Xuyên Sách: Nữ Phụ Thập Niên 70 Được Nuông Chiều Mỗi Ngày
Chương 11:
Thời Vũ Yên Nhiên
16/11/2024
Mới xuống đây chưa bao lâu, nhà cô đã gửi cho một đống đồ tiếp tế.
Quả là có số tốt thật, chẳng bù cho bản thân Hồ Nguyệt Mai, nhà đông anh chị em, ngày nào cũng phải chịu khó nhọc, lại còn bị bắt nạt.
Khó khăn lắm mới xuống nông thôn, ngày nào cũng chắt chiu từng chút, còn phải đợi đến Tết để gửi đồ về nhà.
Trong đám thanh niên trí thức ở đây, không ai may mắn như Tiểu Nhiễm, và vì thế cô mới luôn nhằm vào Tiểu Nhiễm mà ganh ghét.
Mọi người đều nghĩ đến điều đó, cảm thấy Lâm Tiểu Nhiễm thật tốt số khi không cần sống nhờ vào điểm công.
Điều này làm nhiều thanh niên trí thức vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị.
Dù Tào Lệ Hoa cũng thấy hâm mộ, nhưng lại thật lòng vui mừng cho Tiểu Nhiễm.
Cô mảnh mai như vậy, từ nay không phải xuống ruộng cực nhọc nữa.
Lệ Hoa nói với Tiểu Nhiễm: “Vậy không bằng sẵn còn thời gian, em dọn đồ trước đi, mai bọn chị giúp em chuyển đồ.”
"Vâng ạ, cảm ơn chị Lệ Hoa! Thu xếp xong em sẽ mời chị ăn cơm nhé!"
Tiểu Nhiễm vui vẻ đáp.
Cô liền vào phòng thu dọn đồ đạc, may là mới đến chưa lâu nên đồ cũng chưa nhiều, nếu không thì lỉnh kỉnh lắm.
Nghĩ đến việc có thể cất một số thứ vào không gian, Tiểu Nhiễm vui mừng, nhanh chóng cất hết những món giá trị vào căn hộ trong không gian, chỉ để lại những thứ cần thiết bên ngoài để tránh ai đó nghi ngờ.
Một lúc sau, Lệ Hoa thấy Tiểu Nhiễm đã thu dọn gần xong, có vài túi lớn và hai chiếc rương nhỏ.
Đang định giúp đỡ, cô bất ngờ thấy một dáng người cao lớn bước tới, nhẹ nhàng nhấc hai chiếc túi nặng của Tiểu Nhiễm lên.
Trong lòng Lệ Hoa thoáng ngạc nhiên nhưng không nói gì thêm.
Tiểu Nhiễm cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Cố Tĩnh Quốc đến giúp, vì trước giờ hai người đâu có thân thiết gì.
Nhưng có anh giúp đỡ, công việc sẽ nhanh hơn nhiều, cô vui vẻ cười nói: "Cảm ơn anh nhiều, anh Cố, thật phiền anh quá!"
Các nam thanh niên trí thức khác trong lòng không khỏi ghen tị.
Họ nghĩ Cố Tĩnh Quốc quả là biết cách, nhờ vậy mà Lâm Tiểu Nhiễm sẽ cảm kích anh.
Hơn nữa, Tiểu Nhiễm là cô gái có điều kiện tốt nhất ở đây, không chỉ gia đình giàu có mà cô còn xinh đẹp, đáng yêu nhất.
Nhiều người trong số họ cũng có tình cảm với cô, nhưng không muốn tỏ ra quá lộ liễu vì sợ cô nghĩ họ không đứng đắn.
Không ngờ Cố Tĩnh Quốc lại chiếm được lợi thế.
Nghĩ đến đây, họ cũng bước lên giúp đỡ, mỗi người xách một chiếc túi hay rương.
Ba nam thanh niên trí thức cùng nhau mang hết đồ đạc, Lệ Hoa và Tiểu Nhiễm nhìn nhau rồi mỉm cười cùng đi theo họ đến khu chuồng heo trong thôn.
Tiểu Nhiễm và Lệ Hoa cùng nhóm nam thanh niên trí thức đến khu nuôi heo.
Nơi này rộng rãi và thoáng đãng, có một cái sân rất lớn, bên trái là chuồng heo với hai con heo con, còn bên phải là một nhà bếp và một phòng ở.
Nhìn khu vực rộng rãi và yên tĩnh này, Tiểu Nhiễm rất hài lòng.
Cô cảm thấy thoải mái khi ở một mình, không cần lo người khác phát hiện ra bí mật của mình và có thể tự nấu nướng.
Nghĩ vậy, cô càng thấy vui vẻ.
Những người khác cũng nhìn khu này với vẻ thích thú và không giấu được sự ghen tị với Tiểu Nhiễm.
Lệ Hoa mỉm cười nói với Tiểu Nhiễm: “Em thật may mắn khi có một chỗ rộng rãi thế này để ở riêng.
Quả là có số tốt thật, chẳng bù cho bản thân Hồ Nguyệt Mai, nhà đông anh chị em, ngày nào cũng phải chịu khó nhọc, lại còn bị bắt nạt.
Khó khăn lắm mới xuống nông thôn, ngày nào cũng chắt chiu từng chút, còn phải đợi đến Tết để gửi đồ về nhà.
Trong đám thanh niên trí thức ở đây, không ai may mắn như Tiểu Nhiễm, và vì thế cô mới luôn nhằm vào Tiểu Nhiễm mà ganh ghét.
Mọi người đều nghĩ đến điều đó, cảm thấy Lâm Tiểu Nhiễm thật tốt số khi không cần sống nhờ vào điểm công.
Điều này làm nhiều thanh niên trí thức vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị.
Dù Tào Lệ Hoa cũng thấy hâm mộ, nhưng lại thật lòng vui mừng cho Tiểu Nhiễm.
Cô mảnh mai như vậy, từ nay không phải xuống ruộng cực nhọc nữa.
Lệ Hoa nói với Tiểu Nhiễm: “Vậy không bằng sẵn còn thời gian, em dọn đồ trước đi, mai bọn chị giúp em chuyển đồ.”
"Vâng ạ, cảm ơn chị Lệ Hoa! Thu xếp xong em sẽ mời chị ăn cơm nhé!"
Tiểu Nhiễm vui vẻ đáp.
Cô liền vào phòng thu dọn đồ đạc, may là mới đến chưa lâu nên đồ cũng chưa nhiều, nếu không thì lỉnh kỉnh lắm.
Nghĩ đến việc có thể cất một số thứ vào không gian, Tiểu Nhiễm vui mừng, nhanh chóng cất hết những món giá trị vào căn hộ trong không gian, chỉ để lại những thứ cần thiết bên ngoài để tránh ai đó nghi ngờ.
Một lúc sau, Lệ Hoa thấy Tiểu Nhiễm đã thu dọn gần xong, có vài túi lớn và hai chiếc rương nhỏ.
Đang định giúp đỡ, cô bất ngờ thấy một dáng người cao lớn bước tới, nhẹ nhàng nhấc hai chiếc túi nặng của Tiểu Nhiễm lên.
Trong lòng Lệ Hoa thoáng ngạc nhiên nhưng không nói gì thêm.
Tiểu Nhiễm cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Cố Tĩnh Quốc đến giúp, vì trước giờ hai người đâu có thân thiết gì.
Nhưng có anh giúp đỡ, công việc sẽ nhanh hơn nhiều, cô vui vẻ cười nói: "Cảm ơn anh nhiều, anh Cố, thật phiền anh quá!"
Các nam thanh niên trí thức khác trong lòng không khỏi ghen tị.
Họ nghĩ Cố Tĩnh Quốc quả là biết cách, nhờ vậy mà Lâm Tiểu Nhiễm sẽ cảm kích anh.
Hơn nữa, Tiểu Nhiễm là cô gái có điều kiện tốt nhất ở đây, không chỉ gia đình giàu có mà cô còn xinh đẹp, đáng yêu nhất.
Nhiều người trong số họ cũng có tình cảm với cô, nhưng không muốn tỏ ra quá lộ liễu vì sợ cô nghĩ họ không đứng đắn.
Không ngờ Cố Tĩnh Quốc lại chiếm được lợi thế.
Nghĩ đến đây, họ cũng bước lên giúp đỡ, mỗi người xách một chiếc túi hay rương.
Ba nam thanh niên trí thức cùng nhau mang hết đồ đạc, Lệ Hoa và Tiểu Nhiễm nhìn nhau rồi mỉm cười cùng đi theo họ đến khu chuồng heo trong thôn.
Tiểu Nhiễm và Lệ Hoa cùng nhóm nam thanh niên trí thức đến khu nuôi heo.
Nơi này rộng rãi và thoáng đãng, có một cái sân rất lớn, bên trái là chuồng heo với hai con heo con, còn bên phải là một nhà bếp và một phòng ở.
Nhìn khu vực rộng rãi và yên tĩnh này, Tiểu Nhiễm rất hài lòng.
Cô cảm thấy thoải mái khi ở một mình, không cần lo người khác phát hiện ra bí mật của mình và có thể tự nấu nướng.
Nghĩ vậy, cô càng thấy vui vẻ.
Những người khác cũng nhìn khu này với vẻ thích thú và không giấu được sự ghen tị với Tiểu Nhiễm.
Lệ Hoa mỉm cười nói với Tiểu Nhiễm: “Em thật may mắn khi có một chỗ rộng rãi thế này để ở riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.