Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính

Chương 4:

Vân Kiều

11/10/2024

“Ê, mới sáng ra cậu xụ mặt làm gì?”

Thương Tự Chiêu buồn bực liếc Sở Anh ngồi bên cạnh mình. Không sai, cuối cùng hôm nay cậu ta cũng được ngồi trên xe của anh họ, cho dù phải cùng Sở Anh đến trường, cậu ta cũng nhịn, đàn ông con trai co được giãn được.

Sở Anh không muốn để ý đến Thương Tự Chiêu.

Cô vừa ngủ dậy đã thấy Thương Trú lại lần nữa từ chối lời mời kết bạn của mình, tâm tư của người lớn tuổi đúng là khó đoán.

Sở Anh mà buồn bực thì bắt đầu giày vò Năm Ba: Bé Ba, vì sao lại không có hiệu nghiệm với Thương Trú nhỉ?

Năm Ba lạnh mặt: [Cô đổi xưng hô khác được không?]

Sở Anh: Không tiện cho lắm.

Năm Ba: [Tôi không tìm được nguyên nhân, thông tin về Thương Trú quá ít.]

Suốt chặng đường, Sở Anh vẫn suy nghĩ phải làm cách nào mới khiến Thương Trú kết bạn WeChat với mình. Không chờ đến khi cô nghĩ ra cách giải quyết thì đã đến Sùng Anh. Sở Anh không quan tâm Thương Tự Chiêu, xe vừa mở cửa đã thản nhiên rời đi.

Thương Tự Chiêu thầm nghĩ sao lại có đứa con gái khiến người ta khó ưa thế nhỉ!

Mặc dù Sở Anh và Thương Tự Chiêu đều chướng mắt nhau nhưng không ảnh hưởng đến cảnh tượng hai người lần lượt xuống xe bị người khác chứng kiến. Hot topic hôm qua bị đẩy lên top 3 diễn đàn, học sinh chuyển trường lại lần nữa khiến mọi người bàn tán xôn xao.

Khi biết tin tức này, Thẩm Yến Thanh vừa bước vào lớp A.

Hôm qua, cậu ấy bận chuyện của Hội Học sinh nên không thể đi tìm Sở Anh, bây giờ nghe tin này, cậu ấy lập tức đi thẳng đến lớp F.

Chưa lên tầng 4, Thẩm Yến Thanh đã nghe thấy tiếng náo nhiệt trong lớp F, các học sinh đi qua đi lại trong hành lang không có phản ứng đặc biệt gì khi thấy cậu ấy, đây là một trong những nguyên nhân mà Thẩm Yến Thanh thích tầng 4, học sinh ở đây coi cậu ấy như người bình thường.

“Sở Anh, có người tìm cậu!”

Nghe vậy, Sở Anh ngậm ống hút nhìn về phía cửa lớp.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang đứng nhìn cô từ xa, gương mặt tuấn tú ẩn chứa một chút dịu dàng. Ký ức xa xăm dâng lên như thủy triều khiến vẻ mặt của Sở Anh trông như đang ngây người.

Thương Tự Chiêu cũng thấy Thẩm Yến Thanh, đang định châm chọc mấy câu thì lại thấy Sở Anh ngơ ngác nhìn Thẩm Yến Thanh.

Thương Tự Chiêu: ?

Cậu ta nhíu mày: “Sở Anh, cậu biết cậu ta hả?”

Sở Anh tất nhiên là không biết Thẩm Yến Thanh. Nhưng Sở Anh ban đầu lại thật sự biết cậu ấy. Hồi bé Sở Anh từng bị ốm nặng một trận, nguyên nhân là do cứu Thẩm Yến Thanh rơi xuống nước, vì sự cố này mà quan hệ giữa hai người gần gũi hơn hẳn. Đối mặt với một cậu bé dịu dàng như vậy, cô bé vô thức kìm nén tính nết được nuông chiều của mình. Chẳng qua không lâu sau, Thẩm Yến Thanh đã đi theo ba mẹ về thành phố Minh.

Sở Anh hoàn toàn không có cảm giác nhập tâm đối với đoạn ký ức này.

Sở Anh đứng dậy: “Cứ cho là thế đi.”

Cô vòng qua Thương Tự Chiêu đi ra ngoài, đến cửa mà vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của con gâu đần đó, chỉ hận không thể nhìn chòng chọc, chọc thủng một lỗ trên người cô.

Thẩm Yến Thanh hơi cúi đầu, chăm chú nhìn cô gái hơi xa lạ trước mắt. Khóe môi cậu ấy cong lên, dịu dàng hỏi: “Anh Anh, cậu còn nhớ tớ không?”

Khi Thẩm Yến Thanh đang nhìn Sở Anh, Sở Anh cũng quan sát cậu ấy.

Cô không gọi tên cậu ấy như hồi bé mà chỉ gật đầu: “Thẩm Yến Thanh, tôi vẫn nhớ.”

Vẻ mặt thiếu nữ lạnh lùng, thái độ xa cách, hoàn toàn khác với Sở Anh trong trí nhớ của Thẩm Yến Thanh, khiến cậu ấy cứng đờ trong chốc lát.

Phản ứng của Sở Anh là điều mà cậu ấy hoàn toàn không thể dự đoán được.

Vẻ mặt của Thẩm Yến Thanh vẫn ôn hòa, chẳng qua nuốt lại rất nhiều lời muốn nói, chỉ nói chuyện quan trọng: “Ở thành phố Minh hoặc Sùng Anh, nếu cậu gặp phải chuyện gì khó xử thì cứ đến tìm tôi.”

Dừng lại trong chốc lát, cậu ấy nói tiếp: “Nếu cậu muốn.”

Vẻ mặt Sở Anh vẫn không thay đổi: “Cảm ơn.”

Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây.

Sở Anh xoay người rời đi, Thẩm Yến Thanh lại cảm thấy hụt hẫng trong lòng.

Trưởng thành đã thay đổi quá nhiều thứ.

Trên bàn học, Năm Ba bay múa loạn xạ bên cạnh Sở Anh, thân thể bắt đầu nhấp nháy: [Anh hỡi! Nam chính xuất hiện rồi! Bắt đầu bù lại cốt truyện giữa Sở Anh và Thẩm Yến Thanh, cô nhớ lại chưa?]

Sở Anh không trả lời mà chỉ hỏi Năm Ba: Trong cốt truyện gốc ban đầu, Sở Anh cũng tự sát phải không?

Năm Ba: [Đúng rồi, sau khi Sở Anh tự sát, Thẩm Yến Thanh mới biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.]

Chẳng trách.

Ấn tượng của Thẩm Yến Thanh đối với Sở Anh vẫn dừng lại hồi thơ ấu. Cô bé từng cứu cậu ấy bất chấp cả tính mạng hồi bé, sau này lớn lên lại bị gia tộc ruồng bỏ, không có ai để cầu cứu, cuối cùng tuyệt vọng tự sát.

Đây là cú sốc rất lớn đối với Thẩm Yến Thanh.

Cũng vì thế nên Sở Anh mới trở thành ánh trăng sáng trong lòng Thẩm Yến Thanh.

Sở Anh lại chần chờ hỏi: Thế bây giờ tôi có mặt ở đây, chắc Sở Anh không còn là ánh trăng sáng của cậu ấy đâu nhỉ?

Năm Ba: [Đúng rồi, bây giờ cậu ấy chỉ vui vì tìm được bạn hồi thơ ấu thôi.]

Sở Anh thở phào nhẹ nhõm, thế thì tốt rồi.

Cô thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của nam nữ chính.

Năm Ba bay sang chỗ khác vui vẻ bổ sung thêm cốt truyện, Sở Anh quay sang nhìn Thương Tự Chiêu: “Cậu định nhìn chằm chằm vào tôi bao lâu nữa?”



Lúc này, tâm trạng của Thương Tự Chiêu rất phức tạp. Vẻ mặt của Thẩm Yến Thanh vừa rồi bị cậu ta quan sát rõ ràng, không ngờ Thẩm Yến Thanh cũng có lúc buồn bã. Cậu ta lại cẩn thận quan sát diện mạo của Sở Anh, cảm thán một câu: “Trông y hệt mặt của mấy đứa gái đểu.”

Sở Anh: ?

Có lẽ là cơn giận trong mắt Sở Anh quá rõ rệt, Thương Tự Chiêu vội giải thích: “Ý tôi không phải là thế, ý tôi là trông dáng vẻ của Thẩm Yến Thanh lúc nãy còn rất mới lạ. Tôi cứ tưởng cậu ta mãi chỉ có một biểu cảm thôi, chậc.”

Sở Anh khẽ nhướn mày: “Cậu không ưa cậu ấy hả?”

Thương Tự Chiêu không hề che giấu: “Từ bé tôi đã không ưa cậu ta rồi. Đám con nít nghịch ngợm trong đại viện chúng tôi không có ai ưa nổi Thẩm Yến Thanh hết, ai thích bị so sánh với đứa khác cả ngày chứ? Hơn nữa cậu ta chán lắm, bị lễ nghĩa liêm sỉ đóng khung từ bé đến lớn, tôi không kiên nhẫn giao tiếp với kiểu người như vậy đâu.”

Sở Anh hiểu ý của Thương Tự Chiêu.

Nếu Thương Tự Chiêu là cành cây mọc tự do thoải mái thì Thẩm Yến Thanh là cái cây bị cắt tỉa cành lá, sẽ bị uốn nắn thân cây bất cứ lúc nào, chỉ có thể mọc trong một phạm vi nhất định mà thôi.

“Cậu đừng chém gió.” Giọng nói trong trẻo của Quý Phong Dư vang lên, vạch trần cái cớ của Thương Tự Chiêu.

Sở Anh quay sang nhìn cô nàng hoa hồng đang mỉm cười trào phúng. Đúng lúc này, cô ấy cũng nhìn cô: “Cậu đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn, rõ ràng cậu ta ghen tỵ vì lúc nào người ta cũng ngồi trước sau bàn với Tạ Nam Chi, lúc công khai thành tích lúc nào cũng được gắn liền với tên của Tạ Nam Chi, lúc tham gia thi đấu đã có Tạ Nam Chi thì nhất định sẽ có Thẩm Yến Thanh.”

Nghe vậy, Sở Anh mỉm cười: “Tôi hiểu rồi.”

Thương Tự Chiêu: “…”

Thương Tự Chiêu suốt ngày giương nanh múa vuốt, vừa gặp chuyện của Tạ Nam Chi thì lập tức trở nên ngu ngốc, bây giờ lại càng thẹn quá thành giận: “Sở Anh! Cậu là người của phe nào! Cậu là bạn cùng bàn của tôi, họp phụ huynh còn chung một phụ huynh ra mặt. Cậu đừng nghe Quý Phong Dư bịa chuyện!”

Sở Anh thở dài: “Cậu không giải thích còn đỡ, vừa giải thích xong càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.”

Thương Tự Chiêu: “… Quý Phong Dư cậu quay đầu lại cho tôi, Sở Anh cậu lo mà uống sữa của cậu đi.”

Quý Phong Dư cười nhạo một tiếng.

Sở Anh: “Ờ.”

Thương Tự Chiêu: “…”

Không biết tại sao, cậu ta cứ cảm thấy cuộc sống sau này của mình sẽ không được yên bình cho lắm.



Họp phụ huynh diễn ra đúng lịch trình.

Mấy ngày nay, Thương Tự Chiêu ỷ vào ông cụ Thương không có ở nhà mà suốt ngày chạy đến Phong Tê. Sau một thời gian tiếp xúc, cậu ta đã thăm dò được đại khái tính nết của Sở Anh. Cô tựa như một thanh kiếm, vừa sắc bén vừa ẩn chứa một chút mềm mại.

Tất nhiên, sắc bén là nhắm vào cậu ta, mềm mại là dành cho người khác.

Ngày họp phụ huynh, các học sinh được nghỉ nửa ngày.

Thương Tự Chiêu tất nhiên là ra ngoài kiếm chuyện. Trước khi rời đi, cậu ta còn khách sáo hỏi một câu: “Sở Anh, đi chơi không?”

Sở Anh nằm trên sofa xua tay ra hiệu cho cậu ta mau biến đi.

Thương Tự Chiêu lẩm bẩm: “Cậu ở đây suốt ngày không nằm thì cũng ngồi ăn, không có bạn bè nào ở thành phố Minh này hết à? Nếu cậu rảnh quá thì theo tôi ra ngoài, Quý Phong Dư cũng đi.”

Sở Anh thầm nghĩ nhóc gâu đần này trông có vẻ dữ dằn nhưng lại rất nhiệt tình.

Cô lười biếng nói: “Tôi bận học, thi tháng lần đầu nhất định phải đạp cậu dưới chân.”

Thương Tự Chiêu lạnh mặt, xoay người rời đi.

Lẽ ra cậu ta không nên lãng phí thời gian ở đây, sớm muộn gì cũng bị cô chọc giận đến chết.

Năm Ba bay qua bay lại bên đầu Sở Anh: [Anh Anh, cậu thật sự định học hành nghiêm túc hả? Thực ra cô có thi đậu đại học hay không cũng không sao, chúng ta có thể chinh phục thế giới!]

Sở Anh: Cậu không hiểu đâu, đây là cuộc chiến tôn nghiêm.

Chẳng qua lúc này, Sở Anh thật sự không nghĩ đến chuyện học tập, cô đang nghĩ nên làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ. Cũng thật kỳ lạ, buổi chiều cô gặp nam chính mà không kích hoạt tình tiết trọng điểm, ngược lại bị kẹt trong cốt truyện quái dị này.

Sở Anh xoay người: Bé Ba, chẳng nhẽ phải hoàn thành một tình tiết thì mới kích hoạt cái khác?

Năm Ba: [Không có, có thể kích hoạt nhiều tình tiết trọng điểm cùng một lúc. Cốt truyện chính chưa kích hoạt chắc là vì mình chưa biết thân phận của nữ chính, tôi đề nghị cô đi dạo trong sân trường nhiều hơn, biết đâu gặp được nữ chính.]

Sở Anh: Thà cậu bảo tôi lượn qua lượn lại chung quanh nam chính nhiều hơn cho rồi, vậy thì tỷ lệ gặp được nữ chính còn cao hơn ấy chứ.

*Từ đoạn này nữ chính đổi xưng hô với hệ thống vì không còn gay gắt như lúc đầu.

Năm Ba: [Ấy, cô chịu hả?]

Sở Anh: Không chịu.

Năm Ba: [Tôi biết ngay mà, thế cô nói xem còn cách nào?]

Sở Anh: Ngày mai là lễ khai giảng, đông người, chúng ta thử vận may xem sao.



Sau buổi họp phụ huynh, cả lớp F đều biết phụ huynh của Sở Anh và Thương Tự Chiêu là cùng một người. Hồi trước mọi người chỉ cho rằng hai người quen biết nhau, không ngờ hai người còn chung sống dưới một mái nhà.

Buổi sáng đi học, ngay cả lão Vương cũng nhìn lén hai người.

Sở Anh mặt lạnh như tiền, Thương Tự Chiêu thường xuyên trừng người khác một cái.

Suốt cả buổi sáng, Sở Anh nhạy bén phát hiện tâm trạng của Thương Tự Chiêu vui vẻ hơn bình thường chút xíu. Cô không khỏi tò mò: “Cậu xem bảng đen mà cũng cười được, đang nghĩ đến lễ khai giảng hay là ngày nghỉ cuối tuần?”

Thương Tự Chiêu liếc cô: “Cậu đoán xem?”

Sở Anh vui vẻ cong môi: “Tôi đoán là lễ khai giảng, buổi chiều cậu sẽ được gặp nữ thần của cậu.”



Không sai, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Sở Anh đã nghe Quý Phong Dư kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện yêu thầm của Thương Tự Chiêu. Cô không ngờ thằng nhóc gâu đần này còn rất si tình.

Thương Tự Chiêu lại quay đầu đi, đắm chìm trong niềm vui của mình.



Đã lâu lắm rồi, Sở Anh không gần gũi cảm nhận cuộc tụ tập đông người ở khoảng cách gần cỡ này.

Nhìn các thiếu niên thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp chung quanh, cô cảm thấy mình có thể tạm thời chịu đựng sự ồn ào này.

Không biết Thương Tự Chiêu đã chạy đi đâu, mãi đến khi Sở Anh ngồi xuống chỗ ngồi của mình mà vẫn không thấy cậu ta. Quý Phong Dư ngồi bên trái cô, đang đánh giá trang trí sân khấu với vẻ mặt ghét bỏ, chỉ ước được xông lên rồi đích thân sắp xếp lại.

Sở Anh nhìn sang bên phải. Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng lớp F là lớp có thành tích học tập kém nhất trong sáu lớp nhưng đến ngày khai giảng lại được ngồi hàng đầu tiên, tầm nhìn rộng rãi, có thể thấy rõ mọi cảnh tượng xảy ra trên sân khấu.

“Đây là đặc quyền của lớp hạng nhất trong hội thao học kỳ trước, tại khía cạnh này, trường chúng ta vẫn rất công bằng.”

Quý Phong Dư giải thích một câu. Mấy ngày trôi qua, cô ấy nhận thấy tính cách của Sở Anh rất hợp gu mình, thế nên nói chuyện với cô nhiều mấy câu không phải là chuyện khó. Kiểu người như Quý Phong Dư không sợ người khác học dốt, chỉ sợ người khác u mê mất trí, ví dụ như Thương Tự Chiêu.

Vừa nghĩ đến Thương Tự Chiêu, cậu ta đã xuất hiện, còn nở nụ cười quái dị.

Sở Anh và Quý Phong Dư đồng thời rùng mình, nụ cười của cậu ta đáng sợ hết sức.

Chờ đến khi mọi người lần lượt lấp đầy ghế ngồi, trên sân khấu vang lên chút động tĩnh.

Hội trường dần dần yên tĩnh. Sở Anh ngẩng đầu nghe hiệu trưởng giáo viên phát biểu cả buổi, lười biếng ngáp một cái, Quý Phong Dư ngồi bên cạnh không khỏi liếc nhìn cô.

Sau khi quy trình rườm rà trôi qua, bắt đầu đến lượt Hội trưởng Hội Học sinh phát biểu.

Sở Anh có thể rõ ràng cảm nhận được bầu không khí trở nên khác hẳn, còn loáng thoáng vang lên tiếng hoan hô. Xem ra Thẩm Yến Thanh thật sự rất được mọi người săn đón, người không thích cậu ấy chỉ là số ít, mà số ít ấy đang ngồi bên cạnh cô, cả bên trái lẫn bên phải.

Ánh đèn trên sân khấu rất sáng. Sở Anh có thể thấy rõ đôi mắt trong veo nhạt màu của Thẩm Yến Thanh, hai người đối diện với nhau trong một khoảnh khắc.

Thẩm Yến Thanh trên sân khấu vừa tự tin vừa thong dong, dáng vẻ tao nhã và lịch thiệp của cậu ấy đã ăn sâu vào xương tủy, ngay cả nụ cười trêu chọc trên môi cũng vừa đúng mực.

Sở Anh bình tĩnh nhìn Thẩm Yến Thanh.

Đây chính là nam chính à, cô thầm nghĩ.

Thế thì nữ chính – người xứng đôi với nam chính xuất sắc nhường này – sẽ là một cô gái như thế nào nhỉ?



Sau khi kết thúc buổi lễ khai giảng, Sùng Anh sắp nghênh đón ngày nghỉ cuối tuần đầu tiên.

Các học sinh lớp khác có lẽ còn phải về lớp học của mình, còn đám học sinh như Sở Anh có thể trực tiếp rời đi.

Thương Tự Chiêu xua tay với Sở Anh: “Cậu về nhà trước đi, tôi còn có việc riêng.”

Sở Anh: “Cậu không nói tôi cũng sẽ về trước.”

Thương Tự Chiêu: “… Dù gì cũng ngồi cùng bàn một tuần, còn cùng nhau về nhà mỗi ngày, Sở Anh cậu có lương tâm không hả?”

Sở Anh: “Không có.”

Quý Phong Dư ở bên cạnh nhếch môi cười, tâm trạng rất sung sướng.

Lúc này, trong hội trường toàn là học sinh, Sở Anh lặng lẽ nhìn mỗi người đi ngang qua chỗ mình.

Khi tầm mắt của cô lướt qua chỗ nào đó, Năm Ba bỗng nhiên có phản ứng.

[Anh Anh, nữ chính đang ở đây.]

Sở Anh dừng bước, nhìn sang bên đó, ai ngờ lại thấy Thương Tự Chiêu.

Sở Anh im lặng trong chốc lát, bỗng xoay người rời khỏi hội trường.

Năm Ba có thể cảm nhận được cảm xúc của Sở Anh bỗng chùng xuống. Nó khó hiểu: [Anh Anh, cô sao vậy?]

Sở Anh không trả lời, chỉ tiến về phía cổng trường nhanh hơn.



Khi Thương Tự Chiêu về Phong Tê, Sở Anh đang ăn cơm.

Bên ngoài trời đã tối, ánh sao rải rác trên bầu trời.

Thương Tự Chiêu chào hỏi với Sở Anh: “Buổi tối ăn gì?”

Quản gia lấy thêm bát đũa mới đặt lên bàn.

Đúng lúc này, Sở Anh bỗng buông đũa xuống, đứng dậy rời đi: “Quản gia, tôi muốn ra ngoài một chuyến.”

Quản gia khom lưng: “Để tôi chuẩn bị xe, cô hãy chờ một lát.”

Thương Tự Chiêu buồn bực: “Tôi mới về mà cậu đã đòi ra ngoài, cậu cố tình phải không?”

Sở Anh không nhìn cậu ta, chỉ nói: “Không phải, tôi có việc gấp.”

Sở Anh đứng trong bóng đêm tối tăm, Năm Ba lơ lửng bên cạnh cô.

Trên trang giấy hiển thị một dòng chữ in đậm:

[Nam chính và nữ chính sắp gặp nhau.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook