Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 7:
Vân Kiều
18/10/2024
Thương Tự Chiêu chần chờ trong chốc lát, thầm nghĩ bây giờ anh họ mình đã kiêu ngạo đến mức này rồi cơ à? Cậu ta ngẫm lại, nếu cậu ta có bối cảnh cỡ này thì nói không chừng còn kiêu ngạo hơn Thương Trú ấy chứ.
Thế là Thương Tự Chiêu gõ chữ với vẻ mặt thấy chết không sờn.
[Anh ơi yêu em lại lần nữa đi QAQ (3)]
[Thương Tự Chiêu: Ba!]
Sở Anh: “…”
Quả nhiên cô không nên có hy vọng vào chỉ số thông minh của nhóc gâu đần này.
Kế tiếp, mãi đến khi hết giờ học buổi tối, Thương Trú vẫn không xuất hiện. Trên đường về nhà, Thương Tự Chiêu vẫn lải nhải chắc chắn là anh họ của cậu ta lại không vui, không vui thì không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Sự hiểu biết của Sở Anh về Thương Trú tạm thời chỉ dừng lại trong lời kể của Thương Tự Chiêu. Bởi vì quản gia không thanh minh nên cô cũng cam chịu lời nói của Thương Tự Chiêu đều là sự thật.
Sở Anh buồn bực: “Anh ấy không vui thì sẽ làm ra chuyện gì?”
Thương Tự Chiêu vỗ đùi: “Nhiều lắm! Tôi kể cho cậu nghe một ngày một đêm cũng không hết ấy chứ. Tôi nói cậu nghe, anh họ tôi không thích ban đêm, một lần nọ có người chọc giận anh ấy, thế là anh ấy chạy đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt, suýt nữa thì khiến ông nội của tôi sợ chết khiếp.”
“Ban ngày mặt trời không lặn suốt 24 giờ, cậu hiểu chứ?”
Sở Anh: “… Rốt cuộc anh ấy mấy tuổi vậy?”
Thương Tự Chiêu xua tay: “Không chỉ có thế thôi đâu, anh ấy còn không thích đồ ăn, cảm thấy ăn uống chỉ tổ lãng phí thời gian.”
Sở Anh: “Thế anh ấy có ăn cơm không?”
Thương Tự Chiêu: “Ăn.”
Sở Anh: “…”
Xem ra vẫn là con người, chẳng qua không được bình thường cho lắm.
Nghĩ đến thân thế của Thương Trú, Sở Anh cho rằng anh có thể bình an sống đến bây giờ đã là phước lắm rồi, thế thì không cần quan tâm có bình thường hay không. Cô không khỏi cảm thán: “Cũng không biết một mình anh ấy lớn lên bằng cách nào.”
Thương Tự Chiêu thở dài: “Hầy, anh họ chưa bao giờ kể, ông nội vừa nghĩ đến chuyện này đã chảy nước mắt.”
Sở Anh hoàn hồn, yếu ớt hỏi: “Chuyện này có tác dụng gì trong việc chúng ta tìm phụ huynh ký tên không?”
Thương Tự Chiêu xụ mặt: “Không có.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, hai người lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu u sầu.
Sở Anh ngẩng đầu nhìn đêm tối âm u, mặt trăng giấu sau mây đen, không thấy ánh sao. Đang nhìn, Sở Anh bỗng nảy ra ý hay, lấy điện thoại ra tiếp tục gửi lời mời kết bạn cho Thương Trú.
Lần này cô gửi kèm lời nhắn: [Anh Thương, tôi nghe Thương Tự Chiêu nói anh không thích ban đêm, tôi có cách để giúp anh thoát khỏi nỗi lo ấy, chỉ cần anh bấm vào “đồng ý” thì sẽ đạt được niềm vui.]
Lúc Sở Anh gõ chữ, Năm Ba cũng ở bên cạnh xem. Nó thắc mắc: [Anh Anh, cô có cách gì?]
Sở Anh ngẫm nghĩ rồi chần chờ trả lời: Một cách theo lý thuyết mà nói thì sẽ làm được…? Tôi chưa thử bao giờ, để anh Thương tự thử xem sao.
Trong lòng Năm Ba tràn đầy nghi ngờ nhưng nó không dám nói.
Bởi vì thắc mắc của Năm Ba mà suốt chặng đường, Sở Anh càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp của mình không ổn lắm nhưng dù sao cũng đã mạnh miệng rồi, nếu đến lúc đó thật sự không làm được thì lôi Năm Ba ra giải quyết hậu quả là xong.
…
Mười một giờ tối, Sở Anh tắm rửa xong rồi nằm trên giường, cầm điện thoại xem thử.
Điện thoại im lặng, không có động tĩnh gì.
Cô ném điện thoại sang một bên rồi tắt đèn đi ngủ.
Sở Anh nhắm mắt lại, dụi mặt vào gối đầu.
Không bàn đến cái khác, đồ dùng trên giường trong lâu đài thật sự rất thoải mái. Trong lúc buồn ngủ mơ màng, cô cứ cảm thấy mình là một nàng công chúa, nằm ngủ trên đám mây bồng bềnh. Nếu không cần đi học thì sẽ tốt hơn nhiều.
Đối với Sở Anh mà nói, đêm nay không có gì khác biệt, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc mơ.
Sau khi Sở Anh đã ngủ thiếp đi, Năm Ba vốn còn thành thật ngồi trên gối của cô bỗng nhảy lên. Nó chỉ hận mình không thể nói chuyện, đành phải mạo hiểm sẽ bị Sở Anh mắng một trận mà đâm vào mặt cô.
Sở Anh bị cuốn sách quấy rầy nên tỉnh giấc, tức giận cầm gối đầu đập Năm Ba, hung ác nói: “Ban đêm cậu không ngủ được thì thôi, quấy rầy tôi làm gì?!”
Năm Ba vội sáp lại trước mặt Sở Anh: [Anh Anh, nhiệm vụ cốt truyện của Thương Trú đã hoàn thành!]
Sở Anh: “…”
Không ngờ cái thứ này còn phát sáng như huỳnh quang.
Cô bóp ấn đường, tỉnh táo một lát rồi mới bật đèn.
Đồng hồ trên đầu giường hiển thị lúc này là 2 giờ 27 phút rạng sáng.
Sở Anh không vui: “Chẳng lẽ anh ta không ngủ?”
Năm Ba nói đỡ giúp Thương Trú: [Biết đâu anh ấy không thích ban đêm là vì bị mất ngủ thì sao? Quan trọng là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ!]
Sở Anh cầm điện thoại lên xem, quả nhiên trong danh sách bạn bè có thêm một người để liên lạc.
Kể từ khi đến thành phố Minh, Sở Anh đã thay đổi số điện thoại, lúc trước danh sách liên lạc với số điện thoại này chỉ có hai người, quản gia và Thương Tự Chiêu, đêm nay lại có thêm một người, avatar của anh là màu trắng tinh.
“Hoàn thành là được, tôi phải đi ngủ!” Sở Anh chỉ nhìn sơ qua rồi tắt đèn: “Không được quấy rầy tôi! Tôi là học sinh lớp 12 phải dậy lúc 6 giờ sáng!”
Năm Ba ngẫm nghĩ, dù sao nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi. Chuyện kế tiếp để đến ngày mai rồi tính tiếp.
…
Tuy rằng ban đêm bị quấy rầy một lần nhưng chất lượng giấc ngủ của Sở Anh không vì thế mà giảm sút. Chẳng những không giảm sút, cô vừa ngủ dậy đã vứt chuyện này ra sau đầu, cứ như thể nó chưa từng xảy ra. Mới đầu, Năm Ba còn tưởng Sở Anh có dự định khác nhưng sau khi cô trải qua một ngày học tập mệt mỏi, về đến biệt thự đã ngã gục xuống giường, nó mới chợt nhận thấy Sở Anh đã hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu.
Lúc này, quản gia đã vào bếp chuẩn bị bữa khuya cho Sở Anh, Thương Tự Chiêu đang vừa chat voice vừa chơi game với bạn bè của cậu ta, đôi khi ầm ĩ đến nỗi bị Sở Anh mắng cho một trận, cậu ta cứ có ảo giác như thể Sở Anh là mẹ của cậu ta.
“Thương Tự Chiêu, cậu có biết sau ngày lễ Quốc khánh là kỳ thi tháng không hả?”
“Biết chứ.”
“… Cậu không lo lắng chút nào hả?”
“?”
Thương Tự Chiêu nghi ngờ nhìn Sở Anh, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ cậu lo lắng chuyện này?”
Sở Anh chống tay lên cằm, hỏi: “Hồi bé nhà cậu không quản chuyện học hành của cậu à?”
Thương Tự Chiêu tiếp tục chơi game: “Quản chứ. Sau đó tôi dùng hành động của mình chứng minh cho họ thấy trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu bỏ cuộc. Thế nên từ hồi tôi học cấp 2, họ đã mặc xác tôi, chỉ cần tôi bớt gây sự là được.”
Sở Anh chớp mắt: “Thế cũng không tồi.”
Thương Tự Chiêu khựng lại, ngước mắt hỏi: “Chẳng lẽ cậu là học sinh giỏi? Tôi nghe người ta bảo cậu tự giới thiệu nói mình học rất kém mà nhỉ?”
Sở Anh: “…”
Ai mà chẳng có quá khứ cơ chứ.
Trong khi Sở Anh ăn bữa khuya, Thương Tự Chiêu cũng không nhàn rỗi, thi thoảng lại vươn tay nhón một miếng, còn vừa ăn vừa hỏi quản gia: “Bác quản gia ơi, từ hồi đó đến giờ đã bao lâu rồi? Anh họ hết giận rồi, chẳng lẽ anh ấy định hầm hết bầy thiên nga trong hồ ạ?”
Quản gia tính ngày: “Mấy ngày nay cậu chủ có việc ra ngoài, tháng sau sẽ về đây.”
Thương Tự Chiêu nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại chạy lung tung nữa rồi? Vệ sĩ có đi cùng không bác?”
Quản gia trả lời: “Cậu út đừng lo lắng, trong lòng cậu chủ đều biết rõ.”
Thương Tự Chiêu quay mặt đi: “Ai lo chứ? Chết, thế chữ ký của cháu với Sở Anh phải làm sao đây? Ông nội ký cho bọn cháu à?”
Quản gia cười tủm tỉm: “Cuối tuần cậu chủ sẽ về nhà, chắc chắn sẽ có thời gian ký tên cho các cậu.”
Thương Tự Chiêu: “…”
Sở Anh đang ăn cháo hải sản không khỏi ngây người, im lặng quay sang đối diện với Năm Ba.
Năm Ba lườm cô: [Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi à?]
Sở Anh khẽ ho một tiếng, lấy khăn ướt lau miệng, sau đó im lặng cầm điện thoại mở khung chat của mình và Thương Trú.
[Sở Anh: Chào buổi tối, anh Thương. Mỉm cười.jpg]
Gửi xong, Sở Anh chờ cả buổi mà không thấy Thương Trú trả lời, lại nghĩ lúc nãy quản gia nói rằng Thương Trú không có ở thành phố Minh, thế là cô yên tâm thoải mái lên lầu ngủ, nhân tiện ném cho Năm Ba nhiệm vụ viết bản kiểm điểm.
Thế là đêm nay, Sở Anh ngủ say sưa, Thương Tự Chiêu và Năm Ba thức đêm viết kiểm điểm.
…
3 giờ sáng.
Phòng trên tầng cao nhất của khách sạn nào đó trong thành phố Hòa.
Tiểu Tống đứng trước cửa thư phòng ngáp một cái, lại liếc nhìn trong phòng, thầm nghĩ hôm nay doanh nghiệp đối tác kia lại chọc giận sếp tổng. Sếp tổng mà nổi cáu thì sẽ bị mất ngủ, đã giờ này rồi mà vẫn tỉnh như sáo.
Lúc này, Thương Trú đang ngẩn người nhìn chằm chằm WeChat.
Anh đối diện với con lợn vui vẻ nhảy múa trong màn hình hai giây, sau đó chậm rãi đưa mắt nhìn tin nhắn mà Sở Anh gửi đến.
Con nhóc lừa đảo này.
Thương Trú khẽ hừ một tiếng, sau đó ném điện thoại xuống.
“Vào đi.”
Giọng nói của người đàn ông vừa lạnh nhạt vừa trầm thấp.
Tiểu Tống giật cả mình, chớp mắt mấy cái rồi vội vàng vào thư phòng.
Anh ấy thăm dò sắc mặt của Thương Trú, cẩn thận hỏi: “Sếp?”
Thương Trú: “Sở Anh, người thành phố Hòa, trước buổi chiều ngày mai tôi muốn thấy tư liệu của cô ấy.”
Tiểu Tống khom lưng: “Vâng.”
“Cậu đi đi.”
“Sếp?”
Thương Trú đã quay xe lăn sang chỗ khác, nhìn bóng đêm tối tăm và thành phố lấp lánh dưới bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Không cần nhìn, Tiểu Tống cũng biết chắc chắn lúc này Thương Trú đang cau mày.
Lại là một đêm sắp trôi qua.
…
Chỉ trong chớp mắt đã đến thứ bảy.
Viết kiểm điểm xong, vừa tan học Thương Tự Chiêu đã tót ra ngoài chơi.
Còn Sở Anh thì lo âu nên làm cách nào để nói cho Thương Trú biết “phương pháp” của mình. Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình thật ngu ngốc nhưng đã hứa với người ta rồi, mình không thể nuốt lời, đành phải làm đến cùng.
“Bác quản gia ơi.” Sở Anh chớp mắt gọi quản gia, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội: “Anh Thương đã về chưa ạ?”
Quản gia đang cầm một cành hoa hồng vừa cắt, cười trả lời: “Hôm qua cậu chủ mới về nhà. Cô Sở muốn tìm cậu chủ à?”
Sở Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi đã hứa là sẽ đưa cho Thương Trú một món đồ, có thể làm phiền bác mua hai phần, sau đó đưa một phần cho anh ấy được không?”
Nghe vậy, trong lòng quản gia vui vẻ, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng: “Cô cứ nói đi, tôi sẽ đích thân đưa cho cậu chủ.”
Sở Anh chớp mắt mấy cái, sau đó thì thầm vào tai quản gia. Quản gia gật đầu, mặc dù không rõ Sở Anh đang định làm gì nhưng không ảnh hưởng đến việc ông ấy mừng thầm trong lòng.
Sau bữa tối, quản gia mang theo món đồ bí ẩn đi đến trang viên. Thương Trú đang ngồi trong vườn hoa, chung quanh không một bóng người.
“Thưa cậu chủ, đây là món đồ mà cô Sở đưa đến.”
Lúc nói câu này, nét mặt quản gia tràn đầy ý cười.
Thương Trú cụp mi liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay quản gia: “Đây là cái gì?”
Quản gia khựng lại: “Chuyện này… Tôi cũng không rõ. Hay là để tôi mở hộp?”
Thương Trú dời mắt: “Ừ.”
“Đây là…” Quản gia nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay mình, hai hộp đựng hình tròn như được kết nối bằng một cây cầu nhỏ: “Ồ, hình như đây là kính sát tròng. Đúng thật.”
Quản gia mở nắp đậy hai bên, im lặng nhìn thấu kính nho nhỏ trong hộp, sau đó hỏi: “Cậu chủ, cậu có muốn đeo thử không?”
Thương Trú nhíu mày: “Ừ.”
Năm phút sau, quản gia đối diện với đôi mắt đeo kính áp tròng trắng tinh của Thương Trú.
Ông ấy ôm ngực, thầm nghĩ sở thích của cậu chủ càng ngày càng quái dị.
…
Phong Tê.
“Đậu má! Sở Anh cậu đang làm gì vậy hả?” Thương Tự Chiêu vừa xuống xe đã thấy Sở Anh đang đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn chung quanh, vừa đến gần thì đã giật cả mình: “Đêm hôm khuya khoắt cậu định giả làm ma hả? Đeo cái thứ vớ vẩn đấy làm gì? Lộ tròng mắt của cậu ra đây cho tôi.”
Sở Anh mờ mịt nhìn về phía bầu trời đêm, mặc dù ánh mắt như bị một lớp sương mù che phủ nhưng không ảnh hưởng cô thấy rõ bầu trời đêm tối om này.
Sở Anh vội vàng nhìn Năm Ba: Bé Ba, chúng ta mau bắt đầu phương án dự phòng!
Năm Ba gật đầu lia lịa: [Tôi làm ngay!]
Lúc này, Sở Anh không rảnh chú ý đến Thương Tự Chiêu, quay đầu tìm một chỗ không có người rồi viết: Vừa đeo kính áp tròng có màu, Thương Trú bỗng cảm thấy một tia sáng lóe lên trước mắt mình, lại nhìn về phía bóng đêm, không ngờ nó đã không còn tối tăm như ban đầu!
Viết xong, Sở Anh mong chờ nhìn Năm Ba.
Năm Ba nghẹn thật lâu mới hiện lên dòng chữ nhỏ xíu xiu: [Anh Anh, không thể có hiệu lực.]
Sở Anh: “…”
Cô mở WeChat, gửi tin nhắn cho Thương Trú.
[Sở Anh: Anh Thương, anh nghe tôi giải thích cái đã!]
Hệ thống thông báo: Đối phương đã từ chối nhận tin nhắn của bạn.
Thế là Thương Tự Chiêu gõ chữ với vẻ mặt thấy chết không sờn.
[Anh ơi yêu em lại lần nữa đi QAQ (3)]
[Thương Tự Chiêu: Ba!]
Sở Anh: “…”
Quả nhiên cô không nên có hy vọng vào chỉ số thông minh của nhóc gâu đần này.
Kế tiếp, mãi đến khi hết giờ học buổi tối, Thương Trú vẫn không xuất hiện. Trên đường về nhà, Thương Tự Chiêu vẫn lải nhải chắc chắn là anh họ của cậu ta lại không vui, không vui thì không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Sự hiểu biết của Sở Anh về Thương Trú tạm thời chỉ dừng lại trong lời kể của Thương Tự Chiêu. Bởi vì quản gia không thanh minh nên cô cũng cam chịu lời nói của Thương Tự Chiêu đều là sự thật.
Sở Anh buồn bực: “Anh ấy không vui thì sẽ làm ra chuyện gì?”
Thương Tự Chiêu vỗ đùi: “Nhiều lắm! Tôi kể cho cậu nghe một ngày một đêm cũng không hết ấy chứ. Tôi nói cậu nghe, anh họ tôi không thích ban đêm, một lần nọ có người chọc giận anh ấy, thế là anh ấy chạy đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt, suýt nữa thì khiến ông nội của tôi sợ chết khiếp.”
“Ban ngày mặt trời không lặn suốt 24 giờ, cậu hiểu chứ?”
Sở Anh: “… Rốt cuộc anh ấy mấy tuổi vậy?”
Thương Tự Chiêu xua tay: “Không chỉ có thế thôi đâu, anh ấy còn không thích đồ ăn, cảm thấy ăn uống chỉ tổ lãng phí thời gian.”
Sở Anh: “Thế anh ấy có ăn cơm không?”
Thương Tự Chiêu: “Ăn.”
Sở Anh: “…”
Xem ra vẫn là con người, chẳng qua không được bình thường cho lắm.
Nghĩ đến thân thế của Thương Trú, Sở Anh cho rằng anh có thể bình an sống đến bây giờ đã là phước lắm rồi, thế thì không cần quan tâm có bình thường hay không. Cô không khỏi cảm thán: “Cũng không biết một mình anh ấy lớn lên bằng cách nào.”
Thương Tự Chiêu thở dài: “Hầy, anh họ chưa bao giờ kể, ông nội vừa nghĩ đến chuyện này đã chảy nước mắt.”
Sở Anh hoàn hồn, yếu ớt hỏi: “Chuyện này có tác dụng gì trong việc chúng ta tìm phụ huynh ký tên không?”
Thương Tự Chiêu xụ mặt: “Không có.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, hai người lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu u sầu.
Sở Anh ngẩng đầu nhìn đêm tối âm u, mặt trăng giấu sau mây đen, không thấy ánh sao. Đang nhìn, Sở Anh bỗng nảy ra ý hay, lấy điện thoại ra tiếp tục gửi lời mời kết bạn cho Thương Trú.
Lần này cô gửi kèm lời nhắn: [Anh Thương, tôi nghe Thương Tự Chiêu nói anh không thích ban đêm, tôi có cách để giúp anh thoát khỏi nỗi lo ấy, chỉ cần anh bấm vào “đồng ý” thì sẽ đạt được niềm vui.]
Lúc Sở Anh gõ chữ, Năm Ba cũng ở bên cạnh xem. Nó thắc mắc: [Anh Anh, cô có cách gì?]
Sở Anh ngẫm nghĩ rồi chần chờ trả lời: Một cách theo lý thuyết mà nói thì sẽ làm được…? Tôi chưa thử bao giờ, để anh Thương tự thử xem sao.
Trong lòng Năm Ba tràn đầy nghi ngờ nhưng nó không dám nói.
Bởi vì thắc mắc của Năm Ba mà suốt chặng đường, Sở Anh càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp của mình không ổn lắm nhưng dù sao cũng đã mạnh miệng rồi, nếu đến lúc đó thật sự không làm được thì lôi Năm Ba ra giải quyết hậu quả là xong.
…
Mười một giờ tối, Sở Anh tắm rửa xong rồi nằm trên giường, cầm điện thoại xem thử.
Điện thoại im lặng, không có động tĩnh gì.
Cô ném điện thoại sang một bên rồi tắt đèn đi ngủ.
Sở Anh nhắm mắt lại, dụi mặt vào gối đầu.
Không bàn đến cái khác, đồ dùng trên giường trong lâu đài thật sự rất thoải mái. Trong lúc buồn ngủ mơ màng, cô cứ cảm thấy mình là một nàng công chúa, nằm ngủ trên đám mây bồng bềnh. Nếu không cần đi học thì sẽ tốt hơn nhiều.
Đối với Sở Anh mà nói, đêm nay không có gì khác biệt, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc mơ.
Sau khi Sở Anh đã ngủ thiếp đi, Năm Ba vốn còn thành thật ngồi trên gối của cô bỗng nhảy lên. Nó chỉ hận mình không thể nói chuyện, đành phải mạo hiểm sẽ bị Sở Anh mắng một trận mà đâm vào mặt cô.
Sở Anh bị cuốn sách quấy rầy nên tỉnh giấc, tức giận cầm gối đầu đập Năm Ba, hung ác nói: “Ban đêm cậu không ngủ được thì thôi, quấy rầy tôi làm gì?!”
Năm Ba vội sáp lại trước mặt Sở Anh: [Anh Anh, nhiệm vụ cốt truyện của Thương Trú đã hoàn thành!]
Sở Anh: “…”
Không ngờ cái thứ này còn phát sáng như huỳnh quang.
Cô bóp ấn đường, tỉnh táo một lát rồi mới bật đèn.
Đồng hồ trên đầu giường hiển thị lúc này là 2 giờ 27 phút rạng sáng.
Sở Anh không vui: “Chẳng lẽ anh ta không ngủ?”
Năm Ba nói đỡ giúp Thương Trú: [Biết đâu anh ấy không thích ban đêm là vì bị mất ngủ thì sao? Quan trọng là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ!]
Sở Anh cầm điện thoại lên xem, quả nhiên trong danh sách bạn bè có thêm một người để liên lạc.
Kể từ khi đến thành phố Minh, Sở Anh đã thay đổi số điện thoại, lúc trước danh sách liên lạc với số điện thoại này chỉ có hai người, quản gia và Thương Tự Chiêu, đêm nay lại có thêm một người, avatar của anh là màu trắng tinh.
“Hoàn thành là được, tôi phải đi ngủ!” Sở Anh chỉ nhìn sơ qua rồi tắt đèn: “Không được quấy rầy tôi! Tôi là học sinh lớp 12 phải dậy lúc 6 giờ sáng!”
Năm Ba ngẫm nghĩ, dù sao nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi. Chuyện kế tiếp để đến ngày mai rồi tính tiếp.
…
Tuy rằng ban đêm bị quấy rầy một lần nhưng chất lượng giấc ngủ của Sở Anh không vì thế mà giảm sút. Chẳng những không giảm sút, cô vừa ngủ dậy đã vứt chuyện này ra sau đầu, cứ như thể nó chưa từng xảy ra. Mới đầu, Năm Ba còn tưởng Sở Anh có dự định khác nhưng sau khi cô trải qua một ngày học tập mệt mỏi, về đến biệt thự đã ngã gục xuống giường, nó mới chợt nhận thấy Sở Anh đã hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu.
Lúc này, quản gia đã vào bếp chuẩn bị bữa khuya cho Sở Anh, Thương Tự Chiêu đang vừa chat voice vừa chơi game với bạn bè của cậu ta, đôi khi ầm ĩ đến nỗi bị Sở Anh mắng cho một trận, cậu ta cứ có ảo giác như thể Sở Anh là mẹ của cậu ta.
“Thương Tự Chiêu, cậu có biết sau ngày lễ Quốc khánh là kỳ thi tháng không hả?”
“Biết chứ.”
“… Cậu không lo lắng chút nào hả?”
“?”
Thương Tự Chiêu nghi ngờ nhìn Sở Anh, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ cậu lo lắng chuyện này?”
Sở Anh chống tay lên cằm, hỏi: “Hồi bé nhà cậu không quản chuyện học hành của cậu à?”
Thương Tự Chiêu tiếp tục chơi game: “Quản chứ. Sau đó tôi dùng hành động của mình chứng minh cho họ thấy trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu bỏ cuộc. Thế nên từ hồi tôi học cấp 2, họ đã mặc xác tôi, chỉ cần tôi bớt gây sự là được.”
Sở Anh chớp mắt: “Thế cũng không tồi.”
Thương Tự Chiêu khựng lại, ngước mắt hỏi: “Chẳng lẽ cậu là học sinh giỏi? Tôi nghe người ta bảo cậu tự giới thiệu nói mình học rất kém mà nhỉ?”
Sở Anh: “…”
Ai mà chẳng có quá khứ cơ chứ.
Trong khi Sở Anh ăn bữa khuya, Thương Tự Chiêu cũng không nhàn rỗi, thi thoảng lại vươn tay nhón một miếng, còn vừa ăn vừa hỏi quản gia: “Bác quản gia ơi, từ hồi đó đến giờ đã bao lâu rồi? Anh họ hết giận rồi, chẳng lẽ anh ấy định hầm hết bầy thiên nga trong hồ ạ?”
Quản gia tính ngày: “Mấy ngày nay cậu chủ có việc ra ngoài, tháng sau sẽ về đây.”
Thương Tự Chiêu nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại chạy lung tung nữa rồi? Vệ sĩ có đi cùng không bác?”
Quản gia trả lời: “Cậu út đừng lo lắng, trong lòng cậu chủ đều biết rõ.”
Thương Tự Chiêu quay mặt đi: “Ai lo chứ? Chết, thế chữ ký của cháu với Sở Anh phải làm sao đây? Ông nội ký cho bọn cháu à?”
Quản gia cười tủm tỉm: “Cuối tuần cậu chủ sẽ về nhà, chắc chắn sẽ có thời gian ký tên cho các cậu.”
Thương Tự Chiêu: “…”
Sở Anh đang ăn cháo hải sản không khỏi ngây người, im lặng quay sang đối diện với Năm Ba.
Năm Ba lườm cô: [Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi à?]
Sở Anh khẽ ho một tiếng, lấy khăn ướt lau miệng, sau đó im lặng cầm điện thoại mở khung chat của mình và Thương Trú.
[Sở Anh: Chào buổi tối, anh Thương. Mỉm cười.jpg]
Gửi xong, Sở Anh chờ cả buổi mà không thấy Thương Trú trả lời, lại nghĩ lúc nãy quản gia nói rằng Thương Trú không có ở thành phố Minh, thế là cô yên tâm thoải mái lên lầu ngủ, nhân tiện ném cho Năm Ba nhiệm vụ viết bản kiểm điểm.
Thế là đêm nay, Sở Anh ngủ say sưa, Thương Tự Chiêu và Năm Ba thức đêm viết kiểm điểm.
…
3 giờ sáng.
Phòng trên tầng cao nhất của khách sạn nào đó trong thành phố Hòa.
Tiểu Tống đứng trước cửa thư phòng ngáp một cái, lại liếc nhìn trong phòng, thầm nghĩ hôm nay doanh nghiệp đối tác kia lại chọc giận sếp tổng. Sếp tổng mà nổi cáu thì sẽ bị mất ngủ, đã giờ này rồi mà vẫn tỉnh như sáo.
Lúc này, Thương Trú đang ngẩn người nhìn chằm chằm WeChat.
Anh đối diện với con lợn vui vẻ nhảy múa trong màn hình hai giây, sau đó chậm rãi đưa mắt nhìn tin nhắn mà Sở Anh gửi đến.
Con nhóc lừa đảo này.
Thương Trú khẽ hừ một tiếng, sau đó ném điện thoại xuống.
“Vào đi.”
Giọng nói của người đàn ông vừa lạnh nhạt vừa trầm thấp.
Tiểu Tống giật cả mình, chớp mắt mấy cái rồi vội vàng vào thư phòng.
Anh ấy thăm dò sắc mặt của Thương Trú, cẩn thận hỏi: “Sếp?”
Thương Trú: “Sở Anh, người thành phố Hòa, trước buổi chiều ngày mai tôi muốn thấy tư liệu của cô ấy.”
Tiểu Tống khom lưng: “Vâng.”
“Cậu đi đi.”
“Sếp?”
Thương Trú đã quay xe lăn sang chỗ khác, nhìn bóng đêm tối tăm và thành phố lấp lánh dưới bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Không cần nhìn, Tiểu Tống cũng biết chắc chắn lúc này Thương Trú đang cau mày.
Lại là một đêm sắp trôi qua.
…
Chỉ trong chớp mắt đã đến thứ bảy.
Viết kiểm điểm xong, vừa tan học Thương Tự Chiêu đã tót ra ngoài chơi.
Còn Sở Anh thì lo âu nên làm cách nào để nói cho Thương Trú biết “phương pháp” của mình. Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình thật ngu ngốc nhưng đã hứa với người ta rồi, mình không thể nuốt lời, đành phải làm đến cùng.
“Bác quản gia ơi.” Sở Anh chớp mắt gọi quản gia, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội: “Anh Thương đã về chưa ạ?”
Quản gia đang cầm một cành hoa hồng vừa cắt, cười trả lời: “Hôm qua cậu chủ mới về nhà. Cô Sở muốn tìm cậu chủ à?”
Sở Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi đã hứa là sẽ đưa cho Thương Trú một món đồ, có thể làm phiền bác mua hai phần, sau đó đưa một phần cho anh ấy được không?”
Nghe vậy, trong lòng quản gia vui vẻ, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng: “Cô cứ nói đi, tôi sẽ đích thân đưa cho cậu chủ.”
Sở Anh chớp mắt mấy cái, sau đó thì thầm vào tai quản gia. Quản gia gật đầu, mặc dù không rõ Sở Anh đang định làm gì nhưng không ảnh hưởng đến việc ông ấy mừng thầm trong lòng.
Sau bữa tối, quản gia mang theo món đồ bí ẩn đi đến trang viên. Thương Trú đang ngồi trong vườn hoa, chung quanh không một bóng người.
“Thưa cậu chủ, đây là món đồ mà cô Sở đưa đến.”
Lúc nói câu này, nét mặt quản gia tràn đầy ý cười.
Thương Trú cụp mi liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay quản gia: “Đây là cái gì?”
Quản gia khựng lại: “Chuyện này… Tôi cũng không rõ. Hay là để tôi mở hộp?”
Thương Trú dời mắt: “Ừ.”
“Đây là…” Quản gia nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay mình, hai hộp đựng hình tròn như được kết nối bằng một cây cầu nhỏ: “Ồ, hình như đây là kính sát tròng. Đúng thật.”
Quản gia mở nắp đậy hai bên, im lặng nhìn thấu kính nho nhỏ trong hộp, sau đó hỏi: “Cậu chủ, cậu có muốn đeo thử không?”
Thương Trú nhíu mày: “Ừ.”
Năm phút sau, quản gia đối diện với đôi mắt đeo kính áp tròng trắng tinh của Thương Trú.
Ông ấy ôm ngực, thầm nghĩ sở thích của cậu chủ càng ngày càng quái dị.
…
Phong Tê.
“Đậu má! Sở Anh cậu đang làm gì vậy hả?” Thương Tự Chiêu vừa xuống xe đã thấy Sở Anh đang đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn chung quanh, vừa đến gần thì đã giật cả mình: “Đêm hôm khuya khoắt cậu định giả làm ma hả? Đeo cái thứ vớ vẩn đấy làm gì? Lộ tròng mắt của cậu ra đây cho tôi.”
Sở Anh mờ mịt nhìn về phía bầu trời đêm, mặc dù ánh mắt như bị một lớp sương mù che phủ nhưng không ảnh hưởng cô thấy rõ bầu trời đêm tối om này.
Sở Anh vội vàng nhìn Năm Ba: Bé Ba, chúng ta mau bắt đầu phương án dự phòng!
Năm Ba gật đầu lia lịa: [Tôi làm ngay!]
Lúc này, Sở Anh không rảnh chú ý đến Thương Tự Chiêu, quay đầu tìm một chỗ không có người rồi viết: Vừa đeo kính áp tròng có màu, Thương Trú bỗng cảm thấy một tia sáng lóe lên trước mắt mình, lại nhìn về phía bóng đêm, không ngờ nó đã không còn tối tăm như ban đầu!
Viết xong, Sở Anh mong chờ nhìn Năm Ba.
Năm Ba nghẹn thật lâu mới hiện lên dòng chữ nhỏ xíu xiu: [Anh Anh, không thể có hiệu lực.]
Sở Anh: “…”
Cô mở WeChat, gửi tin nhắn cho Thương Trú.
[Sở Anh: Anh Thương, anh nghe tôi giải thích cái đã!]
Hệ thống thông báo: Đối phương đã từ chối nhận tin nhắn của bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.