Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 8:
Vân Kiều
18/10/2024
“Ái chà, bác quản gia về rồi ạ?” Thương Tự Chiêu ngồi bên sofa ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Tâm trạng của anh họ cháu thế nào? Bác bảo ngày mai cháu mang bản kiểm điểm đi tìm anh ấy ký tên thì xác suất thành công sẽ là bao nhiêu?”
Vẻ mặt quản gia hơi nặng nề: “Cậu chủ… Cậu út, cậu có thấy cô Sở đâu không?”
Nhắc đến Sở Anh, Thương Tự Chiêu không khỏi mắt trợn ngược: “Cháu không biết, hình như cô ấy đang tự giận dỗi một mình, đêm hôm khuya khoắt đeo kính áp tròng có màu đứng trước cửa hù dọa người khác, cháu còn chưa bất mãn thì cô ấy đã giận cháu trước.”
“Bác quản gia, ông nội tìm đâu ra con nhóc vừa dữ dằn vừa sớm nắng chiều mưa này thế bác?”
Quản gia thầm nghĩ, trông cậu chủ cũng có vẻ không vui.
Chẳng lẽ hai người này cãi nhau?
…
Phòng ngủ tầng ba.
Sở Anh vùi đầu trên giường, để lại cái gáy cho Năm Ba. Bây giờ cô không muốn để ý đến ai hết, sống bao nhiêu năm trời mà lần đầu tiên mất mặt cỡ này. Thậm chí cô còn nghi ngờ cuốn sách này tự mang hào quang giảm IQ của người khác.
Năm Ba cũng bực mình, sao lại không có tác dụng với Thương Trú thế nhỉ?
Bởi vì hiện tại, Sở Anh vẫn chưa tiếp xúc với Thương Trú nên Năm Ba chỉ hiểu biết rất ít về người đàn ông này, trong lúc nhất thời không rõ vấn đề ở chỗ nào.
Năm Ba định gây ra động tĩnh bên tai Sở Anh để thu hút sự chú ý của cô mà mãi vẫn không có kết quả. May mà Sở Anh không tự kỷ lâu lắm, khoảng chừng mười mấy phút sau, cô đã liếc nhìn nó bằng ánh mắt sắc như dao cau khoét vào mỏm đá.
Năm Ba run rẩy: [Anh Anh, chúng ta hiểu biết quá ít về Thương Trú. Chi nhánh về Thương Tự Chiêu đa số diễn ra ở Sùng Anh hay bên cạnh nam nữ chính, không thể trợ giúp chúng ta hiểu biết về Thương Trú quá nhiều. Tôi đề nghị cô nghĩ ra cốt truyện nào đó để Thương Trú về sống ở lâu đài, sau đó chúng ta từ từ mò mẫm, tóm lại sẽ tìm được nguyên nhân.]
Sở Anh ngẫm nghĩ rồi phân tích với Năm Ba: “Lỡ như cũng không có hiệu quả với người khác thì sao? Có lẽ Thương Trú chỉ là một trong số đó. Suy cho cùng thì đến hiện tại, đa số người mà chúng ta từng tiếp xúc đều nằm trong cốt truyện.”
Năm Ba ỉu xìu: [Thật không? Thế thì tôi thật là vô dụng.]
Sở Anh: “… Cũng chưa chắc, ngày mai chúng ta ra ngoài thử xem. Đến thành phố Minh lâu rồi mà chúng ta chưa ra ngoài chơi một lần, ra ngoài thử thì sẽ biết. Cậu đừng buồn.”
Năm Ba vẫn rất hụt hẫng: [Anh Anh, cô đi ngủ sớm một chút.]
Nói xong, Năm Ba tự bay vào góc, úp mặt vào góc tường, trông như một cây nấm nhỏ héo rũ.
Sở Anh: “…”
Rốt cuộc là tôi xuyên vào tiểu thuyết hay cậu mới là người xuyên vào tiểu thuyết?
…
Bởi vì có kế hoạch ra ngoài nên Sở Anh dậy từ sáng sớm.
Năm Ba im lặng đi theo bên cạnh cô, không bày trò kiếm chuyện, Sở Anh còn cảm thấy không quen, lúc ăn sáng mà thi thoảng phải liếc nhìn Năm Ba một cái.
Quản gia vẫn đứng chờ bên cạnh Sở Anh. Ông ấy quan sát thật lâu, cuối cùng lo lắng hỏi: “Cô Sở, cô bị sái cổ à?”
Sở Anh suýt nữa bị sặc sữa: “Tôi không sao, chẳng qua là đang suy nghĩ chuyện khác thôi. Đúng rồi bác quản gia, hôm nay tôi muốn ra ngoài một chuyến. Đến thành phố Minh lâu rồi mà tôi vẫn chưa có thời gian ra ngoài ngắm cảnh.”
Quản gia đáp lời: “Tôi sẽ chuẩn bị cho cô ngay bây giờ.”
Chờ Sở Anh ăn sáng xong vẫn chưa đến tám giờ.
Buổi sáng cuối tuần, cô không có khả năng thấy mặt Thương Tự Chiêu trước bữa trưa. Cô giao bản kiểm điểm cho quản gia rồi rời đi, vẫn ngồi trên chiếc xe đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của Thương Trú.
Thời tiết mùa thu của thành phố Minh rất sáng sủa, rất ít khi trời mưa.
Sở Anh ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài.
Xe chạy qua sườn núi, đi ngang qua quần thể biệt thự bên dưới.
Thiếu niên cao gầy đứng dưới bầu trời xanh kia cực kỳ dễ thu hút sự chú ý của mọi người. Dường như lúc nào cậu ấy cũng thu hút ánh mắt của người khác, bất kể là trong hội trường nghiêm túc, ngõ hẻm hỗn loạn hay giờ phút này.
Sở Anh kinh ngạc hỏi: Thẩm Yến Thanh cũng sống ở đây à?
Năm Ba nhúc nhích: [Thẩm Yến Thanh và Quý Phong Dư đều sống ở núi Quan Hải, hồi trước Thương Tự Chiêu sống trong nhà tổ của nhà họ Thương, khu vực bên đường Minh Dương. Bị ảnh hưởng bởi mạch truyện chính nên trong khoảng thời gian kế tiếp, Thương Tự Chiêu sẽ ở lại Phong Tê.]
Sở Anh khựng lại: Thế còn Tạ Nam Chi?
Năm Ba lắc đầu: [Chưa mở khóa bối cảnh của Tạ Nam Chi.]
Trong lúc cua ngang, Sở Anh đã không nhìn thấy Thẩm Yến Thanh.
Ngay khi cô suy đoán Thẩm Yến Thanh sẽ đi đâu thì bỗng một dòng chữ in đậm hiện lên trên trang giấy của Năm Ba: [Xin hãy bảo đảm nam chính và nữ chính tình cờ gặp nhau trên quảng trường Tinh Quang, loại bỏ chướng ngại: Cát Bạch Vi.]
Năm Ba im thin thít cả đêm, tình tiết quan trọng của cốt truyện bất thình lình xuất hiện này khiến nó chấn động.
[Anh Anh, chúng ta có việc để làm rồi! Xuất hiện nhân vật mới trong cốt truyện!]
Sở Anh nhìn lướt qua, sau đó gọi tài xế: “Đến quảng trường Tinh Quang.”
Cô lại hỏi Năm Ba: Cát Bạch Vi là ai?
Năm Ba lật sách rào rào một lát: [Một cô gái.]
Sở Anh: “…”
Cô sai rồi, không nên rút lại câu nói ấy, Năm Ba thật sự là vô dụng!
Suốt chặng đường, Năm Ba còn phổ cập kiến thức về thành phố Minh cho Sở Anh, khi nhắc đến nhà họ Thương, ngay cả Năm Ba cũng không khỏi cảm thán: [Rõ ràng đây là bối cảnh dành riêng cho nam chính, thế mà Thương Tự Chiêu lại là nam phụ số hai.]
Sở Anh bỗng cảm thấy có gì đó sai sai: Thế còn Thương Trú thì sao?
Anh đã già đầu rồi thì không thể nào là nam phụ số ba đâu nhỉ? Ngay cả nam phụ số hai là Thương Tự Chiêu cũng không có đãi ngộ kích hoạt tình tiết trọng điểm của cốt truyện cơ mà.
Năm Ba cũng thắc mắc: [Anh Anh, cô đoán xem có khi nào Thương Trú là nhân vật phản diện không? Có lẽ sau này sẽ xảy ra chuyện nam phụ vì yêu sinh hận, vận dụng quan hệ gia tộc quấy nhiễu nam nữ chính đến với nhau. Phỏng đoán của tôi hợp lý lắm đúng không?]
Sở Anh: … Với IQ của Thương Tự Chiêu trông có giống người biết vì yêu sinh hận không?
Năm Ba im lặng thật lâu: [Có lý.]
Ngay khi hai người đang suy đoán đủ mọi giả thiết về sự tồn tại của Thương Trú thì xe đã đến cao ốc Tinh Quang.
Sở Anh vốn định ra ngoài dạo phố nên quản gia tìm trợ lý và vệ sĩ đi theo cô. Đúng lúc này, bỗng nhiên có nhiệm vụ nên cô kêu đám người kia đứng bên ngoài chờ mình một lát, sau đó bước vào quảng trường Tinh Quang một mình.
Mười phút sau.
Sở Anh thay một bộ quần áo khác, đeo kính râm ngồi bên ngoài quán cafe trong quảng trường. Không ai nhìn thấy đôi mắt sau kính râm của cô đang đảo liên hồi, nhìn lướt qua đám đông đi trên đường cứ như ăn trộm.
Năm Ba ở bên cạnh đóng vai máy rà soát không có cảm xúc: [Người đàn ông vừa đi ngang qua, cô đừng thấy anh ta phong độ ngời ngời mà lầm tưởng, thực ra anh ta có hai chiếc điện thoại, một chiếc chuyên dùng để câu cá. Còn anh kia nữa, tay cầm một bình nước hoa nhưng thực tế trong túi vẫn còn một bình khác, cùng một món quà tặng cho hai người phụ nữ, hừ. Anh Anh, sau này cô đừng bị người khác dụ chạy một cách dễ dàng đấy nhé!]
Sở Anh cạn lời nhìn Năm Ba, nó thật sự muốn làm mẹ của mình à?
Năm Ba tiếp tục lảm nhảm: [Cô gái kia… Còn người kia nữa, í, Anh Anh, Cát Bạch Vi xuất hiện rồi! Ngay trước cửa quảng trường, mặc váy đầm màu mơ kia kìa, ôm cánh tay của một người phụ nữ.]
Sở Anh nhìn theo hướng mà Năm Ba nói, thoáng chốc thấy hai mẹ con kia.
Thiếu nữ đang vừa mỉm cười vừa quay sang nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh mình, đang trong độ tuổi làm nũng với mẹ.
Sở Anh tháo kính râm, chăm chú quan sát một lát rồi hỏi Năm Ba: Tôi nhớ cậu từng nói là ba mẹ của Tạ Nam Chi đã ly hôn.
Năm Ba: [Không sai, tình hình cụ thể chưa được mở khóa.]
Sở Anh đeo kính lên: Chẳng mấy chốc sẽ được mở khóa thôi.
Năm Ba: [Anh Anh, cô định tiếp xúc với nữ chính hả!]
Sở Anh chậm rãi nói: Gien di truyền rất mạnh mẽ, cậu nhìn kỹ gương mặt của Cát Bạch Vi đi, có thấy được thông tin gì không?
Năm Ba nhìn chằm chằm vào Cát Bạch Vi thật lâu: [Không thấy, cô thấy gì thế?]
Sở Anh thở dài: Cát Bạch Vi và Tạ Nam Chi có quan hệ huyết thống. Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ Cát Bạch Vi là em gái cùng ba khác mẹ với Tạ Nam Chi, chắc hẳn nhân vật này sẽ có đất diễn không nhỏ đâu.
Sở Anh vừa nói xong, Năm Ba bỗng lóe sáng. Không lâu sau, Năm Ba phấn khởi nói với Sở Anh: [Anh Anh, mở khóa bối cảnh ba của Tạ Nam Chi rồi! Để tôi xem nào… Tạ Nam Chi theo họ mẹ, ba họ Cát, hai người ly hôn sau khi Tạ Nam Chi chào đời không lâu. Một năm sau ba của cô ấy tái hôn, năm thứ hai đẻ ra Cát Bạch Vi, Tạ Nam Chi và Cát Bạch Vi chênh nhau 2 tuổi, hiện giờ Cát Bạch Vi đang học lớp 10 ở trường trung học phổ thông số 1. Hai chị em đã từng gặp nhau nhưng đều không ưa gì nhau.]
Sở Anh nhíu mày: Tạ Nam Chi sống một mình?
Năm Ba: [Đúng, nhà họ Tạ và nhà họ Cát đều không thiếu tiền, chí ít Tạ Nam Chi không cần lo cơm áo gạo tiền. Bên phía mẹ của cô ấy vẫn trắng tinh, chắc là phải tùy theo cốt truyện phát triển, hoặc cô tiếp xúc với cô ấy thì mới được mở khóa.]
Trong lúc ba của Tạ Nam Chi vắng mặt, hai mẹ con nhà này lại gặp mặt Tạ Nam Chi ở đây, gần như có thể đoán được sẽ xảy ra tình huống như thế nào.
Thấy Cát Bạch Vi đi ngang qua chỗ mình, Sở Anh lại không có động tác gì.
Năm Ba giục cô: [Anh Anh, đừng để họ chạm mặt nhau!]
Sở Anh suy nghĩ hồi lâu: Tại sao lại không để nam chính xử lý chuyện này? Tình tiết này hẳn là sẽ hỗ trợ thúc đẩy tình cảm giữa nam nữ chính chứ nhỉ? Cát Bạch Vi phải là nhân vật thúc đẩy cốt truyện mới đúng.
Năm Ba ngây người: [Cô nói cũng có lý nhưng chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ.]
Sở Anh ngẫm nghĩ, chút chuyện cỏn con này không cần làm phiền Năm Ba thay đổi cốt truyện, cô gọi điện thoại kêu một nữ trợ lý tiến vào.
Thế là Năm Ba trơ mắt nhìn trợ lý cầm một ly trà sữa “bất cẩn” đụng trúng Cát Bạch Vi, liên tục nói xin lỗi rồi hứa hẹn sẽ bồi thường, sau đó chủ động dẫn hai mẹ con vào phòng dành riêng cho khách quý. Không sai, quảng trường Tinh Quang là sản nghiệp của nhà họ Thương.
Sở Anh chống cằm cảm thán: Tên tuổi của Thương Trú xài tốt thật, chẳng trách Thương Tự Chiêu lại sùng bái anh ta đến thế.
Thấy chướng ngại vật đã bị loại bỏ, Năm Ba vẫn ngơ ngác: Chỉ đơn giản thế thôi hả?
Sở Anh lườm nó sau chiếc kính đen: Cậu còn định gây ra chuyện gì nữa? Chẳng lẽ muốn thấy tôi đối đầu với cậu ta? Chỉ là một đứa con gái mà thôi. Được rồi, chúng ta sang chỗ khác hơi, tôi không muốn thấy nam nữ chính đâu.
Năm Ba rất là tủi thân.
…
Trong lúc Sở Anh và Năm Ba đang dạo phố bên ngoài, Thương Tự Chiêu vừa rời giường, chờ đến khi rề rà ăn trưa xong mới cầm bản kiểm điểm của mình và Sở Anh đến trang viên, có quản gia đi cùng.
Buổi chiều ánh nắng vừa đẹp.
Khi Thương Tự Chiêu đến đây, ông cụ vừa chơi cờ với Thương Trú xong, đã lên lầu nghỉ ngơi, Thương Trú tự đẩy xe lăn đến nông trường đằng sau xem ngựa ăn cỏ, không có người hầu đi cùng.
Thương Tự Chiêu chạy nhanh hơn cả dê con trong nông trường, còn vừa chạy vừa kêu: “Anh! Anh họ!”
Mặc dù quản gia đã lớn tuổi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, chạy theo sau Thương Tự Chiêu không chậm một bước.
Thương Trú không có phản ứng gì.
Mãi đến khi Thương Tự Chiêu ghé lại gần từ bên trái, ghé lại gần từ bên phải, chỉ thiếu điều thò mặt ra trước mặt anh, anh mới miễn cưỡng liếc Thương Tự Chiêu một cái: “Chặn tầm nhìn của anh.”
Thương Tự Chiêu ghen tỵ nhìn con ngựa: “Ngựa này mới được đưa đến phải không? Đẹp thật.”
Môi trường yên tĩnh đã bị phá hỏng, Thương Trú nhìn quản gia. Quản gia vội nói: “Cậu chủ, cậu út đến đây để tìm cậu ký tên. Hồi thứ hai cậu út và cô Sở đánh nhau với người khác ngoài trường, cần phụ huynh ký tên vào bản kiểm điểm mới được.”
Sở Anh? Thương Trú nổi lên chút hứng thú, vươn tay ra: “Kiểm điểm.”
Thương Tự Chiêu vội đưa cho anh.
Trên đường đến đây, cậu ta còn đọc bản kiểm điểm của Sở Anh một lần, không ngờ viết rất tốt, vừa thấy đã biết là người quen viết kiểm điểm. Cậu ta thầm nghĩ quả nhiên là người đã học kém mà còn nóng tính, nói không chừng bà chằn ấy còn giỏi gây sự hơn mình ấy chứ.
Lúc ở thành phố Hòa, Thương Trú đã điều tra kỹ càng về Sở Anh.
Tuy rằng anh chưa từng gặp Sở Anh hồi trước nhưng không khó để rút ra kết luận, Sở Anh ban đầu tuyệt đối không có khả năng làm chuyện này. Anh cụp mắt nhìn chữ viết trên bản kiểm điểm, đúng là chữ viết của Sở Anh.
Thương Trú trầm tư, chẳng lẽ sống chết thật sự có thể thay đổi một người?
…
Khi sắc trời đã tối, Sở Anh trở về Phong Tê.
Năm Ba lén lút quan sát tiến độ của nam nữ chính. Mặc dù nó không thể tận mắt chứng kiến nhưng có thể thấy được chữ viết hiện lên bụng của mình, nó hí hửng lắm. Hơn nữa thi thoảng nó còn kể lể mấy câu với Sở Anh.
So với thái độ hào hứng của Năm Ba, cảm xúc của Sở Anh lại không vui vẻ cho lắm.
Buổi chiều, cô và Năm Ba đã thí nghiệm những người không liên quan đến cốt truyện, những thay đổi nhỏ bé ấy đều có tác dụng.
Sau khi thỏa mãn đọc được đoạn văn giằng co giữa hai chàng trai, Năm Ba mới an ủi Sở Anh: [Anh Anh, có lẽ là vì thân phận của Thương Trú có gì đó kỳ lạ. Khi nào gặp anh ta, chúng ta sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Trước mắt chỉ không có tác dụng với anh ta thôi, chúng ta cứ theo dõi anh ta là được.]
Sở Anh cụp mi mắt, hàng mi dài để lại cái bóng dưới bọng mắt.
Lát sau, cô khẽ nói: “Không phải chỉ có mình anh ta.”
Năm Ba sửng sốt: [Vẫn còn ai đó mà tôi không phát hiện được ư?]
Sở Anh ngước mắt lên, đối diện với Năm Ba.
Cô nói: “Còn tôi nữa.”
Vẻ mặt quản gia hơi nặng nề: “Cậu chủ… Cậu út, cậu có thấy cô Sở đâu không?”
Nhắc đến Sở Anh, Thương Tự Chiêu không khỏi mắt trợn ngược: “Cháu không biết, hình như cô ấy đang tự giận dỗi một mình, đêm hôm khuya khoắt đeo kính áp tròng có màu đứng trước cửa hù dọa người khác, cháu còn chưa bất mãn thì cô ấy đã giận cháu trước.”
“Bác quản gia, ông nội tìm đâu ra con nhóc vừa dữ dằn vừa sớm nắng chiều mưa này thế bác?”
Quản gia thầm nghĩ, trông cậu chủ cũng có vẻ không vui.
Chẳng lẽ hai người này cãi nhau?
…
Phòng ngủ tầng ba.
Sở Anh vùi đầu trên giường, để lại cái gáy cho Năm Ba. Bây giờ cô không muốn để ý đến ai hết, sống bao nhiêu năm trời mà lần đầu tiên mất mặt cỡ này. Thậm chí cô còn nghi ngờ cuốn sách này tự mang hào quang giảm IQ của người khác.
Năm Ba cũng bực mình, sao lại không có tác dụng với Thương Trú thế nhỉ?
Bởi vì hiện tại, Sở Anh vẫn chưa tiếp xúc với Thương Trú nên Năm Ba chỉ hiểu biết rất ít về người đàn ông này, trong lúc nhất thời không rõ vấn đề ở chỗ nào.
Năm Ba định gây ra động tĩnh bên tai Sở Anh để thu hút sự chú ý của cô mà mãi vẫn không có kết quả. May mà Sở Anh không tự kỷ lâu lắm, khoảng chừng mười mấy phút sau, cô đã liếc nhìn nó bằng ánh mắt sắc như dao cau khoét vào mỏm đá.
Năm Ba run rẩy: [Anh Anh, chúng ta hiểu biết quá ít về Thương Trú. Chi nhánh về Thương Tự Chiêu đa số diễn ra ở Sùng Anh hay bên cạnh nam nữ chính, không thể trợ giúp chúng ta hiểu biết về Thương Trú quá nhiều. Tôi đề nghị cô nghĩ ra cốt truyện nào đó để Thương Trú về sống ở lâu đài, sau đó chúng ta từ từ mò mẫm, tóm lại sẽ tìm được nguyên nhân.]
Sở Anh ngẫm nghĩ rồi phân tích với Năm Ba: “Lỡ như cũng không có hiệu quả với người khác thì sao? Có lẽ Thương Trú chỉ là một trong số đó. Suy cho cùng thì đến hiện tại, đa số người mà chúng ta từng tiếp xúc đều nằm trong cốt truyện.”
Năm Ba ỉu xìu: [Thật không? Thế thì tôi thật là vô dụng.]
Sở Anh: “… Cũng chưa chắc, ngày mai chúng ta ra ngoài thử xem. Đến thành phố Minh lâu rồi mà chúng ta chưa ra ngoài chơi một lần, ra ngoài thử thì sẽ biết. Cậu đừng buồn.”
Năm Ba vẫn rất hụt hẫng: [Anh Anh, cô đi ngủ sớm một chút.]
Nói xong, Năm Ba tự bay vào góc, úp mặt vào góc tường, trông như một cây nấm nhỏ héo rũ.
Sở Anh: “…”
Rốt cuộc là tôi xuyên vào tiểu thuyết hay cậu mới là người xuyên vào tiểu thuyết?
…
Bởi vì có kế hoạch ra ngoài nên Sở Anh dậy từ sáng sớm.
Năm Ba im lặng đi theo bên cạnh cô, không bày trò kiếm chuyện, Sở Anh còn cảm thấy không quen, lúc ăn sáng mà thi thoảng phải liếc nhìn Năm Ba một cái.
Quản gia vẫn đứng chờ bên cạnh Sở Anh. Ông ấy quan sát thật lâu, cuối cùng lo lắng hỏi: “Cô Sở, cô bị sái cổ à?”
Sở Anh suýt nữa bị sặc sữa: “Tôi không sao, chẳng qua là đang suy nghĩ chuyện khác thôi. Đúng rồi bác quản gia, hôm nay tôi muốn ra ngoài một chuyến. Đến thành phố Minh lâu rồi mà tôi vẫn chưa có thời gian ra ngoài ngắm cảnh.”
Quản gia đáp lời: “Tôi sẽ chuẩn bị cho cô ngay bây giờ.”
Chờ Sở Anh ăn sáng xong vẫn chưa đến tám giờ.
Buổi sáng cuối tuần, cô không có khả năng thấy mặt Thương Tự Chiêu trước bữa trưa. Cô giao bản kiểm điểm cho quản gia rồi rời đi, vẫn ngồi trên chiếc xe đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của Thương Trú.
Thời tiết mùa thu của thành phố Minh rất sáng sủa, rất ít khi trời mưa.
Sở Anh ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài.
Xe chạy qua sườn núi, đi ngang qua quần thể biệt thự bên dưới.
Thiếu niên cao gầy đứng dưới bầu trời xanh kia cực kỳ dễ thu hút sự chú ý của mọi người. Dường như lúc nào cậu ấy cũng thu hút ánh mắt của người khác, bất kể là trong hội trường nghiêm túc, ngõ hẻm hỗn loạn hay giờ phút này.
Sở Anh kinh ngạc hỏi: Thẩm Yến Thanh cũng sống ở đây à?
Năm Ba nhúc nhích: [Thẩm Yến Thanh và Quý Phong Dư đều sống ở núi Quan Hải, hồi trước Thương Tự Chiêu sống trong nhà tổ của nhà họ Thương, khu vực bên đường Minh Dương. Bị ảnh hưởng bởi mạch truyện chính nên trong khoảng thời gian kế tiếp, Thương Tự Chiêu sẽ ở lại Phong Tê.]
Sở Anh khựng lại: Thế còn Tạ Nam Chi?
Năm Ba lắc đầu: [Chưa mở khóa bối cảnh của Tạ Nam Chi.]
Trong lúc cua ngang, Sở Anh đã không nhìn thấy Thẩm Yến Thanh.
Ngay khi cô suy đoán Thẩm Yến Thanh sẽ đi đâu thì bỗng một dòng chữ in đậm hiện lên trên trang giấy của Năm Ba: [Xin hãy bảo đảm nam chính và nữ chính tình cờ gặp nhau trên quảng trường Tinh Quang, loại bỏ chướng ngại: Cát Bạch Vi.]
Năm Ba im thin thít cả đêm, tình tiết quan trọng của cốt truyện bất thình lình xuất hiện này khiến nó chấn động.
[Anh Anh, chúng ta có việc để làm rồi! Xuất hiện nhân vật mới trong cốt truyện!]
Sở Anh nhìn lướt qua, sau đó gọi tài xế: “Đến quảng trường Tinh Quang.”
Cô lại hỏi Năm Ba: Cát Bạch Vi là ai?
Năm Ba lật sách rào rào một lát: [Một cô gái.]
Sở Anh: “…”
Cô sai rồi, không nên rút lại câu nói ấy, Năm Ba thật sự là vô dụng!
Suốt chặng đường, Năm Ba còn phổ cập kiến thức về thành phố Minh cho Sở Anh, khi nhắc đến nhà họ Thương, ngay cả Năm Ba cũng không khỏi cảm thán: [Rõ ràng đây là bối cảnh dành riêng cho nam chính, thế mà Thương Tự Chiêu lại là nam phụ số hai.]
Sở Anh bỗng cảm thấy có gì đó sai sai: Thế còn Thương Trú thì sao?
Anh đã già đầu rồi thì không thể nào là nam phụ số ba đâu nhỉ? Ngay cả nam phụ số hai là Thương Tự Chiêu cũng không có đãi ngộ kích hoạt tình tiết trọng điểm của cốt truyện cơ mà.
Năm Ba cũng thắc mắc: [Anh Anh, cô đoán xem có khi nào Thương Trú là nhân vật phản diện không? Có lẽ sau này sẽ xảy ra chuyện nam phụ vì yêu sinh hận, vận dụng quan hệ gia tộc quấy nhiễu nam nữ chính đến với nhau. Phỏng đoán của tôi hợp lý lắm đúng không?]
Sở Anh: … Với IQ của Thương Tự Chiêu trông có giống người biết vì yêu sinh hận không?
Năm Ba im lặng thật lâu: [Có lý.]
Ngay khi hai người đang suy đoán đủ mọi giả thiết về sự tồn tại của Thương Trú thì xe đã đến cao ốc Tinh Quang.
Sở Anh vốn định ra ngoài dạo phố nên quản gia tìm trợ lý và vệ sĩ đi theo cô. Đúng lúc này, bỗng nhiên có nhiệm vụ nên cô kêu đám người kia đứng bên ngoài chờ mình một lát, sau đó bước vào quảng trường Tinh Quang một mình.
Mười phút sau.
Sở Anh thay một bộ quần áo khác, đeo kính râm ngồi bên ngoài quán cafe trong quảng trường. Không ai nhìn thấy đôi mắt sau kính râm của cô đang đảo liên hồi, nhìn lướt qua đám đông đi trên đường cứ như ăn trộm.
Năm Ba ở bên cạnh đóng vai máy rà soát không có cảm xúc: [Người đàn ông vừa đi ngang qua, cô đừng thấy anh ta phong độ ngời ngời mà lầm tưởng, thực ra anh ta có hai chiếc điện thoại, một chiếc chuyên dùng để câu cá. Còn anh kia nữa, tay cầm một bình nước hoa nhưng thực tế trong túi vẫn còn một bình khác, cùng một món quà tặng cho hai người phụ nữ, hừ. Anh Anh, sau này cô đừng bị người khác dụ chạy một cách dễ dàng đấy nhé!]
Sở Anh cạn lời nhìn Năm Ba, nó thật sự muốn làm mẹ của mình à?
Năm Ba tiếp tục lảm nhảm: [Cô gái kia… Còn người kia nữa, í, Anh Anh, Cát Bạch Vi xuất hiện rồi! Ngay trước cửa quảng trường, mặc váy đầm màu mơ kia kìa, ôm cánh tay của một người phụ nữ.]
Sở Anh nhìn theo hướng mà Năm Ba nói, thoáng chốc thấy hai mẹ con kia.
Thiếu nữ đang vừa mỉm cười vừa quay sang nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh mình, đang trong độ tuổi làm nũng với mẹ.
Sở Anh tháo kính râm, chăm chú quan sát một lát rồi hỏi Năm Ba: Tôi nhớ cậu từng nói là ba mẹ của Tạ Nam Chi đã ly hôn.
Năm Ba: [Không sai, tình hình cụ thể chưa được mở khóa.]
Sở Anh đeo kính lên: Chẳng mấy chốc sẽ được mở khóa thôi.
Năm Ba: [Anh Anh, cô định tiếp xúc với nữ chính hả!]
Sở Anh chậm rãi nói: Gien di truyền rất mạnh mẽ, cậu nhìn kỹ gương mặt của Cát Bạch Vi đi, có thấy được thông tin gì không?
Năm Ba nhìn chằm chằm vào Cát Bạch Vi thật lâu: [Không thấy, cô thấy gì thế?]
Sở Anh thở dài: Cát Bạch Vi và Tạ Nam Chi có quan hệ huyết thống. Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ Cát Bạch Vi là em gái cùng ba khác mẹ với Tạ Nam Chi, chắc hẳn nhân vật này sẽ có đất diễn không nhỏ đâu.
Sở Anh vừa nói xong, Năm Ba bỗng lóe sáng. Không lâu sau, Năm Ba phấn khởi nói với Sở Anh: [Anh Anh, mở khóa bối cảnh ba của Tạ Nam Chi rồi! Để tôi xem nào… Tạ Nam Chi theo họ mẹ, ba họ Cát, hai người ly hôn sau khi Tạ Nam Chi chào đời không lâu. Một năm sau ba của cô ấy tái hôn, năm thứ hai đẻ ra Cát Bạch Vi, Tạ Nam Chi và Cát Bạch Vi chênh nhau 2 tuổi, hiện giờ Cát Bạch Vi đang học lớp 10 ở trường trung học phổ thông số 1. Hai chị em đã từng gặp nhau nhưng đều không ưa gì nhau.]
Sở Anh nhíu mày: Tạ Nam Chi sống một mình?
Năm Ba: [Đúng, nhà họ Tạ và nhà họ Cát đều không thiếu tiền, chí ít Tạ Nam Chi không cần lo cơm áo gạo tiền. Bên phía mẹ của cô ấy vẫn trắng tinh, chắc là phải tùy theo cốt truyện phát triển, hoặc cô tiếp xúc với cô ấy thì mới được mở khóa.]
Trong lúc ba của Tạ Nam Chi vắng mặt, hai mẹ con nhà này lại gặp mặt Tạ Nam Chi ở đây, gần như có thể đoán được sẽ xảy ra tình huống như thế nào.
Thấy Cát Bạch Vi đi ngang qua chỗ mình, Sở Anh lại không có động tác gì.
Năm Ba giục cô: [Anh Anh, đừng để họ chạm mặt nhau!]
Sở Anh suy nghĩ hồi lâu: Tại sao lại không để nam chính xử lý chuyện này? Tình tiết này hẳn là sẽ hỗ trợ thúc đẩy tình cảm giữa nam nữ chính chứ nhỉ? Cát Bạch Vi phải là nhân vật thúc đẩy cốt truyện mới đúng.
Năm Ba ngây người: [Cô nói cũng có lý nhưng chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ.]
Sở Anh ngẫm nghĩ, chút chuyện cỏn con này không cần làm phiền Năm Ba thay đổi cốt truyện, cô gọi điện thoại kêu một nữ trợ lý tiến vào.
Thế là Năm Ba trơ mắt nhìn trợ lý cầm một ly trà sữa “bất cẩn” đụng trúng Cát Bạch Vi, liên tục nói xin lỗi rồi hứa hẹn sẽ bồi thường, sau đó chủ động dẫn hai mẹ con vào phòng dành riêng cho khách quý. Không sai, quảng trường Tinh Quang là sản nghiệp của nhà họ Thương.
Sở Anh chống cằm cảm thán: Tên tuổi của Thương Trú xài tốt thật, chẳng trách Thương Tự Chiêu lại sùng bái anh ta đến thế.
Thấy chướng ngại vật đã bị loại bỏ, Năm Ba vẫn ngơ ngác: Chỉ đơn giản thế thôi hả?
Sở Anh lườm nó sau chiếc kính đen: Cậu còn định gây ra chuyện gì nữa? Chẳng lẽ muốn thấy tôi đối đầu với cậu ta? Chỉ là một đứa con gái mà thôi. Được rồi, chúng ta sang chỗ khác hơi, tôi không muốn thấy nam nữ chính đâu.
Năm Ba rất là tủi thân.
…
Trong lúc Sở Anh và Năm Ba đang dạo phố bên ngoài, Thương Tự Chiêu vừa rời giường, chờ đến khi rề rà ăn trưa xong mới cầm bản kiểm điểm của mình và Sở Anh đến trang viên, có quản gia đi cùng.
Buổi chiều ánh nắng vừa đẹp.
Khi Thương Tự Chiêu đến đây, ông cụ vừa chơi cờ với Thương Trú xong, đã lên lầu nghỉ ngơi, Thương Trú tự đẩy xe lăn đến nông trường đằng sau xem ngựa ăn cỏ, không có người hầu đi cùng.
Thương Tự Chiêu chạy nhanh hơn cả dê con trong nông trường, còn vừa chạy vừa kêu: “Anh! Anh họ!”
Mặc dù quản gia đã lớn tuổi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, chạy theo sau Thương Tự Chiêu không chậm một bước.
Thương Trú không có phản ứng gì.
Mãi đến khi Thương Tự Chiêu ghé lại gần từ bên trái, ghé lại gần từ bên phải, chỉ thiếu điều thò mặt ra trước mặt anh, anh mới miễn cưỡng liếc Thương Tự Chiêu một cái: “Chặn tầm nhìn của anh.”
Thương Tự Chiêu ghen tỵ nhìn con ngựa: “Ngựa này mới được đưa đến phải không? Đẹp thật.”
Môi trường yên tĩnh đã bị phá hỏng, Thương Trú nhìn quản gia. Quản gia vội nói: “Cậu chủ, cậu út đến đây để tìm cậu ký tên. Hồi thứ hai cậu út và cô Sở đánh nhau với người khác ngoài trường, cần phụ huynh ký tên vào bản kiểm điểm mới được.”
Sở Anh? Thương Trú nổi lên chút hứng thú, vươn tay ra: “Kiểm điểm.”
Thương Tự Chiêu vội đưa cho anh.
Trên đường đến đây, cậu ta còn đọc bản kiểm điểm của Sở Anh một lần, không ngờ viết rất tốt, vừa thấy đã biết là người quen viết kiểm điểm. Cậu ta thầm nghĩ quả nhiên là người đã học kém mà còn nóng tính, nói không chừng bà chằn ấy còn giỏi gây sự hơn mình ấy chứ.
Lúc ở thành phố Hòa, Thương Trú đã điều tra kỹ càng về Sở Anh.
Tuy rằng anh chưa từng gặp Sở Anh hồi trước nhưng không khó để rút ra kết luận, Sở Anh ban đầu tuyệt đối không có khả năng làm chuyện này. Anh cụp mắt nhìn chữ viết trên bản kiểm điểm, đúng là chữ viết của Sở Anh.
Thương Trú trầm tư, chẳng lẽ sống chết thật sự có thể thay đổi một người?
…
Khi sắc trời đã tối, Sở Anh trở về Phong Tê.
Năm Ba lén lút quan sát tiến độ của nam nữ chính. Mặc dù nó không thể tận mắt chứng kiến nhưng có thể thấy được chữ viết hiện lên bụng của mình, nó hí hửng lắm. Hơn nữa thi thoảng nó còn kể lể mấy câu với Sở Anh.
So với thái độ hào hứng của Năm Ba, cảm xúc của Sở Anh lại không vui vẻ cho lắm.
Buổi chiều, cô và Năm Ba đã thí nghiệm những người không liên quan đến cốt truyện, những thay đổi nhỏ bé ấy đều có tác dụng.
Sau khi thỏa mãn đọc được đoạn văn giằng co giữa hai chàng trai, Năm Ba mới an ủi Sở Anh: [Anh Anh, có lẽ là vì thân phận của Thương Trú có gì đó kỳ lạ. Khi nào gặp anh ta, chúng ta sẽ hiểu rõ mọi chuyện. Trước mắt chỉ không có tác dụng với anh ta thôi, chúng ta cứ theo dõi anh ta là được.]
Sở Anh cụp mi mắt, hàng mi dài để lại cái bóng dưới bọng mắt.
Lát sau, cô khẽ nói: “Không phải chỉ có mình anh ta.”
Năm Ba sửng sốt: [Vẫn còn ai đó mà tôi không phát hiện được ư?]
Sở Anh ngước mắt lên, đối diện với Năm Ba.
Cô nói: “Còn tôi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.