳng, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Sở Anh bước vào ngõ nhỏ thì thấy Thương Tự Chiêu đang bị bao vây chung quanh. Cô cầm một ống tuýp tiện tay nhặt được ở cửa ngõ đập lên vách tường, thân ống sắc bén ma sát với mặt tường ẩm ướt thô ráp phát ra tiếng vang vừa chói tai vừa có nhịp điệu, hết nhịp này đến nhịp khác, vừa nghe đã nổi da gà.
Đám người đang giằng co trong ngõ hẻm khựng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa ngõ, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Lúc này mà vẫn có người dám tiến vào à?
Thương Tự Chiêu vô thức mở to mắt, buột miệng: “Mẹ nó, Sở Anh cậu đến đây làm gì?”
Sở Anh: “…”
Còn chưa ra tay mà đã bị thông báo lai lịch rồi, còn là đồng đội của mình thông báo nữa chứ.
Nói xong, Thương Tự Chiêu cũng nhận thấy mình vừa làm trò ngu xuẩn nhưng lúc này, cậu ta không rảnh bận tâm chuyện đó: “Cậu mau đi đi! À không, mau gọi người đến đây giúp tôi! … Thôi, cậu cũng không biết ai mà kêu, mau chạy đi!”
Nhưng sự thật lại khác với suy nghĩ của Thương Tự Chiêu.
Đám đông vây quanh cậu ta bỗng nhiên lùi về đằng sau.
“Có phải là con nhỏ tối hôm đó không?”
“Mẹ nó, không thấy rõ, trông giông giống thì phải?”
“Thế bọn mình còn đánh nữa không?”
“Đánh cái búa! Chuồn nhanh!”
Thế là Thương Tự Chiêu trơ mắt nhìn đám người kia lập tức giải tán.
Cậu ta mắt chữ A mồm chữ O: “Tối hôm đó cậu ra ngoài không phải là để đến đây đánh nhau đấy chứ? Tôi còn tưởng hôm khai giảng cậu nói bậy, chẳng lẽ cậu thật sự biết đánh nhau à?”
Sở Anh ném ống tuýp: “Tôi không biết đánh nhau, chém gió thôi.”
Thương Tự Chiêu: “…”
Thương Tự Chiêu lau vết máu bên khóe môi, tiến lại gần Sở Anh, nhìn cô thật lâu: “Cậu to gan thật đấy, bé tí ti thế này mà cũng dám vào đây một mình à? Cậu nói xem lỡ người ta đánh cậu luôn thì sao?”
Sở Anh lườm cậu ta một phát, Thương Tự Chiêu tự giác ngậm miệng. Nhưng chưa im lặng được bao lâu, cậu ta lại nhếch môi cười: “Hey, Sở Anh, sau này cậu sẽ là bạn chí cốt của tôi!”
Sở Anh lạnh giọng: “Cậu im đi.”
Thương Tự Chiêu: “… Được rồi.”
Năm Ba bay tới nhảy nhót trên đầu Thương Tự Chiêu, tự hào hỏi: [Anh Anh, tôi giỏi ghê chưa?]
Sở Anh khẽ hừ một tiếng, miễn cưỡng thừa nhận.
Trước khi vào ngõ nhỏ, cô và Năm Ba đã thảo luận hai phương án đối phó. Phương án thứ nhất là khiến đám người trong ngõ hẻm hoảng hốt lầm tưởng cô là Tạ Nam Chi, phương án thứ hai là đúng lúc có xe cảnh sát chạy ngang qua. May mà đám người kia không biết tên Tạ Nam Chi, không thì Thương Tự Chiêu vừa kêu tên đã lòi đuôi.
Sở Anh và Thương Tự Chiêu cùng nhau rời khỏi ngõ hẻm, vừa đến nơi có đèn đường sáng sủa thì đồng loạt dừng bước.
Bởi vì quản gia đang đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt nặng nề nhìn hai người.
Thương Tự Chiêu: “…”
Sở Anh: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.